“Hồi còn nhỏ, ấn tượng của tôi về bầu trời trắng nhợt là những gì tôi còn nhớ được. Tôi muốn nói lúc tôi gần bốn tuổi, bấy giờ còn rất nhỏ, còn chưa đến trường. Buổi chiều, bố mẹ đi ngủ một giấc và mặc cho tôi chơi một mình ở phòng bên. Tôi ghét những buổi chiều như thế, ngột ngạt như trong địa ngục, xung quanh là tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gù của chim câu, căn phòng ẩm ướt tối tăm gợi cảm giác lạnh lẽo, tuyệt vọng, và đơn điệu. Vào lúc đó tôi còn chưa biết gì về cái chết, tất cả những gì tôi cảm thấy là sự ngột ngạt.”
Mọi người cùng lao về một hướng, giống như thủy triều, họ chạy cho kịp chuyến tàu điện cuối cùng. G, bằng cái giọng để lộ vẻ xúc động, bảo tôi, “Lúc bấy giờ thì, một bát mì ăn liền là ngon nhất, cộng với chai nước ngọt giá năm mươi xu.”
Sự nhẹ nhàng của tuổi thơ cậu khiến tôi cảm động. Tôi vòng tay ôm lấy G. “Mình sẽ không làm gì ngốc nghếch với ai nữa.”
Cậu ra về, hài lòng.