• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Oăn Oăn | Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Ngày nào Hình Tín Hàm và Tô Nam nào cũng bí mật liên lạc với nhau, bề ngoài thì vẫn giữ trạng thái độc thân nhưng thật ra thì hai người vô cùng thân mật, khăng khít.

Trong đoàn phim, Chu Sở Phong luôn giúp đỡ Hình Tín Hàm, đương nhiên Hình Tín Hàm cảm nhận được anh ta có ý với mình, nhưng lần nào cô cũng từ chối sự quan tâm của anh ta, nếu không từ chối được thì sẽ lễ phép nói cảm ơn.

Chu Sở Phong không biết cô chỉ đối xử với mình như vậy hay là các diễn viên khác cũng thế, nhưng anh ta đã cố gắng mấy tháng trời rồi, thái độ của Hình Tín Hàm đối với anh ta vẫn hệt như lúc mới gia nhập đoàn phim. Thái độ lịch sự và xa lánh của cô khó tránh làm Chu Sở Phong nhụt chí.

Sinh nhật của Hình Tín Hàm là giữa tháng 10, nhưng ngày nào cô cũng quay phim và nghiên cứu kịch bản, đã quên sinh nhật của mình từ lâu.

Sắp đến ngày 15 tháng 10, Tô Nam thương lượng với Lâm Sơ Thanh chuyện đổi ca, chờ anh từ Quý Xuyên về sẽ làm hai ca trả cô ấy.

Lâm Sơ Thanh chỉ mong vậy, vì thế vui vẻ đồng ý đổi ca với anh.

Nhưng một ngày trước khi Tô Nam đến Quý Xuyên, Phó Đồng – người vốn dĩ đã ra nước ngoài từ lâu lại chặn anh ở cửa bệnh viện.

Nhìn thấy Phó Đồng, Tô Nam rất ngạc nhiên, anh không ngờ cô ấy lại xuất hiện ở đây: “Phó Đồng?!”

Tô Nam vô cùng bất ngời, cười, “Cậu… sao cậu lại ở đây?”

Phó Đồng mím môi, âm thầm hít sâu một hơi, nhướng mày nói: “Tìm cậu đó.”

Tô Nam khó hiểu, bật cười hỏi: “Tìm tôi? Không đúng, chẳng phải cậu đã ra nước ngoài từ lâu rồi à?”

“Hôm nay tôi tạm thời quay về.” Phó Đồng ngẩng đầu nhìn Tô Nam, nói: “Có chuyện này tôi muốn hỏi rõ cậu, nếu không sẽ không an lòng.”

“Tô Nam.” Phó Đồng gọi anh, cô ấy nở nụ cười, nói, “Thật ra, từ khi còn đi học, em đã có tình cảm với anh rồi, nhưng tính cách của em khá kiêu ngạo, dù thích cũng không nói ra, muốn chờ một ngày nào đó anh cũng sẽ thích em, chủ động nói với em.”

Lúc đầu Tô Nam không phản ứng kịp, hơi sững sờ, anh không ngờ Phó Đồng đột nhiên lại tới bệnh viện nói với anh những lời này.

“Nhưng hình như em quá tự tin vào bản thân mình rồi.” Phó Đồng cười tự giễu, “Cho đến khi anh trở về nước, anh cũng chưa từng có biểu hiện thích em.”

“Khi đó em còn nghĩ rằng, vậy em cũng không thích anh nữa, em cho là em có thể thôi nhớ anh, em cho là em sẽ làm được.”

Cô ngẩng mặt lên nhìn Tô Nam không chớp mắt, “Nhưng em đã sai rồi.”

“Lúc vừa nhìn thấy anh ở khi vực thiên tai, em đã biết mấy năm nay em chưa bao giờ quên được anh, mặc dù anh không thích em, nhưng em vẫn thích anh, thích muốn chết.”

