Sáng hôm sau khi Gulf tỉnh dậy thì chỗ của Mew đã lạnh ngắt rồi, chắc Mew đã đi từ lâu.Gulf quay lưng lại với hướng cửa sổ, ánh sáng chiếu vào khiến cậu rất chói mắt.
Lật người muốn ngủ tiếp thì thấy trên tủ đầu giường có một tờ giấy ghi chú được dán ngay ngắn trên điện thoại của cậu.‘Dậy thì nhớ gọi điện cho anh, giờ nào cũng được.
Anh lên trường có tiết, chiều lại về với em.
Yêu em!’Dòng chữ được viết ngay ngắn thẳng hàng, lời lẽ lại hết sức dịu dàng, khiến bàn dân thiên hạ mới sáng sớm đã được ăn cơm chó rồi.Gulf đọc tờ giấy cũng bất giác mỉm cười, đến cả chính bản thân cậu còn không biết.Mở mật khẩu điện thoại, Gulf bấm số gọi cho Mew.Lúc đó trên giảng đường, không gian hết sức yên tĩnh, bầu không khí cũng có chút căng thẳng, nguyên nhân chính là vì bài tập nhóm mà Mew giao có nhiều nhóm chưa hoàn thành, nhóm hoàn thành rồi thì kết quả không như mong đợi.Chợt tiếng rung của điện thoại phá tan bầu không khí yên lặng đó, vị giáo sư nhìn màn hình điện thoại, khóe miệng hơi nhếch lên, rồi hướng xuống phía dưới các sinh viên nói.“Hiện tại lên lại chủ đề của đề tài, dàn dựng lại dàn bài rồi nộp lại cho tôi.”Nói xong cầm điện thoại đi ra ngoài.Cánh cửa vừa đóng lại bên dưới đã rôm rả hẳn lên.“Thấy gì không? Có phải giáo sư vừa mới cười không?” Một bạn A lên tiếng.“Có ư?” Bạn B trầm ngâm suy nghĩ.“Hình như là vậy đó.
Ai vậy ta? Người nào có năng lực như vậy? Có thể khiến giáo sư trong giờ giảng đi nghe điện thoại, lại còn mỉm cười?”“Không lẽ người yêu thầy ấy?” Bạn C nếu ý kiến.“Không phải chứ? Đâu có nghe thông tin gì là thầy ấy có người yêu hay vợ gì đâu?”Cả lớp đều bàn tàn xôn xao nguyên nhân khiến vị giáo sư kia phá lệ nghe điện thoại, đã thế còn hơi mỉm cười.Vị giáo sư đó không ai khác chính là Mew.Ra bên ngoài giảng đường, Mew mới nhấc máy.“Chịu dậy rồi sao? Con heo nhỏ!”“Em không phải con heo nhỏ!”“Haha, được rồi, không phải heo nhỏ.”“Anh đang bận sao?”“Cũng không có gì, chỉ là đang lên lớp thôi.
Dậy đi, đánh răng rồi ra ăn sáng.
Sáng nay anh nấu cháo nghêu ở trên bếp, chỉ cần hâm nóng lại là ăn được.”“Dạ.”“Nhớ là phải hâm lại đấy, không được lười biếng mà ăn lạnh như vậy đâu đó.” Mew nghiêm giọng lại.“Dạ.” Gulf hơi chột dạ, vì cậu định cứ như thế mà ăn, cậu lười.“Ngoan, nghĩ xem tối muốn ăn gì rồi nhắn anh nhé.
Giờ anh phải vô lớp rồi.”“Được ạ.
Tạm biệt anh.”“Khoan đã, phải thơm anh một cái đã chứ!”Phía bên Gulf im lặng một hồi lâu, Mew tưởng cậu không đồng ý, định nói thôi thì nghe thấy ‘Chụt’ một tiếng, tiếp theo đó là một tràng ‘Tút tút tút’, Gulf đã dập máy.Mew nhìn điện thoại, mỉm cười rồi bỏ điện thoại vô túi, tiếp đó mới vô lớp.Bên kia thì Gulf ngượng chín mặt, trùm chăn lăn qua lăn lại một lúc mới chịu dậy.
Đang tính vô nhà vệ sinh thì nghe tiếng mở khóa, Gulf nghĩ Mew thì mới nghe điện thoại nên chắc không phải là anh, hay Mew muốn cho cậu bất ngờ nên cậu vẫn ra xem thử.
Hóa ra là Mild.Gulf mới chợt nhớ tới cậu bạn này của mình cũng biết mật khẩu nhà cậu.Mild thì vô nhà xong thấy đôi dép không phải của bạn mình ở trước cửa nên hơi đơ ra một chút.Chết, không lẽ giáo sư đang ở đây, Mild nghĩ vậy nên cậu đứng đơ ra ở ngay cửa.Gulf thấy vậy thì lên tiếng:“Làm gì đứng đó, sao không vào?” Nói xong còn không khách khí ngáp một cái.Mild nhìn đôi dép, rồi quay qua nhìn Gulf, ánh mắt ý muốn hỏi.
Mà Gulf đang ngái ngủ thì làm gì hiểu Mild muốn nói gì.“Làm sao? Mày bị cái gì?”“Thầy ấy có ở đây không?” Nói nhỏ hỏi Gulf rồi lại nhìn đôi dép.Lúc này Gulf mới hiểu.“Không có, đi rồi.”“À!” Mild thở ra một hơi, nhưng chợt phản ứng lại câu Gulf nói.Gulf nói ‘đi rồi’, chứng tỏ là đã ở đây rồi nên mới trả lời là đi rồi.
Máu nhiều chuyện của cậu lại trỗi dậy, muốn hỏi cho ra nhẽ thì Gulf đã quay người vô nhà tắm, còn nói vọng ra.“Có cháo nghêu trên bếp, ăn thì vào hâm lên.”Mild nghe vậy làm sao có thể bỏ qua, Mild chính là một kẻ ham ăn chính hiệu đó nha.
Tạm gác chuyện muốn hỏi Gulf qua một bên, cậu lật đật vô bếp.Đúng là trên bếp đang có một nồi cháo, bật bếp lên hâm lại.
Trong lúc chờ đợi cho cháo nóng lên, Mild mới nghĩ.Làm sao có khả năng thằng khỉ Gulf biết nấu cháo, mà hiện tại bây giờ nó mới dậy, làm sao có thể là nó nấu được, nghĩ vậy Mild cũng biết được tám mươi phần trăm chủ nhân của nồi cháo này là ai rồi.Cứ như một vị thám tử.Gật gù cho suy nghĩ quá ư là đúng đắn của bản thân, tiến về phía tủ lạnh muốn làm một ngụm nước để trấn tĩnh tinh thần mình.
Thì cái tủ lạnh mới làm cho cậu thực sự đả kích.Vốn dĩ bình thường cái tủ chỉ chứa vài ba chai nước suối, hôm nào đó thì có nhiều thêm vài quả trứng gà, không thì đã pizza hoặc gà rán ăn dở.
Nhưng bây giờ, cậu hoang mang không biết đây có đúng là cái tủ lạnh nhà Gulf không nữa.Thực phẩm tươi sống đựng đầy tủ, trái cây cũng được phân ra rõ ràng, cánh tủ thì đựng đủ loại nước, sữa, sữa chua.
Khiến cậu mồn chữ O mắt chữ A không tin vào những gì mình đang thấy nữa rồi.Gulf xong xuôi đi ra thì thấy một người một tủ bất động, nếu không phải có tiếng nồi cháo đang sôi ùng ục, cậu còn nghĩ thời gian bị dừng lại ấy chứ.Đi qua tắt bếp, Gulf mới khoanh tay phàn nàn:“Để cho mày hâm nồi cháo suýt nữa thì không có mà ăn.”Mild quay lại nhìn Gulf, đóng cửa tủ rồi bay về phía Gulf.
Nắm cậu xoay qua xoay lại, nhìn trên nhìn dưới.“Mày có còn là Gulf bạn ta nữa không?”“Mới sớm mà mày lại lên cơn gì vậy?”“Cái tủ lạnh kia là như thế nào? Cả nồi cháo kia nữa?” Nhìn Gulf thật lâu, Mild nói tiếp.“Đừng nói là cái vị kia của nhà mày đấy nhá!”“Đúng vậy đó, thì sao?”Mild ôm lấy đầu:“Trời ơi, không thể tin được.
Chúa ơi, hãy cứu lấy thế giới quan(*) của con!”(*) Quan điểm cá nhân của mỗi người.Mild một bên la hét, Gulf mặc kệ cậu.
Quay người lấy tô múc cháo ra hai tô.“Thế bây giờ có ăn không hay đứng đó?”“Đương nhiên là ăn rồi!” Năng lực tiếp thu của Mild tính ra vẫn mạnh, chỉ là cậu thích kêu ca như vậy thôi.Cả hai ngồi vô bàn xử lý hai tô cháo, hương vị Mew nấu đúng là rất tuyệt.
Không bị tanh là còn rất thơm, cháo nấu nghêu nên nước rất ngọt, nghêu cũng rất sạch, ăn không bị cát hay sạn gì hết.
Nếu không phải biết trước tay nghề của Mew thì Gulf đã nghĩ là Mew mua ở tiệm rồi.Hết chương 33: ..
Danh Sách Chương: