"Muốn ăn cái gì?" Quý Minh Luân hỏi.
"Ăn sủi cảo đi, nơi này có sủi cảo nghe nói là nhất định phải ăn."
Giang Lẫm xuống giường, ngồi bên mép giường xỏ chân vào dép lê, quần đùi lỏng lẻo bị kéo lên tận gốc đùi.
Quý Minh Luân lại nhìn thoáng qua vòng cung hơi nhếch lên, quay mắt lại nói: "Vậy cậu thay quần áo đi, tôi đi ra ngoài chờ cậu. "
Ở bên ngoài hút một điếu thuốc, Giang Lẫm mở cửa đi ra, hai người đi về phía thang máy, xuống dưới lầu Giang Lẫm mở maps lên xem đường, đi đến ngã tư trước tháp chuông tìm một người dân địa phương hỏi đường, đi qua hai con phố cuối cùng cũng đi tới trước cửa tiệm Đức Phát Trường.
Tòa nhà trước mắt sáng sủa là trước mắt là một cửa tiệm rất lâu đời và nổi tiếng, tấm biển có chữ phồn thể "Đức Phát Trường" được đặt ở chỗ cao nhất, mỗi một cánh cửa sổ đều được treo một chiếc đèn lồng màu đỏ thật lớn, trông rất tráng lệ và cổ kính.
Tầng 2 kín bàn, cho dù đã hơn tám giờ nhưng vẫn có rất nhiều khách. Hai người được nhân viên phục vụ đưa đến một cái bàn nhỏ, Quý Minh Luân quét mã gọi đồ ăn, đưa điện thoại di động cho Giang Lẫm hỏi cậu muốn ăn cái gì, Giang Lẫm không trả lời, dùng khuỷu tay chống lên mặt bàn, thân trên nghiêng về phía hắn cùng xem.
Bàn là bàn nhỏ, cho nên Giang Lẫm vừa tới gần, Quý Minh Luân liền ngửi thấy mùi thơm trên tóc cậu.
Không phải hoa hồng tối hôm qua, mà là chai dầu gội đàn hương tuyết tùng của mình.
Ánh mắt di chuyển từ gáy của Giang Lẫm đến xương quai xanh của cậu, Quý Minh Luân nghĩ mùi hương trên người Giang Lẫm có phải cũng là mùi sữa tắm của mình hay không. Trong lúc hắn thất thần, Giang Lẫm chọc chọt màn hình, quay đầu nói với hắn: "Gọi cái sủi cảo hai mươi bốn tiết khí* này đi, nhìn ngon đấy..."
*Tiết khí là 24 điểm đặc biệt trên quỹ đạo của Trái Đất xung quanh Mặt Trời, mỗi điểm cách nhau 15 độ. Tiết khí được sử dụng trong lập lịch của các nền văn minh phương đông cổ đại như Trung Quốc, Triều Tiên... để đồng bộ các mùa trong năm.
Chưa nói hết câu còn lại, Giang Lẫm cũng quên mất mình đang ở gần hắn, vừa quay đầu, mặt Quý Minh Luân ở ngay trước mắt cậu, gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Cánh tay đặt trên mặt bàn rụt về một chút, Giang Lẫm lại đưa mắt nhìn màn hình, cố gắng làm cho hành động của mình trông thật tự nhiên, Quý Minh Luân thì đặt điện thoại di động trước mặt cậu, bưng ấm trà rót cho nhau một ly.
Với tình huống bất ngờ này, sau đó Giang Lẫm cũng không nhìn mặt Quý Minh Luân nữa, gọi đồ ăn xong cậu bắt đầu uống trà, ánh mắt dừng lại ở khoảng trống giữa hai bàn bên cạnh..
Bàn bên cạnh gần cửa sổ, cửa sổ là cửa kính nên có thể nhìn ra bên ngoài, cậu nhìn một lúc không nhịn được quay lại nói với Quý Minh Luân: "Cảnh đêm ở đây thật sự rất đẹp. "
Quý Minh Luân cũng nhìn theo hướng mà cậu nhìn: "Ừm, đúng là khác xa với Hạ Môn. "
Giang Lẫm cầm ly trà cười nói: "Cũng may là tôi đến đây, nếu không sẽ bỏ lỡ nó. "
"Trước đây cậu còn chê nơi cổ kín như này rất nhàm chán." Quý Minh Luân cũng cười nói.
Nụ cười của hắn có vẻ thản nhiên, nhưng Giang Lẫm lại cảm thấy vẫn cần phải làm sáng tỏ sự hiểu lầm lúc đó: "Lần đó thật ra là do cậu hỏi không đúng lúc, khi đó tôi vừa cãi nhau với ba tôi vì người phụ nữ kia, đến chiều thì cậu lại nói chuyện này. "
"Cho nên tôi không phải là không thích, chỉ là khoảng thời gian đó không có tâm trạng."
Mẹ Giang Lẫm qua đời không bao lâu, Giang Kiến Thần liền lập tức cưới vợ mới, chuyện này làm Giang Lẫm suy sụp không khác gì khi mẹ mình qua đời, đó cũng là nguyên nhân khiến mối quan hệ giữa cậu và Giang Kiến Thần xấu đi và không thể nào hàn gắn lại được.
Quý Minh Luân hỏi: "Lúc đó sao lại cãi nhau? "
Giang Lẫm lắc đầu, cậu không muốn nhớ lại: "Không nhớ rõ. "
"Vậy thì đừng nhớ nữa, ăn sủi cảo đi." Quý Minh Luân chuyển đề tài, Giang Lẫm giương mắt nhìn, nhân viên phục vụ bưng sủi cảo và canh của bọn họ lên bàn, Giang Lẫm gắp một cái sủi cảo nhân cua lên, Quý Minh Luân cầm đũa nhìn cậu, chờ cậu nuốt xuống mới hỏi: "Hương vị thế nào? "
"Cũng không tệ lắm." Giang Lẫm gắp một viên khác đưa tới bên miệng Quý Minh Luân, "Cậu cũng nếm thử. "
Quý Minh Luân nhìn chiếc sủi cảo đưa tới bên miệng, chiếc đũa gắp sủi cảo dưới ánh đèn tỏa ra một lớp dầu. Không giống như phản ứng lần trước ở quán cháo Lão Dư, lúc này hắn không chần chờ mà liền há miệng ăn, chờ đũa và sủi cảo cùng nhau đi vào miệng hắn, Giang Lẫm mới nhận ra là bọn họ lại dùng chung đồ dùng, hơn nữa còn là mình chủ động đút cho Quý Minh Luân ăn.
"Đúng là cũng không tệ lắm." Sủi cảo vỏ mỏng, thịt tươi ngon, Quý Minh Luân bình luận, "Cậu có thể coi cái này là 24 tiết khí. "
Không cho Giang Lẫm thời gian phản ứng, hắn gắp một viên sủi cảo đầy màu sắc đưa đến bên miệng Giang Lẫm.
Sự chú ý của Giang Lẫm còn đang ở hành động vượt qua giới hạn của mình, sủi cảo mang theo một dầu dính vào khe môi của cậu, cậu theo bản năng mở miệng ra, sủi cảo và đũa đụng vào đầu lưỡi cậu.
Quý Minh Luân sau khi đút xong cũng không hỏi cậu có ngon hay không, lại gắp một viên tự mình ăn.
"Ừm, cái này cũng được." Quý Minh Luân bưng trà uống một ngụm, gọi nhân viên phục vụ đem rượu hoa mộc quế* lên.
*là một thức uống có cồn của Trung Quốc, đôi khi được làm ngọt, được sản xuất từ rượu baijiu yếu và có hương vị của hoa osmanthus ngọt ngào. Nó được chưng cất, nhưng thường có nồng độ cồn dưới 20%.
Rượu hoa mộc quế là đặc sản của nơi này, bề mặt chất lỏng màu vàng nhạt trôi nổi cánh hoa quế, uống có mùi hoa nồng đậm. Chờ nhân viên phục vụ bưng lên, Quý Minh Luân rót cho Giang Lẫm một ly, hỏi: "Uống được không? "
"Ngon quá." Giang Lẫm gật đầu, suýt chút nữa lại đưa chén rượu cho hắn, cũng may lần này cậu dừng lại kịp thời.
Quý Minh Luân cũng uống một ngụm, rượu này hơi ngọt, hương vị hơi giống rượu gạo. Sau đó bánh hồ đào* và gà chiên giòn bọn họ gọi đã được bưng lên, Giang Lẫm ăn không ngừng, khi bẻ miếng gà giòn ra, ngón tay của cả hai bàn tay cậu đều dính đầy dầu mỡ. Quý Minh Luân nhìn cậu chia gà cho mình, nghĩ đến hình ảnh cậu ăn trước mặt mọi người, tâm trạng lại tốt lên nhiều.
*là một loại bánh làm từ hạt hồ đào pêcan, có thêm trứng, bơ và đường. Một vài biến thể có thể dùng đường nâu, rỉ đường, siro hoặc mật ong. Loại bánh này thường được chế biến trong các dịp lễ hội
Sau khi ăn xong, hai người đi về khách sạn.
Vừa rồi Giang Lẫm tham lam, cảm thấy rượu hoa quế uống rất ngon liền uống hai chai, nên lúc này bước chân hơi loạn choạng. Quý Minh Luân đi bên cạnh cậu, thỉnh thoảng đụng bị cậu đụng trúng cánh tay, dứt khoát ôm bả vai cậu giúp cậu đi thẳng.
Giang Lẫm không tránh né, cậu quay mặt nhìn Quý Minh Luân, ánh mắt trở nên táo bạo, thẳng thắn, cũng sẽ không ngờ khi mình nhìn Quý Minh Luân lại cảm thấy xấu hổ.
Không tránh được ánh mắt chăm chú của cậu, Quý Minh Luân đành phải nhìn chằm chằm phía trước, cũng may một lúc sau Giang Lẫm không nhìn nữa, nhưng mà chân trái lại đá vào vách đá bị nhô ra.
Cú đá không chuẩn bị trước, lúc này cậu đau đến mức muốn tỉnh rượu, ngồi trên mặt đất ôm chân trái, cũng không cởi giày liền xoa xoa chân.
Quý Minh Luân kéo tay cậu ra, cẩn thận cởi giày thể thao và vớ ra kiểm tra.
Ngón chân cái và ngón trỏ của Giang Lẫm đỏ lên rõ rệt, Quý Minh Luân vừa sờ đến cậu liền hít thở, liên tục la "đau".
Sau đó, màu sắc của các ngón chân trở nên tối hơn, cũng may không có vấn đề gì lớn. Giang Lẫm cúi đầu, vẻ mặt uất hận nhìn ngón chân sưng lên, muốn đợi hết đau rồi mới đứng lên, kết quả được Quý Minh Luân đỡ dậy trước, người nọ đưa đôi giày cho cậu, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt cậu.
Giang Lẫm ôm giày, cũng không chú ý tới đế giày đang được đặt trên áo thun, chỉ ngạc nhiên nhìn người trước mặt.
Quý Minh Luân quay đầu thúc giục: "Lên đi. "
Giang Lẫm do dự một chút mới leo lên, Quý Minh Luân hai tay ôm lấy đùi cậu, nâng cậu lên, cậu một tay cầm giày, một tay đặt lên vai Quý Minh Luân, nhìn người này cõng mình đi về phía trước.
Đường phố ban đêm rất nhộn nhịp, một bên tường thành cổ kính được thắp sáng bởi những ngọn đèn, đem đến một phong cảnh vô cùng mê người, trên bầu trời lượn lờ những con diều và đồ chơi trẻ em phát sáng, bên cạnh còn có những người đi dạo. Hai người bọn họ đi ngược dòng người, sau khi đi một đoạn, một bên vai Quý Minh Luân có một vật nặng rơi xuống.
Giang Lẫm tựa đầu lên vai hắn, nhìn cảnh quan trên đường, mở miệng nói một câu.
Giọng nói của cậu rất mơ hồ, giống tiếng thì thầm hơn. Quý Minh Luân không nghe rõ, rất nhanh cậu lại nói lại một lần nữa: "Cậu có thể đừng đi định cư được không? "
Bước chân không dừng lại, Quý Minh Luân tiếp tục đi về phía trước: "Sau khi đi có thể liên lạc qua mạng. "
Người phía sau im lặng, ngón tay đặt trên vai hắn hơi dùng lực, sau đó lại buông ra, khi hắn đi đến đường lớn, phía sau lại có âm thanh như có vật gì đó rơi xuống đất, quay đầu lại nhìn, là đôi giày Giang Lẫm đang cầm rơi xuống.
Đầu trên vai hơi thở dồn dập, Quý Minh Luân kêu hai tiếng cũng không có ai trả lời, liền biết Giang Lẫm đang ngủ. Nghĩ đến hai bữa tối nay cậu đều uống rượu, Quý Minh Luân bất lực ngồi xổm xuống nhặt giày, thử hai lần đều không thành công, cũng may có một cô bé đi ngang qua chủ động giúp hắn nhặt lên.
Cảm ơn cô gái đáng yêu này, Quý Minh Luân lại nâng người trên lưng lên, đợi đèn xanh rồi qua đường.
Lúc trở lại khách sạn đầu hắn đầy mồ hôi, Quý Minh Luân đặt Giang Lẫm lên giường, ngồi xổm xuống nhìn chân trái Giang Lẫm. Hai ngón chân vẫn sưng như cũ, hắn lấy đá trong tủ lạnh ra, quấn nó trong khắn chườm cho cậu, sau đó vắt khăn lau mồ hôi trên cổ Giang Lẫm.
Lúc cởi quần cho Giang Lẫm, hắn cố gắng không nhìn bộ phận không nên nhìn, nhưng sau khi cởi ra, Giang Lẫm xoay người, nằm nghiêng trên chăn.
Chiếc quần lót ôm sát mông làm tôn lên hình dáng căng tròn và đầy đặn của mông cậu, nthậm chí khe hở vô hình ở giữa cũng trở nên lờ mờ. Quý Minh Luân quay mặt đi, dùng ngón trỏ quệt mũi, buộc mình không được nghĩ gì nữa, cầm quần ngủ của Giang Lẫm lên. ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Sau khi làm xong mọi thứ, hắn tắm rửa xong mới lên giường nằm, vốn định xem điện thoại di động rồi mới ngủ, không ngờ Giang Lẫm xoay người lại, tay chân đặt lên người hắn, mặt cũng kề sát vào hắn.
Quý Minh Luân nhịn không nhúc nhích, xác nhận Giang Lẫm vẫn ngủ rất say mới lặng lẽ quay mặt lại, nhìn người trước mặt.
Cảm giác năm ngoái bất giác hiện lên trong đầu hắn, cơ thể nhớ lại cảm giác môi lưỡi giao nhau với người trước mặt, nghĩ đến hương thơm của rượu hoa quế, hắn nhịn không được, đầu tiến về phía trước một chút, lại dừng lại khi sắp đụng phải cánh môi kia.
Khuôn mặt bình yên của Giang Lẫm phản chiếu trong mắt hắn, làm hắn ý thức được chuyện mình muốn làm rất không ổn.
Đêm nay hắn cũng uống chút rượu, mặc dù không say lắm, nhưng thật sự hắn đang mất khống chế.
Tắt đèn, hắn đặt điện thoại lên cái bàn đầu giường, trước khi kéo chăn lên vẫn không thể nhịn được, nhẹ nhàng nâng đầu Giang Lẫm đặt lên khuỷu tay mình, ôm người vào trong ngực sau đó nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau khi Giang Lẫm thức dậy, Quý Minh Luân đã ăn mặc chỉnh tề đứng ở bên giường.
Đầu cậu hơi đau, không nhớ rõ tối hôm qua sao mà trở về được, lại phát hiện mình đang mặc đồ ngủ, không đợi cậu nhớ tới có phải là mình tự thay hay không thì Quý Minh Luân hỏi chân cậu sao rồi.
Nhìn ngón chân đã không có vấn đề gì, cuối cùng cậu cũng nhớ ra là Quý Minh Luân cõng mình về.
Ăn xong bữa sáng được mang lên phòng, hai người bọn họ đúng 12 giờ đến sảnh khách sạn tập hợp với mọi người.
Hành trình hôm nay là khu vườn hoa Phù Dung, cũng giống như ngày hôm qua, chỗ hôm nay cũng ở ngoài, đến hơn ba giờ chiều liền nóng đến không chịu nổi, mọi người tìm quán trà gần đó ngồi ăn vặt, sau đó đi ăn thịt nướng, buổi tối lại xem biểu diễn ở Bất Dạ Thành.
Lúc rời đi vừa qua tám giờ rưỡi, đêm nay Đặng Di không đề nghị đi quán bar, hình như là do uống liên tục hai đêm, vừa đến gần tối là cô bắt đầu che miệng ngáp.
Hai chiếc taxi một trước một sau lái đến cửa khách sạn, mọi người xuống xe sau đó đi vào sảnh, chờ thang máy, Thân Nhiên nhìn thời gian thật sự còn rất sớm, liền hỏi Quý Minh Luân và Đặng Phong có muốn đi chơi bi-a hay không.
Ba người bọn họ đều biết đánh, Vương Thích không biết chơi nên không đi theo góp vui, Đặng Di ở trên xe ngủ một giấc, hiện tại có chút tỉnh táo nên cũng muốn đi. Thân Nhiên hỏi Giang Lẫm có muốn đi không, Giang Lẫm nhớ mình còn chưa tặng quà sinh nhật cho Quý Minh Luân, muốn thừa dịp tối nay đi.
Lúc nói chuyện, thang máy đi lên tầng một, Thi Hiểu Mân và Vương Thích đi vào, những người khác trở lại cửa khách sạn, Thân Nhiên chỉ vào bên phải nói bên kia có một quán bi-a, mấy người bọn họ liền đi qua, Giang Lẫm thì đi sang bên trái.
Trên đường có rất nhiều cửa hàng sang trọng, Giang Lẫm đi chưa được mấy bước đã vào cửa hàng đầu tiên, bắt đầu nhìn đồ trang sức được bày bán bên trong. Nhân viên bán hàng đến trước mặt cậu và nhiệt tình hỏi cậu có cần giúp gì không, cậu nâng tay trái của mình lên và nói, "Tôi muốn chọn một chiếc vòng tay hợp với nam."
Món quà lần trước tặng cũng là vòng tay, đáng lẽ lần này cậu định chọn món khác, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy vòng tay thích hợp nhất.
Thay cho cái cũ, sau này cái Quý Minh Luân đeo trên cổ tay vẫn là của cậu tặng.
Nghe cậu miêu tả yêu cầu, nhân viên cửa hàng cho cậu xem hai cái cậu đều không hài lòng, vì thế dẫn cậu đến quầy gần cửa, chỉ vào một vào cái được đặt trên vải nhung đen để giới thiệu.
Chiếc vòng tay này hoàn toàn khác với chiếc mà cậu tặng cho Quý Minh Luân lúc đó, cho dù là cảm hứng thiết kế hay phong cách đều hoàn toàn khác nhau, chiếc vòng trước cá tính hơn, phù hợp với phong cách ăn mặc bình thường của Quý Minh Luân hơn. Chiếc vòng tay này hướng đến sự đa năng, đơn giản và thông minh nhưng không bắt mắt, dù mặc với áo sơ mi hay vest cũng không gây cảm giác rườm rà.
Đây là điều mà cậu muốn, dù sao một năm nữa Quý Minh Luân sẽ tốt nghiệp, cậu hy vọng cái vòng tay này có thể chứng kiến quá trình người đó thay đổi phong cách ăn mặc.
Loại suy nghĩ này có thể gọi là hy vọng xa vời, nhưng lần này trở về này cậu muốn đuổi theo Quý Minh Luân, mặc dù khó khăn trùng trùng điệp điệp, nhưng cũng không thể vì thế mà khiến bản thân nhụt chí.
Cậu bảo nhân viên cửa hàng lấy ra để thử cho mình, vừa lấy ra thì nghe thấy có người gọi tên mình.
Là Đặng Phong, cậu quay mặt lại thì thấy bốn người định chơi bi-a đang ở trong cửa hàng nhìn mình.
Món quà vừa đeo đến tay đã bị Quý Minh Luân phát hiện, cậu lập tức bảo nhân viên cửa hàng giúp cởi ra. Đặng Di bước vào trước, nhìn thấy chiếc vòng tay nói: "Chiếc vòng tay này thật độc đáo a, Giang Lẫm, anh rất có mắt nhìn đó. "
Đặng Phong đi đến bên cạnh, đặt cổ tay đến tay Giang Lẫm so sánh, đồng ý nói: "Quả thật rất đẹp. "
Quý Minh Luân và Thân Nhiên cũng đi vào, Thân Nhiên tò mò thò đầu ra, Quý Minh Luân thì liếc mắt một cái. Khi hắn nhìn về phía vòng tay, Giang Lẫm cũng nhìn hắn, ánh mắt hai người nhẹ nhàng chạm nhau, Giang Lẫm liền dời mắt đi, hắn thì nhớ tới chuyện Giang Lẫm nói muốn tặng quà bù cho mình.
Giang Lẫm không đeo trang sức, cậu ở chỗ này chọn còn thử, chắc là chọn cho hắn.
Nghĩ đến biểu cảm vui vẻ của Giang Lẫm khi thử vòng tay, Quý Minh Luân muốn cười nhưng lại nhịn xuống, tiếp tục quan sát chiếc vòng tay kia.
Giang Lẫm nhìn thấy ý cười của hắn, trong lòng không khỏi u sầu, vui vẻ khi nãy cũng biến mất, đành phải vòng qua mọi người đi ra trước.
Đặng Di đi theo phía sau cậu hỏi: "Anh thích sao không mua vậy? Giá khá ổn mà. "
"Không có, tôi chỉ nhìn một chút." Giang Lẫm sốt ruột giải thích, lúc ra khỏi cửa hàng không chú ý cửa hàng này thiết kế tương đối nông, một bước cũng bước xuống hai bậc thang.
Đặng Di muốn kéo cậu lại, còn chưa đụng đã bị một cánh tay khác đỡ trước, Đặng Phong bước nhanh ra giữ chặt lấy cậu, chờ cậu đứng vững sau đó cũng không buông cánh tay ra, hỏi: "Không sao chứ? "
Tay Đặng Di còn đang duỗi giữa ở không trung, nhìn thấy biểu cảm lo lắng của Đặng Phong, bỗng nhiên hiểu ra gì đó, hạ cánh tay buông xuống.
Giang Lẫm cảm thấy mất mặt, sau khi rút cánh tay lại nói một câu không có gì, tiếp theo chuyển đề tài hỏi: "Không phải mọi người đi chơi bi-a sao? Sao lại ở đây vậy? "
"Còn không phải tại Thân Nhiên sao, " Đặng Di cười chửi bới người phía sau, "Cậu ấy nhớ sai đường, dẫn chúng tôi đến nhà vệ sinh công cộng. "
Nghĩ đến hình ảnh kia, Giang Lẫm cũng có chút buồn cười, Đặng Di thì nói: "Anh có muốn đi cùng bọn tôi không? "
"Không cần, mọi người đi chơi đi."
"Được rồi, chúng tôi đi trước."
Đặng Di kéo Đặng Phong đi, Quý Minh Luân và Thân Nhiên cũng đuổi theo, lúc đi qua bên cạnh cậu, Quý Minh Luân lại nhìn cậu một cái.
Đợi đến khi bốn người bọn họ đều đi vào tòa nhà phía trước, Giang Lẫm quay đầu lại nhìn cửa hàng vừa đi ra, nghĩ lại vẫn nên đổi quà khác.
Cậu đi sang hướng khác, rẽ vào một trung tâm mua sắm, sau khi cậu đi dạo hơn nửa tiếng, Đặng Phong mượn thời gian đi ra ngoài đi vệ sinh trở lại cửa hàng kia.
Cửa hàng gần đến giờ đóng cửa, Đặng Phong đi tới trước quầy vừa rồi Giang Lẫm đứng, bảo nhân viên cửa hàng lấy cái vòng tay kia ra xem.
Nhân viên là người tiếp Giang Lẫm khi nãy, Đặng Phong hỏi cô Giang Lẫm có quay về mua hay không, cô nói không có, cái vòng tay này chỉ còn lại một cái cuối cùng.
Nghĩ đến biểu cảm vui vẻ vừa rồi của Giang Lẫm khi đeo thử, Đặng Phong nhờ nhân viên cửa hàng gói lại, thanh toán rồi rời đi.