• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Chi Khâm nghe vậy, thật cẩn thận hỏi: "Nói cách khác, nếu ta tranh thủ một chút, đêm nay có thể không cần ngủ dưới đất?"

Chung Vị Lăng gãi gãi đầu: "Này cũng không phải, ngươi vẫn phải trải chăn nệm nằm ngủ dưới đất."

Ngọn lửa nhỏ vừa dấy lên trong mắt Tạ Chi Khâm lập tức dập tắt: " Quên đi."

Chung Vị Lăng: "......" Ngươi còn có thể héo nhanh hơn một chút nữa được không hả?

Ca ca ngươi chẳng lẽ muốn ta chính miệng cùng ngươi bảo đảm, chỉ cần ngươi tranh thủ một chút, ta sẽ cho ngươi lên giường, vậy ngươi mới bằng lòng biểu lộ ra một chút cử chỉ quân tử gì đó sao?

Nói thật, trừ bỏ một đêm đại điển tiên ma kia, Tạ Chi Khâm mỗi lần chạm vào y, đều con mẹ nó là tay thân sĩ*, chính là cái loại chỉ dùng cổ tay cùng mu bàn tay chạm vào.

* những người sinh ra tốt, hòa nhã và tốt bụng.

Nơi nào giống một người thích mình thích đến nguyện ý vì mình đi tìm chết chứ?

Chung Vị Lăng lười đến cùng hắn nhiều lời, thích ngủ dưới đất vậy ngủ dưới đất đi, bổn tọa cũng không hiếm lạ cùng ngươi ngủ cùng một chỗ.

Khi xuống lầu, Tạ Chi Khâm truyền lời với tiểu nhị, kêu hắn cho thêm chăn bông, quay đầu lại, Chung Vị Lăng đã đi ra cửa khách điếm.

Tạ Chi Khâm khẩn trương đuổi theo ra cửa, hắn có chút đoán không ra Chung Vị Lăng rốt cuộc muốn hắn làm sao, nhưng nếu là đoán không ra mà nói, thì rất khó dỗ Chung Vị Lăng vui vẻ.

Hai người thật vất vả mới cùng ra ngoài một lần, Tạ Chi Khâm không muốn làm Chung Vị Lăng tức giận.

Hắn đi theo phía sau Chung Vị Lăng, vẫn luôn tìm cơ hội nói chuyện, nhưng là Chung Vị Lăng căn bản không cho hắn bất cứ cơ hội nào xen mồm vào, khí tràng toàn thân vừa lạnh vừa hung.

Nhưng là, điều này hoàn toàn không ngăn được người qua đường ghé mắt nhìn.

Nhìn những người đó cả trai lẫn gái vẻ mặt hoa si, bộ dáng hận không thể dậm chân tại chỗ, Tạ Chi Khâm trong lòng không biết mùi vị gì.



Đối với vị hôn phu quân của người khác lộ ra loại vẻ mặt này, thích hợp sao?

Cuối cùng, Chung Vị Lăng dừng lại ở quán điểm tâm ở bên đường, sửa sang lại nét mặt, hướng thiếu nữ trẻ tuổi tươi sáng đang chưng điểm tâm cười nói: "Tiểu tiên tử, cho ta hai đĩa bánh hoa quế."

Tuy rằng không biết chính mình bao nhiêu tuổi, nhưng gương mặt này quả thực rất non, lúc mặt lạnh anh khí, cười rộ lên lộ ra hai cái răng nanh, đặc biệt có sức sống thiếu niên. Rõ ràng là xưng hô càn rỡ từ trong miệng người khác, tới Chung Vị Lăng, lại làm người nghe được đặc biệt thoải mái, thiếu nữ gương mặt ửng đỏ, cười buông lồng hấp trong tay, trước cầm hai đĩa bánh hoa quế đưa cho Chung Vị Lăng.

Khi cái đĩa dừng trên mặt bàn, thiếu nữ vô tình ghé mắt, thấy Tạ Chi Khâm một bên mang mặt nạ, tức khắc mặt mày biến sắc: "Này, vị công tử bạch y này là đồng hành cùng ngài sao?" Thiếu nữ hỏi Chung Vị Lăng.

"Đúng rồi, hắn thẹn thùng, bất quá người không xấu," Chung Vị Lăng tiếp nhận bánh hoa quế, lại hướng thiếu nữ cười một cái, "Đa tạ tiểu tiên tử."

Thiếu nữ ngượng ngùng xoay người: " Đừng khách sáo."

Chung Vị Lăng vui thích cầm lấy một khối bánh hoa quế, cắn một ngụm, hương vị thực sự không tồi, hắn đem một đĩa khác chính mình không ăn đẩy đến trước mặt Tạ Chi Khâm, trên mặt lộ ra biểu tình so với khi đối mặt thiếu nữ, sức lực chênh lệch gấp mấy lần: "Ngươi cũng nếm thử."

Tạ Chi Khâm nhìn nhìn đĩa bánh hoa quế kia, không ăn.

Chung Vị Lăng nhíu mày: "Ngươi đây là đang cáu kỉnh sao?"

Này cũng không đúng, những người kia nói ngươi như thế, ngươi đều giống như không có việc gì, hiện tại ta không phải chỉ để ngươi ngủ dưới đất thôi sao, lại cùng ta giận dỗi, ngươi rốt cuộc là thích ta, hay là hận ta.

"Không ăn." Tạ Chi Khâm ngữ khí bình đạm nói.

"Không ăn thì thôi." Chung Vị Lăng đem cái đĩa lấy về, quay đầu cười hỏi thiếu nữ, "Tiểu tiên tử tượng thần bên cạnh lồng hấp được làm thật tinh xảo, không biết là cung phụng vị thần tiên nào?"

Thiếu nữ sửng sốt, mỉm cười: "Công tử là người bên ngoài tới sao?"

Chung Vị Lăng ừ một tiếng: "Nghe nói phong cảnh Việt Lăng siêu phàm xuất chúng, đặc biệt muốn tới đánh giá, hôm nay vừa mới đến."

Thiếu nữ hiểu rõ cười nhẹ: "Khó trách không biết, đây là vị thần năm đó đã cứu toàn bộ Việt Lăng chúng ta, bá tánh toàn Việt Lăng thành chúng ta chỉ cung phụng một mình ngài."

Chung Vị Lăng nhíu mày: "Năm đó? Thứ cho tiểu sinh mạo muội, đối với chuyện cũ Việt Lăng cũng không phải thực hiểu biết."

Thiếu nữ đang muốn giải thích, Tạ Chi Khâm ôn thanh nhàn nhạt nói: "Ba năm trước, Việt Lăng thành vốn gặp nạn hạn hán lại trải qua một đợt ôn dịch, mặt đất nứt nẻ, bá tánh thưởng vong nặng nề, nhưng bởi vì ôn dịch, bọn họ chạy nạn cũng không có chỗ trốn." Tạ Chi Khâm chuyển giọng, " Nhưng là, ba ngày sau khi nhận được tin cầu cứu, các đại tiên môn cùng đuổi tới đây, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy tình cảnh xác chết đói khắp nơi, dịch bệnh mọc thành cụm, nhưng lại ngoài ý muốn tường hòa ( bình yên, tốt lành)."

Chung Vị Lăng khó hiểu: "Tường hòa?"

Khô hạn cộng thêm ôn dịch, cái này cũng có thể dùng từ tường hòa để hình dung?

Tạ Chi Khâm nói: "Không sai, thật giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh qua, nguồn nước sung túc, khô hạn giảm bớt, ôn dịch cũng biến mất."

Chung Vị Lăng ngạc nhiên: " Sao lại như thế?"

Thiếu nữ cười khanh khách nói: " Đương nhiên là thần linh giáng thế, đã cứu toàn bộ Việt Lăng chúng ta."



Thần linh giáng thế...... Chung Vị Lăng ánh mắt dừng trên pho tượng thần kia, "Tiểu tiên tử nói chính là cái kia sao?"

Thiếu nữ gật đầu, ôn nhu nói: "Ta đến nay vẫn nhớ rõ buổi tối ngày đó ba năm trước," trong mắt thiếu nữ tràn đầy khát khao, "Hào quang đột nhiên buông xuống, một hư ảnh màu vàng xuất hiện trong thành, hết sức to lớn, sau đó kim quang tỏa khắp, lan ra toàn bộ Việt Lăng thành, tiếp đó kỳ tích đã xảy ra."

Phòng ốc sụp đổ một lần nữa phục hồi như cũ, người chết từ trong quan tài nghĩa trang bò ra, người bệnh tình hình nguy kịch lập tức trở nên sinh long hoạt hổ, ngay cả giếng nước khô khốc mấy tháng cũng thành suối ngọt dạt dào, so với ngày xưa càng thêm mát lạnh.

Thiếu nữ miêu tả, không làm Chung Vị Lăng cảm thấy gặp được thần tiên, mà là gặp phải quỷ, cái gì gọi là toàn bộ người chết từ trong quan tài bò ra? Hơn nữa, người phía dưới mồ tự mình bò ra, này mẹ nó xác định là người, chứ không phải tang thi sao?

"Từ đây về sau, toàn bộ Việt Lăng thành chúng ta không còn tin thần phật, đều chỉ cung phụng một pho tượng thần này, hơn nữa sự thật chứng minh, ngài thật sự mang vận may đến cho chúng ta." Thiếu nữ hài lòng cười cười.

"Thật không ngờ thần kỳ như thế, hôm nay xem như mở rộng tầm mắt." Tuy rằng trong lòng có một vạn câu hỏi vì sao, nhưng Chung Vị Lăng vẫn biểu lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cho thiếu nữ một trận thổi phồng.

Bất quá, Chung Vị Lăng nâng mặt, hướng thiếu nữ cong mắt cười nói: "Ta ngẫu nhiên từ trong miệng vài tên hảo hữu bản địa mới quen biết được, Việt Lăng các người hình như cùng Vấn tiên đảo có giao tình không ít."

Nhắc tới Vấn tiên đảo, thiếu nữ vẻ mặt kính nể nói: "Năm đó chính là Lương Kiêu đảo chủ Vấn tiên đảo đem vị Thần Tiên Sống này mời đến, hắn chính là ân nhân cứu mạng Việt Lăng chúng ta, không có hắn, thì không có Việt Lăng chúng ta ngày hôm nay."

Chung Vị Lăng làm dáng vẻ kinh hỉ: " Nghe qua đại danh Lương đảo chủ, không ngờ lại có công lao to lớn như vậy!"

Thiếu nữ hướng hắn làm động tác suỵt chớ lên tiếng, gương mặt hồng hồng nhỏ giọng nói: "Tiểu công tử đừng lớn tiếng, chuyện này Lương đảo chủ không cho chúng ta truyền ra ngoài."

Chung Vị Lăng khó hiểu: "Vì sao? Công lao to lớn như thế, chẳng phải nên để người trong thiên hạ đều biết, ghi tên sử sách sao?"

Thiếu nữ cũng mê mang: "Ta cùng tiểu công tử nghĩ giống nhau, nhưng Lương đảo chủ đặc biệt hạ lệnh cấm, không cho chúng ta nói, có lẽ là không muốn quá đề cao."

Chung Vị Lăng nâng mặt, híp mắt: " Tiểu tiên tử nói cho ta, đây không phải xem như vi phạm lệnh cấm sao?"

Thiếu nữ che miệng cười khẽ: "Tiểu công tử tuấn lãng như vậy, tất nhiên không phải loại người qua cầu rút ván kia, ta tin ngươi."

Chung Vị Lăng suy nghĩ, tiểu tỷ tỷ, ngươi không phải tin ta, ngươi là tin gương mặt ta.

Quả nhiên, lớn lên đẹp một chút, vẫn có chỗ tốt.

"Đa tạ tiểu tiên tử tín nhiệm, ta sẽ giữ bí mật." Chung Vị Lăng hướng thiếu nữ giảo hoạt nháy mắt, thiếu nữ hướng y ngượng ngùng cười, vội vàng xoay người qua, tiếp tục làm việc của mình.

Một bên nghe thiếu nữ nói, Chung Vị Lăng một bên ăn, bất tri bất giác, một cái đĩa bánh hoa quế đã bị y ăn xong rồi, chỉ còn một khối cuối cùng trong tay, còn đã ăn một nửa.

Ngay lúc y chuẩn bị bỏ vào trong miệng, trong tay đột nhiên trống không, bánh hoa quế vốn đã ăn nửa khối bị Tạ Chi Khâm đưa tay cầm đi.

"Cái đó ta đã ăn qua." Chung Vị Lăng ngăn cản nói, nhưng vô dụng, Tạ Chi Khâm đã toàn bộ ăn hết, miệng nhét phình phình, không nhanh không chậm nhai, đặc biệt giống một con hamster nhỏ đang tức giận.

Chờ hắn nuốt xuống, Chung Vị Lăng nhịn không được nói: " Đồ vật ta ăn qua, hương vị tốt như vậy sao?"

Tạ Chi Khâm uống ngụm trà, nghiêm trang nói: "A Lăng, ngươi...... Ngươi là người có hôn ước người."



Chung Vị Lăng mờ mịt, không biết hắn vì cái gì đột nhiên nói cái này: "Sau đó thì sao?"

Tạ Chi Khâm tay hơi siết chặt, do dự nửa ngày, mới nói ra: "Không nên tùy tiện trêu chọc người khác, không thích hợp."

Chung Vị Lăng bật cười: "Ta khi nào trêu chọc người khác?"

Tạ Chi Khâm nhìn nhìn cô nương kia, lại nhìn nhìn Chung Vị Lăng, quay mặt đi, không nói.

Chung Vị Lăng khóe miệng co lại, nhỏ giọng nói: "Ta không phải chỉ là tìm hiểu tin tức thôi sao, không có trêu chọc."

Tạ Chi Khâm rũ mắt: "Tìm hiểu tin tức cũng không nhất thiết phải dùng loại phương pháp này."

Chung Vị Lăng: "Nhưng loại phương pháp này là hữu hiệu nhất, hơn nữa còn có thể hỏi ra được những tin tức không thể hỏi bằng cách đứng đắn."

Tạ Chi Khâm không hé răng, nhưng môi lại mím chặt, rõ ràng là không vui.

Chung Vị Lăng thật là phục, y cảm thấy tính tình nóng nảy Tạ Chi Khâm cả đời tích góp, toàn bộ đều phát trên người mình, y chuyển vị trí ngồi vào bên người Tạ Chi Khâm, cầm một khối bánh hoa quế trên đĩa bánh Tạ Chi Khâm không đụng vào, đưa đến Tạ Chi Khâm bên miệng: " Được được, về sau không làm như vậy là được, thưởng mặt mũi, há mồm, a ——"

Tạ Chi Khâm do dự hơn nửa ngày, mới há mồm.

Một khối này không thành vấn đề, trực tiếp đem một khối hoàn chỉnh ăn xong, còn không cẩn thận liếm tới ngón tay Chung Vị Lăng.

Chung Vị Lăng giống như điện giật, vội vàng đem tay thụt về, Tạ Chi Khâm cũng hoảng sợ xê dịch về phía sau, hai người nhìn thoáng qua nhau, lại ăn ý nhanh chóng quay mặt đi.

"Ngươi không liếm đến ta, đừng nghĩ nhiều." Chung Vị Lăng nhanh chóng giảo biện xong, cảm thấy mặt có chút nóng, đầu ngón tay bị liếm càng nóng.

Tạ Chi Khâm sửng sốt, cũng theo y giả bộ không có việc gì phát sinh: " Ừm, không nghĩ nhiều."

Tác giả có lời muốn nói: Tạ Chi Khâm & Chung Vị Lăng: Chỉ cần ta không thừa nhận, chuyện đó có thể xem như chưa phát sinh qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK