Việc chuẩn bị hôn sự cho Lịch Nhược Hải và Biệt Tiêu Tuyết diễn ra vô cùng sôi nổi, Đường Cửu cũng mang thư về nhà, bảo cha nương nàng nhanh trở về. Tạm thời Lịch Nhược Hải vẫn ở tại Tống gia, đợi đến ba ngày trước thành thân, sẽ để hắn quay trở về đại trạch Đường gia đã sửa chữa xong xuôi, đón dâu ở đường trạch, ngày thứ hai sau khi đón dâu, đám người Lịch Nhược Hải, Tống Ngạn Triệt sẽ lên đường trở về Đông Sơn thư viện.
Đến lúc đó, Biệt Tiêu Tuyết trở về Tống gia, vẫn ở Tiêu Tuyết Các, đợi đến lúc Lịch Nhược Hải xuống núi lần nữa, cũng chính là lúc đến gần kỳ khoa cử, cũng không ở nhà bao lâu, lấy tài học của hắn, như thế nào đi nữa, cũng sẽ lấy được một cái bằng tiến sĩ. Đến lúc đó ra khỏi Tống phủ, hay ở lại Tống gia, đều do vợ chồng son định đoạt.
Làm như vậy để Lịch Nhược Hải không bị nói là ở rể, thật ra thì đôi vợ chồng son này sống ở bên kia cũng thế, đều là tạm trú ở nhà khác họ. /die;enddanfleeq,uyd,on Tuy nói hai bên dì đều coi bọn họ như con ruột, nhưng hôn sự làm ở Tống phủ, những người nhiều chuyện cũng sẽ nói xấu, cũng chỉ có thể ép buộc như thế mới tốt.
Bên này những đồ mừng tiệc cưới, gả cưới đều đã mua đầy đủ, bên kia Đường bá Đường thẩm nhận được tin vui vội vàng chạy về, cha nương cùng huynh đệ Đường Thủy Sinh cũng không giữ lại được, chỉ đành phải bảo Đường Thủy Sinh nhanh chóng đuổi sát theo sau, xem tòa nhà lớn này có bay mất không, cũng đừng để tên khác họ Lịch Nhược Hải lấy được.
Nuôi sói mắt trắng cũng chẳng qua như thế, làm sao Đường bá không biết đức hạnh cả nhà đệ đệ hắn, nhưng phải làm sao đây? Em dâu hắn rất có thể sẽ sinh nữa, nhất là gần đây, trai già ngậm hạt ngọc, trong bụng mang thai tam bào thai. Mắt thấy đứa bé sắp chào đời, trong nhà vốn cũng không giàu có, mấy nhi tử đều không trông cậy được, bởi vì nhà bọn họ một lòng muồn tìm nhà phú quý cho tiểu nữ nhi, bây giờ căn bản không ai thèm lấy, chỉ đành để Đường Thủy Sinh đi theo Đường lão bá lên kinh thành lang thang kiếm sống.
Đường lão bá cũng không còn cách nào, không giúp cũng không được, chẳng lẽ nhìn già trẻ một nhà này đói chết?
Đường Cửu nhận được thư hồi âm Đường lão bá cũng sợ hết hồn, tính toán một chút, vị thím kia cũng năm mươi tuổi rồi, vậy mà lại mang bầu, còn là tam bào thai. Xem ra đại phu ở nông thôn bọn họ rất giỏi, như thế cũng có thể chẩn đoán được, không trách được Đường Thủy Sinh lại phải tới tửu phường làm việc. Tính toán, cộng thêm tam bào thai chưa ra đời, cả nhà bọn họ có 13 miệng ăn rồi!
Đường Cửu nhớ tới cả nhà trong truyền thuyết kia liền nhức đầu, chợt lắc đầu một cái, cha nàng nhiều năm như vậy cũng không liên lạc với bọn họ, nếu không phải bởi vì Đường Thủy Sinh đến, chỉ sợ cha nàng cũng sẽ không liên hệ với bọn họ rồi. Đường Cửu cảm giác hình như cha nàng không thích liên quan gì với người cùng quê hương. Hình như là cố ý tránh xa cái gì, nhưng đến lúc nàng xuất giá, hình như lại không sợ.
"Tẩu tử, tẩu tử! Ngươi xem, xinh đẹp không?" Biệt Tiêu Tuyết cầm một bức tranh thêu cực kỳ xinh đẹp đi vào, cắt đứt suy nghĩ của Đường Cửu. l.eequyd8n Đường Cửu vừa nhìn, sau lưng Biệt Tiêu Tuyết còn có một mỹ nhân rất có khí chất đi theo, vừa nhìn đã biết là đại gia khuê tú, hơi thở thơm như hoa lan, huệ chất lan tâm, tự nhiên thanh thản, mặc dù dung mạo không phải là nhất đẳng, nhưng quả thật khí chất là nhất đẳng chọn ra.
Nhìn kỹ lại, dáng dấp ngũ quan có chút giống Lam Thiếu Lăng, chỉ là tướng mạo đệ đệ xuất chúng hơn một chút, chắc hẳn vị này chính là danh môn thục nữ tiếng tăm vang khắp kinh thành, đệ nhất tài nữ kinh thành Lam Tú Hề. Quả nhiên là khí độ bất phàm, là một mỹ nhân rất thanh thản tự nhiên, vậy đại khái chính là người trong bụng đầy thi thơ trong truyền thuyết rồi?
"Chắc hẳn vị này là đệ nhất tài nữ kinh thành, thiên kim Lam gia Lam Tú Hề tỷ tỷ đúng không?"
Lam Tú Hề nghe vậy, nhìn ánh mắt của Đường Cửu, khẽ mỉm cười: "Đệ muội quả nhiên là thông minh lanh lợi, Ngạn Triệt đúng là một người may mắn."
"Được rồi! Hai người các ngươi cũng không nên khách khí! Tẩu tử, ngươi xem, Tú Hề tỷ tỷ tặng cho ta, đẹp không?" Biệt Tiêu Tuyết tiếp tục cắt đứt cuộc hàn huyên của hai người, bướng bỉnh cười một tiếng, thiệt là, khách khí cái gì chứ?
Coi như Đường Cửu đã thấy rõ rồi, nha đầu này bướng bỉnh từ trong xương, mấy năm nay bản tính bị bệnh đè xuống, hiện giờ coi như là giải phóng bản tính, trêu nói: "Được rồi! Xinh đẹp! Xinh đẹp! Thêu uyên ương có thể không xinh đẹp sao? Chỉ sợ bây giờ ngươi đã coi uyên ương phía trên này trở thành biểu ca ta cùng ngươi rồi? Biểu tẩu ~"
"Ai nha! Tẩu tử, ngươi hư quá! Không nói với ngươi nữa, biểu tẩu cái gì chứ! Ngươi mới là biểu tẩu ý!" Chạy đi, chạy mất hình! 8truyenl.eq,uyd,on Biệt Tiêu Tuyết đẩy ra Đường Cửu ra, vui sướng e thẹn chạy mất.
Để lại Đường Cửu ở đó không ngừng cười nàng, "Không sai! Mọi người đều là biểu tẩu của nhau mà! Tú Hề tỷ tỷ, tỷ nói có đúng không?"
Đường Cửu và Lam Tú Hề trò chuyện với nhau rất vui, mặc dù nói chuyện từ Nam ra Bắc, nhưng mà lại sinh ra phản ứng hóa học thần kỳ, tán gẫu rất vui vẻ.
Tần Mộ Sắc núp ở chỗ tối ngoài cửa, thấy hai người bên trong nhà trò chuyện với nhau thật vui, nhất là khi thấy Lam Tú Hề, không khỏi lộ ra vẻ mặt tràn đầy địch ý. Tần Mộ Sắc thừa dịp Đường Cửu không phát hiện mình, lặng lẽ rời đi, trở lại Tiêu Tuyết Các, hôm nay còn chưa bắt mạch cho Biệt Tiêu Tuyết.
"Biệt cô nương! Để ta bắt mạch đi!" Tần Mộ Sắc diêm dúa lẳng lơ cười một tiếng, trong đáy mắt mang theo vài phần lạnh lẽo và sắc bén, có thể là do vừa rồi nhìn thấy Lam Tú Hề, trong lòng không vui, cho nên ngay cả cảm xúc cũng không che giấu được. Biệt Tiêu Tuyết chỉ lo cúi đầu loay hoay những đồ để thành thân như trang sức trâm ngọc, đồ thêu thùa trang trí, đâu chú ý đến vẻ mặt khác thường của Tần Mộ Sắc.
Nhìn vẻ mặt vui sướng như vậy của Biệt Tiêu Tuyết, khiến Tần Mộ Sắc không đành lòng ra tay. Nhưng nếu không ra tay, nàng ăn nói thế nào với Giáo chủ. Còn nữa, ngay cả số mạng của mình nàng cũng không kiểm soát được, huống chi là vận mệnh của người khác! D.iend/anl,eq&u,yd9on "Thân thể của Biệt cô nương khôi phục rất tốt, qua ít ngày nữa, ta nghĩ, ta có thể rời khỏi Tống gia rồi, Biệt cô nương đã không cần đại phu nữa."
"Ai! Đừng mà, Tần tỷ tỷ, đợi uống rượu mừng của ta rồi đi có được không?"
"Nha đầu ngươi thật không biết thẹn thùng?" Ngón tay Tần Mộ Sắc nhẹ nhàng búng nhẹ vào cái trán Biệt Tiêu Tuyết.
Hai người cười lăn cười lộn, Biệt Tiêu Tuyết rất vui, Tần Mộ Sắc lại cười có dụng ý khác, Lạt thủ y tiên một khi quyết định ra tay, sẽ không hề giữ lại chút tình cảm gì, ngay cả không đành lòng, cũng sẽ không nương tay. Xét đến cùng, Tần Mộ Sắc không phải là người tốt gì, bây giờ không phải, về sau cũng không phải, vĩnh viễn sẽ không phải, đây là mệnh của nàng, hai tay của nàng nhất định phải dính đầy máu tươi, con đường nàng đi nhất định phải có vô số người vô tội hy sinh.
Tần Mộ Sắc không biết làm như vậy có đúng hay không, nhưng nàng biết, nàng phải nghe theo lệnh giáo chủ, không chỉ vì bản thân thích Giáo chủ, mà là bởi vì nàng muốn trợ giúp hắn hoàn thành nghiệp lớn, bất kể cuối cùng con đường này có thành công hay không, vô cùng vinh quang cũng được, vạn kiếp bất phục cũng được. Nàng sẽ luôn ở bên cạnh hắn, luôn ở đây.
Tống Ngạn Triệt uống trà bên trong phòng khách, cười hỏi Thượng Quan Hành: "Đại ca, đệ nghe nói trước đó vài ngày, huynh chạy xuống núi, không chịu ở trên núi lâu thêm một khắc! Thì ra là vì Tú Hề tỷ tỷ sao? Tại sao Lam bá phụ lại đồng ý hai người......"
Thượng Quan Hành uống một ngụm trà, chậm rãi nói, "Tiểu tử đệ, chớ có nói hươu nói vượn, ảnh hưởng đến danh tiếng của Lam Tú, Lam lão gia rất có thể giơ đao tìm ta liều mạng đấy, ta còn dám đến nhà, còn ngại lần trước ta chịu nhục nhã không đủ?" thich8 truyen l3q,uyddoon Giọng nói bình tĩnh không nghe ra được cảm xúc gì, lời tuy nói không dễ nghe, nhưng giọng ôn hòa giống như là thuận miệng nói đùa.
"Ai ai ai! Đại ca, huynh chẳng hiểu gì cả, đó là cha đệ không hiểu rõ huynh...huynh cứ cùng tỷ tỷ ta lén lén lút lút như vậy, sớm muộn cũng sẽ hại chết tỷ ta, huynh phải biết, cha đệ, rất cổ hủ!" Lam Thiếu Lăng như con khỉ, bốn chi ngửa ra hai tay chắp lại nằm trên ghế, đôi mắt rơi vào khoảng không phía trước. Vừa nghe Thượng Quan Hành vẫn còn sợ hãi vì chuyện lần trước, lập tức khuyên. Dù sao chuyện này, đúng là ngày đó cha hắn nói chuyện thật khó nghe, nói gì mà lãng tử giang hồ, có ý đồ xấu, thấy người sang bắt quàng làm họ cái gì đó, còn muốn đánh chết người ta.
Khiến bây giờ Lam Thiếu Lăng ra cửa, đều chỉ dám nói là tới tìm Tống Ngạn Triệt. Nếu nhắc tới ba chữ Thượng Quan Hành này, lão tử của hắn sẽ giơ đao. Đáng thương cho ông cụ còn là thái tử thiếu phó, quận mã gia! Dù nói thế nào cũng là người văn nhã, luôn muốn động đao động thương.
Thượng Quan Hành than thở một tiếng, nói: "Đúng đúng đúng, đệ nói đúng! Tam đệ, đợi đến khi ta đến nhà các ngươi tỏ rõ cõi lòng, cha ngươi có đánh chết ta...ta cũng không đi."
"Đừng mà! Đại ca, lần trước huynh bị đánh còn chưa đủ thảm sao! Huynh nói huynh, tránh cũng không tránh, khiến máu me khắp người, hù chết ta và tỷ tỷ ta rồi. Chuyện này vẫn nên bàn bạc kỹ, bàn bạc kỹ hơn cũng tránh cho tỷ tỷ ta bị phạt quỳ theo gia pháp!" ddl;eq,uyd’on Lam Thiếu Lăng suy nghĩ một chút, thật ra thì Thượng Quan Hành nói cũng đúng, hắn không thể đến nhà, về sau nghĩ biện pháp tốt rồi hãy nói! Nghĩ biện pháp gì đây? Lão già kia như tảng đá trong nhà xí, vừa thối vừa cứng!
"Biểu ca, huynh đến gặp Lịch đại ca sao?" Biệt Tiêu Tuyết vội vàng hấp tấp chạy vào, chạy đến thở phù phù phù phù, dọa Lam Thiếu Lăng giật mình. Tư thế đi bộ như một trận gió và âm thanh ấy khiến Lam Thiếu Lăng còn tưởng rằng cô nhóc Đậu Phù Dung lại tới, lại ra biến thành con thiêu thân gì đó?
Thấy rõ người tới không phải Đậu Phù Dung, Lam Thiếu Lăng vỗ trái tim nhỏ của hắn, thở phào nhẹ nhóm, lại lười biếng vùi ở trên ghế lần nữa.
Sao Tiêu Tuyết lại lo lắng như vậy, xảy ra chuyện gì?
Lam Thiếu Lăng nghi vấn, cũng là nghi vấn của Tống Ngạn Triệt. Tống Ngạn triệt hỏi vội: "Tiêu Tuyết, đã xảy ra chuyện gì, không phải Nhược Hải mới vừa cùng muội chia tay sao. Còn mỗi ba ngày, chính là ngày đại hôn của hai người, trước hôn nhân hai người không thể gặp mặt, huynh biết muội lo cho hắn, cho nên đã cố ý để hắn và muội chia tay riêng rồi, hai người nhịn tí đi! Có chuyện gì, nói cho huynh biết, huynh giúp muội nói cho Nhược Hải!"
Trong miệng Biệt Tiêu Tuyết lẩm bẩm nói: "Ba ngày, ba ngày......" Cũng không nói chuyện gì, chỉ lầm bầm lầu bầu.
Nhưng điều đó lại khiến Tống Ngạn Triệt và Lam Thiếu Lăng lập tức đứng lên, Thượng Quan Hành ngược lại ngồi rất điềm tĩnh, chỉ là con mắt cũng chưa rời khỏi Biệt Tiêu Tuyết. Cử chỉ điên rồ của Biệt Tiêu Tuyết khiến tam huynh đệ kinh sợ.
"Tiêu Tuyết, trên tay muội cầm cái gì thế?" Tống Ngạn Triệt và Thượng Quan Hành đồng thời thấy được trong tay Biệt Tiêu Tuyết siết gì đó. Tống Ngạn Triệt nhìn Biệt Tiêu Tuyết nắm chặt hai tay, trong tay phải hình như có nắm thứ gì, không khỏi lo lắng nàng sẽ làm đau hai tay mình.
"Không có, không có gì cả! Muội, không sao...... Không sao......" Biệt Tiêu Tuyết nghe thấy Tống Ngạn Triệt hỏi mình, vội giấu vật đang cầm vào trong tay áo, cúi đầu quay người đi, trong hốc mắt như có nước mắt đảo quanh, cảm xúc xuống rất thấp, cũng vô cùng kích động. Cảm xúc dao động lớn như vậy, ngược lại khiến mọi người hết sức lo lắng.