Ryan vừa bước lên một bước, Judy lại vụt đứng lên, gương mặt ngờ nghệch bỗng chốc cười thật rạng rỡ. Cô vừa nói chuyện điện thoại với ai đó, rồi vội vội vàng vàng chạy đi.
Một thoáng trùng xuống, trái tim Ryan như bị bóp nghẹn!
Anh đã lấy hết can đảm để đến gặp cô, nhưng vẫn là… chậm một bước…
Cô ấy lại đi rồi
Đi mà chưa kịp nghe anh nói
Lời trái tim…
Món quà trên tay Ryan trở lên vô duyên hết sức!
Nhưng … cô ấy đi đâu? Là hẹn ư? Nhưng với ai? Và ở đâu? Nhìn cái bộ dạng hấp tấp kia của Judy, Ryan thật không thể yên tâm! Vụ việc ở phòng đa năng lần trước đã giải quyết xong, nhưng chẳng lấy gì đảm bảo sẽ không lặp lại sự việc tương tự, huống hồ người đứng sau là ai anh còn chưa điều tra ra.
Gạt bỏ những cảm xúc hỗn độn trong mình, Ryan nhanh chóng đuổi theo Judy. Anh phải biết cô ấy đi đâu thì mới bảo vệ được thiên thần bé nhỏ ấy…
Nhưng…
Bước chân Ryan bỗng khựng lại!
Cũng có thể người cô ấy hẹn … là Danny… Hôm nay là sinh nhật Judy, yêu cô ấy như vậy, không lý nào Danny lại không biết! Danny sẽ dành một món quà đặc biệt cho cô ấy, Danny sẽ…
Vậy việc đi theo Judy lúc này, có phải là quá vô duyên không?
Ryan hít một hơi thật sâu…
Thôi được, anh sẽ không phá hỏng không khí giữa hai người ấy…
Nếu Judy dành tình cảm cho Danny, nếu họ yêu nhau… vậy thì… anh sẽ rút lui, đứng từ xa mà chúc phúc cho họ…
Khi ấy có thể tình cảm này… cũng không cần thiết nói ra nữa…
A, lại nghĩ nhiều rồi! Trước mắt vẫn cứ phải đi theo cô bé ngốc kia đã!
***
Tôi lên xe buýt và nói với phụ xe là mình xuống ở bến số 11. Nhưng mà sao anh chàng này lại nhìn tôi bằng cái loại ánh mắt kia?
- Cô bé đến rừng phong à?
- Vâng, nhưng mà… anh đừng gọi em là cô bé! Em 19 tuổi rồi!
- Ồ, vậy thì xin lỗi em.
“Anh chàng này lịch sự quá nhỉ?”, tôi thầm đánh giá con người trước mặt. hóa ra không phải phụ xe nào cũng vô duyên và hay trêu chọc người khác. Chỉ là… hình như không hẳn như vậy @[email protected]
- Em đến rừng phong thật chứ?
- Vâng, em đến đó. – Vừa nói tôi vừa đưa tiền cho anh ta.
- Rừng phong ấy… em vẫn muốn đến đó sao?
- Vâng!
>”< Anh ta bị cà lăm sao? Gì mà hỏi lắm vậy chứ!
“Xịch!”
Xe buýt vừa dừng lại là tôi chạy ngay xuống xe. Hơn 5 phút đồng hồ ngồi trên đó đúng là cực hình mà! “Đồ cà lăm! Đồ cà lăm!”, tôi vừa đi vừa thầm nguyền rủa gã phụ xe đáng ghét kia. À há, lần sau không bao giờ đi cái xe ấy nữa! >”<
“Tít… Tít… Tít…”
Minh Minh không trả lời điện thoại. Gì thế này, hẹn tôi ở đây mà không nói cụ thể chỗ nào thì cái rừng phong rộng lớn này bảo tôi đi đâu tìm anh đây? Đã thế mình lại còn là cái đứa mù đường… ( xấu hổ quá!)
- Ai za!
Một vật khốn kiếp nào đó vừa khiến tôi ngã! Nhanh chóng đứng dậy phủi sạch hai đầu gối tôi lại phát hiện… ha ha, thì ra đó là hai đầu của một sợi dây màu đỏ được buộc đứng vào hai cành cây ngắn cắm dưới đất. @[email protected] Minh Minh lại làm ra cái trò này sao? Nhưng mà… hay thật đấy! Đây là một sợi dây chỉ đường nha!!!
…
Tôi cầm lấy sợi dây, men theo đó mà đi vào trong rừng. Sắc đỏ của rừng phong thật đẹp. Nghe nói về nó lâu rồi mà đây mới là lần đầu tiên tôi đến đây. Không được! Nhất định tôi sẽ thường xuyên quay lại đây nha!!! Đẹp thế cơ mà… Tính ra thì thành phố nhỏ này cũng có nhiều chỗ để chơi quá! Cánh đồng hoa hướng dương này, khu vui chơi “Peter Pan” này, rồi bây giờ là rừng phong này nữa… Haizzz lúc nào rảnh tôi phải rủ Rei và hai cô bạn cùng phòng kia đến đây mới được! Chúng tôi sẽ có một buổi picnic thật vui…
Tôi cứ vừa đi vừa nghĩ, chẳng mấy chốc mà đã đi vào rất sâu trong rừng rồi. Tự nhiên tôi thấy lạnh ghê gớm, như thể đang có một đôi mắt nào đó đang dõi theo vậy… Za za, lại tự dọa mình mình rồi! Tôi nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra… Kệ đi, Minh Minh đang đợi tôi mà! Tôi còn có quà đang đợi ở…
- A!!!!!!!!
Part 2: Có phải là dấu chấm hết cho tất cả?
- A!!!!!!!!!
Không… không thể nào…
Trước mắt tôi… là máu! Rất nhiều máu!!!
Chúng có màu đỏ tươi, hệt như sợi dây mà tôi đang cầm trên tay. Minh Minh… sao lại dẫn tôi đến cái nơi quỷ quái này chứ? Kệ anh, tôi không thể ở đây thêm một phút nào nữa!
- Định đi sao? – Một giọng nói trong trẻo bất ngờ vang lên sau lưng khiến tôi suýt chút nữa rớt cả tim ra ngoài o.O
- …
- Cứ thế mà đi sao?
- Ai… ai đấy?
- Cô không muốn biết Danny ở đâu à?
Cái người kia chẳng biết ở đâu cứ thế nói vọng ra, thật kì quái! Mà sự việc lúc này… sao lại giống giống… giống giống cái phim “Bóng ma trong rừng thẳm” hồi nhỏ tôi vẫn xem thế nhỉ? ( Nói là “vẫn” là vì hồi đó tôi xem đi xem lại không dưới 3 lần mặc dù nó là phim ma @[email protected]) Tôi mà ra được khỏi đây, tôi thề là từ nay sẽ không bao giờ xem phim ma nữa!!!
- … Này, cô là ai? Có giỏi… có giỏi thì ra hẳn đây mà nói chuyện, nấp trong đó làm gì!
- Ha ha ha – Tiếng cười giòn giã vọng qua từng tán cây, bao nhiêu lông tơ trên người tôi được dịp đứng nghiêm một hàng thẳng đứng, hờ hờ, dựng hết cả lên rồi =.=”’ – Coi vậy mà bạo quá nhỉ?
- Khôn
g ra thì thôi, tôi đi!
Một, hai, ba chạy!!!
- Đứng lại!
- …
- Thử nhìn bên phải cô đi.
Ừ thì nhìn bên phải…
- Minh Minh!!!
…
***
- Chết tiệt! Mất dấu cô ấy rồi!
Ryan nắm chặt vô lăng, không khỏi lo lắng cho cô gái nhỏ. Anh thật nghi ngờ cái xe buýt kia, rõ ràng chạy nhanh hơn bình thường, mà hình như còn cố tình cắt đuôi anh nữa. Rốt cuộc thì Judy đã đi đâu???
…
***
Minh Minh toàn thân đầy máu, lại bị trói đứng vào một cây phong lớn. Sắc đỏ của lá phong hòa cùng màu máu, tạo nên một khung cảnh thật thê lương… Tôi đứng đó nhưng lại không thể làm gì vì giữa tôi và anh bị ngăn cách bởi tấm lưới lớn được kéo lên ngay khi tôi vừa chạy ào đến. Chuyện gì đang xảy ra thế này?
- Minh Minh! Minh Minh!!! Anh có nghe thấy em nói không? Tỉnh lại đi Minh Minh!
- Đừng cố nữa, anh ta sẽ không nghe được gì đâu!
Một cô gái mang mặt nạ nửa mặt bước ra từ trong bóng tối. Bóng chiều đã ngập đầy khu rừng, khiến tôi dù muốn cũng không thể nhìn ra được cô gái này ra sao, chỉ biết cô ta rất quen…
- Là sao? Các người đã làm gì anh ấy hả?
- Xem kìa, cô đang lo lắng cho anh bạn trai kia sao?
- Phải! Các người muốn cái gì?
Kì một điều là chưa lúc nào tôi thấy mình bình tĩnh hơn bây giờ. Dù chỉ là linh cảm, nhưng ngay lúc này nó mạnh hơn bao giờ hết! Dường như mọi chuyện sắp chấm hết…
- Thẳng thắn quá! – Cô ta vỗ tay – Là thế này cô bé ạ, chị cả của chúng tôi… Biết nói thế nào nhỉ, đến nông nỗi này có lẽ là do cô bé đã đắc tội với chị cả rồi.
- Có gì thì nói luôn đi, nếu không tôi… sẽ báo cảnh sát!
- Nóng này cũng vô ích thôi, khu rừng này vốn không hề có sóng!
- Cô…
Tôi vội kiểm tra, quả nhiên điện thoại không có lấy một vạch sóng…
- Có muốn cứu anh bạn trai kia không?
- Có… có…
Tôi bắt đầu hơi nghi ngờ con người này rồi… Cô ta là muốn giúp hay là hại tôi đây? Sao lại có cái kiểu thái độ này chứ??? Nhưng mà nhìn tình trạng Minh Minh thế kia, không ổn rồi, tôi không còn thời gian suy nghĩ nữa…
- Chúng ta sẽ làm một phép thử nhé?
- Phép thử?
Cô gái mặt nạ bước đến sát tôi, khiến tôi bất giác lùi lại.
- Đừng sợ – Cô ta nhanh chóng giữ lấy tay tôi, khoảng cách gần như vậy tôi có thể ngửi thấy cả mùi nước hoa trên người cô ta. Đúng rồi, đó là mùi hương trên bức thư đe dọa tránh xa Minh Minh mà ngày trước tôi nhận được.
- Cô là…
- Tôi là ai không quan trọng! Bây giờ cô chỉ cần biết là…
…
***
Từ xa màu vàng của chiếc xe khiến Ryan chú ý. Đúng rồi, là nó, chiếc xe chở Judy! Chiếc xe đi ra từ phía rừng phong. Judy đến rừng phong?
“Muộn thế này cô ấy vào đó làm gì?”
Hượm đã, rừng phong…
- Này, hai cậu muốn tỏ tình ở đâu? – Billy nửa nằm nửa ngồi, lười nhác nhìn hai cậu bạn.
- Sao tự nhiên lại hỏi thế?
- Thích thì hỏi thôi!
- Phải vậy không?
- Ở thì… tôi đang định… tỏ tình với một cô gái, mà tính tình cô ấy lại hơi kì quái, thành ra…
- Thành ra cậu không biết làm thế nào mới phải? – Ryan tiếp lời, khuyến mại thêm cho Billy một tràng cười bất tận. Gì thế này, cao thủ tình trường như Billy mà cũng có ngày đau đầu vì một cô gái sao?
- Thôi nào! Tôi hỏi thật đấy!
Ryan nheo mắt nhìn Billy, nén cười:
- Tôi cũng rất muốn nói, nhưng mà đây là chuyện riêng tư, chỉ tôi với cô ấy được biết thôi
- Không chơi với cậu nữa, Danny, cậu thì sao?
- Tôi á? – Danny hơi ngập ngừng – Tôi rất thích không khí trong lành của cỏ cây. Nếu có thể, tôi muốn dẫn người tôi yêu đến một nơi như thế…
- Lãng mạn ghê nha, ha ha
…
Rừng phong… Đây là nơi không khí trong lành nhất của thành phố này… Dạo gần đây dù không gặp Danny nhưng anh vẫn biết cậu ấy thi thoảng vẫn đến đây. Không lẽ… Chiếc xe chạy chậm lại, như chính sự do dự của chủ nhân nó lúc này…
“Đi nữa hay thôi…”
***
Trúc Vy đứng lặng trong bóng tối, quan sát từng động thái nhỏ nhất của Linh Đan. Cô bé này vẫn cứ ngốc nghếch như ngày xưa, phải chăng cũng vì cái dáng vẻ ấy mà Duy Minh thích nó? Nghĩ đến đây niềm tủi hờn len lỏi như muốn bùng phát trong cô! Cô ghét Linh Đan, ghét cái ngốc nghếch đó, ghét cái đáng yêu đó, ghét… Cô ghét tất cả những gì có ở Linh Đan, cô đố kị với những thứ đó…
- Trúc Vy, là chị phải không?
- …
- Đúng là chị rồi. Em biết chị đang ở đây, thậm chí là rất gần đây nữa!
- …
- Bao nhiêu năm rồi chị vẫn ghét em đến thế sao?
- …
- Em biết ngày đó chị bị oan, là anh Minh Minh đã trách nhầm chị. Em đã giải thích lại cho anh ấy hiểu, và anh ấy cũng đã hứa sẽ sang xin lỗi chị rồi, chỉ là chị không chịu gặp bọn em thôi…
Trúc Vy hơi sững sờ trước hàng loạt câu nói của Linh Đan. Nỗi băn khoăn không biết tại sao Linh Đan biết là do cô làm nhanh chóng thay thế cho cảm giác mất mát…
Duy Minh đồng ý xin lỗi cô…
Duy Minh đã muốn xin lỗi cô
Nhưng…
Cô không chịu gặp Minh Minh…
Trúc Vy đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất ấy sao?
- Sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, khiến Minh Minh mất đi trí nhớ. Minh Minh có thể quên, nhưng em thì không. Với em chị luôn là người chị mà em yêu quý. Em không có chị gái, ngày đó và cả bây giờ nữa, em luôn mong muốn chị sẽ là chị gái của em, hoặc ít ra em cũng luôn coi là như vậy. Em rất tự hào về chị, công chúa!
Đùng!!!
Tiếng sấm rền vang như dội vào Trúc Vy muôn ngàn đợt sóng lớn. Cô thấy rối bời vô cùng. Cả trời đất như bắt đầu xoay chuyển. Linh Đan, cô ta đã biết hết tất cả sao?
- Chị à, chị đừng tiếp tục sai nữa. Dừng lại đi, trước khi quá muộn!
- Cái gì là sai? Cái gì là dừng lại? – Trúc Vy không chịu nổi nữa, từ trong bóng tối bước ra – Cô dựa vào cái gì mà nói chứ?
- Quả nhiên là chị, Trúc Vy.
Part 2 (tt)
…
- Quả nhiên là chị, Trúc Vy.
- Cô…
Không ngờ những lời Rose nói lại là sự thật, tất cả những chuyện đều do Caroll, à không, bây giờ nên gọi là Trúc Vy chứ nhỉ, đứng đằng sau …
Nửa giờ trước…
- Cái gì?
- Cô đã nghe cả rồi đấy thôi.
- Công chúa, không thể nào… không thể nào…
Rose dùng ánh mắt khó hiểu nhìn tôi:
- Tại sao không thể?
- Công chúa với tôi không có thù oán gì, cô ấy sao lại hại tôi được, hơn nữa Caroll rất tốt…
- Là vì Danny!
- Minh Minh?
…
- Chị không cần phải thắc mắc tại sao em lại biết tất cả. – Tôi nhìn thẳng vào Trúc Vy, thấy rõ trong đôi mắt ấy đang chứa đựng rất nhiều cảm xúc hỗn độn – Em cũng không bao giờ nghĩ rằng chúng ta lại có ngày gặp nhau trong hoàn cảnh này.
- Trúc Vy nào chứ? Gọi tôi là Caroll!
- Năm xưa, tại khu vườn nhỏ ở Lâm Giang, có ba đứa trẻ chơi với nhau rất vui… Bé gái nhỏ nhất luôn mặc váy hồng, chỉ thích ngồi xích đu, cậu bé 7 tuổi, cùng một cô bé khác thì vui vẻ đẩy cho chiếc xích đu ấy lên cao.. lên ãi…
- Tôi … không hiểu cô đang nói gì? Định kể chuyện cổ tích sao? Ha ha
- Đứa bé gái ngồi xích đu… là em, bé trai là Minh Minh, còn cô bé kia là…
- Thôi ngay đi! Tôi không muốn nghe…
- Là chị – Trúc Vy!
- Cô…
- Chị biết không, thực ra năm xưa em rất thích chơi với chị. Em không có chị gái, nên từ lúc chị đến với bọn em, em đã coi chị như chị gái của em rồi. Bây giờ nghĩ lại, ngày đó thật vui… Nhưng giờ chị thay đổi rồi …
- Ha ha! Cô nói nhiều như vậy là có mục đích gì chứ?
- Đến lúc này rồi mà chị còn muốn tiếp tục lừa dối mình và lừa dối mọi người nữa sao? Cái gì mà công chúa hiền lành tốt bụng? Cái gì mà công chúa trong sáng? Tất cả chỉ là cái vỏ bọc để che dấu con người thật của chị mà thôi, Trúc Vy!
Trúc Vy lại cười, và nụ cười ấy còn đáng sợ hơn tất cả những gì tôi có thể tưởng tượng về chị ấy…
- Đúng rồi! Thật không ngờ lại có người hiểu rõ tôi như vậy… Vui lắm, đúng không?
- Chị…
- Cô thì có gì tốt đẹp? Một con nhóc ngu ngốc, kém cỏi, không có gì nổi bật! Tại sao Duy Minh lại chỉ chú ý đến cô, trước thế, giờ cũng thế? Cô…
- Em không bằng được chị, về tất cả, nhưng cái em có mà chị không có chính là sự chân thành, là tình cảm thực sự. Em không bao giờ coi người khác là đồ – chơi!
- …
Trúc Vy không nói gì, chúng tôi rơi vào một khoảng lặng, lặng đến ghê người. Linh cảm xấu trong lòng tôi dấy lên càng lúc càng nhiều. Sao tất cả lại thành ra thế này chứ? Không được rồi, phải tìm cách đưa Minh Minh ra khỏi đây thật nhanh!
- Chị với Minh Minh không phải là tình yêu, mà đơn giản chỉ là một sự chiếm hữu. Chị tự mặc nhiên cho rằng anh ấy là của chị, và khi anh ấy không yêu chị thì chị lại điên cuồng mà chiếm đoạt…
Tôi cố gắng nói, nói và nói thật nhiều, hi vọng chị ấy có thể tỉnh ra, hoặc ít nhất cũng rối trí một chút để chúng tôi có thể nhanh chóng rời đi. Nhưng có vẻ như tôi đã thất bại rồi…
- Còn cô? Cô có yêu anh ấy không?
Trúc Vy nhìn sâu vào mắt tôi, cái nhìn khiến tôi không thể trốn tránh. Mà có lẽ tôi cũng không còn tâm trí đâu mà trốn tránh nữa…
Tôi có yêu Minh Minh không? Thực sự có yêu không? Nếu không yêu, vậy tình cảm giữa hai chúng tôi rốt cuộc là cái loại tình cảm gì? Là tôi không chịu cố gắng cho tình cảm ấy, hay trái tim tôi đã trót lỗi nhịp với một ai kia?
- Sao nào? Khó nói lắm đúng không? Thì ra cô cũng chẳng hơn gì tôi!
- Không phải!
- Vậy thì thử đi!
- Thử? – Tôi bất chợt liếc nhìn con dao sắc lạnh trong tay. Rose đã đưa nó cho tôi, trước khi đi. Tôi còn tưởng nó dùng để cắt dây trói cho Minh Minh. Đừng… đừng nói là chị ấy muốn…
- Chẳng phải Rose đã đưa cô con dao kia rồi sao? – Trúc Vy nhìn tôi đầy đắc ý – Nếu cô dám tự đâm nó vào mình, tôi sẽ để cho hai người đi, từ nay không làm phiền hai người nữa!
- Chị… chị điên rồi sao? Cái này liên quan đến mạng sống con người đó!
- Vậy là không yêu đúng không? Thế thì…
Trúc Vy lấy ra một chiếc bật lửa, và… đưa lại gần Minh Minh. Nãy giờ tôi cứ thấy có mùi gì đó kì kì, giống như… Tôi kinh hoàng nhìn chăm chăm vào Minh Minh… Là xăng!!!
- Ha ha ha – Trúc Vy bỗng cười điên dại – Thế nào? Đoán không ra đúng không? Người ta thường nói “anh hùng cứu mỹ nhân”, đáng tiếc Duy Minh là anh hùng, nhưng cô thì chẳng phải mỹ nhân. Chọn đi! Hoặc cô, hoặc Duy Minh!
- Chị…
Trúc Vy có vẻ không đùa, mà chính xác là chị ấy điên thật rồi! Chị ấy đang đặt cược, lấy tính mạng con người ra mà đặt cược! Một ván b
ài Tình- Yêu với cái kết đã rất rõ ràng… Tại sao con người lại cứ u mê trong tình cảm như vậy? Lựa chọn một con đường mà chính bản thân còn không xác định được hướng đi. Cố chấp thế để rồi được cái gì chứ?
Tôi thì không điên như chị ấy, bởi ít nhất lúc này đây, tôi phải biết yêu cầu ấy, việc làm ấy là hoàn toàn ngu ngốc! Cuộc đời đâu như phim truyền hình? Tự đâm vào mình… Đây là trò chơi trẻ con sao? Nhưng nếu không đáp ứng thứ “nhiệm vụ” điên rồ ấy, hậu quả sẽ như thế nào? Tôi lại nhìn Minh Minh…
- Có làm không?
Trúc Vy bắt đầu sốt ruột. Ánh mắt chị ấy nhìn tôi như chứa cả trăm ngàn con sóng lớn, giận dữ, phức tạp, và giờ đây … mù mờ. Chỉ sợ rằng chị ấy sắp mất hết lý trí rồi … Tôi không còn thời gian để mà suy nghĩ nữa…Dù tình cảm của tôi không đủ lớn để nói lên tiếng yêu với Minh Minh, nhưng thực sự trong tôi anh rất quan trọng. Có lẽ sự việc đến ngày hôm nay cũng là vì tôi, vì bản thân tôi mà ra. Quá khứ 13 năm trước, và hiện tại, tất cả đều có xuất phát điểm là tôi. Người Trúc Vy căm ghét là tôi, người cô ấy hận cũng là tôi, không phải anh hay một ai khác. Vậy thì, ngày hôm nay hãy để mọi chuyện kết thúc!
- Em chấp nhận! – Tôi quả quyết – Nhưng chị phải đưa Minh Minh ra khỏi đây, đưa anh ấy đến bệnh viện. Anh ấy … hình như… không ổn rồi…
- Được thôi!
- Thực ra tình cảm của em với chị, trước giờ không thay đổi. Tiếc rằng nỗi đố kị ganh ghét trong lòng chị quá lớn, nên dù cố gắng thế nào em cũng không thể bước chân vào trong trái tim chị, sự chân thành của em cuối cùng vẫn không thể đánh tan những cái xấu xa đang ăn mòn con người tốt đẹp của chị. Có thể chị sẽ không nghe những lời này, không muốn nghe những lời này, nhưng đây là những tình cảm tự đáy lòng em, và không biết sau này em còn cơ hội để nói ra nữa hay không. Nếu thời gian có thể quay trở lại, chúng ta hãy làm chị em tốt của nhau nhé!
“Phập!”
Con dao găm sâu vào bụng tôi, đau nhói! Và tôi khuỵu xuống… trong sự ngỡ ngàng của Trúc Vy …
- Cô… cô…
- Chị hứa rồi đấy, chị phải đưa Minh Minh ra khỏi đây…
- Không! Không!!!
Trúc Vy ôm đầu, chạy đi. Hình như chị ấy đã khóc …
…
- Judy!
Ryan, là anh ấy, cuối cùng anh ấy cũng đã đến rồi…
- Em đang làm gì vậy hả?
- Anh… lo lắng cho em?
Máu ở vết thương chảy ngày càng nhiều, nhưng ở trong vòng tay Ryan, không hiểu sao tôi lại chẳng thấy đau. Anh ấy lo lắng cho tôi, đúng rồi, anh ấy vẫn quan tâm đến tôi…
- Nào, bình tĩnh nhé, anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay bây giờ, em sẽ không sao đâu! – Ryan dường như không để ý đến câu hỏi của tôi, cứ thế định bế tôi lên.
- Từ từ đã… anh chưa trả lời câu hỏi của em…
- Em… được rồi,anh vẫn luôn lo lắng cho em, luôn nhớ em, nhớ đến phát điên đấy! Tại sao em lúc nào cũng ngốc nghếch như vậy chứ?
- Anh… anh có yêu em không?
Đúng vậy, tôi ngu ngốc, thực sự rất ngu ngốc, cho nên mới không nhận ra tình cảm của mình. Ryan, người con trai luôn ở bên tôi, là hình bóng khắc sâu trong trái tim tôi. Đến giờ phút này thì không còn phải băn khoăn gì nữa, người tôi yêu chính là anh! Giá mà tôi nhận ra sớm hơn, giá mà tôi có thể nói yêu anh… Tệ thật! Tôi… vẫn luôn chậm chạp, vẫn là kẻ theo sau chính cảm xúc của mình…
Nhưng mọi cảm giác mất mát trong tôi vụt tan biến trong giờ phút anh nói yêu tôi. Tình cảm của tôi được đáp lại … Chỉ tiếc là không kịp nữa rồi…
Mọi thứ trước mắt tôi tối sầm lại… Ánh mắt lo lắng của Ryan, vòng tay ấm áp của anh…
” Anh yêu em! Rất yêu em!”
Câu nói này nhất định tôi sẽ mãi ghi nhớ…
“Ryan, em cũng yêu anh…”
Có phải là dấu chấm hết cho tất cả?
Part 3: Đoạn kết cho tất cả
3.3. Tỉnh lại
Tôi từ từ hé mắt. Một màu trắng! Thiên đường? Tất nhiên, chứ không là địa ngục chắc! Tôi thề là trước giờ không có ăn ở thất đức đâu nha, cho nên chắc chắn đây là thiên đường rồi. Hà hà, bình thường đọc tiểu thuyết thấy mấy nhà văn thường nói Thiên đường màu trắng, không ngờ đúng thật! Cơ mà… sao Thiên đường lại có quạt trần nhỉ? Nó còn quay quay nữa kìa. Tôi định đưa tay lên dụi mắt, nhưng mà hình như tay tôi đang bị ai đó nắm rất chặt, không tài nào rút ra được. Nặng nặng, ấm ấm… Tôi khó nhọc quay đầu.
- Ryan?
Trong vô thức tôi bỗng bật lên cái tên này, cái tên mà ngay cả khi đã buông xuôi tất cả tôi vẫn cố ghi nhớ. Có cái gì vẫn không đúng… Đây là thiên đường mà, sao Ryan lại ở đây được chứ? Tôi ảo giác chăng? Nhưng mà, dù có là thế đi chăng nữa, tôi cũng muốn sẽ không bao giờ tỉnh lại. Ít nhất tôi vẫn có anh bên cạnh như trước đây. Tỉnh lại, biết đâu tôi sẽ chỉ còn lại một mình…
- Judy, em tỉnh rồi!
Ryan đột nhiên tỉnh lại, đứng bật dậy, ánh mắt không giấu nổi sự vui mừng. Hơi ấm rời khỏi bàn tay khiến tôi có chút hụt hẫng.
- Vâng…
Đúng là tôi tỉnh rồi, tỉnh thật rồi. Sẽ chẳng còn ai bên cạnh tôi nữa. Thiên đường tuy đẹp, nhưng cô đơn quá…
- Judy, Judy! Em không ổn chỗ nào sao? Nhìn anh đây, em… còn nhớ anh là ai không?
- Ryan…
- Đúng rồi! Em ở đây, anh đi gọi bác sĩ!
- …
Tôi chẳng nói gì thêm, cứ để anh chạy đi như thế. Không phải tôi chảnh, nhưng thực sự đúng là cũng chẳng còn tí hơi nào để mà nói nữa. Bụng đau, cả đầu cũng đau luôn. Mệt thật! Cứ tưởng lên đây rồi thì người phải nhẹ nhàng và quên hết cảm giác đau chứ nhỉ? Mà ở đây cũng thật là tân tiến nha, có cả bác sĩ. A!!! Đầu tôi cứ xoay mòng mòng cả lên, chẳng hiểu mô tê gì cả???
Sau khi bác sĩ đã kiểm tra tổng thể một lần nữa cho Judy và thông báo kết quả, tôi mới thực sự yên tâm. Em đã qua cơn nguy hiểm, chỉ là mới tỉnh lại sau cơn hôn mê dài nên có một số chuyện chưa thể trở lại bình thường. Khỏi cần nói tôi cũng biết ông ấy muốn ám chỉ đến suy nghĩ của em. Lúc mọi người đến thăm khám, em mở to mắt, còn luôn miệng nói đây là Thiên đường, khiến tất cả được một phen tá hỏa. Em trước giờ vẫn ngốc nghếch như vậy, chỉ là sự việc lần này khiến em có chút… ngốc nghếch hơn nữa thôi. Được rồi, từ từ rồi tôi sẽ điều chỉnh lại cái đầu nhỏ kia.
Trên đường từ viện dinh dưỡng về, tôi chợt đi qua phòng bệnh của Danny. Cậu ấy vẫn hôn mê như thế, không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Các bác sĩ hàng đầu đều đã được gia đình Danny mời đến, nhưng tất cả đều lắc đầu. Cú đánh sau đầu cậu ấy hơi mạnh tay, vô tình tạo nên một cục máu tụ chèn lên dây thần kinh ý thức của cậu ấy. Vị trí máu tụ quá nguy hiểm, phấu thuật hay xạ trị, mọi biện pháp đều không thể can thiệp. Nó có thể tan hay không, và Danny có thể tỉnh lại hay không còn phụ thuộc vào bản thân Danny, cơ thể và ý thức của cậu ấy. Nhìn những thứ ống dây chằng chịt trên người Danny, tôi không khỏi đau lòng. Judy đã tỉnh lại, nhưng Danny… Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ?
Cả Royal đang náo loạn cả lên. Không chỉ Danny và Judy gặp chuyện, ngay cả Caroll, cháu gái yêu của chủ tịch cũng không hiểu vì lý do gì mà trở nên trầm cảm nặng, gần như mất hết ý thức. Gia đình đã cho cô ấy sang Anh Quốc chữa trị. Cùng lúc Học viện xảy ra bao nhiêu chuyện khiến mọi người hoang mang. Nhưng chuyện ở đó thế nào tôi cũng không còn thời gian và hơi sức đâu quan tâm nữa. Trước mắt phải lo cho cô ngốc kia, và cả Danny nữa. Mong sao mọi chuyện mau chóng qua đi…
- Ngoan, ăn đi nào.
Mặc cho Ryan ngọt ngào dỗ dành, tôi kiên quyết mím môi quay đi. Gì chứ, cháo tim sao? Ôi cái cuộc đời này!!! Tôi ghét nhất là ăn nó. Bổ thì bổ thật, nhưng mà hôi quá! Hơn nữa tôi cũng đã cố gắng nuốt nó lần thứ ba rồi mà. Là ba lần đó!!! Tôi có phải trẻ con lên năm đâu mà phải dỗ dành ăn cho hết bát cháo thế này? Nhìn xem, đã có mấy ánh mắt hiếu kì của các chị y tá nhàn rỗi lấp ló ngoài cửa phòng bệnh rồi kìa.
- Em đã ăn rồi mà, no lắm rồi, không ăn nữa đâu!
- Ăn thế mà no được sao? Bác sĩ dặn nếu em cứ không chịu ăn thì chúng ta sẽ còn phải ở lại đây dài dài đấy.
- Nhưng mà…
- Không nhưng nhị gì cả, hay là em muốn anh dùng đến cách khác để giúp em ăn?
- Cách gì?
Chỉ cần có thể giúp tôi nuốt tiếp được cái thứ hôi hám kia, có bảo tôi làm gì cũng được! Nhưng mà, suy nghĩ ấy của tôi còn chưa kịp hình thành đã bị bóp nghẹt ngay từ trong trứng nước, khi tôi thấy khuôn mặt Ryan đang ngày càng gần mình hơn. Gần đến nỗi tôi còn nghe thấy cả hơi thở hương bạc hà của anh.
- Anh… anh định làm cái gì đó?
Một cái hôn nhẹ lên má tôi, rồi Ryan bật cười.
- Nếu em còn không chịu ăn, anh sẽ làm thế thật đó!
- Em ăn, ăn ngay đây!
Dĩ nhiên tôi biết Ryan sẽ chẳng bao giờ làm “cái gì đó” với tôi cả, và dĩ nhiên “cái gì đó” của anh sẽ không phải là cái tôi đang nghĩ. Nhưng mà… ôi cái đầu đen tối này!!! Sao nó cứ suy diễn đi đâu thế này?
Ánh mắt đau xót khi nhìn vào giường bệnh của Judy chẳng những không khiến tôi khó chịu, trái lại còn làm tôi thêm đồng cảm với em hơn. Cô bé yếu đuối này chắc hẳn đã phải rất cố gắng cầm cự cho đến khi tôi kịp đến. Dù sao với em Danny vẫn là một người đặc biệt. Nếu không có tôi, và khoảng thời gian 13 năm ấy, biết đâu họ đã chẳng thành một đôi? Nhưng cuộc đời lại không tồn tại những cái “biết đâu” ấy. Có lẽ mọi chuyện đều do ông trời sắp đặt. Ông đã mang Judy đến cho tôi, và tôi nhất định sẽ trân trọng, không bao giờ để tuột mất em một lần nữa. Còn Danny, mong rằng sẽ có một người con gái khác hàn gắn trái tim cho cậu ấy.
- Anh ấy bị thế này bao lâu rồi?
- Tính đến giờ đã là hơn nửa tháng rồi.
- Nghĩa là từ khi đó sao?
- Ừ… Vậy anh ra ngoài trước, em cứ ở lại với Danny đi. Khi nào muốn về thì gọi anh.
- Uhm.
Tôi nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa phòng bệnh, rồi xoay người bước đi. Trong đó là hai người vô cùng quan trọng với tôi. Tôi không muốn nói là nhất, bởi nếu vậy trên đời này sẽ có bao nhiêu thứ gọi là nhất chứ? Chỉ biết rằng tôi có thể làm tất cả vì hai người đó, thật đấy! Vì những người mà tôi thực sự thương yêu…
- Tại sao anh không hỏi em đã nói gì với Minh Minh? – Tôi giữa cho xe lăn dừng bánh, quay đầu hỏi Ryan. Sự yên lặng nãy giờ của anh thật khiến tôi có cảm giác như anh đang giận gì tôi.
- Nếu muốn em sẽ nói cho anh, còn không anh hỏi chẳng phải sẽ khiến em khó xử sao?
- Em…
Ryan luôn hiểu tôi, và luôn nghĩ cho tôi. Lựa
chọn người đàn ông này, với tôi quả thực là một sự lquyết định đúng đắn. Và dù có không phải đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ không hối hận về quyết định của mình. Nhưng dĩ nhiên sẽ chẳng bao giờ có cái “nếu” ấy xảy ra.
- Em đã nói với Minh Minh, rằng xin lỗi anh ấy, vì cuối cùng em đã chọn anh. Em không phủ nhận tình cảm anh ấy dành cho em, mà thực sự em rất trân trọng tình cảm ấy. Nhưng tình cảm vốn không phải chuyện có thể miễn cưỡng, và tình yêu thì lại càng không. Nó ích kỉ, và chỉ có một sự lựa chọn duy nhất. Anh là người em yêu. Em hi vọng rồi sẽ có một người con gái khác thay em yêu anh ấy…
- Em không ngốc chút nào đâu Judy.
Ryan mỉm cười nhìn tôi. Cũng tự nhiên tôi nắm lấy tay anh, kéo lại, cảm nhận hơi ấm ấy phủ lấy đôi vai mình. Để đổi lấy cái ôm này, tôi đã phải đặt cược đến cả mạng sống của chính mình.
- Không, thực sự em rất ngốc. Vì ngốc nghếch như thế nên mãi vẫn không nhận ra tình cảm của mình, chút nữa còn đánh mất anh. Nếu không phải ngày hôm đó, nếu không phải là con dao ấy em đã…
- Đừng nói nữa – Vòng tay Ryan khẽ siết chặt lấy tôi – Từ sau không bao giờ cho phép em hành động nguy hiểm như thế nữa, tuyệt đối không!
- Uhm.
Gió hiu hiu thổi, mang lại một chút lạnh cuối thu.
Trên con đường nhỏ ven hồ, hai cái bóng nhỏ quyện lại với nhau, như thể chỉ cần buông lơi là sẽ mất nhau mãi mãi…
Họ đang tận hưởng hạnh phúc của mình, một hạnh phúc không quá khó khăn nhưng cũng chẳng dễ dàng.
Vòng tay ấy, nụ cười ấy hòa trong chút nắng chiều duy nhất còn sót lại, không sớm nhưng cũng đủ để hai trái tim sưởi ấm cho nhau.
Đôi khi, vậy là đủ.
Trong mắt họ, giờ chỉ còn lại hình ảnh của người kia.
Thời gian, như ngừng trôi…
Bởi vì có em, cô gái à
Thế giới của anh giờ đây tỏa sáng hơn bất kì ngôi sao nào trên bầu trời…
…
Bởi vì có em, cô gái à
Thế giới đã cho anh tất cả để anh có thể tồn tại…
Bởi vì có em, anh sẽ ở đây, anh sẽ tồn tại…
3.2. Vĩ thanh
5 năm sau…
Năm năm, quãng thời gian không dài nhưng cũng đủ để nhiều thứ đổi thay…
Caroll cuối cùng cũng đã hồi phục và đến nhận lỗi với chúng tôi. Thì ra chuyện lần đó là do cô ta đứng đằng sau. Tôi đã vô cùng tức giận, tự thấy mình không đủ bao dung để có thể bỏ qua. Vì cô ta Danny mới ra nông nỗi ấy. Vì cô ta Judy của tôi suýt mất mạng. Vì cô ta tất cả rối tung lên. Đều là vì cô ta… Nhưng Judy ngốc nghếch của tôi thì không thế. Khi Caroll đến, cô ấy im lặng từ đầu đến cuối cuộc gặp, im lặng cho Caroll nói, im lặng cho tôi trách cứ cô ta. Và cuối cùng, rất nhẹ nhàng, cô ấy chỉ nói một câu: ” Em đã tha thứ cho chị từ lâu lắm rồi!”. Sau này khi hỏi lại tôi mới biết hóa ra có những chuyện không hề như mình nghĩ…
Rei, cô bạn thân của Judy, không ngờ lại thành đôi với Billy. Khi hai người họ đến đưa thiệp cưới, khỏi nói Judy đã ngạc nhiên đến thế nào. Cô bé ngốc nghếch ấy thậm chí còn “đá văng” anh bạn kia ra, hung hăng hỏi anh ta có phải bắt nạt, đe dọa hay uy hiếp để Rei phải cưới mình không. Billy còn chưa kịp thanh minh, Judy đã ngay lập tức kể tội cậu ta, nào là trăng hoa, nóng nảy, thiếu suy nghĩ,… rồi kết luận Rei mà lấy cậu ta chắc chắn phải chịu thiệt thòi. Thật là… làm mọi người khó xử theo. Cô ấy cứ giữ mãi thái độ ấy cho đến khi Rei đứng ra tuyên bố dõng dạc: ” Chúng mình yêu nhau và muốn kết hôn, thế thôi. Không có sự dọa nạt, uy hiếp hay hợp đồng gì ở đây cả!”. Tôi từ đầu chí cuối vẫn chẳng nói được gì, Judy choàng tỉnh nhìn chằm chằm hai người họ, mà hai “đương sự” kia thì vẫn “tình tứ” nắm chặt tay nhau. Đùa, chúng tôi đâu có định chia rẽ hai người?
Nói cũng thật là dài, nhưng biết làm thế nào khi mà bà xã yêu dấu của tôi còn những hai cô bạn thân, mà cả hai người họ đều … “vô cùng chuyện” @@ Nếu như Rei – Billy là cặp đôi gây bất ngờ nhất thì anh chàng trợ lý của Billy – Wade và cô bạn Lia kia mới thực là cặp rắc rối nhất. Cụ thể là Lia theo đuổi Wade, hay Wade kiên quyết muốn lấy Lia, cho đến giờ còn gây “tranh cãi”. Yêu nhau gần bốn năm trời mà bao giờ đưa thiệp hồng cũng chưa rõ, lại suốt ngày cãi nhau. Có vẻ như hai cái người đó giống khắc tinh của nhau hơn là một cặp tình nhân… Haizzz còn Susan, cô gái này là tín đồ số 1 của chủ nghĩa độc thân! Susan tốt nghiệp trước Judy 1 năm, rồi lại học tiếp chương trình cao học bên Pháp. Bây giờ khi mà tất cả đều đã ổn định cuộc sống thì cô gái lạnh lùng đó vẫn còn đang vi vu bên trời Âu không hẹn ngày về. Khỏi nói Judy “đau đầu” về cô nàng này thế nào, nhưng mà đâu vẫn hoàn đấy. Susan đã lựa chọn con đường này, vậy hãy để cô ấy tiếp tục bước đi. Cha tôi từng nói rằng vì tin tưởng vào vị tiểu thư này nên ông mới quyết định giúp đỡ Trịnh gia. Một KA lớn mạnh ngày nào đã quay trở lại với thị trường, không chỉ trong nội địa mà còn vươn ra hàng hải. Đúng là kì tích, mà hơn ai hết tôi hiểu tất cả đều nhờ cô gái nhỏ đang mải mê với sách vở kia.
Mà nói đến KA thì có lẽ cũng nên nói về cả Thái gia. Chùm công ty lớn nhỏ với những hoạt động phi pháp hiện đang bị cơ quan kinh tế vào cuộc điều tra, sớm muộn gì mọi chuyện cũng sẽ được đưa ra ánh sáng. Thái gia nháo nhào cả lên, lớn bé thi nhau vơ vét chút tài sản trước khi bỏ chạy khỏi đó. Có lẽ bây giờ người duy nhất trong Thái gia được thanh thản chỉ có Caroll. Thực ra cũng không nên quá kì thị với cô gái này, vì suy cho cùng Caroll cũng là bởi thứ tình yêu chiếm hữu ích kỉ và sự giáo dục hà khắc độc đoán của mẹ làm ờ mắt. Cũng may còn có Justin ở bên lúc này. Chúng tôi đều không rõ anh chàng này từ đâu mà ra, nhưng nhìn cách anh ta chăm sóc cho Caroll cũng đủ biết tình cảm anh ta dành cho Caroll lớn như thế nào.
Nói chung thì có vẻ như mọi chuyện đều tốt đẹp. Tôi và cô ngốc Judy cuối cùng cũng đến được với nhau, hiện tại chúng tôi đang chờ đợi sự chào đời của đứa con đầu lòng. Người duy nhất tôi còn băn khoăn là Danny thì cậu ấy giờ đây cũng đã vượt qua tất cả. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được buổi chiều hôm ấy, tại rừng phong…
- Cậu biết tại sao tôi lại gọi cậu ra đây không?
- Mình nghĩ vẫn là nên để cậu tự nói lý do thì hơn – Tôi chậm rãi di nhẹ mấy chiếc lá dưới chân. Dù không nhìn Danny nhưng rõ ràng tôi vẫn cảm nhận được nỗi buồn cố giấu trong lòng cậu ấy. Danny cứ như vậy, cả tôi và Judy đều có cảm giác tội lỗi.
- Cậu rất yêu Đan Đan?
- Phải, mình rất yêu cô ấy.
- Ryan, cậu biết không, rừng phong này, thực ra là nơi mình định tổ chức một sinh nhật thật đặc biệt cho cô ấy, và cũng để một lần nữa khẳng định tình cảm của mình. Mấy ngày đó cậu tránh mặt Đan Đan, mình hiểu cậu đã biết chuyện của bọn mình. Tình cảm của cậu với Đan Đan, không phải mình không biết, chỉ là mình vẫn tin cô ấy luôn là của mình. Nhưng… – Danny dừng lại một chút rồi tiếp tục – Thiếu vắng cậu cô ấy như buồn đi hẳn, thỉnh thoảng còn rất trầm tư. Mình đã rất lo lắng, nhưng vãn tự biện minh rằng chỉ là cô ấy đang nhớ một người bạn, một người anh trai thôi. Và vì thế mới có cuổi tiệc sinh nhật nhỏ nhỏ ấy ở đây. Tổ chức sinh nhật là chuyện nhỏ, biết được tình cảm thực sự của Đan Đan mới là mục đích chính. Không ngờ cuối cùng lại thành ra thế này.
- Cậu…
- Ngày hôm ấy khi nghe Đan Đan nói xin lỗi, mình hiểu mọi chuyện đã kết thúc. Sau cùng người cô ấy chọn vẫn là cậu mà không phải mình. Thực sự mình rất đau, nhưng mình hiểu cô ấy và mình tôn trọng quyết định của cô ấy. Ryan, cậu có thể mang lại hạnh phúc cho Đan Đan, phải không?
- Chắc chắn là như vậy! Mình nhất định không để mất cô ấy một lần nữa. Thật tình cờ, hôm sinh nhật cô bé ngốc đó, mình cũng có ý định giống cậu, muốn khẳng định lại một lần nữa tình cảm cuối cùng của cô ấy.
- Chúng ta vẫn rất hiểu nhau, Ryan.
Hai chúng tôi cùng cười, thật thoải mái, như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Mọi khúc mắc day dứt cuối cùng cũng được giải quyết, cho dù với Danny mà nói … Cậu ấy đã lùi bước, để nhường lại hạnh phúc này cho chúng tôi. Vì vậy, tôi nhất định phải trân trọng hạnh phúc này, trân trọng Judy, người con gái tôi nguyện yêu thương đến hết cuộc đời này…
***
- Này anh ơi, cái đèn kia treo hơi lệch rồi, chỉnh lại hộ em một chút!
…
- Em mang lọ hoa này sang bên kia nhé.
…
- Còn nữa, chỗ này… chỗ này…
…
“Thật là… không ngờ lại mệt thế này! Biết vậy cứ nghe lời chồng yêu cho rồi…”
Tôi vừa âm thầm than vãn, vừa căng mắt xem xét xung quanh. Đây là buổi họp báo ra mắt cuốn tự truyện đầu tay của tôi, hôm qua vì háo hức quá mà tôi nằng nặc đòi tự mình chuẩn bị tất cả, Ryan nói thế nào cũng không chịu nghe. Giờ thì hay rồi…
- Mệt không bà xã?
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay thế này @@. Tôi thở dài lần thứ n, mặc cho Ryan vòng tay qua ôm mình, cái đầu không yên vị còn cọ cọ trên vai nữa. Tư thế của chúng tôi lúc này đúng là…
- Mệt! Biết vậy…
- Nghe lời anh từ sớm có phải hơn không.
- … Nhưng mà cũng sắp xong rồi hì hì
- Còn cười được nữa, em cứ thế này tiểu bảo bối của anh mệt thì sao?
“Tiểu bảo bối”? Hờ hờ, sao tôi lại quên cơ chứ!!! Tôi vội nhìn xuống cái bụng tròn vo của mình, xoa xoa nó nhẹ nhàng:
- Con à…
- Có muốn diễn bài ca gia đình thì đề nghị hai người về nhà đóng cửa nhé! “Em yêu” l àm anh ghen đấy!
- Ôi trời Rei!!!
Tôi giật mình quay lại… Rei! Đúng là cô ấy rồi!!! Hai năm, đã hai năm rồi chúng tôi chưa gặp nhau. Tôi rời khỏi vòng tay Ryan, nhanh chóng chạy lại phía Rei. Giữa lúc chúng tôi chuẩn bị màn “tình thương mến thương” cảm động thì…
- Ai …
- Ui …
- Judy/Rei! Em không sao chứ?
Dĩ nhiên lúc ấy hai ông chồng yêu quý của chúng tôi vội vã chạy đến, và chúng tôi thì ơn trời đều không có “thương tích” gì. Bạn sẽ hỏi vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, và tôi, thật là xấu hổ khi phải nói rằng không phải tôi và Rei va vào cái gì mà chính xác là hai cái bụng của chúng tôi tranh quyền “tình cảm” trước. Hai cái đứa trẻ này coi chừng chưa ra đời mà đã thân nhau gớm!
- Rei, cái bụng của cậu…
- Ờ…
Rei hơi ngập ngừng, hai má còn ửng đỏ lên nữa. Ôi trời đất quỷ thần ơi, từ khi chơi với nhau đến giờ tôi chưa từng thấy Rei xấu hổ hay ngại ngùng, vậy mà bây giờ, thật chẳng khác nào một cô gái mới lớn lần đầu giới thiệu bạn trai. Buồn cười ghê! Cả khi
Rei đùng đùng tuyên bố kết hôn với Billy cô ấy cùng không chút e thẹn, khiến tôi cố gắng mãi cũng không thể tin nổi. Xem ra cái tên Billy này đã làm cho hoocmon “nữ tính” của Rei quay lại rồi.
- Tôi đã nói cô ấy không nên về rồi mà cô ấy đâu có nghe – Billy chưng ra bộ mặt “bất lực” nhìn Rei – Hơn tám tháng rồi mà còn ngồi máy bay cả mấy tiếng đồng hồ.
- Hơn tám tháng? – Tôi giật mình, như vậy là còn hơn tôi gần nửa tháng – Nhiều vậy mà còn về, Rei!
- Judy nói mình nhất định phải về mà.
- Cậu đâu có nói… Nếu biết mình đã không cho cậu về.
- Nhưng mình đã về rồi…
- Vậy thôi chúng ta bàn chuyện tương lai đi.
- Chuyện tương lai?
” Buổi họp báo chuẩn bị bắt đầu, đề nghị mọi người vào chỗ của mình”
Tiếng loa vang lên bất ngờ cắt ngang câu chuyện của chúng tôi. Haizzz thôi được rồi, tương lai còn dài, chúng tôi còn có thể bàn sau được. Vậy là tôi, tác giả cuốn tự truyện “H…o..t boy? Rắc rối đấy, chạy mau!” hứa hẹn sẽ “làm mưa làm gió” giới trẻ vô cùng vinh dự đi lên trước hàng chục ống kính phóng viên.
***
Nhìn vợ yêu tự tin như vậy, trong lòng tôi thực sự hạnh phúc. Cô bé ngốc ngày nào giờ đã trưởng thành hơn, vững vàng hơn, tuy rằng … cũng không bớt ngốc đi được chút nào. Nhưng mà thế thì sao chứ, ngày trước cũng vì sự ngốc nghếch đến đáng yêu ấy tôi mới đem lòng yêu em cơ mà?
Và dường như niềm vui này không chỉ mình tôi hưởng thụ …
- Danny!
Phía bên kia, ngay cạnh cửa ra vào chẳng phải là Danny đó sao? Hai hôm trước khi gọi điện mời, cậu ấy nói đang dở chút công việc bên Thụy sĩ, vậy mà giờ đã ở đây rồi.
- Ryan!
Đáp lại tôi, Danny mỉm cười. Một cái ôm thật chặt có lẽ chưa thể đủ cho cuộc trùng phùng này, nhưng … hai người đàn ông trưởng thành mà ủy mị quá có phải sẽ rất buồn cười không? Hơn nữa “tảng băng di động” kia cũng không phải người tình cảm đến mức như vậy.
- Lâu rồi không gặp.
- Ừ, cũng gần nửa năm rồi.
Danny dường như thay đổi khá nhiều, về ngoại hình, cách nói chuyện, và … cả nụ cười. Những thay đổi bên ngoài tôi có thể hiểu được vì giờ cậu ấy đang điều hành cả tập đoàn lớn mạnh của Đặng gia, đương nhiên không thể mãi như chàng thanh niên ngoài hai mươi tuổi “lạnh như băng” được, nhưng còn sự thay đổi từ bên trong … Ánh mắt cậu ấy luôn ẩn chứa một niềm hạnh phúc ngọt ngào, dù cho có cố gắng giấu nó đi… Giấu?! Tôi chợt dời sự chú ý sang cô gái đi cùng Danny, giờ vẫn đang đứng cạnh cửa ra vào, chăm chú nhìn lên phía Judy.
- Cô gái đi cùng cậu …
- Cô ấy … là người yêu mình.
- Hả? Tốt quá rồi, vậy mau gọi cô ấy vào đây thôi!
…
***
Buổi họp báo kết thúc thành công. Nhưng thứ gọi là “siêu phẩm” của bà xã ngốc kia thế nào thì đến giờ tôi vẫn chưa được biết ==” Judy nói tôi phải tự mình mua sách về đọc, để… ủng hộ?! Ủng hộ thì đương nhiên tôi sẽ làm, nhưng mà lần này tôi lại có cảm giác hình như Judy đã viết gì đó “không – đúng – sự – thực” về tôi chăng???
…
Mấy người chúng tôi đã hẹn nhau đi ăn uống một bữa mừng ngày gặp lại, chỉ tiếc rằng đến phút cuối lại xảy – ra – chuyện…
…
- Billy! Em …
Nhìn thấy Rei mặt mày xám ngoét, túa mồ hôi. Billy cũng đâm hoảng, vội đỡ lấy bà xã:
- Em sao thế? Đau ở đâu sao?
- Em…
- Đồ ngốc này! – Tôi đấm nhẹ vào vai Billy – Vợ cậu sắp sinh rồi!
- Cái gì? Mau!!! Chúng ta đến bệnh viện!
Có thể nói đôi vợ chồng này là “thần gió” không nhỉ, vì ngay sau đó, Billy lập tức bế bổng Rei và chạy đi như- bay … Xem ra cậu ấy vui quá rồi kìa.
- Ryan…
Nghe giọng nói yếu ớt quả Judy, tôi giật mình quay lại.
- Em… hình như cũng sắp sinh rồi… aaaaaaaa
…
***
Lời của tác giả:
Chắc các bạn đều biết sau đây hai cô nàng của chúng ta sẽ sinh con, và câu chuyện đến đây là kết thúc. Haizzz nhưng mà tôi là cứ hay dài dòng, nên thôi, lại kể thêm cho các bạn nghe “giai thoại” về cuộc vượt cạn này của họ vậy. =.=” Nhưng dĩ nhiên tác giả phải có lý do… Ừ thì vì về sau, cái sự cho ra thế hệ tương lai này của họ đã trở thành một kỉ niệm đáng nhớ cho các bác sĩ ngày hôm đó…
Trước cửa bệnh viện, hai chiếc giường đẩy nhanh chóng được chuyển ra, cho hai sản phụ sắp sinh. Mà hình như họ biết nhau, à không, chắc phải là thân thiết lắm thì phải, vì người phụ nữ mặc chiếc vá bà bầu màu hồng cứ nắm chặt lấy tay người phụ nữ nằm trên chiếc giường kia, quên cả đau đớn mà nói và nói liên hồi. ==”
- Bác sĩ, phòng sinh số 1 chỉ còn lại 1 giường cho sản phụ!
- Vậy chuyển một người sang phòng số 2!
- Vâng!
Và thế là “bất đắc dĩ” hai cô gái phải tách nhau ra.
- Không được! Tôi muốn nằm cùng phòng với Rei!
- Chị nên giữ hơi sức của mình, phòng chúng tôi đã hết giường.
- …
Judy ái ngại nhìn mọi người rồi không nói gì nữa. Nhưng đến gần cửa phòng, đột nhiên cô gọi lớn:
- Rei! Nếu chúng ta sinh một trai một gái, nhất định phải làm thông gia!!!
Rei bật cười dù đang đau đớn. Các y tá thì vội vã đẩy nhanh chiếc giường của sản phụ “nói nhiều” này vào phòng sinh. Bác sĩ đứng ở cửa không khỏi hồ nghi, cô gái này có phải đúng là sắp sinh không? Còn Ryan … thì chỉ biết cười khổ. Bà xã anh, đi đâu cũng đòi làm thông gia, vậy thì hai người sẽ phải sinh bao nhiêu đứa đây?
******************************* THE END *******************************