Mình vẫn không thể thôi tò mò, rốt cuộc 10 phần thích của Đường Vực là như thế nào?
Chắc hẳn là rất sâu đậm.
_ “Nhật ký nữ đại gia”_
Đường Hinh nghe thấy giọng nói này, cả người lập tức cứng đờ.
Gáy của cô áp sát lồng ngực rộng lớn, nghe được cả tiếng tim đập thình thịch của anh. Đỉnh đầu áp vào cổ anh, giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên ngay bên tai, xuyên qua màng nhĩ, đi thẳng vào góc sâu nhất của trái tim cô, cả người cô như được bao bọc bởi hơi thở mát lạnh của anh.
Còn chưa nói đến bàn tay của anh đang đặt trên vùng bụng để lộ ra của cô, cánh tay vòng qua eo cô.
Đường Hinh cảm thấy cánh tay anh nóng rực như muốn thiêu đốt cô. Không biết là do hơi men của rượu hay là do tình cảm từ đáy lòng mà anh mới chỉ ôm lấy cô thôi, cô đã cảm thấy cả người mềm nhũn như tan chảy. Cô gượng ngửa đầu nhìn anh.
Đập vào tầm mắt là cổ áo sơ-mi mở rộng để lộ xương quai xanh của anh, khiến cô nhất thời ngơ ngẩn.
Cảm giác ngón tay chạm vào eo cô khiến Đường Vực giật mình. Thứ xúc cảm trơn mịn như chạm phải dòng sữa, hơi thở của cô hoà lẫn với mùi rượu vương trên đầu mũi anh. Anh cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt cô.
Gió đêm lay động, trong không khí dường như có men say lảng vảng, khiến lòng người mê đảo.
Đúng lúc này lại xuất hiện một con dê con béo múp cả người lảo đảo lao tới, làm phá vỡ bầu không khí.
Đường Vực liếc nhìn, dùng tay kia giữ chặt vai Đường Đinh Đinh, giúp cô bé đứng vững.
Đường Đinh Đinh với vẻ mặt tội nghiệp nhìn anh: “Anh ơi…”
Đường Hinh nghe thấy giọng nói của Đường Đinh Đinh, bỗng tỉnh táo trở lại. Cái tên khốn Đường Vực này, thích cô còn chưa tới cấp độ 5 mà đã dám ôm eo cô hả? Lại còn sờ mó? Có khác quái gì cái tên hãm ở trên sàn nhảy khi nãy đâu?
Không có gì hết!
Này thì rung động, này thì rộn ràng, chẳng có cảm giác quái gì hết.
Máu nóng sôi lên, dồn thẳng lên não.
Cô vùng ra khỏi người Đường Vực, xoay người đạp lên cẳng chân anh.
Đường Vực bị tấn công bất ngờ không kịp tránh nhưng vẫn có thể đứng thẳng, không bị vấp ra đằng sau. Thế nhưng cả người cũng cứng ngắc, anh ngơ ngác cúi đầu nhìn ống quần bị in dấu chân bẩn, rồi lại ngẩng đầu nhìn cô, cảm xúc mềm mại trong lòng cũng theo cái đạp của cô mà bay biến.
Anh nhíu mày nhìn cô, trầm giọng mắng: “Đường Hinh, em điên hả?”
Anh ta còn dám mắng cô điên?
Đường Hinh thở phì phì mắng lại: “Anh mới điên! Cả nhà anh đều điên!”
Im lặng…
Mặt Đường Vực tối sầm lại.
Vưu Hoan hào hứng đứng xem kịch, rồi bình tĩnh kéo Đường Đinh Đinh ra khỏi móng vuốt của Đường Vực, để Đường Đinh Đinh dựa vào vai mình, xoa đầu cô bé rồi nói: “Ngoan nào, đi với chị Hoan nào.”
Đường Đinh Đinh bị hành động của Đường Hinh doạ tới mức tỉnh cả rượu, mặt đờ đẫn nhìn anh trai mình đang tức muốn xì khói.
Đường Vực đã bao giờ bị phụ nữ đập đâu? Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang vênh lên, hằm hằm nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng như thể muốn đóng băng cô luôn. Anh cáu kỉnh liếm đôi môi khô, hơi ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu.
Mẹ nó! Cô ấy làm mình tức chết đi được.
“Đường Vực, tôi nói cho anh biết, vừa rồi ở trong quán bar có tên khốn dám sờ vào eo tôi, tôi đạp cho anh ta một cái.” Đường Hinh nổi giận đùng đùng nhìn anh, không hề run sợ quát to: “Vừa rồi anh cũng chạm vào tôi, thế nên tôi phải đáp lại cho công bằng.”
“……”
Đường Vực im lặng một chốc, ánh mắt hướng về vòng eo thon mịn màng của cô, nheo mắt, hỏi: “Ai chạm vào em?”
Đường Hinh hừ một tiếng đáp: “Một tên ‘yêu râu xanh’ chẳng khác gì anh!”
Đường Vực: “……”
Cô ấy còn dám đánh đồng anh với một tên sàm sỡ phụ nữ trong quán bar hả?
Quán bar tấp nập người ra kẻ vào, lúc đầu không có ai để ý, nhưng sau đó thấy những người đang đứng ở cửa ngoại hình đều rất nổi bật, ai đi qua cũng ngoái lại nhìn. Nhìn một lúc lại thấy có gì đó là lạ, người đàn ông đẹp trai mặc áo sơ-mi trắng quần âu đen kia sao trông quen thế nhỉ…
Đường Đinh Đinh lại gần Đường Vực, đúng lúc rất đông người đi qua, Vưu Hoan liền nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi, cứ đứng đây bị người ta nhìn ngó cũng không hay.”
Nếu Đường Vực bị ai đó nhận ra, chuyện khi nãy lại bị chụp ảnh thì sẽ rắc rối to.
Đến lúc đó anh sẽ thực sự biến thành tên “yêu râu xanh” bị Đường Hinh đập đó.
Đường Vực lạnh mặt nhìn Đường Hinh rồi lại nhìn Đường Đinh Đinh lúc này đã tỉnh táo hơn nhiều, đút tay vào túi quần, buông một câu: “Đi thôi.”
Anh không chút chần chừ mà xoay người rời đi.
Đường Đinh Đinh vẻ mặt phức tạp nhìn Đường Hinh, quay đầu lại đã thấy anh trai đi được một đoạn, muốn hỏi gì cũng không kịp nữa, cô vội vàng nói: “Em đi trước đây…”
Vưu Hoan xua tay đáo: “Đi đi bé ngoan.”
Đường Đinh Đinh vội vã chạy đi: “Anh, chờ em với…”
Đường Vực bước chậm lại chờ cô nhóc.
Khi hai người họ đã đi xa, Vưu Hoan mới véo mặt Đường Hinh, khen cô: “Không tồi nha, xem chừng cả đời này Tổng giám đốc Đường chưa bị phụ nữ đạp bao giờ. Dù cho anh ta không muốn ở bên cậu thì cả đời này cũng chẳng thể quên được cậu đâu.”
Cô nhớ tới vẻ mặt tối sầm của Đường Vực khi nãy, rõ ràng đã tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn cố nén lại. Thế này xem ra anh ta không hẳn là không có chút tình cảm nào với Đường Hinh…
Đường Hinh uể oải, túm tay Vưu Hoan dựa vào, nói nhỏ: “Chị Hoan à, cậu nói xem nếu Đường Vực thích ai đó bốn phần thì sẽ là thế nào?
Người lái xe thuê đã tới đứng chờ bên cạnh xe của hai người.
Vưu Hoan túm tay Đường Hinh, dắt cô đi về hướng xe của cô, không chút nể nang mà nói thẳng: “Thì là cái lốp xe dự phòng chứ là thế nào.”
Đường Hinh: “……”
Vưu Hoan cúi đầu nhìn cô, dịu dàng nói: “Muốn khóc không?”
Đường Hinh hừ một tiếng, đáp: “Không thèm khóc.”
Muốn khóc cũng phải về nhà khóc thầm, khóc ở bên ngoài thì mẹ nó quá là mất mặt.
Vưu Hoan gật đầu, đỡ Đường Hinh vào trong xe, thấy cô vẫn còn tỉnh táo thì dặn dò người lái xe thuê mấy câu rồi nhoài vào cửa sổ bên ghế phụ, vỗ vỗ lên mặt cô mấy cái rồi nói: “Mình đi đây. Nếu còn buồn bực thì cứ tới cửa hàng thịt dê béo đi.”
Đường Hinh tựa vào lưng ghế, thở dài: “Con dê béo nhất bây giờ lại không cho mình làm thịt nữa rồi.”
Hiện giờ Đường Đinh Đinh đối với cô cực kỳ cảnh giác, có tiền cũng không để cho cô “thịt”. Vưu Hoan phì cười, nói: “Đi thôi.”
Đường Vực và Đường Đinh Đinh lên xe rồi cũng không rời đi ngay.
Đường Đinh Đinh thắt dây an toàn, đầu óc vẫn còn hơi chuếnh choáng men say, cô đợi một lúc lâu thấy xe vẫn chưa khởi động, hơi run sợ nhìn anh trai, hỏi nhỏ: “Anh, anh không sao chứ?”
Đường Vực thả lỏng dựa cả người lên lưng ghế, thản nhiên nhìn kính chiếu hậu, thấy Vưu Hoan đỡ Đường Hinh ngồi vào trong xe, đến tận khi chiếc xe màu trắng kia chậm rãi lăn bánh, rẽ ngoặt ở góc đường, không còn thấy bóng dáng, anh mới quay lại nhìn Đường Đinh Đinh, lạnh nhạt nói: “Anh có thể làm sao hả?”
“Khi nãy Đường Tâm đã đá anh.”
“Ờ.”
Đường Vực đáp lấy lệ rồi lái xe rời đi.
Đường Đinh Đinh: “……”
Thế thôi á?
Đầu óc cô đang choáng váng, lá gan cũng lớn hơn, quay người nhìn anh, lại hỏi: “Anh, có phải anh đã làm chuyện gì có lỗi với chị Đường Tâm không?”
Đường Vực gõ gõ ngón tay lên tay lái, sắc mặt lạnh lùng nhìn thẳng phía trước: “Không có.”
Đường Đinh Đinh: “… Không nói thì thôi.”
Để cô đi hỏi Đường Hinh.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm để ý đến anh nữa. Cô nhắm hai mắt lại, men rượu lại bốc lên, làm cô mơ màng buồn ngủ.
Đường Vực đột nhiên hỏi: “Khi nãy Đường Hinh bị người ta sàm sỡ à?”
Hai mắt Đường Đinh Đinh vẫn nhắm nghiền, mơ màng đáp: “À, hình như thế, nhưng tên đó bị chị ấy đạp cho một phát…”
Nghe nói, tên khốn đó còn định sàm sỡ cả chị Hoan, bị chị Hoan lôi đến WC nữ, cùng mấy cô gái khác đánh “hội đồng”, dạy cho một bài học.
Ngón tay thon dài của Đường Vực vẫn nhịp nhịp trên tay lái, cơn tức giận vì bị cô nhóc kia đạp đã vơi đi phân nửa.
Anh nghĩ vẩn vơ, con gái hung dữ một chút cũng không sao, như vậy ra ngoài mới không bị người ta bắt nạt.
Tối hôm đó, anh ngủ lại ở nhà lớn nhà họ Đường.
Hôm sau là cuối tuần, Đường Vực không tới công ty, Đường Đinh Đinh cũng ngủ tới trưa mới dậy, vừa đi xuống tầng đã thấy anh trai ngồi trong phòng khách, cô giật mình, ấp úng gọi: “Anh…”
Đường Vực đang để máy tính trên đùi làm việc, nghe tiếng gọi, anh ngước mắt lên nhìn Đường Đinh Đinh: “Đừng mơ tưởng tới Hoắc Thần Đông nữa, em không kiểm soát nổi cậu ta đâu.”
Người như Hoắc Thần Đông, nếu không ngã đau một lần thì cả đời này cũng không thay đổi được bản tính trăng hoa. Đường Đinh Đinh chỉ là con cừu non ngây thơ, tuyệt đối không phải là đối thủ của cậu ta, đến cả tiềm năng để đấu với cậu ta cũng không có.
Đường Vực và Hoắc Thần Đông đúng là anh em bạn bè nhưng Đường Đinh Đinh lại là em gái ruột của anh, dù cho có phải giữ trong nhà làm bà cô để anh nuôi cả đời, anh cũng không bao giờ để em gái mình bị Hoắc Thần Đông chà đạp. Hoắc Thần Đông cũng sẽ vì e ngại mối quan hệ giữa hai nhà mà không dám động vào cô.
Đường Đinh Đinh thấy ánh mắt lạnh như băng của anh, sợ hãi cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Cô hạ giọng lẩm bẩm: “Em cũng đâu có làm gì…”
“Nếu em dám làm gì, anh sẽ đánh gãy chân em.”
“…”
Đường Đinh Đinh tủi thân gật đầu, không cam lòng dạ vâng cho qua, sau đó cô xuống bếp tìm đồ ăn.
Đang đi cô chợt nhớ ra một chuyện, bước chân khựng lại.
Cô quay đầu nhìn anh trai đang ngồi gõ máy tính, chớp chớp mắt, ngơ ngác hỏi: “Anh, tối hôm qua có phải chị Đường Tâm đã đạp anh một phát không hay là em đã nằm mơ?”
Hai tay Đường Vực chợt khựng lại, không ngẩng đầu, lạnh lùng đáp: “Em nằm mơ đấy. Đi ăn sáng đi.”
Đường Đinh Đinh thầm nghĩ: “Không phải chứ?”. Cô gõ lên đầu, vẫn còn nghi hoặc đi xuống bếp.
Sao cô cứ cảm thấy hình như không phải như vậy, không phải cô nằm mơ đâu.
Buổi chiều, cô gửi tin nhắn WeChat cho Đường Hinh, hỏi: “Đường Tâm, tối qua có phải chị đá anh trai em một phát không?”
Nữ đại gia: “Em đoán xem.”
Đường Hinh: “…”
*****
Vài ngày sau, Đường Hinh xếp laptop cùng phụ kiện để vào trong balo, khoác lên, xuống tầng hầm để xe để tới phòng làm việc của Lục Chi Hành.
Phòng làm việc của Lục Chi Hành không quá xa nhà cô, ở hướng ngược lại với công ty Thời Quang, nhà của cô nằm ở giữa hai nơi. Đây là lần đầu tiên cô tới phòng làm việc của Lục Chi Hành, cũng là lần đầu tiên đổi chỗ làm kể từ khi tốt nghiệp, đối với môi trường mới, cô vừa hồi hộp lại vừa thấy háo hức.
Cô vừa mới đi tới ngã tư đã thấy dáng người cao lớn của Lục Chi Hành đứng ven đường, tay đút túi quần, ung dung vẫy tay với cô.
Đường Hinh đỗ xe cạnh chỗ anh đứng, hạ cửa sổ xe, cười thật tươi, nói: “Xin chào đạo diễn Lục.”
Lục Chi Hành nhẹ nhàng cười: “Chào.”
“Sao anh lại đứng đây?”
“Sợ cô không tìm thấy chỗ đỗ xe.” Lục Chi Hành cũng vừa mới tới, sợ Đường Hinh không tìm được chỗ nên đứng ở đây chờ cô. Anh chỉ về một chỗ đỗ xe phía trước rồi nói: “Đỗ xe ở đây là được rồi.”
Đường Hinh cảm kích nói: “Vâng.”
Cô đỗ xe xong xuôi thì xách balo bước tới gần Lục Chi Hành.
Làn da của cô gái trắng nõn nà, trong nắng sớm mùa hạ càng có nét trẻ trung rực rỡ, cô đứng đối diện anh, cười nói: “Đi thôi.”
Lục Chi Hành cười cười, xoay người đi trước dẫn đường. Anh liếc nhìn cô, nói đùa bâng quơ: “Phòng làm việc không rộng lắm, không so được với bên Thời Quang, nhưng mà chim sẻ dù nhỏ nhưng ngũ tạng vẫn đầy đủ, mong cô không chê.”
Đường Hinh vội nói: “Sao chê được, phòng làm việc rộng hay bé cũng không quan trọng, nhân viên có năng lực là được.”
Cô chưa từng tới phòng làm việc của Lục Chi Hành nhưng có từng nghe nói qua, số lượng nhân viên không nhiều nhưng đều là những người khôn khéo và có năng lực, nếu không cũng không vận hành tốt như vậy. Chẳng qua Lục Chi Hành ngoài truyện làm phim thì chẳng có hứng thú với chuyện gì khác nên cũng không có ý định mở rộng lĩnh vực nghiệp vụ.
Lục Chi Hành dẫn cô rẽ qua hai dải phân cách xanh*, đi vào một toà nhà văn phòng. Hai người đi vào thang máy, anh nhấn nút thang máy lên tầng tám.
* Chú thích: Mình nghĩ đây là kiểu hàng rào ven đường trồng cây ý.
Đường Hinh nhìn anh, thắc mắc: “Tôi còn nhớ khoảng thời gian trước anh vừa mới đóng máy, thời gian làm hậu kỳ ngắn thế sao?”
Lục Chi Hành nghe cô hỏi vậy thì im lặng một lúc, nửa thân trên lười nhác tựa vào vách thang máy, nhìn biển báo hiệu đỏ đang nhảy số liên tục, bật cười nói: “Đợt trước vừa ban hành quy định mới, bộ phim đó không qua được kiểm duyệt trong nội địa, tạm thời cứ để đó rồi từ từ chỉnh sửa.”
Bộ phim đó có đề tài đồng tính, loại đề tài này rất khó có thể quảng bá được trong nội địa, chỉ có thể đem ra nước ngoài hoặc Đài Loan và Hongkong để dự giải.
Đây cũng là tác phẩm đánh dấu đỉnh cao trong thời kỳ nổi loạn của Lục Chi Hành.
Mỗi người đạo diễn, tác giả và biên kịch nói riêng cùng những nghệ sĩ nói chung đều sẽ có một thời điểm muốn buông thả. Khi còn trẻ Lục Chi Hành cũng rất bảo thủ cố hữu, nhưng sau đó thành danh trong giới đạo diễn có thể coi là sớm, giành được vài giải thưởng rồi thì cũng muốn buông thả bản thân một chút, sau khi quay xong bộ phim đề tài đồng tính lại sốt ruột muốn làm phim mang đậm giá trị thương mại.
Nhưng người như Lục Chi Hành cũng rất kỹ tính, kiểu phim mà nhiều người đã làm thì anh lại không muốn làm.
Đường Hinh hơi ngạc nhiên, nói: “Bảo sao không thấy bài tuyên truyền.”
Ting…
Cửa thang máy mở ra, Lục Chi Hành nhìn cô rồi đi ra ngoài, điềm nhiên nói: “Thể loại phim này không thích hợp để tuyên truyền rộng rãi, nhưng mà phim mới sắp tới chẳng phải rất có tiềm năng à? Chưa gì đã lên hot search 2-3 lần rồi.”
Vừa nói xong đã đi tới cửa.
Đám người bên trong đồng loạt quay ra hóng hớt.
“Đạo diễn, chậc chậc, còn đích thân đi đón người ta cơ à. Bảo sao rõ ràng khi nãy tôi có thấy anh dừng xe rồi mà mãi không thấy lên đây.”
Có ai đó lên tiếng trêu ghẹo, bao nhiêu ánh mắt quét vèo vèo về phía Đường Hinh đang đi sau Lục Chi Hành.
Đường Hinh nhìn cả đám người đang nhấp nha nhấp nhổm muốn nhìn cô, cảm thấy hơi bối rối.
Lục Chi Hành đứng trước, vỗ tay nói: “Lại đây nào, mọi người cùng chào đón Đường Tâm.”
Cả đám người vỗ tay rất sôi nổi: “Chào mừng, chào mừng Đường Tâm, chúng tôi đều trông chờ cô giúp phát tài đó.”
Đường Hinh: “……”
Cô nhìn Lục Chi Hành ánh mắt đang tràn đầy ý cười, chớp chớp mắt hỏi lại: “Chứ không phải đạo diễn Lục mới giúp chúng ta phát tài sao?”
Lục Chi Hành tựa vào một bàn làm việc, nhận đồ ăn sáng được nhân viên đưa cho, mở hộp, gắp một miếng hoành thánh chiên bỏ vào miệng, thản nhiên trả lời Đường Hinh: “Tôi failed mất hai bộ phim nên giờ họ không tin tưởng tôi nữa rồi. Mọi người đều đã đọc sách của cô, thấy rất hay, rất thú vị.”
Đương nhiên, cũng có người không thích. Nhưng mà cũng chỉ là số ít, đa phần mọi người vẫn rất tán đồng.
Đường Hinh để ý hầu như trên bàn làm việc của mỗi người đều có một quyển “Dệt một giấc mộng cho anh”, còn là bản mới phát hành.
Cô được ưu ái quá mức mà thành ra ngại ngùng, nhìn mọi người trong phòng, trong lòng có hơi run, miệng nở nụ cười, phóng khoáng nói: “Tôi… Tôi sẽ cố hết sức làm việc thật tốt với mọi người, viết ra một kịch bản thật hay, nếu có vấn đề gì chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết, nhất định phải làm cho bộ phim thật hot.”
Phùng Trình bước tới, cười với cô, nói: “Hợp tác vui vẻ.”
Đường Hinh nhìn anh ta, vui vẻ nói: “Hợp tác vui vẻ.”
Một lúc sau, Lục Chi Hành đưa Đường Hinh tới phòng họp, tự mình giới thiệu với cô những nhân viên sẽ tham gia dự án, ngoại trừ cô và Phùng Trình là hai biên kịch chủ chốt, còn có những biên kịch cộng tác viên khác. Đường Hinh hỏi: “Không phải còn có một vị biên kịch nữa sao?”
Cô nhớ đội ngũ của Lục Chi Hành có hai biên kịch chủ chốt, một người là Phùng Trình, một người tên là Mặc Lý. Trong giới còn gọi đùa hai người họ là “ngựa phi vạn dặm”* mới có thể giúp Lục Chi Hành giành giải thưởng.
* Chú thích: Tên của Phùng Trình và Mặc Lý ghép lại có nghĩa là “ngựa phi vạn dặm”.
Sắc mặt Lục Chi Hành trở nên nghiêm túc, nói: “Từ hồi 01/05 anh ấy đã được chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày, đang phải nằm viện làm trị liệu, không thể tham gia dự án lần này.”
Đường Hinh sửng sốt, hạ giọng hỏi: “Anh ấy không sao chứ?”
“May mà phát hiện sớm nên tình hình khá khả quan nhưng vẫn phải làm phẫu thuật.” Lục Chi Hành cũng không muốn nói nhiều về chuyện này, anh nhìn cô, cười nói: “Thế nên tôi muốn sửa lại hợp đồng có được không Đường Tâm?”
“Tôi… được thăng chức hả?” Cô đoán.
“Đúng thế.” Lục Chi Hành chống tay lên mặt bàn, hơi khom lưng nhìn ra bên ngoài rồi lại nhìn cô, nói: “Cô là tác giả nguyên tác mà, cứ thử xem?”
Đường Hinh hít một hơi thật sâu, đôi mắt long lanh nhìn anh, giây tiếp theo, cô cười rạng rỡ đáp: “Được.”
Lục Chi Hành ngồi thẳng dậy, cười nói: “Tối nay tôi mời cơm, liên hoan mừng cô chính thức tham gia dự án.”
Phùng Trình “xì” một tiếng, nói: “Bình thường mỗi khi bảo cậu khao, cậu toàn bảo ‘Đừng có mơ, suốt ngày quay phim thì đào đâu ra tiền? Giờ Đường Tâm có ở đây cậu lại xung phong mời cơm, phân biệt đối xử như thế là không được đâu nha, đạo diễn Lục.”
Lục Chi Hành tặc lưỡi, mặt không biến sắc đáp trả: “Không thì anh khao nhé?”
Phùng Trình: “… Cút.”
Mọi người cười ầm lên.
Đường Hinh chớp mắt, nói: “Hay là… để tôi mời đi.”
Lục Chi Hành bật cười, nói: “Thôi, sao có thể để cô mời cơm. Yên tâm đi, tôi không nghèo đến thế đâu.”
*****
Công ty Thời Quang
Đường Vực cầm tập báo cáo số liệu mà Cao Hằng vừa đưa lên.
Cao Hằng báo lại: “Lúc trước Lục Chi Hành làm một bộ phim đề tài đồng tính, đề tài này vừa mạo hiểm lại quá cởi mở, không ai muốn đầu tư, anh ta phải tự bỏ tiền túi ra để làm phim. Xem ra lúc này vấn đề tài chính đang gặp khó khăn, buộc phải kêu gọi đầu tư cho bộ phim mới.”
Cao Hằng đẩy gọng kính lên sống mũi: “Sếp tổng, có phải anh muốn đầu tư vào bộ phim này không?”