• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên bờ hồ Thanh Châu có tửu lâu nổi tiếng nhất thành, quang cảnh trước hồ thu vào tầm mắt như tranh vẽ.

Lúc này, ở một vị trí gần cửa sổ cực tốt trong một tửu lâu nọ, có một đám người đang ngắm cảnh.

Điều bất ngờ là Mộ Dung Thu cũng ở trong đó, có điều hắn chỉ là người tiếp khách, thân phận của tất cả những người đang ngồi quanh bàn đều cao hơn hắn.

Như thanh niên đang ngồi ở vị trí thượng vị, là nhân vật lớn đến từ phủ Đông Hải, bên cạnh hắn là công tử của Thành chủ thành Thanh Châu - Vệ Phong.

"Mộ Dung Thu, Thiên Yêu sơn có tin tức gì không?" Thanh niên đến từ phủ Đông Hải hỏi Mộ Dung Thu.

"Người của chúng ta đang mở đường ở Thiên Yêu sơn, buổi chiều hôm nay đã truyền về tin tức, có một khu vực thần bí, khả năng đang cất giấu thứ gì đó." Mộ Dung Thu cung kính đáp lại.

"Cứ tiếp tục như vậy, e rằng người ta mang tới đều phải chôn thân ở Thiên Yêu sơn, mọi người hãy đưa thêm người qua." Hạ Phàm quét mắt về phía Mộ Dung Thu, nói.

"Trở về ta sẽ nói với phụ thân ngay." Mộ Dung Thu và Vệ Phong đều gật đầu đáp.

"Ừ." Hạ Phàm gật đầu, hướng về phía Mộ Dung Thu: "Hy vọng ngươi không làm sai điều gì."

"Cung chủ Thổ Hành cung chính là sư đệ của cha ta, chuyện đó ta cũng đã tự mình trải nghiệm, không có khả năng mắc lỗi, Thiên Yêu sơn quả thực đã xuất hiện rồng." Mộ Dung Thu khẳng định nói.

"Tốt." Ánh mắt Hạ Phàm nhìn ra ngoài cửa sổ, ở nơi pháo hoa xán lạn, bên hồ có hai bóng người rất nổi bật, chỉ vì nữ tử ấy thật sự quá đẹp, hắn chỉ tay về hướng bên kia, hỏi:

"Bọn họ là ai?"

Mộ Dung Thu nhìn về phía bên kia, khi thấy rõ bóng dáng của hai người, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

"Hoa Giải Ngữ, con gái của đệ nhất cường giả thành Thanh Châu - Hoa Phong Lưu, Diệp Phục Thiên, trước đây là đệ tử học cung Thanh Châu, vì phản bội mà bị đuổi, là đệ tử của Hoa Phong Lưu." Mộ Dung Thu nói.

"Hoa Phong Lưu?" Ánh mắt của vị trung niên bên cạnh Hạ Phàm sáng lên: "Cầm Ma Hoa Phong Lưu?"

"Cha ta đã điều tra, ở thành Đông Hải, Hoa Phong Lưu quả thực có danh xưng Cầm Ma." Mộ Dung Thu gật đầu.

"Vậy thì, đó là con gái của Hoa Phong Lưu và nàng ấy rồi." Đôi mắt trung niên lộ vẻ suy tư.

"Là vị bị Họa Thánh phế bỏ?" Hạ Phàm lộ ra thần sắc hứng thú, không ngờ ở nơi đây lại có thể gặp được nhân vật từng danh chấn một phương ở thành Đông Hải.

"Đúng." Trung niên bên cạnh gật đầu: "Cô bé này cũng coi như là người nhà, tốt nhất người không nên có ý nghĩ gì đó, nếu không... xảy ra chuyện sẽ rất phiền phức."

Ông biết vị thiếu gia này là ai, vì vậy tận lực nhắc nhở hắn.

"Ta tự có chừng mực, xuống dưới chào hỏi chút đi." Hạ Phàm cười cười rồi đứng dậy rời khỏi tửu lâu, trung niên đi theo phía sau hắn. Đoàn người ra khỏi tửu lâu, hướng về phía Diệp Phục Thiên và Hoa Giải Ngữ.

Diệp Phục Thiên và Hoa Giải Ngữ đang an tĩnh hưởng thụ bức tranh xinh đẹp, bỗng cảm giác được điều gì đó, cùng nhau quay đầu, chứng kiến đoàn người đi về hướng bọn họ. Thấy Mộ Dung Thu trong đám người, trong đôi mắt của Diệp Phục Thiên hiện lên một vẻ hoang mang kỳ lạ.

"Giải Ngữ tiểu thư, tại hạ Hạ Phàm, phủ Đông Hải." Hạ Phàm đi tới trước mặt Hoa Giải Ngữ, ánh mắt tà ý không chút che giấu sự tán thưởng, bàn về dung nhan, thiếu nữ trước mắt vượt lên tất cả những nữ nhân hắn đã từng gặp trong quá khứ.

"Có chuyện gì sao?" Giọng nói Hoa Giải Ngữ có chút lãnh đạm.

"Ngưỡng mộ phong thái Cầm Ma từ lâu, chỉ tiếc chưa bao giờ có duyên gặp mặt, bây giờ có thể gặp Giải Ngữ tiểu thư ở nơi này, ta rất lấy làm vinh hạnh, vì vậy đành đến quấy rầy, không biết Giải Ngữ tiểu thư có nể mặt ta, cùng đến tửu lâu ngồi một lát không?" Hạ Phàm nở nụ cười ôn hòa, Diệp Phục Thiên lại nhíu mày, Hạ Phàm quả thực xem hắn như không tồn tại.

"Không đi." Hoa Giải Ngữ cười nói, nụ cười lộ ra cảm giác xa cách.

Người bên cạnh Hạ Phàm đều nhíu mày, thực sự không hề giữ chút thể diện nào.

"Quấy rầy rồi." Hạ Phàm im lặng trong khoảnh khắc rồi vừa cười vừa nói, sau đó trực tiếp xoay người rời đi. Trong giây phút hắn xoay người, ý cười trong đôi mắt lập tức biến mất, thay vào đó là lãnh ý đáng sợ.

"Thực sự mất hứng quá đi." Diệp Phục Thiên có chút buồn bực nói, vươn tay, tựa hồ muốn nắm thứ gì đó.

"Muốn làm gì đó?" Hoa Giải Ngữ né tay, cười tủm tỉm nhìn Diệp Phục Thiên.

"Xác định quan hệ rồi mà?" Diệp Phục Thiên vô tội nói.

"Đúng vậy, không phải đã xác định rõ quan hệ sao?" Nụ cười Hoa Giải Ngữ mang theo vài phần nghịch ngợm.

"Yêu tinh, tại sao nàng có thể như vậy?" Diệp Phục Thiên tủi thân nói, xác định quan hệ xong là không thể đụng chạm nữa hả?

"Ta thế nào?" Hoa Giải Ngữ cười tủm tỉm nhìn hắn, nói:

"Nếu xác định quan hệ, về sau không cho phép gây họa cho nữ nhân khác, còn nữa, bất luận ta ở đâu, đều phải tới tìm ta."

"Không được, quan hệ không thích hợp." Diệp Phục Thiên có cảm giác bị lừa gạt.

"Chàng thử xem, phụ thân nói chàng không thành thật, để ta về nhà sớm, ta phải đi đây." Hoa Giải Ngữ nhìn Diệp Phục Thiên không rời, trong đôi mắt xinh đẹp mơ hồ có chút không nỡ, ngày mai sẽ phải chia lìa thì sao, nếu hắn không gặp được nàng, hắn có trách nàng không?

Diệp Phục Thiên ấm ức nhìn nàng. Thấy biểu cảm của Diệp Phục Thiên, Hoa Giải Ngữ không đành lòng, đưa bàn tay nhỏ bé như bạch ngọc ra trước mặt Diệp Phục Thiên.

Nhưng, Diệp Phục Thiên không nắm, vẫn nhìn nàng, nói: "Phải rời đi sao?"

Đôi mắt đẹp Hoa Giải Ngữ khẽ ngưng chớp, từ “rời đi” trong miệng Diệp Phục Thiên hiển nhiên không chỉ là tạm biệt ở thời khắc này.

"Yêu nhau rồi không từ mà biệt, sau đó bắt đầu con đường đi tìm tình yêu dài dằng dặc, kịch bản cẩu huyết như vậy lại đặt trên người ta, nàng không cảm thấy như vậy đối với ta rất không công bằng và tàn nhẫn sao?" Diệp Phục Thiên nhìn Hoa Giải Ngữ nói, mấy tháng ở bên, sao hắn lại không biết tính cách yêu tinh thế nào. Cho dù có thích hắn, há lại chủ động như thế, hơn nữa với mấy câu nói kia, sao Diệp Phục Thiên lại không rõ chuyện gì xảy ra.

Trong đôi mắt xinh đẹp của Hoa Giải Ngữ có một sự thương cảm, chỉ thấy nàng cúi đầu, đôi mắt có chút ửng đỏ, lại không biết nên giải thích thế nào.

"Vậy chàng muốn ta thế nào đây?" Giọng nói của Hoa Giải Ngữ hạ thấp, ngẩng đầu, đôi mắt đẹp không hề tránh né, nhìn thẳng Diệp Phục Thiên.

Nhìn dung nhan hoàn mỹ không khuyết điểm trước mắ, cùng với ánh mắt động lòng người, trái tim Diệp Phục Thiên chớp mắt hòa tan, buồn bực nói: "Cẩu huyết thì cẩu huyết vậy, ai bảo ta thích yêu tinh mất rồi."

Lực sát thương của mỹ nữ mạnh thế đó…

Hoa Giải Ngữ nghe được lời của Diệp Phục Thiên, đột nhiên cười, trong lòng rất hạnh phúc. Nàng nhìn Diệp Phục Thiên, có chút đau lòng, nhẹ giọng nói: "Được rồi, ta sẽ bồi thường cho chàng, hay là, đêm nay ta không đi, ở bên chàng nhé?"

"A... Có phải hơi nhanh không?" Mắt Diệp Phục Thiên chớp sáng, đêm nay, cùng hắn?

Chứng kiến biểu cảm bỉ ổi của Diệp Phục Thiên, Hoa Giải Ngữ hung hăng đạp Diệp Phục Thiên một cước: "Chàng nghĩ gì thế, không phải ta có ý này."

"Vậy thì là ý gì?" Diệp Phục Thiên nháy mắt.

"Chàng... Ta hối hận rồi." Hoa Giải Ngữ xoay người, cánh tay lại bị Diệp Phục Thiên nắm được, chỉ thấy Diệp Phục Thiên dịu dàng nói:

"Ta đưa nàng về."

"Ừm." Hoa Giải Ngữ nhẹ nhàng gật đầu, lúc này đây, nàng không có ý né tránh, tùy ý để Diệp Phục Thiên nắm.

"Chúng ta ngồi thuyền đi." Diệp Phục Thiên nói, Hoa Giải Ngữ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó hai người ngồi xuống một thuyền hoa, xuôi theo hồ Thanh Châu.

Trong hồ Thanh Châu có rất nhiều thuyền hoa, nước hồ sóng gợn lăn tăn, pháo hoa đầy trời vẫn tiếp tục nở rộ, ngồi bên thiếu nữ nơi đầu thuyền, như người trong tranh vẽ, cảnh tượng đó nhận được rất nhiều sự ngưỡng mộ của du khách.

Lúc này, phía đối diện có một con thuyền đi đến, đầu thuyền có vài bóng người đang đứng, trong đó có hai người nhìn thấy Diệp Phục Thiên và Hoa Giải Ngữ, hơi sửng sốt.

"Tần tướng quân, sư tỷ." Diệp Phục Thiên gọi một tiếng.

Tần soái ăn vận đơn giản như người bình thường cùng người nhà đón năm mới, nhìn thấy cảnh và người như tranh vẽ, ông giơ ngón tay cái hướng về phía Diệp Phục Thiên.

"Rất lãng mạn." Tần Y lại cười nói.

Diệp Phục Thiên run run cười, như đang làm chuyện gì xấu vậy, thuyền lướt qua nhau, bên cạnh có âm thanh nói: "Vóc dáng của sư tỷ thật đẹp."

"Ừ." Diệp Phục Thiên theo bản năng gật đầu, sau đó phát hiện không đúng, liền thấy Hoa Giải Ngữ đang cười tủm tỉm nhìn hắn.

"Nhưng ta thích yêu tinh hơn." Diệp Phục Thiên lập tức nói.

"Hừ." Hoa Giải Ngữ giả vờ tức giận hừ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía trước, sau đó, nàng cảm giác được bàn tay đang hướng về phía eo nàng, nhẹ nhàng vòng quanh, thân thể Hoa Giải Ngữ run lên, cũng mặc cho Diệp Phục Thiên, cơ thể hơi nghiêng, đầu dựa vào vai Diệp Phục Thiên.

Giờ khắc này, yên lặng mà tuyệt đẹp, khoảng cách giữa hai trái tim như đang kề sát bên nhau.

Trở lại biệt viện học cung Thanh Châu lúc đêm đã khuya, so với thành Thanh Châu phồn hoa, học cung có vẻ rất vắng vẻ, Hoa Phong Lưu đã đi vào giấc ngủ.

An tĩnh bước vào phòng, Hoa Giải Ngữ phát hiện Diệp Phục Thiên lại cùng mình tiến vào khuê phòng, khuôn mặt nàng không khỏi ửng đỏ.

"Muộn thế này, nàng sẽ không đuổi ta đi chứ, buổi tối không an toàn." Hoa Giải Ngữ còn chưa nói gì, Diệp Phục Thiên đã giành mở miệng trước, thấy Hoa Giải Ngữ nhìn hắn chằm chằm, lại nói:

"Nàng nhẫn tâm sao?"

"Gian phòng của chàng đó." Hoa Giải Ngữ nhìn tên vô sỉ này.

"Ngày mai nàng phải rời đi, ta còn muốn nhìn nàng thêm nữa, nếu không... không biết khi nào mới có thể nhìn thấy nàng." Diệp Phục Thiên dịu dàng nói, mặc dù biết là lời ngon ngọt, nhưng Hoa Giải Ngữ có chút mềm lòng, trừng mắt liếc hắn, hôm nay coi như bồi thường cho hắn.

Nàng đi tới bên giường, cởi áo khoác, lộ ra đường cong hoàn mỹ, mắt Diệp Phục Thiên sáng rực lên vài phần, sau đó thấy Hoa Giải Ngữ cười tủm tỉm nhìn hắn, nói: "Dáng người đẹp không?"

"Hoàn mỹ." Diệp Phục Thiên cảm thấy hơi nóng.

Hoa Giải Ngữ cười đắc ý, sau đó trực tiếp chui vào trong chăn, đưa lưng về phía hắn, mặt ửng đỏ.

"Tiểu yêu tinh thật là, cứ thích giày vò người ta." Diệp Phục Thiên buồn bực, nữ nhân quả nhiên thù dai...

"Nàng nằm như vậy ta không thấy nàng." Diệp Phục Thiên lại lên tiếng, Hoa Giải Ngữ không để ý tới hắn, nhưng sau một lát, vẫn chậm rãi quay lại đối diện hắn, nói:

"Ở đây, không được phép lại gần nữa."

Nói rồi, nàng chậm rãi nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.

Diệp Phục Thiên an tĩnh thưởng thức dung nhan hoàn mỹ gần trong gang tấc, cảm giác được sự ấm áp nhẹ nhàng.

Dường như trôi qua thật lâu, lúc Hoa Giải Ngữ mở mắt, phát hiện Diệp Phục Thiên vẫn nhìn nàng, không khỏi nhẹ giọng nói: "Ta không ngủ được."

"Ta đi đánh đàn cho nàng nghe nhé." Diệp Phục Thiên dịu dàng nói rồi ngồi dậy, một lát sau, bên ngoài có tiếng đàn vang lên.

An bình, hòa hợp.

Khúc đàn du dương uyển chuyển, lại tựa như ẩn chứa ái tình mông lung, như có nỗi niềm ly biệt thương cảm.

Đôi mắt đẹp Hoa Giải Ngữ nhắm lại, dần dần ngủ, nhưng trong lúc vô tình, hai hàng lệ trong suốt từ đôi mắt xinh đẹp chảy xuống, nhưng biểu cảm trên dung nhan hoàn mỹ vẫn ẩn chứa ý cười.

Thì ra, đây chính là tư vị tình yêu sao?

Sự ấm áp của mối tình đầu, sự rung động lúc nắm tay, sự đau lòng lúc ly biệt đánh thẳng vào nội tâm.

...

Lịch Thần Châu năm thứ một vạn, sáng sớm ngày đầu tiên.

Một con đại bàng đen đáp xuống học cung Thanh Châu, đợi bên ngoài biệt viện của Hoa Phong Lưu. Trong biệt viện, Hoa Giải Ngữ sửa soạn đơn giản, mặc váy dài màu xanh nhạt, như tiên tử hạ phàm, khuôn mặt của nàng luôn mang theo nụ cười, xinh đẹp không thể tả.

Đi tới cửa viện, nàng ngoái đầu nhìn lại cười, chỉ thấy thiếu niên vẫn đang đánh đàn, ánh mắt trong suốt nhìn hình bóng của nàng, hai người nhìn nhau cười, nỗi lòng không thể nói bằng lời.

Không có lời thề, không có hứa hẹn sông cạn đá mòn, chỉ có nụ cười, sau đó thiếu nữ tiêu sái đi đến bên cạnh đại bàng đen, cưỡi gió bay lên, hóa thành điểm đen biến mất nơi chân trời.

Tiếng đàn của thiếu niên vẫn vang vọng, bên cạnh là hình bóng bạch y anh tuấn an tĩnh đứng đó, như một bức tranh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK