Mục lục
Hoàng Hậu Phúc Hắc Của Trẫm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Song Ninh a.k.a Tiểu Vàm.

Beta: PT a.k.a Ring.

“Hoàng hậu, ngươi thật là làm ta kinh hỉ không ít a.” Điền Triết Hiên chớp chớp mắt nhìn cô, biết cô đang cố che giấu. Mặc dù có chút bất mãn không nói ra, bất quá thấy cô tình cờ lộ ra biểu tình xảo quyệt, cũng là một loại thu hoạch.

“Thần Chích đợi ở bên ngoài cũng lâu rồi, nên cho cậu bé vào đi.” Hủ Liên gỡ vòng tay đang ôm mình của Điền Triết Hiên ra. Cô biết rõ với cá tính của hắn, hiện tại chỉ là đối với cô có chút hứng thú, cũng không có ý niệm khác, suy cho cùng, cô hiện tại cũng là người của Nam Cung gia.

“Chích nhi chưa cho Hoàng hậu đủ phiền phức sao?”  Điền Triết Hiên nhìn qua một chút cánh tay đang có cảm giác “vắng vẻ”, bất đắc dĩ ngồi xuống. Nhưng nghe nhắc tới đứa con tài năng xuất chúng của mình, trên mặt không khỏi có biểu cảm tự hào.

“Thần Chích và Hoàng thượng tựa như một khuôn đúc ra, với độ tuổi này của cậu bé, tính tình trẻ con một chút cũng là chuyện bình thường, không quá hoàn hảo, nhưng về khoản giả vờ đã có chút lão thành.” Cửa mở ra, Thần Chích được Hủ Liên gọi vào.

“Lão sư, nhanh như vậy a?” Thần Chích thấy cửa mở liền tiến vào, đôi mắt tròn xoe nhìn Hủ Liên cùng Điền Thần Chích. “Lẽ nào Phụ Hoàng già rồi sao?”

(*Vàm: anh Hiên, anh dạy con vầy đây hả? Đúng là… >”<)

“Khụ khụ…” Điền Triết Hiên sặc sụa, liếc mắt một cái.Tiểu tử này, thật không biết giữ miệng. Hắn mới hai mươi lăm tuổi mà dám nói già.

“Tiểu đồ đệ, đôi khi không thể nói năng huỵch toẹt thế được, nếu không sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của người khác.” Hủ Liên hé miệng cười, ánh mắt chế nhạo nhìn Điền Triết Hiên.

“Vâng, lão sư. Đệ tử xin thụ giáo.” Điền Thần Chích hai tay ôm quyền, hơi cúi xuống, dáng dấp làm cho Điền Triết Hiên khóe miệng cũng nhếch lên.

“Không biết Hoàng hậu dạy dỗ nhi tử ra sao, trẫm ngồi một bên xem thử, không biết có được hoan nghênh không?” Điền Triết Hiên nhích sát vào Hủ Liên cùng Điền Thần Chích. Hắn cũng rất tò mò không biết trên người Hủ Liên còn có cái gì đặc biệt nữa.

“Tất nhiên là có thể, nô tì hôm nay chính là cho Thần Chích xem mấy bản vẽ kiến trúc phòng ngự. Chính là trước đây có xem qua sách nên thấy, bây giờ cho Thần Chích xem những bản vẽ này làm trụ cột, sau này có thể có ích.” Cô lấy từ một bên ngăn tủ ra vài trang giấy, mở ra, đặt lên bàn.

“Kiến trúc phòng ngự, tại sao chưa từng nghe nói qua là có loại sách này, lẽ nào những kiến trúc này có thể phòng ngừa công kích của địch nhân?” Lần đầu tiên thấy bản vẽ loại này, Điền Thần Chích vốn hiếu học, hoàn toàn hứng thú hẳn lên.

Một người chạy khỏi Khôn Trữ Cung, một người vừa cười trộm vừa tiếp tục giảng bài, khoảng cách hai người ngày càng xa, thế nhưng khoảng cách giữa hai trái tim dường như gần lại một chút.

“Nam Cung Hủ Liên, ngươi vậy mà lại có bản lĩnh quyến rũ hoàng thượng, ta thật ra muốn nhìn một Hoàng hậu trên danh nghĩa như người có thủ đoạn gì.” Ẩn trong chỗ tối, một giọng nữ âm trầm nói, hàn quang trong mắt bắn ra bốn phía, nhìn chăm chăm vào Hủ Liên đang giảng bài trong phòng qua cửa sổ.“Rất nhanh, ngươi sẽ biến mất trên thế gian này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK