Chương 33: LẬP KẾ HOẠCH
- -----------------------------
Ba người cứ thế ở trong phòng bệnh chơi game liền hai tiếng, Trần Diệp Khải bị giết mấy lần liên tiếp, Dư Hạo có heal như nào cũng không xong. Sau đó, Trần Diệp Khải vẫn không chịu chết mà lao về phía trước, riêng ngày mùng một Tết đã thua đến năm sáu trận, Chu Thăng cũng nhìn không nổi nữa.
"Chẳng chơi nữa, không thể chơi nổi Tề Thiên Đại Thánh." Trần Diệp Khải thở dài thườn thượt, nói "Tết nhất còn bị mấy đứa hại cho thua thảm như vậy." Nói xong mới nhớ hôm nay là mùng một, anh liền mở điện thoại lên phát cho mỗi người một cái lì xì.
"Không cần tốn kém vậy đâu!" Ngày hôm nay Dư Hạo đã thu được bao nhiêu là tiền rồi, thế mà vẫn chưa có hết.
"Cái mà nhà thầy có chính là tiền." Trần Diệp Khải thuận miệng nói, "Không tính là tốn kém."
Trần Diệp Khải có vẻ như hơi buồn ngủ, nói chuyện cũng không để ý như bình thường, Chu Thăng với Dư Hạo nhanh chóng nhận lì xì.
Giáo sư Lâm không đến, bất tri bất giác đêm đã khuya, Chu Thăng đề nghị: "Đi làm bữa thôi."
Trần Diệp Khải nói: "Mấy đứa đi ăn đi, ăn xong thì kêu thêm một cái gì đấy mang về, mang đến phòng bệnh là được. Buổi chiều ăn chút điểm tâm nên giờ vẫn chưa đói, bảo bên nhà hàng mang cho tôi hai chai bia."
Chu Thăng cũng không miễn cưỡng, hắn dẫn Dư Hạo đi loanh quanh bệnh viện ăn cơm, ăn xong cơm, Dư Hạo nói: "Để tôi mang lên cho anh ấy."
Dư Hạo cầm theo hộp cơm cùng với bia, gõ cửa phòng Trần Diệp Khải, trước mắt xuất hiện một cảnh mà làm y không biết nên làm gì.
- --- Trần Diệp Khải ngồi trước giường bệnh, hai mắt đỏ ửng, đang nghẹn ngào trước Lương Kim Mẫn đang hôn mê, nghe thấy tiếng động mới ngẩng đầu đối diện với Dư Hạo.
Dư Hạo: "......"
Khoảnh khắc ấy, y thấy được một Trần Diệp Khải với mái tóc lù xù, hai mắt đỏ bừng, chẳng khác nào một con thú hoang đang giận dữ!
Dư Hạo lấy lại tinh thần, nhanh chóng lùi lại, nói: "Thầy, em xin lỗi!"
Dư Hạo đóng cửa lại, tim đập thình thịch, Trần Diệp Khải bên trong nói vọng ra: "Em vào đi."
Dư Hạo nói: "Em không biết anh lại...."
"Không sao." Trần Diệp Khải trở lại trạng thái bình thường, đi rửa mặt, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được, ở trong wc nhìn hình ảnh phản chiếu bản thân thông qua chiếc gương, sau lưng anh là Dư Hạo với vẻ mặt lo lắng.
Trần Diệp Khải cười khổ, nói: "Muốn uống rượu không?"
Dư Hạo đáp: "Chu Thăng còn đang ở dưới ạ."
Ý của Dư Hạo là gọi Chu Thăng lên cùng uống, Trần Diệp Khải lại hiểu sai ý, nói: "Vậy hai đứa về đi, cũng muộn rồi."
Dư Hạo muốn gọi Chu Thăng lên, Trần Diệp Khải lại ra hiệu y dừng lại, nói: "Anh ngồi một lúc là ổn mà."
Dư Hạo vẫn không yên lòng, y nhìn thẳng vào mắt anh, đột nhiên nói: "Anh vẫn còn bạn bè mà, có chuyện gì cũng đừng giữ trong lòng."
Trần Diệp Khải nhớ đến, hồi mới quen Dư Hạo, câu cuối cùng anh nói là "Em từ nhỏ đến giờ, một người bạn cũng không có à?", chợt ngượng ngùng cười cười.
"Được rồi." Trần Diệp Khải đáp, "Lúc cần, anh sẽ nói."
Trong đêm ấy, trong đầu Dư Hạo chỉ toàn là hình ảnh Trần Diệp Khải, trông anh chẳng khác nào con thú hoang bị vây hãm, lúc đi ngủ không chịu được trằn trọc trở mình, hỏi Chu Thăng: "Cô Lương, cô ấy bị đánh à?"
Chu Thăng cũng không ngủ, đáp: "Nhìn qua thì có vẻ giống, trước kia mẹ tôi bị bố tôi đánh cũng như vậy."
Dư Hạo nói: "Coi như tôi chưa nói gì nhé."
Chu Thăng thuận miệng nói: "Chẳng sao cả, thơ ấu của cậu là phim tài liệu về tầng lớp dưới, còn tuổi thơ của tôi lại là phim hành động Hollywood."
Dư Hạo nở nụ cười, Chu Thăng lại lẩm bẩm: "Tuổi thơ Phó Lập Quần là phim thần tượng."
Dư Hạo: "......"
"Dư Hạo này, ngày mai chúng ta đi làm thêm đi." Chu Thăng đột nhiên nói.
"Được thôi!" Dư Hạo cực kỳ đồng thuận, đang nghĩ ngợi thừa dịp tết nhất này tích góp chút tiền, Chu Thăng nói: "Tôi không đi làm gia sư được đâu, tôi sợ bản thân sẽ không nhịn được mà đánh con nhà người ta."
Dư Hạo: "Không sao cả, chúng ta làm nhân viên bán hàng cũng được, cứ để cho tôi."
Nói đến tìm việc làm thêm, da mặt Dư Hạo luôn luôn là rất dày, học kỳ 1 vừa rồi không chủ động đi làm thêm mà nhận đi làm gia sư ngoài giờ học, cũng do lúc ấy y mới vào đại học, cần thích ứng với hoàn cảnh, cũng sợ thi học kỳ trượt, không dám dành quá nhiều thời gian cho việc đi làm thêm.
Hiện tại tình hình đã cải thiện rất nhiều, Dư Hạo bắt đầu xuất kích tứ phía, tập trung vào những địa điểm mà người khác đến nhiều vào kỳ nghỉ đông cùng với Tết Âm lịch, cuối cùng địa điểm mà y chọn là một công viên giải trí ở nội thành tên "Thế giới hạnh phúc", Dư Hạo mặc một bộ quần áo quản gia màu đen, tay cầm tấm biển hướng dẫn, đi dỗ dành mấy đứa trẻ con khóc nhè, Chu Thăng thì mặt mũi chán nản đi giúp đỡ bên Popcorn, cánh gà, đùi gà nướng.
"Tôi đổi với cậu, lương ở chỗ thịt nướng cao hơn một chút." Trong lúc nhân viên được nghỉ ngơi ăn trưa, Chu Thăng thấy Dư Hạo có vẻ mệt mỏi, y phải chạy khắp nơi để dẫn đường, hắn có chút đau lòng.
"Nhưng tôi không làm ngon bằng cậu." Dư Hạo đáp, "Vì sự mong đợi của mọi người, tôi không đổi đâu!"
Đến ngày thứ bảy của năm mới, lương của Dư Hạo là 300 tệ, Chu Thăng tận 360 tệ.
( 300 tệ tầm 1tr, 360 tệ tầm 1tr2)
Cánh gà nướng của Chu Thăng trong ba ngày đã trở thành món ăn mà mọi người đến vui chơi đều thử, mỗi ngày còn có thể tự tay nướng cho Dư Hạo ăn một con. Buổi chiều hôm sau, khi Chu Thăng bắt đầu nướng thịt, đã có một hàng người phải đến 50 mét đứng đợi mua từ đã lâu, ngoằn nghèo mấy vòng, nhưng mà, đến ngày thứ ba thì Chu Thăng bắt đầu ngại phiền, chẳng thèm nướng nữa.
Tăng lương! Chủ quán nhanh chóng ra sát chiêu, hứa sẽ trả thêm cho Chu Thăng 120 tệ một ngày. Chu Thăng cũng không để tâm lắm, tiền lương hàng ngày của hắn đều đưa cho Dư Hạo, để y quản lý hộ, muốn mua cái gì cũng chẳng thèm mang theo tiền bên người, để Dư Hạo chi hết.
Đến lúc ba ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, chủ quán mới lưu luyến bảo Chu Thăng sau này thường xuyên đến một chút. Chu Thăng làm mặt ghét bỏ đáp lại là biết rồi, sau đó hắn với Dư Hạo cùng nhau rời đi.
"Kiếm được tận 8000 tệ!" Sáng sớm ngày cuối cùng, Dư Hạo vui vẻ nhận tiền lương, tiền lương của Chu Thăng là 5000 tệ, còn của y chỉ có 3000 tệ, Chu Thăng có chút cảm khái, nói: "Hóa ra kiếm tiền cũng không khó mấy nhỉ."
(1000 tệ là tầm 3tr5 =))))
"Vậy nên có tài nghệ rất quan trọng đấy." Dư Hạo cười nói, lần này là nhờ có hào quang của Chu Thăng. Chỗ tiền này có thể tiêu xài thoải mái trong một học kỳ.
"Nhưng cũng không thể nướng cánh gà cho người ta cả đời đâu." Chu Thăng đúng là rất tỉnh táo.
Dư Hạo đột nhiên lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn nhau với Chu Thăng, y hiểu rõ ý của hắn. Y từ nhỏ đã sợ nghèo nên vẫn luôn vô thức dùng thời gian đổi lấy tiền bạc, nhiệm vụ của học sinh hẳn là phải đọc sách chứ không phải thỏa mãn với mấy công việc làm thêm chỉ với tiền lương vài nghìn tệ.
Giống như Trần Diệp Khải cũng nói, nếu Dư Hạo vì tiền phí sinh hoạt của học kỳ sau, dành toàn bộ kỳ nghỉ đông cho việc đi làm kiếm tiền, tuy là có thế nuôi sống bản thân rất tự hào, nhưng cũng vì thế mà bỏ lỡ bao nhiêu điều có thể học được trong kỳ nghỉ này.
"Được rồi." Chu Thăng thấy Dư Hạo có chút ủ rũ, hắn vỗ vỗ lưng y, "Đợi lát nữa đi làm một bữa no nê đi! Cậu sẽ cảm thấy vui vẻ nhanh thôi."
"Cậu nói đúng nhỉ."
Dưới công sức hướng dẫn của Chu Thăng, Dư Hạo cố hết sức thái miếng bò bít tết ra, hai người đặt mua một kg bò Angus, Chu Thăng dạy cậu tay trái cầm dĩa tay phải cầm dao.
(Theo mình tìm hiểu thì tầm 2tr-3tr3 1 kg bò này.)
Dư Hạo sao khi được Chu Thăng hết mình dạy dỗ, y cố hết sức mà thiết bò bít tết, hai người điểm phân một kg Angus, Chu Thăng dạy hắn tay trái lấy xoa tay phải cầm đao.
Dư Hạo vừa cắt bò vừa nói: "Tôi phải lên kế hoạch cho cuộc sống thật tốt, không thể chỉ thỏa mãn với mấy việc làm thêm được."
"Tại sao tự nhiên lại nói thế?" Chu Thăng nói, "Tôi chẳng qua thuận miệng nói thôi, cậu tưởng thật à."
Dư Hạo nói: "Tôi thật sự mơ hồ, Tướng Quân ạ."
Chu Thăng lúc nghe thấy cái xưng hô này, đột nhiên trở nên nghiêm túc, Dư Hạo rất ít khi gọi hắn như vậy, bọn họ cũng không hay thảo luận chuyện trong mộng cảnh, nhưng hắn đối với Dư Hạo mà nói, ngoại trừ là bạn bè, hắn còn có một thân phận khác ---- Dư Hạo trước sau vẫn luôn coi hắn là một người dẫn đường chỉ lối khi y còn đang mơ hồ.
"Sau này tôi phải làm gì." Dư Hạo nghiêm túc nói, "Trở thành cái dạng người gì, tôi thích thứ gì.... rất khó để nói ra, chỉ là, tôi nghĩ..... ừm...."
"Cậu muốn sống có ý nghĩa." Chu Thăng nói tiếp.
"Đúng vậy." Dư Hạo nói, "Giống như cậu đã dạy tôi, để tôi trở thành chính mình."
Chu Thăng tự giễu, hắn cười nói: "Tôi chẳng dạy cho cậu cái gì hết, cậu đừng có nói thế, con mẹ nó xấu hổ lắm. Tôi muốn sống như nào, chính tôi còn chẳng rõ cơ.... Quên đi, đến đây, cậu ăn nhiều chút." Chu Thăng nhận lấy bò bít tết, cắt hơn một nửa rồi đưa cho Dư Hạo, nói: "Nhìn cái này đi? Đừng nhìn tôi như thế, cậu làm tôi đang bị áp lực lớn lắm đấy!"
Chu Thăng lấy ra một cái poster gấp đôi, đưa cho Dư Hạo, mặt trên ghi "Hướng dẫn đăng ký cuộc đua xe đạp mùa xuân dành cho sinh viên đại học quốc tế."
"Cậu muốn đi á?" Dư Hạo hơi kinh ngạc.
Chu Thăng "Ừ" một tiếng, nói: "Hôm nay muốn hỏi ý kiến của cậu một chút, cậu cảm thấy có thể không?"
"Đương nhiên là có thể rồi!" Dư Hạo nói, "Nhất định cậu sẽ làm được thôi! Cậu chuyên nghiệp như vậy mà!"
Chu Thăng lại đang do dự, Dư Hạo nói tiếp: "Đi đi! Vì sao lại không đi?"
Chu Thăng thích vận động, lại càng thích cái cảm giác điên cuồng cực độ của vận động, hắn cực kỳ thích đạp xe, chạy bộ, những môn này khiến hắn có cảm giác giống như đang bay trong gió, hắn cũng thích bơi lội, nó khiến hắn như trở thành một con cá bơi trong biển lớn.
Chu Thăng lại nói: "Thật ra thì cũng không hẳn muốn tham gia.... Nhưng mà cậu xem mặt trái poster chưa?"
Dư Hạo không thấy Chu Thăng đang rối rắm, nói: "Đi đi! Tôi ủng hộ cậu!"
Chu Thăng: "Tôi cũng muốn biết, đại khái thì tôi có thể xếp ở vị trí nào."
Dư Hạo nói: "Cậu đương nhiên sẽ đạt được xuất sắc rồi! Hơn nữa cũng không liên quan mấy, cậu nhất định phải tham gia đấy!"
Chu Thăng lúc đầu chỉ là có chút động lòng, nhưng mà sau khi nói chuyện với Dư Hạo, kết quả hắn lại bị Dư Hạo thuyết phục, nói: "Được, vậy tôi đi báo danh dự thi."
"Như cậu đã từng nói, Tướng Quân cũng muốn cuộc sống này có chút ý nghĩa." Chu Thăng đáp, "Từng bước một, thử đi ngó nghiêng một chút, sẽ tìm thấy đáp án ở tương lai thôi, vì thế cậu cũng đừng gấp gáp quá."
Dư Hạo nở nụ cười, Chu Thăng nhạy bén, nói: "Tôi đi tham gia thi đấu xe đạp, vậy cậu tham gia tuyển chọn ca sĩ không?"
"Quên đi." Dư Hạo lập tức đáp.
Chu Thăng: "Vừa rồi ai nói? Muốn trải qua một cuộc sống có ý nghĩa?"
Dư Hạo nói: "Nhưng tôi thực sự không muốn làm ca sĩ!"
Chu Thăng nói: "Vậy cậu muốn làm cái gì? Nói chung cậu phải theo tôi."
Dư Hạo đưa vào miệng một miếng bít tết, nhai một lúc, nói: "Đạt được học bổng là có thể."
Chu Thăng nói: "Được, một lời đã định."
Dư Hạo: "Tôi còn định chọn học môn tiếng Tây Ban Nha."
Chu Thăng cười nói: "Cậu muốn học hát 《Despacito》cho tôi nghe đấy à?"
Dư Hạo quả thật có chút muốn học hát bài hát này, vì một bài hát mà đi học hẳn ngoại ngữ mới thì thực sự hơi quá sức, nhưng y thích.
Xế chiều hôm ấy, Chu Thăng ở trên mạng download được mẫu đơn đăng ký từ trên mạng, hắn nhờ trường giới thiệu và đóng dấu. Trong văn phòng lại chẳng có một ai, Dư Hạo phát wexin cho Trần Diệp Khải, Trần Diệp Khải nhanh chóng đồng ý.
【 Đến đây, thay anh trông người một lúc để anh đến. 】
Chu Thăng đi thẳng đến bệnh viện thay Trần Diệp Khải, Dư Hạo ở trước văn phòng chờ, Trần Diệp Khải có vẻ như đã quên chuyện hôm trước, chỉ là nhìn anh vẫn có vẻ rất mệt mỏi. Y bước đến mở cửa, lấy mẫu viết giới thiệu, đính kèm bảng điểm của Chu Thăng vào, nói: "Em cảm thấy Chu Thăng có thể thắng à?"
Trần Diệp Khải liếc mắt một cái đã đoán được toàn bộ, Dư Hạo cười hì hì, y không biết Chu Thăng đại khái đang ở trình độ nào rồi, nhưng y tin rằng Chu Thăng nhất định có thể.
"Cứ để ở đó là được rồi." Điện thoại của Trần Diệp Khải đột nhiên tiếng vang "thịch thịch thịch", tựa như là âm thanh của sự bồn chồn, nghe thấy, Trần Diệp Khải lập tức cầm điện thoại lên, nói, "Anh sẽ giúp em nộp lên trên, cố lên nhé, Dư Hạo, em cũng đừng để bị tụt dốc."
Chạng vạng, Dư Hạo gặp lại Chu Thăng khi trở về, sắc mặt của hắn có chút gì đó không đúng.
"Làm sao thế?" Dư Hạo nghĩ trong bệnh viện đã xảy ra chuyện gì đó.
"Sao cậu lại nhìn người ta với ánh mắt đấy?" Chu Thăng hoài nghi đánh giá Dư Hạo, "Không có gì đâu, Lâm giáo sư đi bệnh viện."
Dư Hạo thăm dò hỏi: "Sau đó thì sao?"
Chu Thăng suy nghĩ một chút, nói: "Không có sau đó, nộp đơn rồi thì giờ đi đâu đây?"
Dư Hạo: "Tôi đi đọc sách."
Chu Thăng: "Tôi đi chơi bóng.... mà thôi, tôi cũng đi đọc sách."
Vì thế cuối cùng lại thành ra, Dư Hạo ở thư viện đọc sách, Chu Thăng ngồi bên cạnh ngủ. Dư Hạo đôi khi cảm thấy Chu Thăng ngủ quá nhiều, mỗi ngày không ăn thì là đi ngủ, thế mà không béo ra chút nào.
Học kỳ mới bắt đầu, sinh viên cũng lục đục trở lại trường, Dư Hạo quyết định dành nhiều thời gian hơn để chuẩn bị cho chương trình học kỳ sau, Chu Thăng thì bỏ một nửa thời gian theo Dư Hạo vào thư viện, một nửa thời gian còn lại không ngủ thì là chơi game. Mới đầu hai người luôn ra vào có đôi, người này ở đâu thì người kia cũng ở đó. Mà sau khi Phó Lập Quần trở lại trường, ba người luôn đi với nhau trong khuôn viên trường, hơn nữa đi với Phó Lập Quần cao hơn y nửa cái đầu, vậy nên tổ hợp ba người này nhìn vào có vẻ hết sức kỳ quái.
Trần Diệp Khải đã rất lâu rồi không tìm Dư Hạo, lúc Dư Hạo phát wexin cho anh, Trần Diệp Khải cũng chỉ nói chuyện phiếm với y vài câu. Dư Hạo cực kỳ lo lắng tinh thần của anh, cũng không dám nói với Chu Thăng.
Mùa đông ở Dĩnh thị qua đi, mùa xuân lại đến, nơi nơi đều là những cặp đôi đang yêu nhau. Trong mùa xuân, vạn vật như được phục sinh, một loại cảm giác không biết từ đâu đến cũng điên cuồng lôi kéo nội tâm Dư Hạo. Đặc biệt là những lúc ở cùng một chỗ với Chu Thăng, y không dám đứng quá gần Chu Thăng, trong lòng mỗi ngày đều lo được lo mất.
Mà điều làm y khó có thể kiềm chế nhất là mỗi buổi sáng, Chu Thăng dậy sẽ gọi y một tiếng, sau đó đi ra ngoài chạy bộ, lúc về mang theo bữa sáng, Dư Hạo thì đi đánh răng, "A" một tiếng, liếc hắn một cái. Thời gian này tâm trạng của y có chút rục rà rục rịch, mà trên người Chu Thăng lại tràn ngập hormone, còn luôn có cảm giác gì đó chuẩn bị xảy ra khi hắn đang lơ mơ buồn ngủ.
Y biết tâm tư của mình, Chu Thăng gần như cũng rõ ràng, cái gì có thể giấu giếm được hắn đâu? Chỉ là Dư Hạo luôn cố gắng hết sức khống chế quan hệ của hai người ở mức độ bạn tốt, không dám có những hành động quá mức. Biểu hiện của Chu Thăng thì lại có chút quan tâm để ý đến Dư Hạo hơn trước đây một chút, nhưng đùa giỡn thì lại bớt đi rất nhiều, không giống như trước đây động tí là trêu đùa y.
"Chồng cậu không đến à?"
Trong giờ học toán cao cấp, mấy sinh viên hàng trước quay đầu lại trêu chọc y.
Dư Hạo lập tức đỏ mặt, nói: "Cậu ấy đi thi đấu rồi."
Dư Hạo biết trong lớp có không ít người đã bắt đầu xôn xao bàn tán, hai người bọn họ dính nhau quá nhiều, lúc Chu Thăng chạy bộ thì Dư Hạo đeo tai nghe ở sân tập học từ mới, giúp hắn mua nước, trông quần áo. Lúc mọi người cùng chơi bóng rổ, Chu Thăng hầu như toàn đem bóng truyền cho y.
Dư Hạo nhớ đến, bạn cùng phòng cũ của y có một người là đồng tính, không chừng là do gã truyền ra.
Buổi chiều Dư Hạo đến thay chỗ cho Chu Thăng, sau khi trở về phòng ngủ, Phó Lập Quần đang lau giày.
"Dư Hạo, cậu với Chu Thăng thật sự không có gì đúng không?" Phó Lập Quần cũng không nhịn được mà hỏi.
"Anh hai à!" Dư Hạo gần như phát điên, trong trường không ít người cũng gọi Phó Lập Quần là "anh hai", y nghĩ chẳng hiểu sao Phó Lập Quần lại hỏi như vậy, cậu ngày nào chẳng ở cùng bọn tôi, bọn tôi có gì không chẳng lẽ cậu lại không biết? Nhưng cũng chỉ là ý nghĩ, y nói: "Vậy cậu muốn chúng tôi có cái gì đây?"
"Đừng kích động!" Phó Lập Quần lập tức nói, "Tôi chắc chắn sẽ chúc phúc hai người mà!"
Dư Hạo: "..."
_________
[30/04/2021]
Chúc mọi người có kì nghỉ lễ thật vui vẻ. ^^