• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chẳng biết là câu "Nằm canh với ngồi canh cũng không khác gì nhau" quá có sức thuyết phục, hay là động tác Giang Lê nghiêng người nhường ra nửa cái giường quá đỗi tự nhiên, đợi tới lúc Hề Trì thực sự nhận ra được ý nghĩa của hai chữ "nằm canh", cậu đã xách chăn đứng trước giường hắn rồi.

Hề Trì bất động, Giang Lê giơ tay nhận chăn, hắn không nhìn Hề Trì, chỉ là lúc tiện tay đặt chăn lên trên giường, hắn hỏi một câu rất tùy ý: "Dùng gối của tôi hay của cậu."

Hề Trì vô thức lướt mắt qua vị trí đầu giường một cái.

Giang Lê chỉ có một cái gối thôi.

Hề Trì: "."

"Để tôi đi lấy."

"Ừm."

Hề Trì xoay người chuyển cái ghế mang tới về cạnh bàn, lại cầm gối đầu đến đứng ở chỗ vừa nãy, nhưng cũng chỉ đứng như vậy, không tiến thêm một bước.

Trong phòng chỉ còn lại ánh sáng heo hắt từ đèn ngủ nho nhỏ, phạm vi "chiếu sáng" vô cùng hữu hạn, nhưng vẫn chiếu ra dáng vẻ hiện có của hai chiếc giường.

Chen chúc và quạnh quẽ.

Mãi đến giây phút giường mình hoàn toàn trống rỗng, Hề Trì mới tìm được một chút cảm giác chân thực trong đêm tối "nhiều sự cố" này, đồng thời bắt đầu tự hỏi một vấn đề: Đột nhiên biến thành muốn ngủ cùng nhau từ câu nào vậy?

Nhưng người trên giường hiển nhiên không cho cậu thời gian tự suy ngẫm.

Giang Lê vén chăn lên, ngồi xuống cuối giường, chừa ra thêm vị trí, mở miệng có chút mất tập trung: "Đứng phạt à?"

Hề Trì: "......"

"Quen giường chưa." Giang Lê lại hỏi.

Hề Trì: "Chưa."

Giang Lê "Ừm" một tiếng, dường như đột nhiên nghĩ tới gì đó, hắn hỏi một câu như thật mà giả: "Trước đó cũng ngủ rồi, chắc có thể quen nhỉ."

Giang Lê vừa dứt lời, Hề Trì mới nhớ tới chuyện tối qua mình thần hồn bất ổn ngủ trên giường của Giang Lê.

Cậu khựng lại.

Tối qua chiếm giường của Giang Lê là vì thần hồn bất ổn, có nguyên nhân rõ ràng, tối nay Giang Lê sốt nội sinh cần phải chăm sóc, cũng là chuyện có nguyên nhân, nghĩ đến đây, Hề Trì đột nhiên gỡ được chút áp lực không tự nhiên kia.

Cậu nhìn Giang Lê đặt chăn của mình vào phía bên trong, mở miệng nói: "Bỏ chăn bên ngoài đi, tôi ngủ ngoài."

Giang Lê không đáp, cũng không có động tác gì, chỉ ngồi trên đó mượn ánh sáng nhìn người đứng trước giường.

Giang Lê cảm nhận được giọng điệu của cậu có biến hóa.

Cũng không biết trong một hai phút im lặng ấy người này đang nghĩ gì, hình như tìm được lý do nào đó, cậu tự "trấn an" bản thân xong rồi, cả người liền thả lỏng.

Giang Lê không nói chuyện.

Vốn dĩ hắn nên vui vẻ vì điều này, thế nhưng bây giờ --



Giang Lê nhìn người trước mặt bỏ gối đầu xuống, dáng vẻ "giải quyết việc công", tự dưng có chút đau đầu.

Hề Trì nói: "Hai người có hơi chật, cậu ngủ bên trong đi."

Giang Lê đang ngồi chỗ đuôi giường, phía trước trống ra một khoảng, trái lại cũng tiện, Hề Trì thuận thế cúi người định kéo chăn của mình, cánh tay đột nhiên bị Giang Lê chộp lấy.

Hề Trì: "?"

Giang Lê lời ít ý nhiều: "Vào đi."

Kinh nghiệm ngủ chung một giường với người khác của Hề Trì bằng không, sợ chen chúc người bệnh, cậu nghĩ nghĩ, nói: "Tướng ngủ của tôi không tốt, dễ......"

Thế nhưng bệnh nhân không cho cậu thời gian nói hết câu.

Giang Lê trực tiếp dùng sức kéo nhẹ cánh tay Hề Trì vào bên trong, không thèm giải thích: "Tướng ngủ của cậu rất tốt."

"Vào đi, tay cũng lạnh cả rồi."

Đợi Hề Trì phản ứng lại, nâng mắt đã thấy ván giường của giường Giang Lê.

Ánh đèn ngủ xuyên qua khe hở từ ván giường gỗ tràn ra, như mở tung mấy ô cửa sổ vô cùng chật hẹp.

Hề Trì cảm nhận được bên cạnh lõm xuống rất nhẹ, Giang Lê nằm xuống.

"Tắt đèn nhé." Giang Lê nhẹ giọng nói.

Hề Trì "Ừm" một tiếng.

Giang Lê nâng tay, một chút ánh sáng cuối cùng biến mất.

Mưa đêm xối xả lúc 4 giờ, ngoại trừ hơi lạnh xuyên vào thì chỉ có bóng tối tràn trề, không có lấy một ý định sẽ hửng đông.

Trải nghiệm có thêm một người nằm cạnh rất xa lạ, người ngoài cuộc không biết, dường như đêm khuya muốn phóng đại tất cả mọi cảm xúc và giác quan đến vô tận.

Hề Trì nghiêng đầu, sau khi ánh mắt làm quen với bóng tối có thể trông thấy đường nét sự vật, cậu nhìn qua bên cạnh.

Giang Lê nằm nghiêng, đối lưng với cậu.

Hai người cách nhau hai cái chăn, còn có một nửa cánh tay.

Giường ở ký túc xá Sơn Hải không tính là nhỏ, nhưng cũng không rộng rãi như vậy, sau khi hai người nằm xuống vẫn có thể dư ra một khoảng.

"Giang Lê." Hề Trì gọi một tiếng trong bóng đêm.

"Hử."

"Ở giữa vẫn còn trống." Hề Trì nói.

Giang Lê im lặng vài giây mới trả lời: "Không cần, ngủ nhanh đi."

Hề Trì không nói nữa.

Giang Lê đang định nhắm mắt lại, phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng động nho nhỏ.

Ngay sau đó, chỗ chăn đằng sau hắn bị người kéo vào bên trong hai cái.

Động tác không lớn, nhưng ý đồ rất rõ ràng.

Giọng của Hề Trì đồng thời vang lên: "Nằm sát bên ngoài quá, phía dưới không có thanh chắn, cậu cứ vậy tôi không ngủ được."

Giang Lê đột nhiên hối hận khi để cậu qua đây.

Nói đúng hơn, là hối hận vì đã giữ cậu lại.

Cảm nhận được động tĩnh người phía sau muốn ngồi dậy, Giang Lê cuối cùng cũng thỏa hiệp, trở mình dịch vào bên trong một chút, ép tay của Hề Trì vào chăn lần nữa: "Đắp cho đàng hoàng, nằm yên thì sẽ ngủ được."

Thanh âm của Giang Lê rất nhẹ, kèm theo tiếng mưa, tự dưng có vẻ mát lạnh, mặc dù bên cạnh có thêm một người, nhưng hơi thở lại vô cùng quen thuộc, Hề Trì chậm rãi nhằm mắt vào.

"Không thoải mái nhớ gọi tôi đó." Giọng Hề Trì đã mang theo sự buồn ngủ rõ ràng.

"Ừ."

Giang Lê nghe thấy Hề Trì yên tĩnh hẳn, nghe tiếng hít thở trở nên đều đặn kéo dài, nghe tiếng cậu trở mình trong giấc chiêm bao, đổi sang tư thế mặt đối mặt, rồi mới nghiêng người qua lần nữa.

Phòng ngủ rất yên tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ treo tường im lặng quay, trước mắt ngoại trừ bóng tối thì không thấy gì cả, nhưng Giang Lê vẫn nhìn thẳng về phía trước thất thần chốc lát, hồi lâu sau, hắn day day chỗ thái dương đau nhức, đang định nhắm mắt lại, người đằng sau đột nhiên dựa sát vào.

Giây tiếp theo, vị trí nơi bả vai bỗng nhiên truyền tới một làn hơi ấm.

Giang Lê sững người.

Chẳng biết là do cảm thấy lạnh nên vô thức hướng tới gần nguồn nhiệt, hay là đã quen với khoảng cách này, Hề Trì vùi nửa người trong chăn, nhưng cái trán lại khẽ nhích vào bằng một tư thế gần như ỷ lại.

Giang Lê thất thần trong nháy mắt.

Hơi thở sạch sẽ nhàn nhạt của Nhược Mộc truyền tới rõ ràng từ đằng sau, vương vấn khắp bốn phía, nhưng không hề mang theo "lực công kích" giống như trước đây, nó không nhanh không chậm ôn hòa chảy xuống.

Có lẽ là do đêm tối không tỉnh táo, cũng có thể là sốt đến mất nhận thức, Giang Lê chẳng còn hơi sức chống cự, bèn mặc kệ nỗi mệt mỏi xen lẫn với tiếng tim đập xa lạ.

Hắn nhắm mắt vào.

(@W.a.t.t.p.a.d Augusttt138)

-

Hề Trì bị động tĩnh trở mình của người bên cạnh đánh thức.

Có lẽ bởi vì trong lòng có chuyện, giấc này cậu ngủ rất nông, tỉnh lại ngơ ngác một hồi, rồi vô thức vươn tay sờ thử nhiệt độ của Giang Lê.

Trời vẫn chưa sáng hẳn, tiếng mưa bên ngoài cửa sổ vẫn không dứt như cũ, thanh âm đơn điệu tầm tã, thời tiết thôi miên đến cùng cực khiến cơ thể tràn đầy mệt mỏi dễ dàng thả lỏng.

Ngay cả sức mở mắt Hề Trì cũng không có, chỉ dựa vào bản năng đưa tay dò thử nhiệt độ cơ thể của Giang Lê.

Ban đầu Giang Lê cũng mặc kệ.

Hắn ngủ bao lâu thì nằm mơ hết bấy lâu, cảnh trong mơ rối tung lộn xộn, từ nơi núi sâu sương mù mưa gió mông lung đến hành lang tối tăm ở cửa phòng y tế, rồi lại đến ô cửa sổ nước chảy tầm tã nơi phòng học, cuối cùng hoàn toàn dừng lại trên nốt ruồi son bên cần cổ Hề Trì.

Giang Lê chưa bao giờ ngủ tới nỗi mơ như vậy, dư âm mộng mị vụn vặt nhưng lại kéo dài, thậm chí còn dai dẳng hơn cả cơn buồn ngủ.

Cho nên ngay khi Hề Trì vươn tay qua, hắn chọn để yên, mãi đến khi --

Ngón tay Hề Trì chạm vào cằm hắn.

Hình như Hề Trì rất mệt, ngón tay cậu không có tí sức lực, mềm mại đến kỳ lạ.

Bàn tay kề sát cằm vẫn còn đang không ngừng trượt lên, khi sắp chạm tới khóe môi, yết hầu Giang Lê cuộn nhẹ một cái, không đợi được nữa, trực tiếp giơ tay chặn lại động tác của cậu.

Giang Lê nghiêng đầu qua, nhìn người nào đó không hay biết gì, lồng ngực chậm chạp phập phồng lên xuống.

Hề Trì vùi đầu vào trong chăn, bàn tay giơ lên bị Giang Lê nắm chặt trong lòng bàn tay, cậu không giãy giụa, ngay cả sức lực nâng tay cũng lười có, trực tiếp buông xuôi.

Sự mềm mại đến kỳ lạ này không chỉ dừng lại ở ngón tay, mà ngay cả cổ tay cũng vậy.

Người nửa tỉnh nửa mê dùng toàn bộ lý trí gom góp được một câu: "Cậu bớt sốt chưa?"

Hề Trì không nghe thấy đáp án, cuối cùng giãy giãy cổ tay, muốn phải dò bằng được nhiệt độ của Giang Lê.

Bàn tay nắm lấy cổ tay cũng dùng thêm sức theo động tác vùng vẫy của cậu.

Giang Lê không nhường.

Hề Trì miễn cưỡng tỉnh táo một chút, mở miệng: "Tôi sờ thử một cái, xem bớt sốt chưa."

"Sốt nội sinh rất tổn hại tinh thần."

Giang Lê: "......"

Bây giờ, kẻ đầu sỏ gây nên tổn hại tinh thần của hắn vốn không phải là sốt nội sinh.

"Hề Trì." Giang Lê đè giọng gọi một câu.

Thanh âm của Hề Trì bị ém trong chăn: "Hử?"

Giang Lê: "."

Thôi bỏ đi.

Người còn chưa tỉnh táo, so đo làm gì.

Hồi lâu không nghe thấy Giang Lê trả lời, Hề Trì lại hỏi: "Sao thế?"

Giang Lê nhét tay Hề Trì vào trong chăn rồi mới thả cổ tay cậu ra: "Bớt sốt rồi, còn sớm, cậu ngủ tiếp đi."

Hề Trì cứ như không nghe thấy lời của Giang Lê, cậu lại giơ tay, lần này vô cùng chuẩn xác tìm được cái trán của hắn.

Mặc dù vẫn chưa hoàn toàn hết sốt, nhưng đã bớt nóng hơn tối qua rồi.

Xác nhận nhiệt độ của Giang Lê xong, Hề Trì hoàn toàn yên tâm hẳn, sau đó là cơn buồn ngủ mãnh liệt ập tới.

Trong ý thức mông lung, cậu mơ hồ nghe thấy Giang Lê nói hai chữ "xin nghỉ".

Mưa rơi cả đêm, không chỉ không ngừng mà còn thăng cấp từ màu vàng ban đầu lên thành báo động cam, khiến cho cánh hoa đào ở Khoảng trời riêng rơi tứ phía, theo dòng nước mưa chảy đầy khắp sân trường.

Đột kích cùng cơn mưa xối xả còn có gió lớn và hạ nhiệt độ, chỉ mới tháng mười, buổi sáng đã bắt đầu có người lục tung tủ đồ tìm quần thu.

Mưa lớn khiến người đến căn-tin cũng ít đi, sợ ăn xong tô mỳ ra thì trường học đã bị ngập lụt, may mà trong lớp còn có không ít đồ tích trữ, thế là tự học sáng thứ ba, đám người lớp 11/1 liền ngâm chè mè đen, đứng ở cửa sổ lớp nhìn túi nhựa dưới lầu đang bay bay trên không trung.

"Đệt! Tôi tưởng đâu cơn mưa lớn này là do tôi phạm phải luật trời ấy chứ." Chúc Dư vừa gào vừa xông vào từ cửa sau lớp học.

Liêu Tranh đã ngu người vì mưa, nghe vậy thì có chút kinh ngạc nhìn Chúc Dư: "Không phải Tây Sơn bọn cậu thích mưa à?"

"Bọn tôi thích mưa, nhưng cũng không thích cái kiểu mưa có thể đánh rớt đầu thế này đâu." Khóe miệng Chúc Dư co giật.

Vương Địch uống một ngụm chè mè đen: "Nói thật, sáng dậy thấy mưa to như vậy, suýt chút nữa tôi xin nghỉ ốm với lão Phó rồi, may mà tôi có tính tự chủ mạnh mẽ, cuối cùng vẫn đè được cái suy nghĩ coi trời bằng vung này xuống á nha."

Đỗ Hành lác mắt nhìn cậu ta: "Hôm qua còn khỏe, hôm nay đột nhiên xin nghỉ ốm, cậu cảm thấy lão Phó tin không?"

Đỗ Hành vừa dứt lời, lão Phó đã xuất hiện ở cửa trước.

Tất cả mọi người vội vàng quay về chỗ ngồi của mình, giả vờ giả vịt bắt đầu lật sách.

Nhưng lão Phó lại không xách ghế ngồi trên bục giảng như thường ngày, mà đi từ cửa trước đến bên cạnh Lý Thư Tĩnh, hỏi: "Tự học sáng hôm nay là Ngữ văn hay Anh văn?"

Lý Thư Tĩnh: "Anh văn ạ."

"Được rồi, lát nữa em nói với giáo viên tiếng Anh một tiếng, Tiểu Trì, Giang Lê với lại Tang Du xin nghỉ tự học sáng nhé." Lão Phó nói.

Lỗ tai tất cả mọi người lập tức vểnh lên như chiếc ăng-ten.

Lý Thư Tĩnh sửng sốt một chút: "Hội học sinh có việc hả thầy?"

Ba cái tên cùng nhau xuất hiện, còn cùng nhau xin nghỉ, Lý Thư Tĩnh chỉ có thể nghĩ tới lý do này, nhưng vấn đề là, cô cũng không nhận được tin tức hội học sinh có việc.

Lão Phó lắc lắc đầu.

Lý Thư Tĩnh lấy sổ ghi chép từ trong ngăn bàn ra: "Lý do thì sao ạ? Em ghi cái gì?"

Lão Phó: "Nghỉ ốm."

Tất cả mọi người: "???"

Lý Thư Tĩnh suýt nữa không thể tìm lại giọng nói của chính mình: "Ba người... đều nghỉ ốm ạ?"

"Ừm", lão Phó nói, "Thầy còn phải ra ngoài trường một chuyến, lát nữa em nhớ nói với giáo viên tiếng Anh đấy."

Bộ dạng lão Phó như đang có chuyện, ném xong câu cuối cùng liền đi ra khỏi phòng học, còn lại đám người lớp 11/1 ở đằng sau vẻ mặt dại ra.

Lý Thư Tĩnh dẫn đầu hồi thần trước, kéo Hứa Vân Duệ đi đến hành lang: "Lê ca nói với cậu chưa? Chuyện nghỉ ốm ấy?"

Hứa Vân Duệ cũng bị tin tức này làm cho đầu óc mờ mịt: "Chưa."

Lý Thư Tĩnh: "Sao có thể bệnh một phát ba người cơ chứ?"

Hứa Vân Duệ đột nhiên ý thức được đây là lần đầu tiên Lê ca của cậu ta xin nghỉ ốm, càng nghĩ càng không yên tâm, bèn đi đến một góc lấy điện thoại ra: "Đã xin nghỉ với lão Phó thì chắc chắn là dậy rồi, tôi gọi điện hỏi xem thử."

Nói xong, Hứa Vân Duệ lập tức tìm số điện thoại bấm gọi qua.

Tiếng chuông tự học sáng đã vang lên, bên trên hành lang không còn tiếng bước chân qua lại nữa, có vẻ vô cùng tĩnh lặng.

Tiếng chuông trong màn hình vang lên có quy luật, hết cái này đến cái khác.

Ngay khi Hứa Vân Duệ cho rằng không ai nghe máy và chuẩn bị cúp, đầu bên kia điện thoại cuối cùng cũng được nối thông.

Hứa Vân Duệ lập tức mở miệng chẳng thèm nghĩ ngợi: "Lê......"

Đầu bên kia: "Ai vậy?"

Giọng người bên kia đầu dây mang theo cơn ngái ngủ, dính dấp, hiển nhiên là bị cuộc gọi này đánh thức.

Giọng rất quen, nhưng không phải Lê ca.

Hứa Vân Duệ cúp máy cái rụp.

Lý Thư Tĩnh bên cạnh: "???"

"Giờ cậu cũng dám ngắt máy của Lê ca rồi ha?"

Hứa Vân Duệ im lặng chốc lát, cười khô khan một tiếng: "Nhầm số nhầm số."

Chắc chắn mình đã bị cơn mưa tầm tã này xối ra vấn đề, sao có thể gọi qua bên bí thư trưởng Tây Sơn được chứ.

"Tôi gọi thêm lần......" Hứa Vân Duệ vừa cúi đầu, phía trên nhật ký cuộc gọi viết rõ rành rành hai chữ "Lê ca".

Hứa Vân Duệ: "......"

Lúc này Hứa Vân Duệ mới nhớ tới một chuyện.

ĐM vốn dĩ cậu ta làm gì có số điện thoại của bí thư trưởng Tây Sơn.

Hứa Vân Duệ hít sâu một hơi, bình tĩnh phân tích, lạnh không chịu nổi, cậu ta ném di động vào trong lòng Lý Thư Tĩnh một phen, đập đầu cái "Bộp --" thật mạnh lên tường.

Má!!!!

Sao lại là tôi!!!!

- -----------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hứa Vân Duệ: Cả đời ngoắt ngoéo ly kì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang