• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vân Thường đâu?” Lúc Lục Diệp từ trên lầu xuống, Lục phu nhân nhìn trái ngó phải, không thấy bóng Vân Thường không nhịn được mở miệng hỏi.

Tối qua lúc Lục Diệp bế Vân Thường về, hai ông bà hoảng hồn, lại không dám hỏi quá nhiều, đành để Lục Diệp bồng Vân Thường lên lầu nghỉ ngơi.

Lúc đó đã gần sáng, tuy tìm được Vân Thường về rồi nhưng thượng tướng Lục và Lục phu nhân vẫn không ngủ ngon, mới sáng sớm đã vác cặp mắt thâm quầng bò dậy, đang ngồi trong phòng khách uống trà thanh não thì thấy Lục Diệp đi xuống.

Vừa khéo, nhân cơ hội Vân Thường không có đây hỏi xem rốt cuộc tối qua xảy ra chuyện gì.

“Đang ngủ.” Lục Diệp đặt mông ngồi xuống cạnh thượng tướng Lục, thò tay cầm tách trà trên bàn làm một hơi hết sạch, bấy giờ mới chậm rãi thở ra, sắc mặt vẫn khó coi như cũ, không biết là do mất ngủ cả đêm hay do gì khác.

“Tối qua…” Lục phu nhân không nắm chắc thái độ của con, chần chừ một lát cuối cùng vẫn hỏi. Mặc kệ ra sao, ít nhất phải để ông bà biết chuyện thế nào.

Lục Diệp nhướng mày, tối qua xảy ra chuyện gì Vân Thường đã kể hết với anh, không hề giấu diếm. Anh nghe mà hận không thể lập tức cầm dao băm vằm Vân Quang Phương, lão ta đúng là cực phẩm trong đám cặn bã! Sống lãng phí không khí, chết ô nhiễm đất đai!

Vân Thường là con gái ruột của lão, sao lão có thể tàn nhẫn với Vân Thường như thế, năm lần bảy lượt làm ra chuyện không bằng súc sinh! May mà tối qua Lâm Ngạn đến kịp, nếu không…

Lục Diệp siết chặt nắm đấm, trong mắt xẹt qua chút hối hận. Thời điểm Vân Thường gặp nguy, anh còn không bằng một người dưng!

Có điều quả thật phải cảm kích Lâm Ngạn, sống lưng Lục Diệp ưỡn thẳng, quay sang nhìn thượng tướng Lục, đôi mắt đen nhánh toát ra ánh sáng lạnh toát chết chóc.

“Con nhất định không tha cho Vân Quang Phương!”

Thượng tướng Lục gật đầu, hớp nhẹ một ngụm trà, đương nhiên không thể tha! Người nhà họ Lục đâu có dễ ăn hiếp như thế!

Thấy con không nói gì, Lục phu nhân nôn nóng xoay vòng vòng, hận không thể cạy miệng Lục Diệp ra ngay.

May mà Lục Diệp biết tính mẹ mình, chưa chờ bà hỏi lại lần nữa đã nói hết mọi chuyện.

Lục phu nhân nghe mà lông mày dựng ngược, tức run người. Thật là khốn kiếp mà! Vân Thường là con dâu bà, thế mà bị ức hiếp ra nông nỗi này!

Trong bụng cô còn có đứa bé, nếu sơ sẩy ra chuyện gì thì. Lục phu nhân không dám nghĩ tới hậu quả!

Đừng tưởng Lục phu nhân là phụ nữ, thời khắc mấu chốt khá là quyết đoán, vả lại Bọ Cạp làm thế với Vân Thường hoàn toàn chạm đến giới hạn của Lục phu nhân.

Phàm là phụ nữ, không có ai không căm hận loại chuyện đó.

“Vân Quang Phương và gã buôn người kia ở đâu?” Lục phu nhân đứng bật dậy, chọc nhà họ Lục còn muốn bình an vô sự? Nằm mơ!

“Đội hình sự.” Lục Diệp không cản mẹ, cũng đứng lên theo, chuyện này tuyệt đối không xong được!

“Được rồi!” Thượng tướng Lục đặt mạnh tách trà lên bàn, cau mày liếc trước ngực Lục Diệp, không tán thành: “Con đừng đi theo, ở nhà với Vân Thường đi. Chút chuyện này ba với mẹ con không làm được chắc?”

Thượng tướng Lục ngừng một lát, thở dài: “Có phải vết thương toác ra rồi không? Đi bệnh viện băng lại đi!”

Ông không nói Lục Diệp còn không phát hiện, giờ nhắc nhở lập tức cảm thấy vết thương đau rát, anh cúi đầu nhìn, băng gạc đã thấm đẫm máu rồi.

Chuyện này nhằm nhò gì, Lục Diệp không để ý, ngước lên, giờ anh càng muốn đi gặp hai tên đầu sỏ kia hơn.

Miếng thịt trên người mình rớt xuống, Lục phu nhân nhìn là biết ý nghĩ của Lục Diệp. Bà không thô lỗ quát tháo lớn tiếng như thượng tướng Lục, chỉ nhỏ nhẹ khuyên nhủ, nói tình trạng Vân Thường hiện giờ còn chưa ổn, con nên ở bên cạnh nó, bằng không nhất định Vân Thường sẽ sợ. Mấy chuyện này để mẹ và ba xử lý.

Vốn Lục Diệp không muốn ở nhà nhưng nghĩ lại cũng đúng. Mới xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn tâm trạng Vân Thường bất ổn, anh nên ở bên cô bèn gật đầu đồng ý.

Lúc Lục Diệp bị Lục phu nhân lôi đến bệnh viện trung tâm tìm viện trưởng kiểm tra vết thương, ông viện trưởng già nhìn vết thương nứt ra dựng râu trừng mắt, họ làm bác sĩ ghét nhất là mấy người chà đạp thân thể mình.

Thành ra cũng không vui vẻ với Lục Diệp, lúc băng bó cũng mạnh tay hơn. May mà Lục Diệp giỏi nhẫn nại, cứng rắn chịu đựng không kêu một tiếng.

Bao nhiêu năm qua tuy Vân Quang Phương nhậu nhẹt cờ bạc cái gì cũng làm nhưng đã lâu lắm không vào đồn ngồi rồi. Vả lại già rồi, lá gan không bằng thời trẻ nữa, đối mặt với một phòng cảnh sát hình sự đằng đằng sát khí có chút kinh hồn bạt vía.

Vốn định xen mồm pha trò phủi sạch vụ này, nhưng càng căng thẳng thì càng sai nhiều, đến cuối cùng thành ra lắp ba lắp bắp nói một câu hoàn chỉnh cũng không xong.

Đến khi thượng tướng Lục và Lục phu nhân tới thì, Vân Quang Phương khom lưng ủ rũ, đã khai hết toàn bộ sự việc từ đầu tới cuối.

Mua bán người, bắt cóc, một trong hai tội này thôi đã đủ cho Vân Quang Phương ăn đủ rồi. Nhưng Lục phu nhân vẫn chưa hả giận, rác rưởi như vậy nên nhốt cả đời!

Lần đầu tiên bà khuyến khích thượng tướng Lục dùng quan hệ, nửa ngày là tra rành mạch tất cả những chuyện Vân Quang Phương đã làm qua, ngay cả trộm gà hàng xóm lúc nào cũng bày hết lên bàn.

Hết vụ phạm pháp này đến vụ khác, càng tra càng nhiều. Vân Quang Phương nơm nớp lo sợ bị hình sự thẩm vấn lần nữa, càng lúc càng tuyệt vọng.

“Tôi là ba Vân Thường!” Rốt cuộc, hàng rào tâm lý của Vân Quang Phương sụp đổ, lão đã bị thẩm vấn liên tiếp mười hai tiếng đồng hồ trong ngày rồi, vấn đề này dính lấy vấn đề kia chặt chẽ cơ hồ bức điên lão.

Lão điên cuồng bứt mớ tóc nhớp nháp của mình, thình lình nhào tới dưới chân Lục phu nhân: “Bà bảo Vân Thường tới gặp tôi! Vân Thường sẽ không kiện tôi!”

Sao có người vô sỉ tới mức này? Lục phu nhân hận không thể dùng sức đá lão một cái cho hả giận, vất vả lắm mới dằn được cơn giận trong lòng, bà lùi lại mấy bước, ôm ngực cao cao tại thượng nhìn Vân Quang Phương, ánh mắt khinh bỉ trắng trợn.

“Ba? Lão cũng xứng?”

“Tôi đẻ nó nuôi nó, cho nó kiếm tiền nuôi tôi thì đã sao?” Vân Quang Phương gần như điên cuồng, bắt đầu nói năng bậy bạ “Đằng nào cũng cũng là đồ lỗ vốn!”

Lục phu nhân tức quá bật cười, xách túi lên quay lưng định đi, ở chỗ này với Vân Quang Phương đúng là tự tìm tức!

Vân Quang Phương thấy Lục phu nhân muốn đi liền hoảng, lấy hết sức lực muốn xông lên khổ nỗi bị hình sự đứng bên khống chế, đành trơ mắt nhìn Lục phu nhân mở cửa.

“Không phải tôi! Không phải tôi! Là con nhỏ đó! Là con nhỏ đó kêu tôi làm!”

Lục phu nhân vừa định đóng cửa thì nghe Vân Quang Phương ở đằng sau gào lên.

Bà chợt giật mình, không tin lời Vân Quang Phương lắm nhưng bà muốn xem, lão này còn nói láo được tới cỡ nào!

Vân Quang Phương thấy Lục phu nhân quay lại, lập tức lấy lại tinh thần, thở hổn hển, lắp bắp: “Lục phu nhân… bà, bà tha tôi đi… là con nhỏ đó, bảo tôi bắt Vân Thường đi… thật, thật đó…”

Đội trưởng hình sự đứng bên nhíu mày, thô lỗ ấn Vân Quang Phương xuống ghế, quát: “Con nhỏ nào? Nói rõ ràng!”

Nói đến đó anh dừng lại, nhỏ giọng đi một chút, dụ dỗ: “Nếu thật sự có chủ mưu, cùng lắm lão chỉ bị người ta sai khiến, tội sẽ giảm nhiều lắm.”

Vân Quang Phương nuốt nước miếng, ngờ vực nhìn đội trưởng: “Thật chứ?”

Đội trưởng hình sự gật đầu: “Thật.”

Vân Quang Phương rũ mặt xuống, còn có phần do dự. Lão không biết tên con nhỏ kia, nhưng ngày hôm đó lúc nó đàm phán với lão có nói, lão cần phải đem chuyện này xuống mồ! Bằng không nó tuyệt đối trả thù ác liệt!

Vân Quang Phương không hề xem thường câu nói của con nhỏ đó vì nó nhỏ tuổi, ngược lại, lão cảm thấy ánh mắt nó có mấy phần ác độc, cho dù cười cũng không ngoại lệ.

Nhưng bây giờ, bao nhiêu chuyện lão làm đều bị moi ra hết, không biết bị xử bao nhiêu năm nữa, không cẩn thận cả đời này đều bóc lịch trong tù, sống thế còn không bằng chết! Còn để ý báo thù với không báo thù cái gì!

Nghĩ đến đó lão nghiến răng bất chấp, nghênh đón ánh mắt của đội trưởng.

Vân Thường ngủ không yên ổn, mơ mơ màng màng cứ thấy ác mộng. Trong mơ bị người ta truy đuổi, tỉnh lại đổ mồ hôi lạnh toàn thân, không tự chủ được gọi tên Lục Diệp.

“Anh đây.” Lục Diệp ôm cô trong lòng, vuốt lưng cho cô dễ thở.

Bấy giờ Vân Thường mới thở hắt ra, chỉ có Lục Diệp bên mình cô mới thấy yên tâm được.

Mơ màng cả đêm, mồ hôi bê bết, không thoải mái, Vân Thường vặn vẹo trong lòng Lục Diệp, thì thầm: “Em muốn tắm.”

Lục Diệp ngẩn người, kế đó ừ một tiếng, bồng ngang Vân Thường lên đi thẳng vô phòng tắm.

Lần tắm rửa này, Vân Thường hầu như không động tay, Lục Diệp tỉ mỉ rửa ráy mỗi chỗ trên cơ thể cô, xong mới dùng khăn lông lau khô lại bồng cô trở về giường.

Tóc Vân Thường chưa khô, thành ra Lục Diệp cũng không cho cô nằm xuống, chỉ đỡ cô dựa vào đầu giường, kêu người làm bưng bữa sáng lên.

“Còn khó chịu không?” Lục Diệp sờ trán cô hỏi.

Vân Thường lắc đầu, nghĩ nghĩ lại gật đầu, trong lòng vẫn thấy chột dạ.

“Không sao, qua cả rồi.” Lục Diệp xót cô nhưng lại không biết diễn tả thế nào, đành không ngừng hôn lên khóe môi cô, hận không thể giấu cô vào trong tim mình, để người khác không thể làm hại cô được nữa.

“Lục Diệp…” Vân Thường ôm eo anh, gối đầu lên bờ vai rộng của anh, trong lòng có chút hoảng hốt “Mắt em hơi đau…”

Sắc mặt thượng tướng Lục và Lục phu nhân rất khó coi, đi ra khỏi đội hình sự, kêu tài xế lái thẳng tới nhà họ Bùi.

Cứ tưởng chẳng qua Vân Quang Phương thấy tiền sáng mắt, muốn bán con kiếm tiền, ai ngờ sau lưng còn có Bùi Văn Văn nữa!

Cô gái này năm nay mới hai mươi hai, vừa lên năm tư, còn chưa ra khỏi tháp ngà trường học nữa, thế mà quá ác độc!

Xui khiến kẻ xấu đi hại người, còn là nhà cô chú rất thân với ba mẹ mình nữa! Lục phu nhân nghĩ mãi không thông, vì sao đứa bé này còn nhỏ mà bụng dạ đã xấu xa như thế!

Có điều lần này bất kể thế nào, bà cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta nữa. Cho dù mẹ cô ta năn nỉ cũng không được!

Xe tiến vào cổng nhà họ Bùi, mắt Lục phu nhân xẹt qua một tia lạnh lẽo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK