• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Linda chậm thôi, cậu leo nhanh vậy té đấy”

Tiếng Đoàn Sỹ vang lên rất to nhưng cô đang tập trung về đích một cách nhanh nhất nên cũng không để ý, không khí trong lành cùng thiên nhiên hùng vỹ tạo cho hai người cảm giác cực kỳ hưng phấn, Linda nhìn xuống phía dưới vui vẻ hét to.

“Yeahhhh cuối cùng tớ cũng đã chinh phục được nó, xuống thôi”

Kết thúc buổi leo núi cũng đã xẩm tối, họ nhanh chóng ra khỏi khu rừng và lên xe về khách sạn, trên đường đi Đoàn Sỹ không nhịn được tò mò mà nói.

“Hỏi thật nhé, quen cậu một thời gian dài tớ vẫn không nhận thấy cậu có điểm gì giống con trai mà lại thích cái bộ môn leo núi này”

“Nhìn tớ bề ngoài bánh bèo vậy thôi nhé, thực sự cũng rất mạnh mè à, thấy hông?”

“Nhưng mà vì lý do gì, cậu thích sự chinh phục à. Tớ hình như không thấy vậy, cậu ngoài việc rất nữ tính dịu dàng, lại thích nấu ăn làm bánh, cắm bông. Mỗi ngày câu đều soi gương chải tóc, mỗi tội lầy, lần này thật ….lạ”

Cô gõ đầu anh một cái cười xoà giải thích.

“Lạ cái đầu cậu, chỉ là cậu chưa hiểu hết tớ thôi”

“Lần này tới Trung Quốc là cậu muốn dùng phong cảnh hữu tình để tăng thêm khả năng sáng tác hay là tìm tưởng gì cho những bộ phim mới”

“Cả hai đều không phải, tớ chỉ là muốn đi chơi thôi. Sau khi tiểu thuyết “Xin Đừng Quên Em” ra mắt nhận được phản hồi tốt từ độc giả, tớ đã hài lòng rồi. Dù sao thì ước mơ xuất bản một cuốn sách của tớ đã thành công tốt đẹp, không mong cầu gì hơn”

“Tối hôm đó trên mạng chia sẻ hàng triệu lượt những câu nói tâm đắc trong cuốn sách của cậu, tớ cũng đọc thử. Nhưng nó buồn quá, làm tớ ám ảnh, tớ nghĩ cậu nên viết phần hai cho nó”

“Độc giả yêu cầu ngoại truyện tớ còn chưa nghĩ ra, lấy gì để viết phần 2”

“Thì cậu cứ tự tưởng tương theo sở thích và mong muốn của cậu thôi”

“Không, vì đây là một câu chuyện có thật”

“Có thật???”

Đoàn Sỹ mở to mắt ngạc nhiên trong tích tắc chợt la to.

“Không phải chứ? Không thể tin nổi”

“Chờ vài ngày nữa bộ phim được chuyển thể từ Xin Đừng Quên Em ra mắt, cậu nhớ xem để cảm nhận lại nhé”

“Mà sao cậu lại quyết định chọn tiểu thuyết của mình để làm phim luôn?

Ngoài danh vọng, tiền bạc, sự nổi tiếng. Còn có mục đích nào khác?”

“Thực ra, từ khi quyết định rời Việt Nam để sang singapore du học, tớ đã chấm dứt mơ mộng làm diễn viên lúc còn trẻ của mình, tớ chọn theo học chuyên nghành sản xuất phim điện ảnh vì muốn sau này vẫn sẽ cống hiến cho công chúng, cho khán với một vai trò khác, tớ muốn mang đến một làn gió mới cho điện ảnh Việt Nam trong vai trò là nhà sản xuất”

“Và Xin Đừng Quên Em chính là bước ngoặt đầu tiên của cậu trên con đường này phải không?”

“Đúng vậy, việc đưa một cuốn tiểu thuyết tạo thành một bộ phim không hề dễ dàng, nhưng nếu làm tốt sẽ rất dễ thu hút được sự ủng hộ không nhỏ từ người hâm mộ. Đã là một tác phẩm xuất sắc thì sự kỳ vọng của khán giả đặt vào nó cũng rất cao, lần này nếu chuyển thể thành công thì sẽ mang lại một dấu ấn vang dội. Tớ muốn thử xem khả năng của mình như thế nào sau thời gian được học hành và mở mang kiến thức”

“Cậu yên tâm, trailer và những hình ảnh khi tung ra đều nhận được cơn mưa lời khen có cánh của người xem, tớ tin chắc đây sẽ là một bộ phim trong rất nhiều bộ phim tuyệt vời của cậu”

“Không nên tự tin quá sớm, tớ chỉ mong không làm người hâm mộ thất vọng thôi”

Quỳnh Hoa nói xong thì nhẹ dựa vào ghế xe nhắm mắt suy nghĩ một chút, sau tất cả những gì đã qua cho một nỗi đau dài, cô đã gạt bỏ được những tiếc nuối để làm việc, và phấn đấu trở thành một cô gái tự lập bản lĩnh, bước đi trên con đường của chính mình.

Cô không hẳn đã quên đi Tuấn Anh, nhưng cô đã tạm xếp quá khứ đó vào một góc nhỏ, cố gắng giữ lại những hồi ức đẹp đẽ của thời thanh xuân, vì cô sợ nếu lỡ quên đi cô sẽ đánh mất tuổi trẻ của mình. Chúng ta có thể tạm quên đi quá khứ, chúng ta có thể thay đổi hiện tại, chúng ta cũng có thể đánh đổi tương lai, nhưng chúng ta nhất định không bán đi những kỷ niệm, vì kỷ niệm là thứ sẽ không bao giờ lấy lại được.

Trung Quốc vẫn vậy, vẫn mang cho cô rất nhiều cảm xúc đáng nhớ và đặc biệt, cô vẫn ở đây nhưng anh thì đang ở đâu?cô chợt cười nụ cười nhàn nhạt xen lẫn nỗi buồn thấm sâu thật sâu, cô vẫn ở đây, cô vẫn vậy chỉ khác là cô đã không còn là cô gái nhỏ năm ấy nắm bàn tay anh mà lòng bàn tay khẽ run rẩy bởi mơ hồ những lo lắng, 4 năm qua đi thỉnh thoảng cô vẫn tự đặt cho mình những câu hỏi “nếu cô quay lại, liệu và cô còn có thể hay không?, rồi cũng tự mình trả lời “ không thể đúng không, không thể quay lại bởi anh đã buông tay cô trước, bởi tại anh….”.

Trong những năm tháng đó đã có những lúc trái tim cô tưởng như không thể chịu nổi nữa vì nhớ anh, cô muốn chạy đi tìm anh thế nhưng cũng đã vẽ ra thật nhiều rào cản để không làm như thế. Đến giờ phút này thì cô đã hoàn toàn tự tin để trở về Việt Nam, vì trái tim cô đã tìm thấy được bình yên của cuộc đời mình, dù có anh hay không cô vẫn sống, rất tốt.

Xe dừng trước cửa khách sạn, Đoàn Sỹ lay lay tay cô, Quỳnh Hoa chợt bừng tỉnh đưa mình trở về với thực tại, cất giọng nhẹ nhàng.

“Đến nơi rồi sao?”

“ừ, Linda à, cậu lên tắm đi, sau đó tớ dẫn cậu đi ăn món này ngon lắm”

“Okayyy, tớ làm ngay đây, tớ đói lắm rồi”

“Tối nay cậu thích ăn gì cứ nói nha, tớ dẫn cậu đi ăn hết. Mai bay rồi, còn lâu mới có dịp tới đây đấy”

“Hẹn cậu 15 phút nữa ở dưới sảnh”

…………………………………………………………….

Ở một nơi khác, Trần Tuấn Anh ngồi trong nhà hàng nhỏ, vừa ăn uống thưởng thức ẩm thực ở nơi đây cùng với một vài người bạn, vừa nghĩ về một hoài niệm đã rất xa xăm. Hôm nay anh cũng có mặt tại Trung Quốc, anh nhớ cô. Sau khi chia tay nhau, anh nghĩ mình sẽ ổn, mỗi ngày qua đi anh sẽ quên cô được một chút, nhưng mọi thứ lại hoàn toàn ngược lại, mỗi ngày qua đi anh lại nhớ nhiều hơn một chút, nhưng sự cố chấp trong anh không cho phép mình chạy đi tìm cô.

Cho đến một ngày mọi sự thật được sáng tỏ, khi người của anh rốt cuộc cũng điều tra được đầy đủ sự việc mà anh đã giao cho rất lâu, kết quả không như anh nghĩ, tất cả đều là sự sắp đặt và sự ác ý của Lệ Ny, kể cả những ngày ở trong biệt thự Trần Gia cô đã tự mình chịu rất nhiều khổ sở và tủi nhục, anh đã tìm cô ấy để kiểm chứng tất cả, Lệ Ny đã chịu thừa nhận và xin lỗi anh. Anh đã hối hận, anh đã khóc,đã điên cuồng chất vấn và tự trách bản thân. Nhưng lúc này anh lại không đủ dũng khí để tìm cô nữa, những nỗi đau anh gây ra cho cô thực sự quá lớn.

Cuối cùng, khi anh đã biết cách yêu một người như thế nào cho đúng thì cũng là lúc anh không đủ tư cách để yêu cô.

Nuốt một ngụm đắng chát xuống cổ họng khô khốc, anh cầm ly rượu trên tay,cố chế ngự nước mắt của mình tự nhủ thầm. Quỳnh Hoa bây giờ em đang ở đâu?

Một giọng nói vang bên tai anh, nhanh chóng làm trôi tuột những mong manh yếu đuối đó.

“Đi thôi, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút, mai lên đường về Việt Nam”

“Ngày mai sao?”

“Cậu sao thế Tuấn Anh, mơ mộng quên cả ngày về à”

“Nhanh thật, mới đây đã một tuần rồi”

“Thôi, đi thôi”

Cũng đúng lúc này Đoàn Sỹ dẫn Quỳnh Hoa đi vào nhà hàng mà Tuấn Anh đang có mặt, hai người cười tủm tỉm nói chuyện ăn uống.

“Quán này tuy nhỏ thôi, nhưng phải nói là đúng chuẩn Trung Hoa, ngon cực cậu ạ”

“Nè, vậy thì tớ sẽ ăn bánh bao,bánh quế hoa, bánh bò, mì hoành thánh, đầu vịt sốt ngũ vị, bánh khoai môn chiên giòn, sủi cảo hấp”

Cô vừa đi vừa nói vừa chỉ chỉ vào các ngón tay đếm đếm ra vẻ thích thú.

“Cậu định ăn đến bội thực sao Linda”

Đoàn Sỹ chọc ghẹo cô, cô lấy tay nhấn đầu anh cười xoà.

“Kệ tớ”

Bất giác họ đi qua một nhóm người Việt Nam, Đoàn Sỹ ghé sát vào tai cô nói nhỏ.

“Anh kia đẹp trai chưa kìa?”

“Đâu, cậu là con trai mà cũng mê trai sao?”

“mê giùm cậu ý”

Quỳnh Hoa nói xong thì vẫn ngoái đầu nhìn lại, nhưng bóng dáng kia đã đi khuất, còn sót lại một xíu khiến cô nheo mày lẩm bẩm.

“Sao, trông thật quen”

“Thôi, ngơ ngác gì nữa, mau lên, tớ đói quá rồi”

Đoàn Sỹ nhanh chóng lôi cô đi, cả hai ăn uống no say, rồi cũng cùng nhau trở lại khách sạn, một ngày dài chinh phục cánh rừng và ngọn núi, giờ này họ cũng đã thấm mệt, hai người hai phòng cùng chìm vào một giấc ngủ ngon.

……………………………………………………………………

Ngày mai!

Chuẩn bị ra sân bay, Quỳnh Hoa lựa chọn cho mình một bộ váy màu đen ôm sát cơ thể khoe trọn thân hình hoàn hảo của mình, qua quá trình tập gym cô hiện tại đã có được một vóc dáng vạn người mê, với làn da trắng sứ, khuôn mặt đã được thẩm mỹ một phần, nhìn cô chỉ giống với trước đây 60%, những người lâu ngày không gặp rất có thể khó nhận ra, sở dĩ cô muốn thay đổi là bởi vì không phải cô không hài lòng với những nét đẹp tự nhiên mà ông trời ban cho. Cô làm vậy là để nhắc nhở bản thân mình đã là một con người khác, phải luôn nhớ, đã là một con người khác.

Nhìn mình trong gương, rất quyến rũ, cô đánh lên môi mình một chút son màu đỏ gạch, khoác lên mình một chiếc áo da màu đen, đeo một chiếc kính đen, đội chiếc nón lưỡi trai che nửa khuôn mặt rồi lên ra xe.

Đoàn Sỹ cậu bạn thân 4 năm ở Singapore đã chờ sẵn, thấy cô liền chạy lại kéo vali giùm không quên kèm theo một câu nói.

“Lần này đổi gu ư?”

“Ừ”

“Sao vậy, không bận đầm trắng mỏng manh với những chiếc cài tóc lấp lánh nữa à”

“Muốn cá tính một chút, cậu thấy sao?”

“Đẹp”

“Vậy có nên đổi gió lâu hơn không?”

“Rất tuyệt, cậu làm tớ thấy…hơi liêu xiêu rồi đấy”

“Thật dễ dãi à, chưa gì mà cậu đã đổ tớ rồi sao?”

“Nếu tớ thừa nhận, cậu…có cho …hai đứa một cơ hội không?”

“Maybe”

“Được, đi thôi nào”

Tới sân bay, cả hai di chuyển vào làm thủ tục cần thiết một cách gọn lẹ, vì có kinh nghiệm di chuyển nhiều nơi trên thế giới rồi nên Đoàn Sỹ rất giỏi về các việc liên quan đến ngoại giao, có anh đi cùng cô rất yên tâm và thoải mái, trước khi lên sân bay cô tranh thủ kiểm tra mail trên điện thoại, giải quyết một vài thứ.

Ở phía đối diện, nơi nhóm bạn trẻ người Việt Nam đang ngồi, Trí Thắng bỗng đập đập vào vai Tuấn Anh cất giọng hớn hở.

“Nhìn kìa, gái xinh”

Anh nghe bạn mình nói như vậy thì khẽ thở dài khó chịu, đáp.

“Không quan tâm”

“Thề với cậu, nhìn phát thích ngay”

“Vậy cậu đi tự mình mà xin số”

“Ca này hơi khó vì bên cạnh có một nam nhân rất điển trai”

“Vậy bỏ cuộc đi”

“Nhưng tớ chưa bao giờ thấy một cô gái nào xinh đẹp sexy như vậy”

Anh vốn dĩ nổi tiếng là người đàn ông lạnh lùng khó chịu, không để ý đến phụ nữ, nên những việc như thế này khiến anh vô cùng chán ghét.

“Ừ”

“Cậu làm ơn đi Tuấn Anh, ngước mắt nhìn một cái thôi ha”

“Không rảnh”

“Đảm bảo sẽ không hối hận đâu”

Trí Thắng vẫn ở bên cạnh vừa nói vừa thúc dục bạn mình, anh khẽ thở dài một chút rồi cũng đành tặc lưỡi làm theo.

Vừa ngước mặt lên, cô ở phía bên kia chợt đứng dậy quay mặt về nơi khác, chỉ còn bóng lưng và mái tóc dài hiện hữu ngay trước mắt anh. Có một chút thổn thức trong lồng ngực, mà anh cố né tránh nó, nhưng cảm giác này thực sự rất quen thuộc……

Tuấn Anh bất giác vì muốn nhìn kỹ hơn mà không thể rời mắt, Trí Thắng bên cạnh nhìn anh cười lớn vỗ vai bạn mình.

“Cậu thấy chưa? Đã bao là mỹ nữ rồi mà”

“Cũng bình thường thôi”

Quay mặt đi, anh tiếp tục dán mắt vào điện thoại tỏ vẻ không thích thú, nhưng trong lòng thì vẫn chập chờn rất nhiều câu hỏi. Cả hai cứ thế lướt qua nhau, hết lần này tới lần khác mà không một phút có duyên chạm mặt.

……………………………………………………….

Thành phố Hồ Chí Minh.

Vừa về tới căn hộ, mở cửa và cất đồ vào thì ngay lập tức Quỳnh Hoa đã nhận được điện thoại từ trợ lý của mình.

“ Chi nghe đây Phương Đan”

“Chị ơi, Xin Đừng Quên Em đã lên sóng sớm hơn dự kiến ạ, tối hôm qua đã phát tập đầu tiên”

“Thế sao? Mọi việc thế nào?”

“Phải nói như thế nào đây nhỉ, chúc mừng chị yêu, thành công ngoài mong đợi rồi chị ạ, bây giờ lên các trang mạng xã hội đâu đâu cũng thấy các chia sẻ về bộ phim”

“Tốt quá rồi, cảm ơn em nha”

“Từ lúc tập 1 kết thúc cho tới bây giờ em đã nhận được rất nhiều cuộc gọi từ đối tác, họ mong muốn được gặp chị và được hợp tác về công việc với chị ạ”

“Từ từ đã em, không vội, chị còn muốn dành thời gian thăm thú lại Sài Gòn một chút”

“Dạ okay chị, không có gì nữa em cúp máy nha”

Khẽ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì những mong ước của cô đã một phần trở thành hiện thực, không phụ lòng những người đã hi vọng và giúp đỡ cô, không phụ sự quyết tâm của chính mình, khi vượt qua tất cả rào cản, tất cả mọi khó khăn để đi đến một sứ mệnh mới, mà trong đời cô chưa một lần nghĩ tới.

Không được, cô phải gọi điện cho Lê Đình Long để cảm ơn anh về điều này, nếu không có anh thì chắc mãi mãi cô sẽ không có được ngày hôm nay, nghĩ là làm ngay, cô nhanh mở điện thoại và thực hiện hành động của mình, sau những tiếng tút vang dài thì đầu dây bên kia cũng có người bắt máy.

“Lê Đình Long xin nghe”

“Anh à, là em, Linda”

“Anh biết”

“Tại sao anh biết ạ?”

“Vì giờ này em đã về tới Việt Nam, và chắc chắn cũng đã nhận được tin bộ phim của em được sự đón nhận ngoài sức tưởng tượng”

“Anh…thật nguy hiểm à”

“Không nguy hiểm, làm sao có thể tạo nên Linda ngày hôm nay”

“Hôm bữa em nghe nói anh đang ở Mỹ”

“Diễm My sinh rồi, anh muốn dành chút thời gian ở bên cô ấy giai đoạn này”

“Trời ơiiii, con bạn thân của tui, thật quá may mắn. Em hi vọng được sớm gặp lại anh, Lyly và cả cu Bin nữa”

“Nhất định vậy, chờ em hoàn thành bộ phim thứ 2 cho CTF, cũng là lúc gia đình anh có thể trở về”

“Cái gì? Ý anh là sao?”

Quỳnh Hoa mệt mỏi hơi lớn giọng hỏi anh.

“Anh đã có dự án mới cho em rồi, đợi ngày mai Huyền Trang sẽ mang qua cho em”

“Anh vừa phải thôi chứ Đình Long, em là con người đấy, anh bắt em làm việc như một cái máy vậy?”

“Không có áp lực, không có kim cương. Xin Đừng Quên Em là câu chuyện của em, em nắm rõ nó trong lòng bàn tay,nên thành công là điều có thể nắm chắc 90%. Nhưng để trở thành một nhà sản xuất phim chuyên nghiệp thì em phải tạo câu chuyện của mình trên kịch bản của người khác, đó mới là thử thách mà em cần phải chinh phục. Anh không muốn em ngủ quên trên chiến thắng, phải liên tục lao động, thì vinh quanh mới có thể bền vững”

“Ồ em hiểu rồi, cảm ơn anh, anh nói rất đúng, em sẽ cố gắng”

“Xốc lại tinh thần của mình, nghiêm túc với công việc, nghiêm khắc với bản thân, đó mới chính là Linda anh đang tìm kiếm”

“Được, chỉ cần anh nói thì em sẽ làm, anh là người đã đỡ đầu em, giúp đỡ em, em sẽ không khiến anh phải thất vọng”

“Đừng khách sáo, Diễm My xem em như chị em gái, anh cũng vậy. Thế nhé”

“Dạ, em chào anh, cho em gửi lời tới con bạn của em nhé hihi”

Cúp máy, cô suy nghĩ lại lời nói của Lê Đình Long, đưa hai tay lên cao thể hiện thái độ dứt khoát, miệng thầm nhủ.

“Cố lên”

………………………………………………………………….

Tại biệt thự Trần Gia.

Tuấn Anh theo dõi hết tập đầu tiên của bộ phim Xin Đừng Quên Em, một bộ phim mới được chia sẻ rất đình đám trên mạng xã hội, nghe nói là được chuyển thể từ tiểu thuyết đầu tay của một tác giả trẻ người Việt Nam, khiến anh có chút tò mò.

Sau khi xem xong, cảm giác hoảng hốt xuất hiện trong tâm trí anh, diễn biến của phim gợi cho anh rất nhiều ký ức đáng nhớ, và có một điều không thể phủ nhận là câu chuyện này giống chuyện của anh và cô đến 90%, không thể nào có sự trùng hợp đến vậy.

Vội vàng lên Web và tìm kiếm tên của tác giả, cái tên Linda Đồng Nội đập vào mắt anh rất lâu, và thôi thúc anh lấy điện thoại gọi cho thư ký của mình.

“Dạ em nghe tổng giám đốc”

“Tìm hiểu cho tôi thông tin về cô Linda, người đã sản xuất bộ phim Xin Đừng Quên Em”

“Dạ, 10 phút sau em sẽ gọi lại ạ”

Chỉ 10 phút trôi qua thôi mà anh ngỡ rất lâu, anh cứ cầm điện thoại xoay qua xoay lại không ngừng, chờ đợi tin tức của Kim Kim. Chuông điện thoại vang lên chưa được bao lâu, anh lập tức ấn nghe, giọng anh có chút vội vã.

“Sao rồi”

“Dạ cô gái này công khai rất ít thông tin của mình ạ, cũng là một người khá kín tiếng trong giới, cô ấy vừa du học Singapore về, tên là Linda, còn rất trẻ, nghe đồn khoảng tầm 24, 25 tuổi, hiện vừa về nước và đang trong giai đoạn được săn đón rất mạnh mẽ”

“Tôi muốn có một buổi hẹn với cô ấy”

“Việc này e rằng hơi khó ạ, nghe nói từ khi tác phẩm của cô ấy phát hành cho tới nay, đến lúc tập đầu tiên của bộ phim ra mắt, cô ấy chưa từng nhận lời gặp mặt bất kỳ đối tác, nhãn hàng hay nhà báo nào ạ”

“Bằng mọi cách phải gặp được”

Tuấn Anh cúp máy, để lại sự ngỡ ngàng cho thư ký Kim Kim, điều gì anh đã muốn nhất định anh phải làm được, và đặc biệt lần này anh không thể bỏ qua.

Anh muốn biết cô gái này là ai???

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK