Một người trong số đó dùng tiếng Trung cứng ngắc của mình hỏi: “Có phải là Y Kình tiên sinh và Y Chức thiếu gia không?”
Hai phút sau, hai người bọn họ bị đẩy lên một chiếc xe tải màu xám, xe nhanh chóng chạy ra khỏi sân bay.
Hai người đàn ông ngồi ở khoang người lái phía trước, trong thùng xe cũng có hai người ngồi bên cạnh cửa xe, sau đuôi chiếc xe tải này còn có hai chiếc xe màu đen đang bám sát.
Ước chừng khoảng bốn mươi phút, chiếc xe giảm chậm tốc độ, xóc nảy chạy vào ngõ nhỏ, không bao lâu sau thì tiến vào một căn cứ quân sự.
Thất Tử nhảy xuống xe, nhìn quanh bốn phía, phụ cận có ba khu nhà nhỏ, chạy dọc theo căn cứ là một hàng trực thăng chiến đấu.
Rất nhanh sau đó, hai người bị mang lên một chiếc trực thăng quân dụng, trực thăng bay qua vách tường, bay vài vòng quanh sa mạc rồi tiến vào một sơn cốc, lướt qua sơn cốc, nước biển màu xanh ngát hung vĩ giữa trời đất.
“Thật đẹp!” Thất Tử bật thốt lên lời tán thưởng.
“Ở Tây Á ta có một hòn đảo nhỏ, chúng ta có thể đến đó nghỉ mát.” Y Kình nói.
Thất Tử vui vẻ nhìn về phía Y Kình:” Thật không?” Sau đó bỗng dưng trầm mặt, hất đầu một cái, “Ai nói sẽ ở cùng với ông.”
Y Kình sủng nịch cười rộ lên: “Cậu nhóc khẩu thị tâm phi.”
Thất Tử hừ một tiếng, hắn thích khẩu thị tâm phi đó, thì sao?
Trực thăng đáp xuống ở một chỗ vắng người trên bãi biển thượng, hai người lại bị chuyển cho một đám người trông như thổ dân rồi được đưa lên một chiếc thuyền.
Thất Tử không kiên nhẫn lớn tiếng: “Bọn họ rốt cuộc muốn dẫn chúng tôi đến nơi nào? Hết trực thăng lại đến thuyền, mông của tôi ngồi đến biến dạng rồi.” Hắn rống vào tên có vẻ là thủ lĩnh ngồi phía trên hắn, “Mẹ nó, các người mang chúng ta đi đâu? Lão tử bị các người gây sức ép đến sắp nôn ra rồi.”
“Ngồi yên, đến nơi tự nhiên hai người sẽ biết.” Một người đàn ông dùng thương chỉ vào đầu Thất Tử nói.
Thất Tử trừng mắt người đàn ông nhếch mép khiêu khích, vội vàng rời khỏi gã, ôm miệng rồi nôn một trận.
Y Kình vỗ vỗ lưng hắn, hỏi: “Say sóng?”
Thất Tử nâng gương mặt trắng bệch của mình lên, oán hận: “Ông không thể để lại cho người khác chút mặt mũi trong lời nói không? Ngô…… Ngô……”
Nhìn thấy bộ dạng khó chịu của Thất Tử, Y Kình hận mình không thể say sóng thay hắn.
Toàn thân Thất Tử vô lực nằm trên đùi Y Kình, bầu trời trước mắt hắn thật xanh, thật sạch sẽ.
“Thật muốn có một đôi cánh.”
Y Kình nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc lộn xộn trên trán Thất Tử: “Con bây giờ cứ ngủ một chút trước đã, đến nơi ta sẽ gọi con.”
Thất Tử di chuyển tầm mắt nhìn Y Kình.
Tầm mắt Y kình đối diện với ánh mắt Thất Tử, đôi mắt bình tĩnh đó giống như biển cả rộng lớn hấp dẫn y giống.
Phẫn nộ, thiêu đốt, ánh mắt như một dã thú, lại giống như biển cả xanh thẳm, mỗi một thứ trên người hắn, y đều mê luyến thật sâu.
” Tôi – đói.”
Y Kình giật mình thanh tỉnh, nhìn bộ dạng Thất Tử ngốc ngốc ngơ ngác lại thêm nhăn nhó, thật sự là một tên nhóc phá hoại phong cảnh.
“Đừng tưởng tôi đối với ông như thế ày là đã tha thứ chuyện ông làm với tôi, chỉ là chúng ta tạm thời đang ở cùng chiến tuyến, sau khi cái chuyện ngu ngốc này chấm dứt, chúng ta vẫn là kẻ thù.”
“Chúng ta đương nhiên là kẻ thù, con còn có thể trở thành tù binh của ta.” Y kình cười nói.
Trải qua mấy giờ đồng hồ chuyển tới chuyển lui, Y Kình và Thất Tử cuối cùng được đưa lên một chiếc du thuyền xa hoa.
Khi hai người nhìn thấy Ai Tát Nhĩ ở sân thượng du thuyền, hắn ta đang mặc một chiếc quần bơi, đeo kính râm lời biếng nằm trên một chiếc giường gập, hưởng thụ mát xa của một cô gái mặc bikini.
Ai Tát Nhĩ phất tay, nữ hầu bikini liền đứng dậy, bước vào khoang thuyền.
Ai Tát Nhĩ nói: “Không cần khách khí, tùy ý đi.”
Cùng lúc đó, nữ hầu Bikini bê một khay rượu đỏ từ trong khoang thuyền đi ra, Ai Tát Nhĩ nhận lấy một ly được đưa đến, nhấp một ngụm: “Hm, rượu ngon, rượu Armenia 20 năm, ta đặc biệt gọi người mua về từ Pháp để khoản đãi hai người.”
Y Kình lắc nhẹ ly rượu, chậm rãi đưa lên mũi ngửi ngửi.
“Quả thật là rượu ngon.”
Thất Tử nhìn bộ dáng hưởng thụ của Y Kình và Ai Tát Nhĩ, lại nhìn về phía ly rượu trên tay giống như viên đá quý trong suốt, chất lỏng màu đỏ sẫm.
Bưng ly rượu lên uống một ngụm lớn, rồi đột nhiên trừng lớn hai mắt, “ọe” một tiếng nôn ra, ai oán: “Đây là cái thứ gì vậy? Khó uống chết.”
Ai Tát Nhĩ cười đến sảng khoái.
Thất Tử đỏ mặt trừng Ai Tát Nhĩ một cái, quay đầu, nhìn thấy Y Kình muốn cười lại không cười, nhịn đến gương mặt vặn vẹo khó chịu, rống lên: “Muốn cười thì cười đi, giả vờ cái rắm.”
Ai Tát Nhĩ gọi người dọn dẹp một chút.
Thất Tử nhấp nhổm nhấp nhổm, dài tai nghe ngóng cuộc nói chuyện của Y Kình và Ai Tát Nhĩ.
“Uy lực của M-66 cả ngài và tôi đều rõ ràng, cũng biết như thật thể hóa thất bại sẽ có kết quả gì.”
“Đây là lý do ông muốn ta bỏ kế hoạch này sao? Vì thắng lợi, có một chút hi sinh là chuyện không thể tránh khỏi.”
“Hy sinh hàng trăm vạn sinh mệnh con người, đó là cái tất yếu của ngài sao?”
“Có thể hi sinh vì sự an bình của quốc gia chính là vinh dự của bọn họ, ta và nhân dân sẽ vĩnh viễn nhớ ơn họ.”
“Tôi nghĩ chúng ta không thể có được tiếng nói chung rồi.”
“Thật có lỗi, trước khi chiến tranh chấm dứt, Y tiên sinh và thiếu gia phải ở lại đây, ông sẽ nhìn thấy ta thắng cuộc chiến này như thế nào.”
Ba người đàn ông vạm vỡ đi lên,Y Kình và Thất Tử bị đưa vào khoang thuyền.
Thất Tử thử kéo hai cánh cửa, cửa bị khóa từ bên ngoài, hắn chạy đến cửa sổ nhìn ra ngoài, hai người đàn ông cầm vũ khí lạnh đang từ sân thượng đi đến.
Thất Tử đi đến bên giường ngồi xuống, phun ra một hơi.
Chỗ bọn họ đang ở là một khoang thuyền rất nhỏ, cũng sắp xếp đặt hai chiếc giường.
“Xem ra, Ai Tát Nhĩ thật sự phải để chúng ta quan sát cuộc chiến này đến khi nó chấm dứt.”
Y Kình nằm trên giường, ngậm điếu thuốc lá dài chưa châm lửa, lạnh lùng nói: “Như vậy cũng không tệ, không có công việc xử lý mãi không xong, không ai quấy rầy, có thể ở cùng một chỗ với người mình thích làm những chuyện mình muốn.”
Thất Tử khinh thường kéo kéo khóe miệng: “Đem bàn chân thối của ông đi chỗ khác.”
Y Kình ngồi dậy, khuôn mặt tuấn tú đưa tới gần Thất Tử, thanh âm trầm thấp chậm rãi nói: “Vậy, con hy vọng ta dùng cái gì để tới gần con?” Điếu thuốc lá màu đen theo chuyển động của môi y cao thấp lên xuống, “Chắc con cũng nghĩ rằng, nếu người bị nhốt ở đây cùng con không phải là ta mà là Thượng Văn Vũ, như vậy con có thể cùng hắn làm tình, đúng không?”
Mặt Thất Tử một trận hồng một trận xanh.
“Nơi đó của hắn có phải làm cho con thực thoải mái hay không? Nhưng có lẽ cũng là nơi này của con không biết xấu hổ để hắn đâm vào?”
Cả người Thất Tử đột nhiên dán sát vào người Y Kình, ngón tay Y Kình cách quần ma xát bộ vị ở mặt sau kia.
Môi Y Kình ghé sát vào lỗ tai hắn, nhẹ nhàng nói: “Con… đã từng mở miệng ăn thứ đó của hắn hay chưa?”
Thất Tử phẫn nộ gạt tay Y Kình, lập tức lại bị y bắt lấy hai cổ tay, hai người cùng ngã mạnh lên giường.
“Buông tôi ra.” Thất Tử kêu to.
“Không được, bây giờ ta muốn con.”
Không nhìn đến giãy dụa của Thất Tử, Y Kình dùng răng nanh cắn mở nút quần áo trên người hắn, hung hăng hấp duyện xương quai xanh của Thất Tử, bàn tay nhanh chóng luồn vào quần hắn.
“Tên khốn, a…… Ưm……”
Y Kình liếm chất dịch dính trên ngón tay: “Mới chỉ như vậy đã bắn, con thật đúng là mẫn cảm.”
Thất Tử nâng tay lên che lại đôi mắt của mình: “Đừng nhìn, chết tiệt.” Hắn thật sự không thể nhịn được, lên cao trào trong tay Y Kình nhanh đến vậy….
“Trước đó ta đã nói rồi, ta sẽ không tiến vào bên trong.”
“Tôi không nói đến chuyện này!!”
“Con đúng là quật cường.”
Thất Tử quỳ ghé vào trên giường, gương mặt ửng đỏ, áo sơ mi nửa mặc nửa cởi vắt trên người, từ phần eo trở xuống hoàn toàn bại lộ trong không khí, khi ngón tay Y Kình đâm chọc trong cơ thể, hắn lại một lần nữa đến đỉnh dục vọng, xụi lơ ghé vào trên giường, toàn thân giống như bị rút hết khí lực.
“Chỉ dùng ngón tay cũng có thể khiến cho con lên cao trào, con thật đúng là dâm — đãng.”
“Khốn kiếp…… A ân……” Thất Tử thở từng ngụm từng ngụm, “Tên khốn…… Dừng lại……”
“Khi ở trên giường, con cũng nói với Thượng Văn Vũ như vậy như sao?”
“Không, không có…… Chết tiệt, mau dừng lại……”
“Nói ta nghe, hắn làm con như thế nào?” Nghĩ đến chuyện Thất Tử nằm dưới thân người đàn ông khác làm chuyện này, y thật sự không có cách nào để làm mình bình tĩnh lại.
” Không…… Không có…… A ân– ”
Thất Tử mềm nhuyễn thành thật ngủ trong lồng ngực Y Kình.
Y Kình vuốt ve gương mặt mỏi mệt của Thất Tử, ta nhất định sẽ làm cho con yêu ta.
“Cậu tỉnh rồi sao?”
Sau khi thấy rõ người trước mặt là ai, Thất Tử hỏi: “Sao lại là anh?” Hắn chống tay, kéo thân thể mỏi mệt ngồi dậy, nhìn xung quanh căn phòng, “Y…… Đây là đâu?” Tuy căn phòng này không lớn, cũng không xa hoa, nhưng chắc chắn không phải là nơi nà khoang thuyền nhỏ hẹp đó có thể so sánh.
Ai Tát Nhĩ nói: “Đây là cung điện của ta.
Ta cũng nghĩ cậu nhất định rất muốn biết Y Kình đang ở nơi nào.”
Tầm mắt Thất Tử lại quay về trên mặt Ai Tát Nhĩ: “Y ở đâu?”
Ai Tát Nhĩ có chút tiếc nuối nói: “Ta nghĩ, cậu có lẽ sẽ không được gặp lại y nữa.”
Hết chương 33..