“Thích đến mức, chỉ cần anh nói một câu, em có thể từ bỏ hết thảy mọi thứ ở nước ngoài, về đây bắt đầu từ con số không.”

“Phó Đồng…” Tô Nam khẽ cau mày gọi cô ấy, nhưng Phó Đồng lại cắt ngang nói: “Tô Nam, bây giờ em chỉ cần nghe anh nói một cậu thôi, nếu anh bảo em ở lại nước, em sẽ không rời đi nữa.”

Phó Đồng kéo tay áo anh, rưng rưng nước mắt, “Anh nói đi mà.”

Tô Nam nhẹ nhàng di chuyển cánh tay, để cô ấy buông ra, anh cúi đầu nhìn Phó Đồng, khẽ mím môi, thản nhiên nói: “Xin lỗi Phó Đồng, tôi không thể đáp lại tình cảm của cậu được.”

“Tôi sẽ không nói những lời như yêu cầu cậu ở lại, làm vậy rất vô trách nhiệm và tôi không thể làm thế được.” Tô Nam rất nghiêm túc rất kiên nhẫn nói với Phó Đồng: “Tôi coi cậu như một người bạn, cũng thật lòng mong cậu có thể sống tốt, cho nên tôi vẫn hy vọng cậu có thể lựa chọn con đường thực sự có lợi cho mình để đi tiếp.”

“Phó Đồng, cuộc đời là của chính cậu, không thể sống vì người khác được, dù cậu thích một người tới mức nào đi nữa cũng tuyệt đối không được đánh mất bản thân.”

Tô Nam giơ tay lên, cuối cùng chỉ dừng ở trên vai Phó Đồng, anh vỗ nhẹ an ủi: “Cậu về đi, cố gắng lên, sẽ có người đàn ông yêu cậu, người đó còn thích hợp hơn tôi nhiều.”

Phó Đồng cố gắng nuốt nước mắt lại, cô hít sâu một hơi, giả vờ như không có chuyện gì, cười nói: “Có thể lần này em đi rồi sẽ không về nữa.”

Không đợi Tô Nam nói gì, Phó Đồng đã mỉm cười gọi anh: “Tô Nam.”

Tô Nam nhìn cô ấy, trong giọng nói của Phó Đồng có phần bất lực: “Anh vẫn như trước, ấm áp như ánh mặt trời, nhưng ánh sáng mà anh mang đến không hề chói lóa, ngược lại đủ dịu dàng khiến trái tim người ta tan chảy.”



“Nhưng một người hiền lành, khiêm tốn và dễ gần như anh lại khiến lại rất khó mở lòng, để người khác bước vào trái tim mình.”

Nói xong, Phó Đồng lập tức xoay người rời đi, Tô Nam đứng tại chỗ nhìn cô ấy cất bước không quay đầu lại, vừa đi vừa đưa tay lau nước mắt, bất lực thở dài.

Đêm đó Tô Nam nói với Hình Tín Hàm ngày mai anh sẽ đi tìm cô, Hình Tín Hàm rất vui, nhưng hai người suy nghĩ hồi lâu, những vẫn không nghĩ ra gặp nhau ở đâu thì an toàn.

Đến lúc cúp máy, Hình Tín Hàm vướng mắc vấn đề này mãi, Tô Nam cười bảo cô đừng lo lắng: “Ngày mai sẽ có cách mà, bây giờ em cứ ngủ đi đã.”

Hình Tín Hàm lăn qua lăn lại trên giường, vui vẻ nói: “Bây giờ em thấy hơi kích thích, vui không ngủ được.”

Tô Nam cười khẽ, hắng giọng nói: “Đợi mai gặp nhau rồi, anh phải kiểm tra xem em có tụt cân hay không.”

Hình Tín Hàm ngáp một cái: “Ôi, đột nhiên em hơi buồn ngủ, em đi ngủ đây, chúc anh ngủ ngon.”

Cô vội vàng cúp điện thoại, sau đó xuống giường, lén ăn thật nhiều đồ ăn vặt trước khi đi ngủ .

Sáng sớm hôm sau thức dậy, Hình Tín Hàm phát hiện mình nhận được rất nhiều tin nhắn, tất cả đều chúc cô sinh nhật vui vẻ, lúc này cô mới biết hôm nay là sinh nhật của mình.

Chẳng trách hôm nay Tô Nam muốn đến đây. Hình Tín Hàm càng nghĩ càng vui.

Thấy cô vừa ăn sáng vừa cầm điện thoại, Cáp Thu không nhịn được nói: “Em mau ăn đi, lát nữa quay phim là không có thời gian ăn đâu.”

Lúc này Hình Tín Hàm mới bắt đầu vội vội vàng vàng ăn cơm.

“À… đúng rồi chị.” Cô chợt nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên, Cáp Thu bị cô nhìn chằm chằm khó hiểu hỏi: “Sao thế?”

Hình Tín Hàm hơi nghiêng người, thì thầm với Cáp Thu: “Chị Cáp Thu, em muốn nhờ chị giúp em một việc.”

“Giúp chuyện gì?” Cáp Thu ngẩng đầu uống một ngụm sữa, hỏi.

Hình Tín Hàm nhìn xung quanh, lấy tay che, nhỏ giọng nói: “Tối nay có một người bạn đến thăm em, chị giúp em đi đón nhé, đừng để người khác phát hiện, được không chị?”

Cáp Thu liếc cô, “Bạn?”

Hình Tín Hàm gật đầu, “Vâng ạ.”

“Chứ không phải bạn trai à?” Cáp Thu sắc bén nói.

Hình Tín Hàn: “…”

Mặt cô không khỏi đỏ lên, lại nghe Cáp Thu nói: “Muốn chị giúp em thì em phải nói cho chị biết tình hình thực tế trước, nếu không lỡ chị làm sai gì thì sao?”

“Được rồi.” Hình Tín Hàm bĩu môi, “Là bạn trai của em.”

Cáp Thu không ngạc nhiên lắm, hừ một cái, “Chị nói rồi mà, người bình thường tới chơi đều tới một cách quang minh chính đại, lén lén lút lút như thế thfi chỉ có thể là bạn trai không được công khai mà thôi.”

Hình Tín Hàm: “…” Cô gật đầu liên tục, phụ họa: “Vâng, vâng, vâng, chị Cáp Thu nói rất có lý.”

“Chị giúp em đưa anh ấy đến đây nhé, chị Cáp Thu ~” Hình Tín Hàm bắt đầu làm nũng, “Chúng em đã không gặp nhau nửa tháng rồi, hôm nay là sinh nhật của em, anh ấy muốn đến gặp em.”

“Có được không chị ~”

“Được, được, được.” Cáp Thu khẽ cau mày, không biết phải làm sao, “Ai bảo tôi với cô ngồi chung một thuyền chứ.”

Một giây sau Cáp Thu tò mò hỏi: “Cậu ấy là ai thế?”

Hình Tín Hàm chớp mắt, cười, “Là bác sĩ phẫu thuật cho em lúc trước, Tô Nam.”

“Em tìm một người ngoài giới à?”



Vừa nhắc tới Tô Nam, trên mặt Hình Tín Hàm tràn đầy gió xuân, cười nói: “Vâng ạ!”

Buổi sáng Hình Tín Hàm bận quay phim, đến trưa, nhân lúc ăn cơm, cô liên lạc với Tô Nam, nói quản lý của mình sẽ đón anh đến đây, sau đó đưa số của Cáp Thu cho Tô Nam, tất nhiên, Hình Tín Hàm cũng đưa số Tô Nam cho Cáp Thu.

Mặc dù hôm nay là sinh nhật của Hình Tín Hàm, nhưng đoàn làm phim vẫn rất bận rộn, thậm chí buổi tối cũng có cảnh quay, may là việc quay phim diễn ra rất tốt đẹp, công việc kết thúc vào khoảng mười giờ, Hình Tín Hàm biết Tô Nam đã đợi trong phòng của cô rồi, ngay khi công việc kết thúc, cô lập tức nóng lòng tẩy trang, thay quần áo rồi vội vã trở về phòng.

Tới trước cửa phòng, Hình Tín Hàm lấy thẻ phòng ra quẹt một cái, mở cửa đi vào, trong phòng sáng trưng, trên bàn có một chiếc bánh sinh nhật, bên cạnh còn có rượu vang đỏ, Tô Nam đang đứng quay lưng về phía cô.

Nghe thấy tiếng mở cửa, anh quay người lại, Hình Tín Hàm cũng đã lao đến trước mặt anh.

“Tô Nam!” Cô gái nhỏ nhào tới, Tô Nam nhanh chóng dùng hai tay ôm chân cô, Hình Tín Hàm đặt tay lên vai anh, cúi đầu nhìn anh cười.

Tô Nam cố ý áng chừng cô, nói: “Nhẹ đi rồi.”

Hình Tín Hàm phản bác: “Đâu có!”

“Hai tuần nay bữa nào em cũng ăn nhiều lắm.” Cô nhéo mặt mình, “Nhìn em đầy đặn hơn rồi mà.”

Tô Nam đặt Hình Tín Hàm xuống, anh bắt chước theo nhéo má cô, rất mềm, cảm giác rất dễ chịu, nhưng anh cứ khăng khăng nói: “Vẫn nhẹ lắm.”

“Lần trước anh đã nói rồi, nếu em tụt cân, anh sẽ phạt em.”

Hình Tín Hàm cắn môi, anh mắt ướt nhẹp nhìn anh, tò mò hỏi: “Phạt gì ạ?”

“Phạt em…” Anh dừng một chút, “Hôn anh.”

“Hôn ở đây đi.” Tô Nam chỉ vào miệng mình.

Hình Tín Hàm đan hai tay vào nhau, một lúc sau, cô kiễng chân, hôn nhẹ lên lên môi anh.

“Xong rồi ạ.” Cô đỏ mặt nói.

Một giây sau, Hình Tín Hàm nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Tô Nam, “Vẫn chưa đủ.”

Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, Tô Nam nhướng mày, khóe miệng nhếch lên, trong giọng nói mang theo ý cười: “Chẳng phải em đã nói, khi nào gặp mặt sẽ cho anh hôn à?”

“Dạ?” Hình Tín Hàm còn chưa kịp phản ứng lại, Tô Nam đã hôn lên trán cô, “Chỗ này là của anh.”

Sau đó, anh mới nhận ra rằng mình đang tuyên thệ chủ quyền chỉ vì Hình Tín Hàm phải đóng cảnh một nam diễn viên hôn lên trán cô.

Tiếp đó, nụ hôn thứ hai, nụ hôn thứ ba… lần lượt rơi xuống, từ trán, lông mày, mắt đến chóp mũi, má, tai, anh không bỏ qua chỗ nào.

Tô Nam nghiêng người, vùi đầu vào cổ cô, nhẹ nhàng cọ cọ, hơi thở nóng bỏng của anh phả vào cổ cô, Hình Tín Hàm cảm thấy xương quai xanh của mình tê dại, cả người run run

“Tô Nam…” Giọng cô mềm mại, nhẹ nhàng, giống lúc cô xin lỗi anh vào lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Tô Nam ngẩng đầu, ôm cô vào lòng, nói từng chữ: “Tất cả những gì của em đều là của anh.”

Hình Tín Hàm hơi ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt sâu thẳm của anh, Tô Nam lại cúi đầu, ngậm lấy đôi môi quyến rũ của cô.

Nhưng mà một giây sau, đột nhiên có người gõ cửa phòng Hình Tín Hàm.

 

------oOo------

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK