• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy

Ngọc Diệu Âm và Lâm Đa Bảo đương nhiên cũng đi theo, tuy không rõ nhiệm vụ này có ý nghĩa thế nào đối với bản thân và tổ 72. Thế nhưng thù lao trong nhiệm vụ được ghi vô cùng rõ ràng.

Đạo tặc cơ bản đều ở một chỗ, tối thiểu cũng phải mấy chục người, chỉ mấy đầu đạo tặc mà thu được mấy trăm tinh thạch, nói vậy mỗi năm làm một nhiệm vụ này cũng đủ. Trong lòng Ngọc Diệu Âm thầm nghĩ, nhìn thấy tổ trưởng vui vẻ cũng tranh thủ đi tới bên cạnh.

“Tổ trưởng, nếu lần này chúng ta thành công thì có phải trong một năm cũng không cần làm nhiệm vụ nữa không, thù lao cũng nhiều vậy mà.”

Linh Hầu vốn đang cười vô cùng vui vẻ, nghe Ngọc Diệu Âm nói xong thì sửng sốt, quay qua nhìn tiểu cô nương, trong lòng nghĩ thầm nàng ấy quả thật ngây thơ vô cùng. “Khụ khụ, các ngươi mới tới, có thể không rõ cách phân thù lao lắm, ta nói các ngươi nghe, Lâm Đa Bảo, tới đây.”

Lâm Đa Bảo và Ngọc Diệu Âm nhu thuận đứng trước mặt Linh Hầu.

“Mỗi lần nhận nhiệm vụ, cho dù có thể hoàn thành hay không đề sẽ được trả năm tinh thạch, hoàn thành nhiệm vụ, trung tâm săn thú sẽ rút 50% thù lao, còn lại là quy theo cống hiến lớn nhỏ trong đội mà chia.”

“Ta cho các ngươi ví dụ, tỉ như chúng ta được thương 100 tinh thạch, hoa hồng bị lấy 5 viên, trung tâm săn thú sẽ lấy 50 viên, còn lại 55 viên, với tư cách tổ trưởng, ta được 15 viên, Đỗ Kim Phát có công lớn nhất được 10 viên, Ngải Lập Đặc công nhỏ nhất nhận 1 viên, bốn người khác có cống hiến khác mỗi người 3 viên, còn lại sung vào tổ phí.”

Ngọc Diệu Âm và Lâm Đa Bảo vốn còn mừng rỡ, bây giờ lại thấy lạnh lẽo trong lòng. Nếu công lao nhỏ hoặc không có công lao thì chỉ được nhận một viên.

Mình còn vừa bắt đầu ắt cũng chẳng đến được trình độ của Ngải Lập Đặc, hai người uể oải nhìn nhau.

“Các ngươi cũng không cần lo lắng, nhiệm vụ lần này khác, đào tặc có lợi hại nhưng cũng có không lợi hại, nói không chừng các ngươi may mắn còn có thể chém chết mấy tên, tính theo đầu người cũng được chia mấy viên đấy.” Linh Hầu đương nhiên hiểu tâm tư của hai người, vì thế tích cực khích lệ nói.

“Nhưng trung tâm săn thú vì sao lại rút một nửa, nhiều vậy ạ?” Ngọc Diệu Âm không hiểu, trung tâm săn thú ngoại trừ cấp phòng ốc ra cũng không hề cấp bất kỳ viện trợ nào.

“Tiểu nha đầu còn nhỏ nhưng dã tâm cũng không nho đâu, đừng nhìn trug tâm săn thú lấy nhiều vậy, nếu không có trung tâm chúng ta lấy gì kiếm sống chứ. Đúng rồi, nếu một tổ sơ cấp trong một năm không hoàn thành nhiệm vụ gì, tổ viên hoặc là bị trục xuất hết đến khu khai thác mỏ, luôn bị người trong giữ. Điều này nghe thì có vẻ không đáng sợ, nhưng đáng sợ chính là từ trước tới giờ chưa có ai còn sống mà ra khỏi đó, vì thế các ngươi phải nhanh chóng thích ứng đi, cống hiến hết mình!”

Uy hiếp dụ dỗ xong, tâm tình Linh Hầu cũng khoan khoái dễ chịu, chỉ còn Ngọc Diệu Âm và Lâm Đa Bảo hai mặt nhìn nhau.

Chẳng trách lúc ba người vào thành mà không có phí giám sát cũng không bị gây khó dễ gì, Ngô Đinh phụ trách kiểm tra cũng rất nhiệt tình giúp đỡ, thì ra đấy là dây chuyền sản xuất hoàn mỹ, trung tâm săn thú hằng năm trục được bao nhiêu tiền từ các tổ viên, một nhiệm vụ xong đã phải nộp 50 viên tinh thạch, nếu xong cả hai ít nhất cũng phải nộp trên một trăm viên.

Nhưng tại sao cả tổ lại dốc sức liều mạng nhận nhiệm vụ như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK