"Nói như vậy, có thể cược?" Jeff hỏi Tạ Lê Thần.
Tạ Lê Thần nhún nhún vai, "Anh muốn tôi dùng Vinh Kính đặt cược, vậy anh lấy gì ngang bằng vậy để đặt cược với tôi?"
Jeff ngẩn người, "Anh... Tùy anh đấy."
Tạ Lê Thần cười, "Như vậy đi, người quan trọng nhất của anh có bao nhiêu?"Jeff dừng một chút, "Hỏi cái này làm gì chứ?"
"Anh lấy người yêu ra cược đi, người anh yêu thật sự ấy." Tạ Lê Thần trả lời.
Jeff dừng lại chốc lát.
Vinh Kính gãi gãi cằm, người này, lại nói bậy .
Jeff ha ha phá lên cười, "Có ý gì... Được rồi, không ai có thể đánh đồng với người thân ái kia của tôi, cho dù biết phần thắng khá lớn, tôi cũng không có dũng khí đánh cược, chúng ta chỉ luận bàn một chút thôi vậy."
Tạ Lê Thần vui vẻ gật đầu, Vinh Kính lại gãi gãi cằm, là mưu kế a...
"Các bộ phận vào chỗ a!" Đạo diễn vẻ mặt hưng phấn gọi Tạ Lê Thần và Jeff lên sàn, cười hì hì đi qua hỏi, "Chú em Vinh Kính? Có thiết kế động tác gì đẹp chưa?"
Vinh Kính nhún nhún vai, nói bốn chữ, "Tự do phát huy."
Đạo diễn sửng sốt, "Cho họ tự đánh sao?"
Vinh Kính gật đầu, "Ừ."
Đạo diễn lau mồ hôi, tự nhủ Không phải chứ, thực sự là người Trung Quốc ai cũng biết công phu a? Jeff kia là người Đông Âu a... Cũng biết?
Camera ánh sáng toàn bộ vào chỗ, mọi người sẵn sàng chuẩn bị quay.
Tạ Lê Thần và Steve chia làm hai đầu.
Steve giật giật gân cốt, nhìn qua khá là chuyên nghiệp.
Tạ Lê Thần không giống hắn, bởi vì vai y diễn kia có chút tối tăm không phải người đường hoàng, mục đích chủ yếu là khắc họa một nhân vật phản diện. Đã giết người, thế nên hiện tại y là đang chạy trốn... Nhưng vai của Jeff lại khá phức tạp. Hắn cũng là một sát thủ rất mạnh, chưa từng thất thủ, giờ ở trong đây thua Tạ Lê Thần, thế nên từ đó trở đi, bắt đầu bệnh hoạn theo dõi y.
Vinh Kính ở một bên xem, năng lực thể lực của Tạ Lê Thần hẳn là đúng quy cách hết, duy nhất thiệt thòi, chính là kinh nghiệm đối chiến, thế nhưng Vinh Kính rất xem trọng thiên phú của Tạ Lê Thần —— người này, luôn luôn có thể khiến người ta kinh ngạc.
Toàn bộ hành động của hai người rất đơn giản, biên kịch nói đại thể một chút:
Tạ Lê Thần đầu tiên là giết người rồi chạy trốn... Tới hồ bơi ở đây, Jeff từ trong nước phóng ra ngăn cản y, sau đó Tạ Lê Thần vẫn muốn chạy, Jeff lại ngăn. Tạ Lê Thần đánh nhau với hắn... Cuối cùng đá Jeff vào trong nước, đào tẩu thành công... Jeff lại từ trong nước vùng ra, ánh mắt biến thái gắn chặt trên người Tạ Lê Thần nhất định phải thích hợp.
"Bắt đầu!" Đạo diễn ra lệnh một tiếng, Tạ Lê Thần từ lối thông vào chạy tới...
Vừa đến cạnh hồ, bỗng nhiên trong nước ùm một tiếng... Một cái khăn ướt nhẹp bay tới quấn vào cổ y.
Vinh Kính nhíu mày, Jeff đến rồi.
Tạ Lê Thần trước khi bị Jeff giật ngã vào nước, theo bản năng lấy tay ngăn... Cái khăn quấn quanh tay y và cổ, siết chặt, Jeff cố sức giật sang bên cạnh.
Tay và cổ Tạ Lê Thần bị khăn siết cứng cùng một chỗ, một chân chống lên bờ hồ, bởi vì trên mặt có nước nên nhìn không rõ lắm, thế nên y cũng không đánh trả, nắm khăn nghiêng người, thoát khỏi cái khăn, cái khăn bị hai người nắm hai đầu vắt... Vắt hết nước rồi, Tạ Lê Thần thuận thế giương khuỷu tay lên, đá thẳng vào mặt Jeff.Cùng lúc đó, lau qua mặt trên khăn một chút, lau hết bọt nước đi.
Jeff lúc này cũng đã tránh được khuỷu tay Tạ Lê Thần, nhảy ra khỏi mặt nước...
Tạ Lê Thần ném khăn đi, lùi một bước tiếp tục chạy, Jeff ngồi xổm xuống quét chân, định làm y té ngã.
Tạ Lê Thần thuận thế lăn một vòng... Vẫn còn tính chạy, nhưng Jeff đã đuổi kịp.
Vinh Kính nhíu mày... Tạ Lê Thần hiện tại đưa lưng về phía Jeff, không có kinh nghiệm, định làm thế nào?
Bất quá nói đến cũng lạ, Jeff chỉ mất 2-3 bước đã đuổi kịp Tạ Lê Thần, ngay cả chính hắn cũng có chút bất ngờ... Nhưng không ngờ Tạ Lê Thần đột nhiên phanh lại, lòng bàn chân giống như là giẫm cái gì đó, sau đó nhẹ nhàng gạt thứ dưới chân ra sau.
Jeff đang chạy vội đuổi theo y... Không ngờ tới Tạ Lê Thần đột nhiên một cước gạt cái gì đó về sau. Ngườidđang chạy nhanh, đột nhiên dừng lại tất nhiên sẽ mất cân bằng... Bởi vậy Jeff trong nháy mắt do dự một chút, giẫm phải thứ Tạ Lê Thần gạt tới.
Trên thực tế, Tạ Lê Thần đã tính toán số bước chân, Jeff muốn dừng cũng không dừng được, vì vậy vừa vặn giẫm trúng —— nhưng mà thứ bị giẫm là một khối xà phòng thơm bị văng ra giữa lúc hỗn loạn.
Jeff bản lĩnh cho dù tốt, cũng không tự chủ được trợt chân, ngã ngửa ra.
Tạ Lê Thần đã sớm chuẩn bị, thừa cơ đá lại một cú... Y cũng không lưu tình, đá thẳng vào mặt Jeff.
May là Jeff cảnh giác nhanh nhạy, biết nếu như không tránh chắc chắn sẽ bị thương, vì vậy thuận thế tránh về sau này, trực tiếp làm như bị Tạ Lê Thần đá trúng, bay lên ngã vào hồ bơi bên cạnh... Không còn động tĩnh.
Tạ Lê Thần vẫn còn đang dựa theo kịch bản diển tiếp, quay đầu lại lạnh lùng nhìn thoáng qua Jeff, lại làm một động tác giống như nghe thấy đám truy binh phía sau tới rồi, xoay người chạy rất nhanh.
Chờ Tạ Lê Thần đi... Ùm một tiếng —— Jeff mạnh từ trong nước phóng lên... Bọt nước ào ào từ trên mặt chạy xuống, ánh mắt rất phù hợp với hình dung biến thái.
Cảnh diễn xong.
Jeff bất động ở đó, bởi vì đạo diễn không hô cắt, Tạ Lê Thần chạy ra ngoài khung quay rồi, nhưng mọi người vẫn đều há to miệng nhìn.
Mãi đến Vinh Kính vỗ vỗ tay, mọi người mới hồi phục tinh thần lại, đều hoan hô khen ngợi trầm trồ!
"Đặc sắc a!" Đạo diễn kích động vạn phần, cả đời này ông ta đều quay phim hành động, còn chưa từng có được một cảnh nào thú vị đến mức đó, quả nhiên quay phim phải mời ông hoàng màn ảnh a, còn khủng hơn cả người được huấn luyện chuyên nghiệp nữa.
Tạ Lê Thần rất thân sĩ đi tới bên cạnh hồ, kéo Jeff lên.
Jeff lắc đầu giũ nước lau mặt, nhìn bên cạnh Vinh Kính rất bất công đưa khăn mặt cho Tạ Lê Thần, cười nói, "Xem ra lần này là hòa, chỉ có thể lần sau so tiếp."
Vinh Kính khẽ nhún vai, "Lần sau anh còn bại thảm hại hơn."
"... Tôi phát hiện cậu rất hiếu chiến a." Jeff có chút bất ngờ nhìn Vinh Kính.Vinh Kính thờ ơ nhún nhún vai, "Tôi chỉ là thích nói thật mà thôi, y bất quá luyện chưa tới một tháng đã có thể bất phân thắng bại với anh, bởi vậy suy đoán lần sau anh tuyệt đối không có phần thắng."
"Ha ha." Jeff cười gật đầu rời đi, Vinh Kính nói không sai, chỉ là... Tốc độ kinh khủng của Tạ Lê Thần, chỉ có thể dùng từ kinh khủng mà hình dung a.
Tạ Lê Thần thắng, Vinh Kính rất thoả mãn, đạo diễn rất vui mừng, vì vậy, cảnh kế tiếp quay cực kỳ thuận lợi.
Ngày quay phim kết thúc, Vinh Kính và Tạ Lê Thần về tới khách sạn. Nhân viên phụ trách lắp đặt thiết bị nói, chỗ ở mới lắp đặt thiết bị nhanh nhất ba ngày là có thể vào ở.
Vinh Kính bắt đầu đặt trang bị mới từ chỗ Sara, đến khi vào ở rồi vừa lúc có thể lắp đặt sử dụng!
"Oáp..." Tạ Lê Thần ngáp một cái, ngày quay phim quá gấp, mệt mỏi muốn chết, nằm xuống liền hết sạch khí lực, nhưng lại thấy Vinh Kính ngồi trên sô pha cạnh đó, cách cách cách cách tiếp tục gõ bàn phím.
"Kính Kính, đi ngủ sớm một chút đi, sáng mai còn phải tiếp tục bận rộn." Tạ Lê Thần vẫy tay.
"Ừm..." Vinh Kính nhìn nội dung trên màn hình, trả lời Tạ Lê Thần, "Tôi tìm được thân phận nữ nạn nhân thứ nhất rồi!"
Tạ Lê Thần nhe răng, "Khuya rồi, cậu đừng nói chủ đề kinh khủng này có được không?!"
"Anh sợ a?" Vinh Kính híp mắt nhìn y.
"Đúng vậy, tôi sợ đó, cậu nhanh chóng đi ngủ đi!" Tạ Lê Thần ngoắc.
Vinh Kính cầm máy tính bảng tới bên giường, ngồi xuống cho y xem ảnh chụp, "Nhìn người phụ nữ này xem!"
Tạ Lê Thần vươn qua nhìn một chút, kinh hãi, "U! Rất không tệ a, trẻ đẹp như vậy lại có tiền, chồngb à ta bệnh rồi sao, còn tìm người khác?"
"Ai, đầu năm nay vợ không bằng tình nhân, tình nhân không bằng kỹ nữ, kỹ nữ không bằng vụng trộm, vụng trộm không bằng không trộm được chứ sao." Vinh Kính kéo trang web xuống, nói, "Chỉ tiếc, bà ta sau khi bị tai nạn xe cộ cả đời tàn tật, a... Thảo nào nhiều tiền như vậy !"
"Làm gì?" Tạ Lê Thần lại nhìn ảnh, hoàn toàn chưa từng gặp. Có chút khó hiểu, nếu như là nữ phú hào, không lý gì mình chưa gặp qua a.
"Tóc bà ta không phải nhuộm, là màu vàng nhạt sẵn có, cha là thương nhân kim cương nổi tiếng ở Nam Phi, sớm tạ thế, để lại lượng tài sản lớn cho bà ta, lúc đang ẩn cư ở bên đó, ngẫu nhiên quen biết một người khách du lịch, cũng chính là chồng bà ta sau này. Hai người yêu cấp tốc rồi kết hôn, không ngờ chỉ ngắn ngủi vài năm đã xảy ra bất hạnh như vậy.
"Ừm... Ra là là chết tha hương a." Tạ Lê Thần gật đầu, "Thảo nào thành lệ quỷ."
"Anh cũng tin a?" Vinh Kính bất mãn, "Đã nói là không có ma quỷ rồi mà!"
"Cậu biết không Thỏ thỏ," Tạ Lê Thần trở mình, giơ tay chọc chọc Vinh Kính, "Yêu ma quỷ quái, có thể tin có thể không tin, thế nhưng tuyệt đối tin và tuyệt đối không tin đều là bệnh đó, biết không?"Tạ Lê Thần nói xong, Vinh Kính nhìn chằm chằm một lúc, giơ tay cầm lấy gối, quật lên mặt y, đè nghiến!
Tạ Lê Thần sửng sốt nửa ngày mới hất gối ra, thấy Vinh Kính tiếp tục cách cách cách cách gõ bàn phím, có chút không hiểu hỏi y, "Cậu làm gì vậy?"
Vinh Kính nhìn chằm chằm màn hình, bĩu môi, "Nhìn anh chướng mắt!"
Tạ Lê Thần hắc hắc cười hai tiếng tiến lên ôm lấy anh, "Đừng a, cậu vừa nãy rõ ràng bênh tôi như vậy."
"Anh bớt ảo tưởng đi!" Vinh Kính một tay ngăn y một tay rê chuột, "Ai nha..."
"Sao vậy?" Tạ Lê Thần ngẩng đầu.
Vinh Kính chỉ vào màn hình, "Chồng bà ta là một tội phạm lừa đảo có tiền án."
"Thật không?" Tạ Lê Thần vươn qua nhìn màn hình, thấy quả nhiên, Vinh Kính từ internet nội bộ lấy ra hồ sơ một người trẻ tuổi, người này hình như là con lai, hình dáng vô cùng xuất chúng.
"Ha... Đẹp trai nhỉ, thế nên mới có thể quyến rũ phú bà lừa tiền a." Tạ Lê Thần xoa xoa cái cổ, "Thật bất nhân a! Nhưng theo lý mà nói hắn cũng coi như là tay già đời, sao lại đi giết người khoa trương như vậy?"
"Cũng đúng, đám lừa đảo giống nhau đều kiêng kị nhất là giết người." Vinh Kính lấy tra tài liệu về mấy người chết năm đó , "Ừm... Thú vị."
"Thú vị cái gì?" Tạ Lê Thần thấy Vinh Kính không để ý bàn tay mình đặt trên lưng anh, liền đến gần hơn chút, gác cằm trên bờ vai của người kia.
Vinh Kính vẫn chuyên chú với vụ án, không có chú ý hành động của Tạ Lê Thần, chuyên tâm xem tài liệu, "Mấy người người chết đó... Đều là kẻ đào mỏ a!"
"Cái gì mà đào mỏ?" Tạ Lê Thần bật cười, "Mấy người đào vàng ở miền Tây nước Mỹ hả?"
"Không phải, đào mỏ là dùng để gọi chung mấy kẻ vì tiền tài mà hãm hại lừa gạt người khác." Vinh Kính nói, "Gã phú hào tự sát kia, là một gián điệp thương nghiệp, mà gã hoạ sĩ kia, là kẻ chuyên môn làm giả tác phẩm nghệ thuật bán đắt vi phạm nhiều lần."
"Oa... Nói như vậy, con ma kia coi như là đại diện chính nghĩa." Tạ Lê Thần lại vươn ra phía trước thêm chút, từ phía sau ôm lấy Vinh Kính.
"Đã nói là không phải ma quỷ làm, sao có thể trùng hợp như vậy, một căn phòng mà liên tiếp mấy người ở đều là tội phạm lừa đảo?" Vinh Kính nói rồi, liếc mắt nhìn, "Này!"
"Sao?"
"Anh lạnh lắm hả? Làm gì ôm chặt như vậy?"
"Đúng vậy..." Tạ Lê Thần ôm sát vào dụi tới dụi lui, "Muôn ấm áp, muốn ôm!"
Vinh Kính dùng khuỷu tay chặn y, "Đừng có dán đính vậy, nếu lạnh đi mở hệ thống sưởi hơi hay đi luyện thể lực ấy."
Tạ Lê Thần chống cằm ở bên thở dài —— tử thỏ chết tiệt một chút tình thú cũng không có!
...
Sau đó vài ngày, công việc thuận lợi, chỉ chớp mắt đã chạng vạng ngày thứ ba.
Buổi trưa, công ty phụ trách lắp đặt thiết bị gọi điện thoại đến, nói đã có thể vào ở, đồ điện nhóm Vinh Kính đặt trước đó cũng đều đưa đến, ăn cơm tối xong, Vinh Kính và Tạ Lê Thần tay xách nách mang bao lớn bao nhỏ, vào ở nhà ma."Anh! Bọn em buổi tối đưa đồ ăn ngon đến mừng tân gia!" Tạ Tảo Thần gọi điện thoại lúc chiều, cao hứng bừng bừng.
"Chú thực sự muốn tới?" Tạ Lê Thần tạt cho hắn bát nước lạnh, "Là nhà ma đó nha."
"Á! Sao anh lại muốn ở cái nơi biến thái biến thái vậy chứ?!" Tạ Tảo Thần nói rồi nhanh chóng cúp máy.
Đại thể sắp xếp xong đồ đạc, Tạ Lê Thần ghé vào sô pha, nhìn Vinh Kính lau sàn, "Này, mấy chuyện này thuê người từ công ty vệ sinh đến làm là được rồi, sao cần tự mình làm a... Cậu tiết kiệm chi li như vậy không có lợi cho kinh tế phát triển."
Vinh Kính ngẩng mặt hoài nghi nhìn y, "Gần đây hình như cách anh nói hơi giống tôi rồi a."
Tạ Lê Thần bị anh chọc cười, chớp mắt, "Gần mực thì đen mà."
Vinh Kính ném khăn lau vào nước giặt sạch, "Cũng đúng." Lúc đứng lên, thấy được cảnh đêm bên ngoài.
"Ừm..." Vinh Kính có chút tán thán đi tới cửa sổ nhìn phía xa xa, "Thực sự không tệ a."
"Đúng vậy." Tạ Lê Thần xoa vai, "Nếu không phải bị đồn là nhà ma, đây tuyệt đối là chỗ tốt."
"Đính đoong..."
Hai người đang nói, chuông cửa reo một tiếng.
"Anh có gọi thức ăn ngoài?" Vinh Kính hỏi Tạ Lê Thần.
Tạ Lê Thần lắc đầu, "Không có... Có thể là bọn Tảo Thần không?"
"Không nhanh như vậy chứ?" Vinh Kính đi tới cửa phòng... Từ đá mắt mèo nhìn ra bên ngoài —— không có ai!
"Cậu vừa rồi có nghe tiếng thang máy không?" Tạ Lê Thần vươn qua, dán bên tai Vinh Kính tai hỏi, "Thang máy không kêu, không thể là leo cầu thang lên chứ?"
Vinh Kính cảnh giác, ý bảo Tạ Lê Thần đứng sang cạnh cửa, giơ tay mở cửa —— càng kỳ quái chính là, ngoài cửa không có một ai hết.
"Ma gõ cửa..." Tạ Lê Thần cũng nhìn ra bên ngoài một chút, chọc chọc Vinh Kính, "Ở đây chỉ mình chúng ta ở một tầng, không có người nào đùa dai phải không?"
"Đừng nghi thần nghi quỷ." Vinh Kính đóng cửa lại, kiểm tra chuông cửa, "Có thể là vấn đề chuông cửa." Nói xong, đi trở về.
Tạ Lê Thần thật ra cảm thấy sợ hãi, kiểm tra cửa kỹ càng, đi trở vào, tựa trên sô pha... Điện thoại lại reo.
Tạ Lê Thần chỉ chỉ điện thoại, ý bảo Vinh Kính nghe.
Vinh Kính đi qua tiếp, đầu kia điện thoại không phải giọng Sadako, mà là giọng Tạ Tảo Thần, "Kính Kính, tôi cùng Văn Đức sáng sớm mai đến, chúng tôi buổi tối chúng tôi phải... Ưm..." (Sadako là con ma trong The Ring)
Vinh Kính nghe được một chuỗi âm thanh khó hiểu, "Alo? Hai người phải làm gì cơ?"
Tạ Lê Thần ấn loa ngoài, chợt nghe một chuỗi âm thanh ám muội, nhanh chóng cúp máy, "Muốn chết hả!"
Vinh Kính cúp điện thoại rồi, như không có việc gì chạy đi nấu ăn, có vẻ rất thoả mãn với gian phòng, tâm tình cũng tốt.
Nhà bếp cũng là kiểu thoáng đãng, Vinh Kính mới vừa đi đến chỗ lò vi ba và bồn rửa... Bỗng nhiên, đèn trong phòng tối sầm một chút.Vinh Kính không để ý, bắt đầu thái. Nhưng bóng đèn lại tối sầm mấy lần, màn hình TV cũng xẹt xẹt nhiễu.
"Này! Thỏ!" Tạ Lê Thần kinh hãi nhìn Vinh Kính, "Cậu đừng bình tĩnh như vậy có được không a? Hiện tại là cảnh ma ám tiêu chuẩn đó!"
"Chỉ là điện áp bất ổn mà thôi." Vinh Kính từ trong ngăn tủ lấy ra một cái đèn pin, "Tôi đi xem máy đo điện."
"Ấy..." Tạ Lê Thần thấy Vinh Kính định ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại mình, suy nghĩ rồi đứng lên đuổi theo, "Tôi cũng đi..."