Vẻ mặt Quý Chước lạnh lùng, ngữ khí nghiêm túc, hoàn toàn không giống như đang đùa.
Cả người Cố Xước cừng đờ, ngỡ ngàng vô cùng.
Hắn nhớ đến giấc mơ tối hôm qua, cái cảm giác khủng hoảng và khiếp đảm bây giờ giống lúc ấy như đúc.
Hắn ghét việc trở thành người dưng với Quý Chước, càng sợ hãi hơn nếu như Quý Chước ở cùng một người khác.
Cố Xước đã từng được truyền rất nhiều canh gà*, rằng thì là thật sự yêu thương một người là hi vọng người ấy sẽ được tốt đẹp. Thế nhưng Cố Xước không hề thích việc Quý Chước trở nên tốt đẹp với một người nào khác.
*Súp gà là những lời động viên khuyên bảo, lấy từ tựa đề các cuốn sách “Chicken soup for soul”
Hắn muốn….
Hình như hắn đã nhận ra được cái gì đó, có cái gì đó vô cùng sống động.
Quý Chước xoay người rời đi.
Cố Xước bắt lấy tay y, nắm rất chặt. Quý Chước muốn bỏ ra, hắn lại càng siết chặt hơn. Lực tay của Cố Xước rất lớn, lông mày Quý Chước nhíu lại vì đau, Cố Xước lại vội vã buông ra.
Quý Chước tiếp tục đi về phía trước.
“Tiểu Chước, có làm tay em bị đau không? Để anh xem một chút nào.” Cố Xước đuổi theo phía sau nói.
Da Quý Chước mềm như vậy, hắn lại siết mạnh đến thế, nhất định đã bị đỏ lên rồi. Đột nhiên Cố Xước rất bực với chính mình vì đã khiến cho mọi chuyện càng càng càng hỏng bét.
Quý Chước trừng hắn, trong đôi mắt đã nhuốm tức giận, giọng cao lên: “Đừng có đi theo tôi!”
Xưa nay Quý Chước ăn nói rất nhẹ nhẹ nhàng nhàng, chưa từng quát to. Cố Xước không dám theo nữa,chỉ đành đứng lại trơ mắt nhìn Quý Chước đi về phía tứ hợp viện, sau đó biến mất sau cửa.
Trong giày và trên ống quần của Cố Xước dính toàn bùn. Hắn đi thẳng lên xe, tháo giày tháo tất ra ném sang một bên.
Lòng hắn rất sốt ruột, không thể nhịn được nữa mà rút một điếu thuốc ra hút. Trong xe ngập tràn khói gay mũi, trong lúc vô tình, Cố Xước đã hút tận mấy điếu.
Người thân đã lục tục rời đi, trong tứ hợp viện dần dần yên tĩnh lại, bà ngoại và bạn thân cũng có hoạt động khác, nên sau khi ăn trưa chỉ còn Quý Chước và mẹ chuẩn bị trở về nhà.
Quý Chước lái xe, mẹ Quý vẫn nhìn vào trong gương chiếu hậu.
“Tiểu Chước, cái xe đằng sau vẫn đi theo chúng ta kìa con.” Mẹ Quý lo lắng nói.
Cha dượng cũng vội vàng nhìn về phía sau, sau khi nhìn xong liền bình tĩnh phân tích nói: “Thanh Triết, em xem người đó lái xe sang, vì thế nhất định không phải là cướp tiền. Còn nếu là cướp sắc, hai chúng ta đều già rồi, Tiểu Chước lại là con trai, đối phương sẽ không có ý đồ bất lương gì đâu, chắc là tiện đường thôi.”
Kết quả tiện đường tiện thẳng đến dưới nhà.
Mẹ Quý trừng mắt nhìn cha dượng.
Cha dượng: “….”
Quý Chước nói: “Hình như là bạn của con.”
Mẹ Quý và chồng mình lên lầu.
Quý Chước đi đến cạnh chiếc xe sang kia gõ gõ cửa sổ, Cố Xước mở cửa kính ra.
Vai Cố Xước rũ xuống, gần như cầu khẩn nói: “Bảo bối Tiểu Chước, em đừng bỏ anh mà.”
Quý Chước nhìn vào trong xe, thật sự là vừa tức vừa buồn cười. Trên cằm Cố Xước lún phún râu, trong mắt tơ máu dày đặc, tóc xù tung, trên người còn có bùn bẩn, ống quần thì xắn lên, tất quăng sang một bên, nom người lôi thôi như ăn mày vừa ra khỏi ổ.
Cố Xước đưa tay ra nắm lấy tay Quý Chước.
“Bây giờ anh quay về rửa mặt tắm táp xong xuôi, ăn một bữa cơm, ngủ một giấc đi.” Quý Chước nói.
Trên mặt Cố Xước hiện lên vẻ mong đợi: “Anh làm thế bảo bối sẽ để ý đến anh sao?”
“Ừm.” Quý Chước không tỏ rõ ý kiến mà đáp một tiếng.
Cố Xước lại cho rằng y đã đồng ý, hắn như một con thú bị nhốt, nóng lòng tìm lối thoát. mà bây giờ, rốt cuộc Quý Chước đã chỉ cho hắn một con đường. Cố Xước gửi một nụ hôn gió về phía Quý Chước, sau đó lái xe về nhà.
Hắn đi mua đồ ăn ngoài, về nhà rửa mặt tắm rửa, cạo râu, sau khi ăn xong thì đi tiêu cơm một chút rồi lại nằm trên giường.
Cố Xước nằm ngửa, hai tay nắm lấy chăn không nhúc nhích như một bé con ngoan ngoãn.
Hắn ép chính mình nhắm mắt lại, thế nhưng trong đầu vẫn quanh quẩn gương mặt lạnh nhạt của Quý Chước lúc nói không muốn hắn.
Cố Xước cố rất lâu mà vẫn không ngủ được, bèn lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Quý Chước.
“Bảo bối, anh đã nghe lời em dặn đi rửa mặt tắm táp cạo râu, cũng ăn cơm rồi, nhưng vẫn không ngủ được. Anh ngủ bù vào buổi tối nhé? Em để ý đến anh đi mà.” Cố Xước nói.
Quý Chước đang ngồi trên ban công phơi nắng.
Nơi này dù sao cũng là nhà của mẹ và dượng. Dượng là một người rất tốt, nhưng vẫn là có ngăn cách, mà y cũng không quen ở trong nhà. Lúc còn yêu Cận Đình thì y ở chỗ của gã, sau khi chia tay y lập tức mua nhà, trở về chỗ của chính mình. Đây là lần đầu tiên Quý Chước không vội trở về.
Quý Chước nhìn tin nhắn Cố Xước gửi đến, người này thật sự nghiêm túc làm hết những gì y nói.
Một lát sau, Cố Xước lại gửi đến một bức ảnh. Là một tấm selfie, râu mép đã cạo sạch sẽ, đôi mắt vẫn hơi đỏ, thế nhưng vẫn đẹp trai hết nấc.
“Bảo bối, em kiểm tra đi.”
“Ừm.”
Cố Xước thấy rốt cuộc wechat cũng có hồi âm, vui đến mức suýt nữa lăn xuống khỏi giường.
“Bảo bối, hôm qua anh mơ một giấc mơ, mơ thấy em kết hôn với người khác, anh gọi thế nào em cũng chẳng nghe thấy.”
“Ừm.”
“Bảo bối, trước đây anh đã từng có rất nhiều bạn tình, nhưng từ trước đến nay không có cảm giác này. Cái này gọi là ham muốn độc chiếm, bảo bối, anh nghĩ rằng mình đã thật sự yêu em.”
Cố Xước gửi tin nhắn này xong, mặt hơi đỏ lên. Lúc hắn nói những lời tình tứ mặt có thể không biến sắc, thế nhưng lúc nói những câu này, tim lại đập thình thịch, lòng bàn tay toát mồ hôi.
Lần này, phải rất lâu sau Quý Chước mới gửi đến một chữ “Ừ.”
Cố Xước nhìn chằm chằm vào chữ “Ừ” này, không biết Quý Chước có ý gì.
“Bảo bối, chừng nào thì em về nhà?” Cố Xước hỏi.
Lần này, Quý Chước không trả lời nữa.
Quý Chước lấy tay che trên mắt, mặt trời chiếu trên mặt y, làn da trắng nõn có hơi đỏ lên.
Y thở một hơi thật dài.
Tay y đặt trên trái tim, nơi đó đập rất nhanh.
Buổi tối Diệp Phụng cũng về nhà, hai người ngồi trên ban công ngắm sao.
“Cậu ta đi tìm em à?” Diệp Phụng hỏi.
“Vâng.”
“Một đường mấy trăm dặm, cũng có tâm phết đấy.” Diệp Phụng nói.
Quý Chước cười khẽ một tiếng, không tỏ rõ ý kiến.
“Em có biết tại sao anh lại nói địa chỉ nhà bà ngoại cho cậu ta không?” Diệp Phụng hỏi.
Quý Chước quay đầu lại nhìn anh, có hơi ngạc nhiên.
Diệp Phụng nhìn y: “Tiểu Chước, anh đây còn không phải là vì phối hợp với em à.”
“Nhiều chuyện, em đã bỏ hắn rồi.” Quý Chước nói.
Diệp Phụng xoa xoa đầu y: “Nói một đằng làm một nẻo.”
Diệp Phụng hỏi: “Anh có hơi tò mò, trông cậu ta thế nào vậy?”
Quý Chước lấy điện thoại ra, ảnh chụp chung của y và Cố Xước đều ở trong máy Cố Xước, lúc trước trong cơn tức giận y đã xóa toàn bộ ảnh chụp Cố Xước rồi.
Y nhớ hôm nay Cố Xước có chụp một tấm tự sướng bèn mở wechat ra, đúng lúc này Cố Xước lại gửi đến một tấm ảnh.
Trong hình người đàn ông cường tráng mặt mày góc cạnh, thế mà lại đeo một cặp tai thỏ, chu miệng phồng má giả moe.
Quý Chước: “….”
Diệp Phụng cũng nhìn thấy: “….”
Quý Chước vội vàng cầm điện thoại về.
Diệp Phụng nghiêm mặt cố nhịn cười nhìn Quý Chước: “Tiểu Chước, không phải em là top đấy chứ?”
“Em thích mỹ thiếu niên, không thể công nổi những người cơ bụng sau múi chân tay thô cứng.” Quý Chước nói.
‘Rất thú vị đấy.”
“Là một tên ngốc.”
“Thú vị hơn Cận Đình.” Diệp Phụng nói.
Lúc Quý Chước và Cận Đình ở cùng nhau, là Cận Đình nắm quyền chủ động, Quý Chước mắt long lanh chạy theo phía sau. Mà lần này, rõ ràng Quý Chước mới là người nắm giữ quyền chủ động.
“Chỉ có chút ý tứ vậy thôi, có điều vẫn cứ giả ngu với em, bực.” Quý Chước nói.
Diệp Phụng: “Tiểu Chước nhà ta xuất sắc như thế, nhất định được rất nhiều người yêu thích.”
Trước khi ngủ, Quý Chước lại nhận được một tin nhắn của Cố Xước.
“Bảo bối, em mau về đi, anh có một thứ cho em.”
Thứ gì?
Quý Chước có chút ngạc nhiên.
Cố Xước vẫn không đợi được bên kia trả lời, giữa lúc mơ mơ màng màng rốt cuộc cũng ngủ thiếp đi.
Hôm sau vừa rạng sáng, Cố Xước vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Quý Chước đứng trước mặt mình. Hăn dụi dụi mắt, còn nghĩ mình đang nằm mơ.
Cố Xước trợn tròn mắt nhìn theo Quý Chước, nhìn y tới lui thu dọn nhà, nhìn y lấy chăn mền trên người mình đi.
Nếu như có thể, Quý Chước cũng rất muốn thu Cố Xước vào máy giặt quay một cái.
Rốt cuộc Cố Xước cũng nhận ra đây không phải mơ, hắn vọt xuống giường ôm lấy Quý Chước thật chặt từ đằng sau.
Quý Chước đi tới đâu, hắn theo tới đó. Chờ khi Quý Chước dọn xong, hắn liền kề mặt vào muốn hôn y.
Rất dính người.
Quý Chước đẩy hắn ra, Cố Xước vội vã đi đánh răng rửa mặt, sau đó lại trở lại tiếp tục làm đồ trang sức treo trên người Quý Chước.
“Anh có thứ gì muốn cho tôi?” Quý Chước không nhịn được hỏi.
Quý Chước nghĩ đến vấn đề này trọn một buổi tối, vì thế sáng sớm đã quay lại.
“Bảo bối, vật này là mẹ anh cho, anh đã giấu trên người 25 năm.” Cố Xước nói xong, trên làn da màu mật ong có hơi ửng đỏ, giống như thẹn thùng.
Quý Chước nhìn theo hắn, có chút ngạc nhiên, tim đập rất nhanh.
Bảo vật gia truyền?
Trên người Cố Xước chỉ mặc một cái quần đùi ngắn, hắn lui về sau hai bước, đưa tay ra cởi quần.
Sinh mệnh phồn thịnh.
Quý Chước: “….”‘
Quý Chước xoay người bỏ đi.
Cố Xước không hiểu tại sao Quý Chước lại càng giận hơn.
Hắn bám theo Quý Chước, Quý Chước lại coi hắn như người tàng hình.
Lúc Quý Chước nhận điện thoại, hắn ngồi xổm bên cạnh nhìn y. Sau khi cúp máy, Quý Chước bắt đầu tìm kiếm quần áo trong tủ. Y mặc sơ mi trắng quần đen càng khoe ra đôi chân thẳng nuột, trắng trẻo đáng yêu.
“Bảo bối, em đi đâu vậy?”
“Không phải anh mơ thấy tôi kết hôn với người khác à? Ngay bây giờ tôi sẽ đi xem mặt, cho mộng đẹp của anh trở thành sự thật.” Quý Chước nói.