07
Xuân năm thứ ba sau khi thành hôn, ta mang thai, buộc phải quay về kinh thành an ổn dưỡng thai.
Mấy tháng đầu, ta nôn nghén dữ dội, ăn gì cũng chẳng thấy ngon miệng, gầy đi không ít.
Bùi Tri Hành mời đầu bếp từ khắp nơi đến nấu nướng, còn nghiên cứu các loại dược thiện dành cho ta.
Lúc rảnh rỗi, hắn liền ở bên ta, cùng ta nắm tay dạo xuân.
Đêm hôm ấy, vừa ăn tối xong, ta lại nôn.
Nôn xong, hắn đưa cho ta nước để súc miệng, ngồi xổm trước ta, xoa nhẹ bụng ta vẫn chưa hiện rõ, hăm dọa: “Nếu là nhi nữ thì không sao, còn nếu là nhi tử, đợi con ra đời, ta nhất định đánh con một trận ra trò.”
“Mẫu thân con đã chịu bao nhiêu khổ, sau này con phải chịu bấy nhiêu đòn.”
“Nếu không muốn mẫu thân con chịu khổ nữa, thì ngoan ngoãn, an phận một chút đi.”
Ta cười bảo: “Mới ba tháng thôi, sao có thể hiểu lời chàng. Nói đến chịu khổ, gốc rễ chính là chàng đó.”
Hắn im lặng một lát, ngẩng đầu nhìn ta bằng ánh mắt chan chứa yêu thương: “Chỉ trách ta không thể san sẻ với nàng phần nào. Dù là nhi tử hay nhi nữ, chúng ta chỉ cần một đứa con này thôi.”
Ta kéo hắn ngồi xuống bên giường, quàng tay vào tay hắn, tựa đầu vào vai hắn, bắt đầu bàn luận về tên của đứa trẻ.
Nói một hồi, không biết vì sao, nước mắt ta bỗng dưng mờ cả tầm mắt.
Trước đây nghe mẹ chồng nói, nữ tử mang thai tâm tư nhạy cảm, dễ đa sầu đa cảm.
Ta từng chẳng mấy bận tâm, nay mới phải thừa nhận lời này có phần đúng.
Bùi Tri Hành nhẹ nhàng hôn khô những giọt lệ nơi khóe mắt ta, rồi chăm sóc cho ta nằm nghỉ.
Nói cũng lạ, từ đêm đó, ta không còn nghén, khẩu vị cũng dần tốt lên.
Đứa con này là một bé trai, đặt tên là Bùi Trạm, nhũ danh là Viên Viên.
Quả nhiên như lời Bùi Tri Hành nói, từ nhỏ đã phải dùng roi vọt mà dạy dỗ.
Hai cha con cứ hễ bất đồng là cãi nhau.
Thật khiến người khác đau đầu.
Chẳng phải, ta vừa từ y quán về phủ, cách một khoảng xa đã nghe tiếng Viên Viên non nớt mà tức giận.
“Cha, cha ăn h.i.ế.p trẻ con. Con sẽ đi méc mẫu thân, là cha làm vỡ chiếc vòng ngọc mẫu thân thích nhất.”
“Tiểu tử thối, con dám uy h.i.ế.p cha? Gan càng ngày càng lớn nhỉ, đứng lại…”
“Ngốc mới đứng lại.”
“…”
Một tháng trước, chiếc vòng ngọc ta đặt trong hộp trang sức bỗng nhiên vỡ.
Chiếc vòng đó là do sư huynh chuyên đi áp tiêu mang từ Ba Tư về cho ta.
Khi đó ta hỏi Bùi Tri Hành, hắn còn bảo không biết.
Được, hôm nay chẳng cần tốn công, cuối cùng sự tình cũng đã sáng tỏ.
Ta bảo vệ Viên Viên sau lưng: “Bùi Tri Hành, gan chàng cũng lớn quá nhỉ, dám lừa ta? Có phải muốn quỳ lên ván giặt nữa rồi không?”
Bùi Tri Hành ấp a ấp úng, còn định chối cãi, nhưng khi ta trừng mắt thì đành thật thà khai báo.
Chiếc vòng quả thật là hắn không cẩn thận làm vỡ, nhưng Viên Viên cũng góp phần.
Ta nghiêm mặt ra lệnh: “Viên Viên, đi sao chép Lễ Ký mười lần.”
Thằng bé xị mặt, lầm lũi quay về thư phòng, đi được mấy chục bước còn tức tối quay đầu lại, làm mặt xấu với Bùi Tri Hành.
Chờ thằng bé đi khuất, ta nhìn Bùi Tri Hành nói: “Còn chàng, tối nay ta muốn ăn món canh cổ đậu, thật cay nhé, phạt chàng đích thân vào bếp.”
Hắn vui vẻ đáp ứng: “Sao tự dưng lại muốn ăn canh cổ đậu?”
“Tất nhiên là để ăn mừng chàng lại sắp làm cha rồi.”
Hắn ngẩn người trong chốc lát, dường như khó tin, rồi nhanh chóng nở nụ cười, ôm ta xoay vòng tại chỗ.
Chẳng mấy chốc, hắn lắc đầu tặc lưỡi than thở: “Xem ra lại phải kiêng mặn ba tháng rồi.”
Ta khẽ trách hắn không đứng đắn.
“Phu quân, đứa nhỏ này nhũ danh là Mãn Mãn nhé.”
“Được, tất cả nghe theo phu nhân.”
“Tối nay còn muốn ăn gì nữa, ta sẽ làm cho nàng.”
“Phù viên tử.”
“Được, còn gì nữa?”
“Canh ngô cá, lê trắng nhồi hạt sen, thịt cừu nướng, thỏ xiên, mì măng, canh ngọc đới, cam nhồi cua, thạch thạch…”
Ta liền kể tên hàng chục món.
“Tham ăn, nhiều vậy ăn nổi không?”
“Không vội. Cả đời còn dài, chàng cứ từ từ làm, ta từ từ ăn.”