Tô Cảnh Nhan trăm triệu không nghĩ tới chú ý điểm của Phó tổng lại nằm ở cái tên của tinh cầu, nhất thời chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc mà nhìn hắn.
Phó Bách Diễn hỏi lại lần nữa: “Tinh cầu gì?”
Vài giây sau, thầy Tô sống không còn gì luyến tiếc mà lặp lại: “Tinh cầu Tư Cách Lợi Đặc · Mộng Thác Nặc Lặc · Sa Điêu Cơ Trí.
”
“Tư Cách Lợi Đặc…… Sao trước giờ anh chưa nghe thấy cái tinh cầu này?” Phó Bách Diễn nhíu nhíu mày: “Anh chỉ là mất trí nhớ, chứ không phải bị thoái hóa chỉ số thông minh, em đang lừa anh sao?”
Hắn rõ ràng là nam chính của một cuốn tiểu thuyết phấn đấu nghịch tập, trong cuốn sách này căn bản là không có thể loại khoa học viễn tưởng, nằm mơ mà lừa được hắn!
Tô Cảnh Nhan:……
“Ha hả……” Hắn giả cười một tiếng: “Thì ra đầu óc Phó tổng không có bị hư, này cũng xem như là bất hạnh trong vạn hạnh.
”
“Có ý gì?” Phó Bách Diễn dần dần hồi vị lại, lập tức chất vấn nói: “Tô Cảnh Nhan, mới rồi là em vòng vo mà mắng anh sao?”
“Em nào dám?” Thầy Tô lại cười, “Nói thật thì em càng tò mò hơn ——”
Lúc trước chủ động cầu hôn với hắn rốt cuộc là vì cái gì?
Phó Bách Diễn: “Tò mò cái gì?”
“Không có gì.
” Tô Cảnh Nhan thu lại câu hỏi đã đến bên miệng.
Nghĩ lại thì có hỏi cũng như không.
Nhưng một giây này, trong lòng Phó Bách Diễn bỗng nhiên có loại cảm giác bị đè nén khó nói nên lời, giống như trong đoạn ký ức mà hắn đã mất đi kia, có một thứ gì đó cực kỳ quan trọng đồ vật cũng biến mất theo.
Hắn há miệng thở dốc, vừa định nói gì đó lại bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Nhìn đến tên biểu hiện cuộc gọi, giữa mày Phó Bách Diễn lại không tự giác nhíu lại.
Tô Cảnh Nhan trộm liếc sang màn hình điện thoại một cái, thì ra là bên nhà cũ gọi tới: “Không nhận sao?”
Phó Bách Diễn nâng mắt cùng hắn đối diện: “Có lẽ……”
Tô Cảnh Nhan: “Hả? Cái gì?”
“Thật ra hai chúng ta kết hôn là vì gia tộc liên hôn, để trao đổi lợi ích, mà em lợi dụng quyền thế của Tô gia tới cưỡng ép anh đi vào khuôn khổ phải không?” Phó tổng ngữ khí thâm trầm, não bổ một hồi tiết mục chính mình bị tiểu tình nhân cường thủ hào đoạt.
“Phụt ——” Tô Cảnh Nhan suýt nữa thì phun nước miếng vào mặt hắn: “Gia tộc liên hôn? Trao đổi lợi ích? Em dùng quyền thế để ép anh kết hôn với em? Phó Bách Diễn, có phải anh đọc tiểu thuyết não tàn nhiều quá nên lậm không vậy?”
Vừa dứt lời, lại nghĩ tới người đọc nhiều tiểu thuyết não tàn hình như chính là hắn……
Báo ứng! Này tuyệt đối là báo ứng của hắn!
“Hừ.
” Phó tổng hừ lạnh một tiếng: “Em vì để có được anh, nhất định là không từ thủ đoạn lại phí không ít tâm tư chứ gì?”
Tô Cảnh Nhan: “? Vậy thì không có.
”
Chỉ là đáp ứng lời cầu hôn, rồi sang hôm sau đi lãnh chứng, lãnh chứng xong rồi ai về nhà nấy.
Lúc này, chú Lý ngồi ở ghế điều khiển lên tiếng nhắc nhở: “Phó tiên sinh, điện thoại của ngài còn đang vang.
”
“Mau nhận đi.
” Tô Cảnh Nhan không dấu vết mà trợn trắng mắt: “Nhanh mà hỏi người nhà của anh, xem thử em rốt cuộc là dùng thủ đoạn gì để ép anh đi vào khuôn khổ.
”
Phó Bách Diễn nhịn không được vươn tay, nhéo sau gáy mềm mại kiều nộn của tiểu tình nhân: “Từ giờ trở đi, không được nói lung tung.
”
Tô Cảnh Nhan “xía” một tiếng, khinh thường mà xoay mặt qua.
Điện thoại chuyển được, chỉ nghe nam nhân thấp giọng gọi một tiếng “Phụ thân”, sau đó chính là dài dòng trầm mặc.
Tô Cảnh Nhan nghe không rõ bên kia nói cái gì, chẳng qua từ khóe mắt dư quang, thấy Phó tổng nhíu mày càng lúc càng chặt mà suy đoán, hẳn là không phải lời gì hay ho.
Tuy rằng hắn không thường giao thiệp với người của Phó gia, nhưng chỉ từ vài lần tiếp xúc hữu hạn mà nói, Phó Lâm Kiệt là một vị nghiêm phụ theo kiểu truyền thống—— uy nghiêm cổ hủ, đối với con cái có yêu cầu vô cùng khắc nghiệt.
“Đã biết.
” Thật lâu sau, Phó Bách Diễn rốt cuộc lại lần nữa mở miệng: “Con sẽ lập tức về nhà cũ.
”
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt của hắn vẫn là không quá đẹp.
Tô Cảnh Nhan: “Làm sao vậy? Nhà cũ xảy ra chuyện gì?”
“Gần đây sức khỏe của ông không được tốt lắm, nên muốn chúng ta trở về một chuyến.
” Phó Bách Diễn nghiêng mắt, biểu tình có chút vui buồn khó đoán: “Lúc ông ấy nhắc đến em, ngữ khí đột nhiên lại tốt hơn.
Xem ra, quan hệ giữa em và ông ấy cũng không tồi chứ?”
Tô Cảnh Nhan giật mình, thực mau liền phản ứng lại đây, “ông ấy” ở đây chỉ chính là Phó Lâm Kiệt.
Thầy Tô kiểu không hiểu ra sao: “Quan hệ của em và bố anh, hẳn phải rất kém sao?”
Chờ một chút, Phó tổng sẽ không lại bắt đầu âm mưu luận đấy chứ?
“Thôi, có nói thêm cho em cũng vô dụng.
” Phó Bách Diễn thu hồi ánh mắt đang đánh giá hắn: “Vừa lúc, cùng anh quay về nhà cũ thôi.
”
Tô Cảnh Nhan lại lần nữa xoay mặt qua, nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Em không đi.
”
Phó tổng hăng hái: “Thế nào, em chột dạ?”
“Em mắc gì phải chột dạ?” Thầy Tô quay đầu lại: “Anh sẽ không thật cho rằng, là em ép anh ——”
“Vậy em đừng đi nữa.
” Lời còn chưa dứt, Phó tổng không biết thế nào lại đổi ý: “Để anh bảo chú Lý đưa em về trước.
”
Tô Cảnh Nhan: “Vậy còn anh?”
“Quan tâm anh như vậy à?” Phó Bách Diễn nhìn chằm chằm hắn, bỗng nhiên nghiêng người qua, hôn “bẹp” một ngụm lên đôi môi đỏ đang hé mở: “Hai chúng ta đều không đi, về nhà.
”
Lần này hôn phát ra tiếng siêu to, Tô Cảnh Nhan hoàn toàn không có chuẩn bị, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.
Tiểu tình nhân rất ít khi sẽ lộ ra biểu tình ngây ngốc như vậy, Phó Bách Diễn càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu, thò lại gần muốn hôn thêm một cái.
Nhưng lần này, Tô Cảnh Nhan nhanh chóng nâng tay lên chặn môi lại, vì thế hắn chỉ kịp hôn vào lòng bàn tay ấm áp mềm mại.
Phó tổng không chịu, đột nhiên rướn người tới, Tô Cảnh Nhan vội vàng kêu lên: “Anh đừng có xằng bậy!”
Ghế điều khiển, chú Lý mắt nhìn mũi mũi nhìn tim: “Không sao đâu Tô thiếu, ngài cứ xem như tôi không tồn tại là được.
”
Phó Bách Diễn: “Nghe thấy không?”
Tô Cảnh Nhan nâng hai cánh tay cản hắn lại, thấp giọng quát: “Phó Bách Diễn, anh bớt điên lại cho em!”
Phó Bách Diễn “chậc” một tiếng, ánh mắt nhìn hắn như cười như không: “Trốn cái gì? Cho lão công hôn một cái làm sao vậy?”
Hai chữ “lão công” vừa thốt ra, thầy Tô từ vành tay cho đến cổ đều trở nên đỏ bừng.
Thời gian quay ngược về ba tháng trước, hắn nằm mơ cũng không thể tưởng được, Phó tiên sinh lãnh đạm lại cấm dục sẽ biến thành không biết xấu hổ như bây giờ.
Nhưng Phó tổng phảng phất như bị ấn xuống chốt mở thần kỳ gì đó, xuống xe xong không nói lời nào mà một tay vớt người ôm vào trong ngực.
Tô Cảnh Nhan giãy giụa: “Anh đừng ôm em, để em tự đi.
”
Phó Bách Diễn dứt khoát đổi tư thế, để tiểu tình nhân dùng hai chân thon dài khoanh lại eo của mình: “Lão công ôm em về nhà, làm sao vậy?”
Tô Cảnh Nhan: “…… Có thể đừng nói câu nào cũng lão công được không vậy?”
Phó Bách Diễn quả quyết cự tuyệt: “Không thể!”
Hai người như trẻ sinh đôi mà đi về phía biệt thự, vừa bước vào huyền quan, Phó Bách Diễn đã gấp không chờ nổi mà ngửa đầu cắn lên đôi môi đỏ trước mắt.
“Ô……” Tô Cảnh Nhan không kịp tránh đi, bị bắt tiếp nhận một nụ hôn sâu trao đổi nước bọt kiểu Pháp.
Trong đại sảnh ánh đèn lờ mờ, tiếng nước kỳ quái càng thêm trở nên rõ ràng, phía sau hai người bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ vô cùng u oán: “Hai người…… còn chưa có hôn đủ sao……”
“A!” Tô Cảnh Nhan hoảng sợ, theo bản năng mà tát một cái lên khuôn mặt tuấn tú đang dán lên người mình.
Kết quả, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một nữ quỷ mặc váy trắng, tóc tai bù xù đang đứng ở nơi tối tăm, hắn sợ tới mức lại bổ nhào vào trong lòng Phó Bách Diễn.
Phó tổng nội tâm mừng thầm, cơn giận vì mới bị tát một cái cũng biến mất, gắt gao ôm lấy tiểu tình nhân đang sợ hãi, trầm giọng trấn an: “Đừng sợ, có anh đây.
”
Kết quả vừa nhấc mắt, ngữ khí lại lập tức trở nên hung thần ác sát: “Phó Mỹ Hi! Em ở nhà giả thần giả quỷ là muốn chết à?”
Phó Mỹ Hi vén lên tóc dài trước ngực, lộ ra khuôn mặt nhỏ tinh xảo: “Em không có giả thần giả quỷ a! Anh dâu, lá gan của anh cũng nhỏ quá đi?”
Tô Cảnh Nhan lặng lẽ thở dài một hơi, rồi lại thẹn lại bực: “Sao lúc nãy em không lên tiếng?”
“Em cũng muốn lên tiếng lắm chứ, nhưng hai người các anh vừa vào cửa đã hôn nhau rồi.
” Ánh mắt Phó Mỹ Hi càng thêm u oán: “Em nghĩ chắc cũng sắp xong rồi, ai biết hai anh lại cứ hôn không dứt như thế……”
Thân là một con độc thân cẩu, mình không nên ở chỗ này, mình phải ở dưới gầm xe mới đúng.
“Anh, anh trai em ——” Tô Cảnh Nhan muốn giải thích, mới vừa mở miệng liền lại lần nữa bị cắt ngang.
“Anh hôn lão bà của mình thì sao vậy?” Ngữ điệu của Phó tổng rất là đúng lý hợp tình.
“Ai là lão bà của anh?” Tô Cảnh Nhan chọc khuỷu tay lên phần ngực cơ bắp rắn chắc của hắn: “Đừng ở trước mặt con bé nói lung tung!”
Phó Bách Diễn “ngao” lên một tiếng: “Mưu sát thân phu!”
Phó Mỹ Hi: “Phi phi phi!”
Phó Bách Diễn: “Em làm gì đó?”
Phó Mỹ Hi: “Đem đống cẩu lương mà hai người nhồi nhét vào miệng của em phun ra ngoài!”
Tô Cảnh Nhan:……
“Mệt không muốn nói chuyện vô nghĩa với em.
” Phó Bách Diễn ở ngay trước mặt em gái ruột, khiêng tiểu tình nhân bước lên lầu: “Ngày mai lại thu thập em sau!”
Trong phòng ngủ, Tô Cảnh Nhan mới vừa bị thả lên giường lớn mềm mại, bỗng nhiên lại nâng nửa người trên dậy: “Phó tổng, ngài thay đổi thân phận có phải là có hơi quá tự nhiên không vậy?”
“Vậy em muốn anh phải thế nào?” Phó Bách Diễn đang tháo cà vạt, nghe vậy cúi người quỳ lên giường, nắm cằm tiểu tình nhân, trầm giọng nói: “Tuy rằng anh cũng không rõ tại sao mình lại bị ma quỷ ám ảnh, nhưng nếu em đã là người của anh thì phải ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, đừng có suy nghĩ mấy thứ vớ vẩn.
”
Chỉ mấy câu ngắn ngủi đã phát huy sự tinh túy của bá tổng vô cùng nhuần nhuyễn, hoàn toàn quên mất lúc mình vừa mới biết được tiểu tình nhân đã kết hôn liền làm ra vẻ như cha mẹ chết.
Tô Cảnh Nhan bị ép nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm kia: “Vậy anh có biết là, lúc trước chúng ta kết hôn, thật ra có ký một phần hiệp nghị.
”
Nhất định là có lý do khác, Phó Bách Diễn kết hôn với hắn nhất định là vì lý do nào đó mà hắn không biết.
Phó Bách Diễn: “Hiệp nghị gì?”
“Sau khi kết hôn sẽ tôn trọng nhau như khách, không được quấy rầy lẫn nhau.
” Tô Cảnh Nhan cố ý thử hắn: “Có điều, gần đây Phó tổng ngài cứ lặp đi lặp lại mà làm trái với hiệp nghị.
”
“Không có khả năng!” Phó Bách Diễn thay đổi sắc mặt, một tay ấn ngã tiểu tình nhân ấn lên giường: “Anh không có khả năng sẽ đáp ứng loại hiệp nghị này!”
Đầu hắn bị lừa đá mới có thể cùng tiểu tình nhân làm cái gì mà tôn trọng nhau như khách, không quấy rầy lẫn nhau!
“Gấp cái gì?” Tô Cảnh Nhan rút ra cà vạt đã nửa cởi của nam nhân, ngữ điệu chậm rì rì: “Như vậy đi, chúng ta chơi một trò chơi nhỏ, thế nào?”
Mười phút sau, Phó Bách Diễn trần trụi nửa người trên ngồi dựa ở đầu giường, vẻ mặt viết hoa không phục.
Tô Cảnh Nhan quần áo chỉnh tề, đang ngồi xếp bằng ở đối diện hắn xốc bài: “Phó tổng, anh thua nữa là quần cũng không còn đó.
”
“Lần này anh chắc chắn sẽ không thua!” Dục vọng thắng bại của Phó tổng hoàn toàn bị bật lên, muốn vén tay áo lại phát hiện áo đã sớm không còn, chỉ có thể hung hăng vỗ đùi một cái.
Tô Cảnh Nhan cong cong môi, quyết định lần này thả nước sao cho thích hợp.
Mặc kệ là chơi trò gì, cứ thua mãi cũng sẽ đả kích lòng tự tin của người chơi, đến lúc thích hợp lại để người chơi nếm lấy một chút ngon ngọt.
“Anh thắng ha ha ha!” Phó Bách Diễn hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài: “Anh cuối cùng cũng thắng một lần ha ha ha!”
Tô Cảnh Nhan buông xấp bài dư lại ở trong tay, cánh tay như tuyết trắng chống lên chăn mềm: “Vậy giờ, phải cởi hay là?”
Phó Bách Diễn mắt không chớp mà nhìn hắn: “Anh hỏi em một vấn đề, lần này em cần phải thành thật mà trả lời anh.
”
Thầy Tô hơi nhướng mày: “Anh nói trước nghe xem.
”
Phó tổng hắng giọng, dùng khí âm gợi cảm trong truyền thuyết mà nói: “Rốt cuộc là từ lúc nào em đã bắt đầu mê luyến anh?”
Tô Cảnh Nhan:……
“Giọng anh bị mắc đờm hả?”
Phó Bách Diễn ngữ khí sốt ruột lại thúc giục nói: “Em đừng có đánh trống lảng, nhanh trả lời anh đi!”
Tô Cảnh Nhan trầm mặc hai giây, chậm rãi nâng lên ngón tay xuân xanh, cởi bỏ nút áo sơ mi trắng: “Em vẫn là chọn…… cởi đi.
”
Xương quai xanh ngang thẳng xinh đẹp như ẩn như hiện, đôi mắt mỹ nhân hơi rũ, chủ động cởi áo tháo thắt lưng, hình ảnh vừa mỹ diệu vừa động lòng người khó mà diễn tả.
Nhưng mà, Phó tổng một lòng chỉ muốn biết đáp án lại trầm mặt xuống, “chậc” một tiếng: “Tô Cảnh Nhan, có phải em chơi không nổi đúng không?”.
Danh Sách Chương: