“Tất nhiên rồi ạ!” Giang Tiểu Bắc cũng cười lên, ngồi xuống rồi nói: “La Binh à, khi cậu gặp được các vị lãnh đạo tai to mặt lớn đó thì phải thể hiện ra mình là một người lễ phép, có giáo dưỡng đấy nhé. Dẫu sao các vị lãnh đạo ấy khó gặp hơn mấy kẻ vớ vẩn náo đó đó nhiều!”
“Mày nói cái gì?” La Thủy Lâm nghe vậy thì lập tức sừng sộ lên, đập tay lên bàn trà một cái, tức giận quát thẳng vào mặt Giang Tiểu Bắc: “Mày nói ai là mấy kẻ vớ vẩn đấy? Cái đồ không có tương lai, bản lĩnh mày mẹ nó cũng không có, miệng còn dơ bẩn, hạng người như mày cả đời này chỉ được làm một thằng ôn con vô dụng thôi!”
“Nói chúng tôi là mấy kẻ vớ vẩn ư, còn cậu là cái thá gì đấy? Anh Thẩm, chị Trương, hai người xem mình đã nhận đứa con rể chó má thế nào kìa!” Tôn Tiểu Cúc lên tiếng, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Tiểu Bắc!” Nét mặt của Trương Mai cũng khá khó chịu, dù thế nào đi nữa mắng chửi người khác là không đúng. Bà nói: “Tiểu Bắc, cậu về phòng đi!”
“Không sao, không sao!” La Binh vẫy vẫy tay, cười nói: “Cứ để Tiểu Bắc ngồi đây đi ạ, chúng ta không chấp nhặt với hắn!”
“Chỉ có Tiểu Binh nhà chúng ta biết thời biết thế, lòng dạ rộng rãi thôi, không như ai đó, tốt bụng nói cậu ta đôi câu mà còn bị chửi lại, đúng là bụng dạ hẹp hòi!” Tôn Tiểu Cúc bèn nhảy vào nói.
Giang Tiểu Bắc thì chỉ mỉm cười, nãy giờ vẫn luôn như vậy.
Trong lúc vô ý, Giang Tiểu Bắc nhận được một nụ cười đến từ Thẩm Thanh Du, cô chỉ cười với mỗi hắn.
Rất hiển nhiên, Thẩm Thanh Du cũng vô cùng khó chịu với đám người La Binh!
Thật sự là La Binh biết thời biết thế, lòng dạ rộng rãi sao?
Câu trả lời là không. Nếu Thẩm Thanh Du không ở đây, có khi hắn ta đã đè Giang Tiểu Bắc ra đánh cho một trận rồi. Giang Tiểu Bắc dám mắng bố mẹ hắn ta là mấy người vớ vẩn, sao hắn ta có thể nhịn cho nổi? Sở dĩ còn cho phép Giang Tiểu Bắc ở lại đây chủ yếu là vì hắn ta còn cần làm màu nữa, có Giang Tiểu Bắc, hắn ta sẽ được tôn lên thêm chút nữa!
“Thanh Du, em có biết đoàn trưởng của bọn anh là ai không?” La Binh quay đầu nhìn về phía Thẩm Thanh Du, cười hỏi: “Đoàn trưởng bọn anh chính là ông Hồ Khải Minh, nghệ sĩ biểu diễn tuồng có tiếng của Trung Quốc chúng ta, bố vợ của ông ấy chính là ông Mã Nhạc, nghệ thuật gia biểu diễn tuồng đấy!”
Mặc dù Hồ Khải Minh và Mã Nhạc không nổi tiếng lắm, nhưng trong giới hát tuồng, hai người này vẫn được rất nhiều người biết đến, những người lớn tuổi như Thẩm Tùng hay Trương Mai đều rất thích nghe hát tuồng!
“Cái gì? Thầy Hồ Khải Minh ư?” Trương Mai nghe vậy thì bật thốt lên, phải biết rằng, tuồng hát mà bà ta thích xem nhất chính là tuồng của Hồ Khải Minh!
Có thể nói rằng Hồ Khải Minh là diễn viên đang nổi trong giới hát tuồng, khó mà có ai lấy được tấm vé đi xem buổi biểu diễn của ông Hồ, trước đây Trương Mai phải thông qua rất nhiều mối quan hệ mới vất vả mua được chiếc vé xem một buổi!
Không ngờ giờ lại nghe nói La Binh là học trò của Hồ Khải Minh, trong lòng bà ta có hơi bực dọc.
Rõ ràng mấy người La Binh này tới để khoe khoang, ban đầu bà ta còn định dùng việc Giang Tiểu Bắc đã trị dứt bệnh cho ông cụ Tống, mang lại hai trăm triệu lợi nhuận cho gia đình để so sánh. Nhưng bây giờ nhìn lại, sự so sánh sứt sẹo này chẳng ra sao cả, vì 200 triệu không thể nào sánh bằng việc trở thành học trò của Hồ Khải Minh!
“Đúng vậy! Bây giờ con trai chúng tôi là học trò của Hồ Khải Minh đấy! Hơn nữa, Hồ Khải Minh còn nói con tôi rất có thiên phú về hát tuồng, mang phong cách rất giống bố vợ ông ấy, nên ông Hồ còn chuẩn bị nhờ bố vợ ông ấy – ông Mã Nhạc – tự mình hướng dẫn con tôi đấy!” Tôn Tiểu Cúc tức khắc mở miệng nói.
“Anh Thẩm, chị Trương, hai người nhìn xem, có phải con tôi tài giỏi lắm không? Nói thật chứ so sánh với người khác thì chúng tôi không dám nói vậy đâu, nhưng nếu so sánh với thằng nhóc vô dụng này, con trai của chúng tôi đúng là xa tít tắp không với tới được. Mọi người nói xem, nếu năm đó để con trai của chúng tôi kết hôn với Thanh Du, không phải bây giờ hai người đã được nở mày nở mặt rồi sao? Không phải hai người đã muốn xem bao nhiêu vở diễn của các thầy Hồ Khải Minh và Mã Nhạc thì xem bấy nhiêu rồi sao?”
Trong tình huống bình thường thì Tôn Tiểu Cúc sẽ không nói ra những lời như vậy, nhưng vừa rồi bị Giang Tiểu Bắc mắng một câu, trong lòng nổi cơn tức giận nên bà ta mới xổ ra mà không hề có chút dè chừng nào!
“Tôn Tiểu Cúc!” La Thủy Lâm nhận ra vợ mình lỡ lời, thấp giọng trách móc!
“Hừ!” Tôn Tiểu Cúc hừ lạnh một tiếng.
“Mẹ à, mấy chuyện này đều đã qua rồi, sau này đừng nhắc đến nữa!” La Binh thì chỉ cười một cái, nói: “Bác trai, bác gái, thật ra hôm nay cháu tới là để tặng các bác hai tấm vé!”
Nói xong, La Binh lấy hai tấm vé ra khỏi túi, đưa cho Trương Mai, nói: “Đây là hai tấm vé dùng được mười lần, hai bác có thể cầm nó để xem các vở diễn của đoàn kịch chúng cháu, dù là vở diễn của thầy cháu hay của những người khác, hai bác đều có thể đi xem, tổng cộng có mười lần, vậy là hai người được hai mươi lần lận đấy ạ!”
Trương Mai sững người ra, đưa tay ra nhận không được, không nhận cũng không ốn.
“Chỗ vé này trị giá mấy chục nghìn đấy!” Tôn Tiểu Cúc lên tiếng, nhưng trong lòng bà ta vẫn hết sức khó chịu!
Kính coong…
Cùng lúc đó, tiếng chuông cửa biệt thự vang lên.
“Để con ra mở cửa.” Thẩm Thanh Du nói rồi đứng lên, đi ra cửa.
Không lâu sau, có hai người đàn ông đi vào. Khi thấy một người đàn ông trong số đó, La Binh tức khắc đứng bật dậy, vui mừng nói: “Thầy, sao thầy lại tới đây thế ạ?”
“Sao cậu lại ở đây?” Người đến chính là Hồ Khải Minh, ông ta cũng sửng sốt khi thấy La Binh.
“Em ghé qua chơi thôi ạ.” La Binh cười nói, sau đó đứng lên nhường vị trí của mình cho Hồ Khải Minh: “Thầy qua đây ngồi này!”
“Tôi không ngồi!” Hồ Khải Minh khoát tay, sau đó vội vàng đi tới trước mặt Giang Tiểu Bắc, nói: “Tiểu Bắc à, cám ơn cậu, thật sự rất cám ơn cậu.”
Hồ Khải Minh đưa tay ra bắt tay với Giang Tiểu Bắc, nói cám ơn liên hồi: “Tiểu Bắc à, bắt đầu từ hôm nay, cậu chính là anh em của Hồ Khải Minh tôi, là anh em ruột của Hồ Khải Minh tôi!”
Dứt lời, Hồ Khải Minh bèn rút một chiếc thẻ ngân hàng ra khỏi túi, nói với Giang Tiểu Bắc: “Tiểu Bắc, đây là 10 triệu, cậu nhất định phải nhận, nhất định phải nhận!”
Sau đó Hồ Khải Minh lại lấy từ trong túi ra hai tấm vé, đưa cho bố mẹ Thẩm Thanh Du, nói: “Thưa hai ông bà, tôi không biết hai người có thích nghe tuồng hay không, nếu thích thì đây là hai chiếc vé vào cửa của đoàn kịch chúng tôi. Chúng không có hạn sử dụng, hai người chỉ cần cầm hai chiếc vé này là có thể đi xem mọi vở diễn của đoàn kịch chúng tôi, hơn nữa còn được xem miễn phí vĩnh viễn!”