• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Còn vấn đề ở vịnh Lệ Chi, tôi đang cố gắng giải quyết nhưng quá trình phải giữ kín đã."

Trịnh Thù Quan thật sự rất giỏi trong việc nắm bắt tâm lý người khác, biết rằng ép buộc chỉ là một cách làm rất thô thiển nên hôm nay đã dùng một chiêu khác.

Mạch Kính nghĩ thầm.

Lúc đầu khi Đỗ Kinh Hồng đến xin bài diễn thuyết của cậu, trong ký túc xá cậu đã phải dùng lý trí để kìm nén sự tức giận mới có thể thuyết phục bản thân không từ chối. Mãi sau này, cậu có nhiều thời gian để suy nghĩ một mình hơn nên tâm lý cũng dần vững hơn, cậu có thể bình tĩnh nhìn lại mọi chuyện nhưng có điều tâm trạng vẫn còn chút ủ rũ.

Nếu Đỗ Kinh Hồng kiên trì đến cùng và không tiết lộ bất kỳ thông tin nào cho Trịnh Thù Quan, trước khi ra trường cậu sẽ tiêu hủy toàn bộ bằng chứng coi như giao dịch này chấm dứt trong mĩ mãn.

Nhưng đối phương đã phản bội cậu, còn Mạch Kính bị mắc kẹt ở đây không thể kích nổ quả bom đó, nên cậu cứ luôn canh cánh trong lòng.

Mà bây giờ, Trịnh Thù Quan đã giúp cậu nhấn nút.

Từ đó, mọi cảm xúc phức tạp mà cậu dành cho Đỗ Kinh Hồng suốt mấy năm qua đều tan biến hết.

Mạch Kính cảm thấy như có hai đám mây đen tên "Đỗ Kinh Hồng" và "vịnh Lệ Chi" đã bao phủ tâm hồn mình suốt ba bốn năm qua giờ đã tan đi, nhưng chưa kịp sáng tỏ thì một đám mây đen khác tên "Trịnh Thù Quan" lại nặng nề trùm xuống.

Sau một thoáng xúc động cậu lập tức cảnh giác, dựng lên một bức tường cao và lợp thêm một mái nhà dày.

Trịnh Thù Quan khẽ cong môi, đầy mong đợi phản ứng tiếp theo của Mạch Kính sau khi cậu khóc xong, cho dù đó chỉ là một lời cảm ơn đơn giản hay một nụ cười cũng đều chấp nhận hết.

Nhưng hắn đợi mãi đợi mãi, cuối cùng chỉ thấy Mạch Kính bình tĩnh lại sau một hồi khóc lóc, câu đầu tiên thốt ra là: "Muốn gặp."

Trịnh Thù Quan::"…"

Mặt Mạch Kính đỏ bừng vì khóc, khàn giọng lặp lại: "Tôi muốn gặp vị giáo sư tối nay sẽ đến đây."

Cậu không hề cho Trịnh Thù Quan bất kỳ phản ứng nào mà hắn mong đợi.

Trịnh Thù Quan tức đến bật cười, hắn cúi đầu cắn nhẹ lên đầu mũi đỏ ửng của Mạch Kính, vẫn không chịu bỏ cuộc mà hỏi: "Còn gì nữa không? Còn điều gì muốn nói nữa không?"

Nếu cậu lắc đầu thẳng thừng, có lẽ sẽ bị hắn đè ra làm tình mất.

Trên mũi Mạch Kính mới vừa bị cắn thêm một dấu, cậu đang vắt óc suy nghĩ cuối cùng chỉ nói được một câu vô nghĩa: "Nếu luận văn tốt nghiệp của anh cũng cần chỉnh sửa, tôi thấy anh nên đi chung luôn vì lời khuyên của giáo sư rất hữu ích đấy."

Cánh tay giơ lên phía trước dùng sức, Trịnh Thù Quan thuận thế ôm chầm lấy Mạch Kính đang mất cảnh giác vào trong lòng mình. Lồng ngực hắn phập phồng dữ dội vài cái, sau đó hắn cố ý áp sát tai cậu nói: "Tôi cho em một cơ hội cuối cùng, thực sự không có gì muốn nói nữa sao?"

Trong giọng nói của hắn như có tiếng nghiến răng ken két.

Mạch Kính ngoan ngoãn để hắn ôm, giọng nói càng lúc càng chân thành: "Trình độ học thuật của giáo sư vượt xa tưởng tượng của anh, kiến thức rộng hơn cả giảng viên chuyên ngành của chúng ta nhiều. Dù không cùng chuyên ngành, tôi vẫn khuyên anh nên qua gặp."

Trịnh Thù Quan nghe vậy lồng ngực càng phập phồng dữ dội hơn, hắn đưa tay xoa nhẹ mái tóc đen mềm mại của Mạch Kính, hỏi thẳng: "Vậy em không cảm ơn tôi à?"

"Đương nhiên rồi, cảm ơn anh, Trịnh Thù Quan."

Mạch Kính chân thành cảm ơn, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

Hoàn toàn khác xa so với những gì Trịnh Thù Quan dự đoán.

Không ổn.

Mọi thứ đều không ổn.

Cảm giác kỳ lạ trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, Trịnh Thù Quan ôm người trong lòng chẳng biết phải làm sao mới phải.

Hắn chăm chú nhìn Mạch Kính trong lòng ngực, đối phương vẫn ngoan ngoãn yên tĩnh như trong ấn tượng của hắn, trắng trẻo vô hại, những lời cậu nói cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng hắn lại cảm thấy như mình đang ôm một con nhím, bề ngoài có vẻ không phòng bị, nhưng thực ra vừa chạm vào là đã đụng phải một đống gai mềm.

Hắn không thích.

Hắn phải nghĩ ra cách khác.

Cách khác...

Trịnh Thù Quan thử chuyển sang chủ đề khác: "Thực ra lúc nãy em khóc như vậy, tôi cũng hiểu được cảm giác ấy. Lúc nhỏ tôi cũng từng trải qua điều tương tự, có lần tôi và chị gái cùng làm đồ thủ công, tôi nghĩ ra một ý tưởng rất hay, nhưng vì sản phẩm cuối cùng là một con thỏ hồng nên mọi người chỉ khen mỗi chị tôi thôi. Mặc dù không để tâm lắm, nhưng khi có người nhận ra con thỏ hồng đó là ý tưởng của tôi, tôi vẫn thấy rất vui."

Nghe đến đây, mặt Mạch Kính dần dần trở nên không còn cảm xúc.

Cậu nghi ngờ câu chuyện này chỉ đúng về mặt phát âm ngôn từ, còn nội dung thì hoàn toàn do hắn bịa đặt.

Trịnh Thù Quan liếc nhìn thấy biểu cảm không chút thay đổi của đối phương, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi áp môi lạnh lên đôi môi sưng đỏ của cậu.

"À, em quả nhiên biết tính tôi rồi. Đúng vậy, tôi đã lừa em đó, không có quá khứ đau khổ nào cả cũng không cần ai cứu rỗi, tôi vốn dĩ như vậy rồi."

Dù sao đi nữa...

Nhưng dù sao đi nữa...

Mở mắt ra đối mặt với một người cố chấp và hèn hạ như tôi, hoặc nhắm mắt lại bước vào giấc mơ giả tạo nhưng hạnh phúc mà tôi tạo ra cho em.

Dù sao đi nữa...

Nhưng dù sao đi nữa...

Em phải là của tôi.

Cún con.

Qua đôi môi, Trịnh Thù Quan mỉm cười nhẹ nhàng chạm vào chiếc răng hổ của Mạch Kính.

"Vậy chúng ta cùng đi gặp giáo sư nhé." Hắn nói.

Thông tin mà Trịnh Thù Quan nói rất chính xác, đúng lúc màn đêm buông xuống, Mạch Kính đã gặp được vị giáo sư mà đối phương nhắc đến.

Đối phương có mái tóc bạc phơ, ăn mặc gọn gàng, tính tình thẳng thắn. Ông trực tiếp lơ đi Trịnh Thù Quan đang đứng bên cạnh, lướt nhìn Mạch Kính từ trên xuống dưới rồi xác nhận bài luận mà mình đã xem trước đó là do chính cậu viết, gật đầu nói: "Việc em đến đây gặp tôi chứng tỏ em rất tin tưởng những lời khuyên của tôi. Gần đây tôi tham gia một vài hội thảo, nên có vài ý tưởng mới. Vẫn câu nói cũ, những vấn đề khúc mắc cần được nhìn nhận một cách khách quan. Em có muốn nghe không?"

"Giáo sư quá khiêm tốn rồi, những gì thầy nói đã giúp em rất nhiều, tất nhiên là em muốn nghe ạ!"

Mạch Kính lập tức tỏ ra kính trọng, gương mặt tràn đầy thành ý tỏ vẻ mình sẽ lắng nghe một cách chăm chú.

Sau đó dưới sự giải thích của đối phương, cánh cửa của một thế giới mới dần mở ra trước mắt cậu.

Cánh cửa này mở ra liên tục, không ngừng mở ra.

Trực tiếp đá Trịnh Thù Quan bay lên trời, Mạch Kính toàn tâm toàn ý lắng nghe chẳng hề liếc nhìn hắn lấy một cái.

Trịnh Thù Quan: "???"

Hắn lại tức đến bật cười, nhưng lần này là vì cả hai người, một già một trẻ đang cùng nhau chọc tức hắn.

Trịnh Thù Quan đứng dậy bế Mạch Kính ngồi lên đùi mình. Cậu theo bản năng giãy dụa một chút, điều chỉnh tư thế ngồi cho thoải mái rồi quay lại nói chuyện với giáo sư, ánh mắt đầy mong đợi: "Lần trước thầy nói về việc phân tích hệ thống dữ liệu mà em thu thập được trên mạng, nên sử dụng các phương pháp thống kê và công cụ phù hợp. Lần đó thầy có nói mình có một số ý tưởng không tiện ghi ra, lần này có thể chia sẻ với em được không ạ?"

Giáo sư còn bình tĩnh hơn cả Mạch Kính, cứ như thể Trịnh Thù Quan không tồn tại vậy, ngồi vững vàng nói: "Ừ, tất nhiên rồi, để tôi nói cho em nghe từ đầu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK