• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẹ Thân Bích đang tỏa ra sát khí cực kì dày đặc, bây giờ mà mấy tên vệ sĩ kia có xuất hiện thì không những là năm tên mà cầu cả một tập đoàn cũng chưa dập được bà. Ít ai biết được lai lịch thật sự của mẹ Thân Bích như thế nào. Bà khi còn là nữ sinh, năm đầu cấp ba là đã đạt đai đen tam đẳng karate, phải nói thời đó bà cực kì cực kì bụi bặm, kết một đoàn phái toàn là mấy tên con trai du côn, trong trường không ai là không biết đến Thư đại tỉ, danh tiếng nổi vang khắp trường. Mặc dù là nổi danh lưu manh nhưng Thư đại tỉ không làm gì xấu xa, luôn làm việc trượng nghĩa giúp đỡ những học sinh bị ức hiếp, thế nên tiếng lành đồn xa, càng có nhiều người muốn nhận Thư đại tỉ làm đàn chị. 

Phải nói Thư đại tỉ rất trượng tình trượng nghĩa, dù tính tình có hơi cọc nhưng hễ đụng đến đàn em của đại tỉ là tự biết trước hậu quả. Lần đánh nhau dữ dội nhất của đại tỉ là cuối năm cấp ba. Chẳng là có tên đại ca trường bên kia vì muốn thách thức đại tỉ mà lại ức hiếp đàn ông của cô. Vì thế Thư đại tỉ không ngần ngại gì mà hẹn gặp ở bãi đất trống lúc bảy giờ tối xử lí gọn đẹp. Hai bên đánh nhau liền tù tì một giờ đồng hồ, tên đại ca bên đó thấy đại tỉ bên đây ngang tài ngang sức, kẻ tám lạng người nửa cân không có kết quả liền hòa. Từ sau trận đánh đó, đại ca liền say mê vẻ phong trần lãng du của đại tỉ, mỗi ngày theo đuổi tán tỉnh. 

Không biết đại ca dùng mưu chước gì mà cưa đổ đại tỉ cao ngạo, hai người tính ra yêu nhau đến khi tốt nghiệp đại học, sau đó hai người có một đứa con - chính là Liễu Thân Bích bây giờ. Không sai, đại ca đó chính là phụ thân của Liễu Thân Bích - Liễu Mục Niên. Mẹ Thân Bích từ khi có chồng con đến giờ thì đã gác kiếm giang hồ, không còn như xưa nữa. Mặc dù không còn ngao du giang hồ nhưng tính cách của bà vẫn không thay đổi, chỉ là giấu đi thôi chứ có chuyện gì là bà lại trở về là con người Thư đại tỉ ngày xưa. 

Bây giờ cũng không ngoại lệ, khí thế bức người của bà dọa Thân Bích đầu toát mồ hôi lạnh, Trúc Đình kế bên cũng bị dọa thành cái dạng gì không biết. 

"Mẹ cậu ta vừa mới qua đây kiếm chuyện với chúng ta" - Giọng nói của bà càng ngày càng có xu hướng lạnh hơn. 

"M...Mẹ à... Có gì cũng phải giữ bình tĩnh nghe con kể hết đã" - Thân Bích dùng hết cam đảm để làm dịu bà xuống. 

"Mẹ cho con ba mươi giây để thú tội, không thì tự biết hậu quả. BA MƯƠI GIÂY BẮT ĐẦU" 

"Nếu con đoán thì mẹ cậu ta qua đây để nói chúng con đang hẹn hò nhau đúng không, vì không khi nào tự dưng mẹ cậu ta lại qua đây cả. Và con cũng xin thú nhận là con với cậu ta đang hẹn hò thật, cũng gần mấy tháng rồi. Nhưng con mong mẹ chấp nhận chúng con, những gì tụi con trải qua thật sự là rất gian nan, trước và sau khi hẹn hò đều là những thử thách. Đến khi giây phút tử thần muốn đưa cậu ấy đi con mới biết tình cảm thật sự của con là như thế nào. Sau khi quen nhau, bọn con lại phải đối mặt là vấn đề gia đình, bên gia đình cậu ấy dường như không chấp nhận con, bà ấy luôn tìm cách để tách tụi con ra, sau thấy không được liền cho người truy đuổi bọn con. Mọi chuyện chính là vậy, muốn chém muốn giết tùy mẹ quyết định" - Thân Bích nhắm mắt, giang hai tay che trước mặt Trúc Đình, cậu thật sự sợ mẹ mình sẽ làm gì hắn. 

"Con nói lại, bà ta truy đuổi bọn con bao lâu rồi?" - Mẹ Thân Bích lạnh lùng hỏi. 

"Đã hơn một tháng" - Thân Bích vẫn không mở mắt. 

"Một tháng!!!" - Bà trợn hai mắt lên gằn giọng. 

Thân Bích cảm thấy càng ngày càng nguy hiểm nên gồng mình che chắn. 

"Tại sao lại không nói mẹ biết?" 

"Vì con sợ mẹ không đồng ý, mà mọi chuyện lại đang rối nên không dám làm rối thêm, chỉ dám giải quyết cho xong bên kia rồi sẽ nói với mẹ sau" 

Bỗng Thân Bích cảm nhận được một vòng tay ôm lấy cậu, mở mắt ra thì thấy mẹ cậu ôm lấy cậu, từng giọt nước mắt lăn xuống:"Thằng xú tiểu tử, tại sao chuyện lớn như vậy mà không nói mẹ nghe. Dù sao mẹ cũng là mẹ của con, có chuyện gì cũng phải nói mẹ nghe. Lần này bà ta dẫn chỉ là một vài người, biết đâu nữa bà ta lại dẫn cả một đoàn người đến thì làm sao mà con có thể chống cự. Mẹ biết con giỏi đánh đấm nhưng đối với thế đông con làm sao có khả năng"

Càng nói bà càng khúc xúc động mà ôm chặt hơn:"Bây giờ thằng nhóc con mới chịu nói, đúng là con lớn không thể quản được mà" 

"Mẹ à" - Thân Bích cũng ôm lấy bà, vuốt tấm lưng như đang run lên. 

Cha Thân Bích ở kế bên nãy giờ im lặng cũng ra hiệu với Trúc Đình đi theo vào phòng khách. 

"Cậu hãy trả lời thành thật những gì tôi sắp hỏi" - Một câu cầu khiến làm hắn phải dựng thẳng lưng lên. 

"Câu đầu tiên, cậu là thật sự thích con trai tôi?" - Ông nhìn chằm chằm vào Trúc Đình. 

"Dạ vâng" - Hắn cúi đầu cái rụp không do dự. 

"Thật sự?" - Ông gằn giọng. 

"Chắc chắn" 

"Vậy được rồi" 

Trúc Đình đang căng người chờ câu tiếp theo liền muốn té nhào ra ghế, WTF, chỉ một câu thôi a, sao lại bức người thế này, quả thật làm mình muốn căng đứt dây luôn. Nhưng hắn đâu biết rằng, cha Thân Bích hỏi một câu như vậy cũng đủ biết thành ý của hắn thế nào, ánh mắt của hắn cùng với sự thành khẩn khi gật đầu không do dự đó đã đủ biết được. Hắn hoàn toàn yêu con trai mình, mặc dù mẹ hắn luôn tìm cách để chia cắt chúng nó nhưng tên nhóc này không ngần ngại gì từ bỏ gia sản cùng những lời cấm đoán của mẹ nó để đến với con trai mình, chỉ vậy thôi đã đủ để đánh giá được tụi nó đã nguyện ý cho nhau như thế nào rồi. 

Sau khi hai mẹ con Thân Bích ở bên ngoài ôm nhau khóc xong thì vào phòng khách, thấy hai người nói chuyện như hai người đàn ông bàn chuyện đời nhân sinh phiêu bạc, tình hình xem như cũng đã ổn, gia đình của Thân Bích tuy hơi khác thường một chút nhưng vẫn thấu hiểu tâm lí, họ cũng không quá khó chấp nhận về những vấn đề giới tính, chỉ cần là thật lòng thì có gì là không tốt. Để con trai mình phải lấy một con bé gia giáo không tốt rồi lại tự làm khổ nó thì lúc đó than trời trách đất cũng còn kịp nữa đâu. 

"Bọn con dù sao cũng về rồi thì ăn một buổi cơm đi, lâu lắm gia đình chúng ta mới đoàn tụ thế này" - Mẹ Thân Bích phấn khích đề nghị bọn nhỏ. 

Hai người cũng chẳng có gì mà phải từ chối nên quyết định ăn một bữa cơm gia đình. 

"À mà mẹ, mẹ nói mẹ cậu ta lại đây để tìm cách chia cắt tụi con, vậy mẹ làm thế nào mà mẹ cậu ta lại đi nhanh vậy?" - Theo như Thân Bích đã trải nghiệm thì mẹ cậu ta là loại người không đạt mục đích thì sẽ không từ bỏ. 

"Nhắc tới lại càng tức" - Mẹ Thân Bích nắm chặt lấy thanh đũa trong tay. 

Quay lại khung cảnh của bà với Ninh Mộc Kiều đang nói chuyện. 

Sau khi mẹ Thân Bích nghiến răng: "LIỄU! THÂN! BÍCH" thì bà bình tĩnh ngồi xuống đối diện với Ninh Mộc Kiều. Thẳng thừng mà đáp lại: "Nãy giờ bà nói tóm lại chính là muốn tôi hợp tác chia cắt tụi nó đúng không?" 

"Nói chuyện với người đồng cảnh ngộ thật dễ dàng" - Ninh Mộc Kiều cười nhạt. 

"Xin lỗi nhưng tôi không làm được" - Mẹ Thân Bích nhìn lướt qua nụ cười kia. 

"Cái gì?" - Ninh Mộc Kiều trợn mắt nhìn bà. 

"Tại sao tôi phải cùng bà phá vỡ hạnh phúc của con mình" - Mẹ Thân Bích thản nhiên đáp. 

"Nhưng bà biết tình yêu này là trái với tự nhiên không?" - Ninh Mộc Kiều vẫn không phục. 

"Có cái gì mà trái tự nhiên, tụi nó yêu nhau, thì tụi nó đến với nhau, có cái gì mà trái tự nhiên. Không lẽ Trúc Đình là con bà bà không hiểu nó sao, tôi đây là người ngoài còn hiểu được nó đây, nó thích cái gì là nó sẽ theo đuổi đến cùng. Những gì mà nó làm là bình thường, yêu cứ đến. Người nào cảm thấy những điều này là bất bình thường thì mới đúng là trái với tự nhiên" - Mẹ Thân Bích liên tục đả kích. 

"Bà!" - Ninh Mộc Kiều căm hận không nói được. 

"Những gì mà tôi muốn nói cũng chỉ có thế, tôi nói ít mong bà hiểu nhiều. Số tiền này bà đem về cho, và hi vọng bà đừng làm những hành động này nữa" - Mẹ Thân Bích uống ngụm trà không tiễn khách. 

"Bà hãy nhớ những gì bà nói hôm nay" - Ninh Mộc Kiều tức tối cầm tiền đứng lên đi. 

Và câu chuyện là vậy, Thân Bích cùng tên Trúc Đình kế bên cũng trầm trồ vỗ tay trong bụng, oa, mẹ thật khí phách nha, con ngưỡng mộ mẹ quá. 

"Con nói là bà ta cho người truy đuổi con đúng không?" - Mẹ Thân Bích hỏi. 

"Dạ đúng" - Thân Bích gật đầu. 

"Được, ngày mai mẹ với con đi xử lí ngược lại đám đó, mẹ sẽ cho tụi đó biết được Thư đại tỉ ngày xưa thế nào" - Mẹ Thân Bích hất cằm lên mà tuyên bố. 

Thân Bích cùng Trúc Đình trong lòng vỗ tay hoan hô, hú hú. 

"Hai đứa ăn cơm đi, chắc cũng đã lâu rồi chưa được ăn cơm yên ổn" 

"Dạ vâng, hai người đồng thanh" 

Sau khi ăn cơm no nê, họ người rửa chén người dọn bàn, người quét dọn, không khí hòa hợp vô cùng, một bức tranh gia đình đầm ấm. 

Ninh Mộc Kiều đang vô cùng căm tức, bà ta không những từ chối ý kiến của mình mà còn có ý lăng mạ mình nữa, đúng là mẹ nào con nấy. Tức quá mà, ngày mai mình sẽ san bằng luôn cả nhà họ.

Không cần bà đến san bằng, sáng hôm sau, mẹ Thân Bích... à không phải là Thư đại tỉ cùng với con trai là Liễu Thân Bích đến tận nhà của Ninh Mộc Kiều, đứng trước cổng mà hào hùng hô: "Ninh Mộc Kiều, ra đây tôi có chuyện đây" 

Mới sáng sớm là đã bị gây phiền, đã vậy còn được báo là mẹ con Thân Bích đến đây muốn đàm phán gì đó, bà một bụng tức không muốn nói gì nữa, kêu người ra đuổi mẹ con họ về. 

"Phu nhân có lệnh là không tiếp hai người" - Bảo vệ ở ngoài sừng sững đứng chắn cửa. 

"Vậy thì tôi cũng không còn gì để khách sáo nữa" - Nói xong Thư đại tỉ lên gối hạ bộ ngay tên bảo vệ, hắn đau đớn mà ôm bộ hạ nằm xuống. 

Mấy tên còn lại thấy vậy thì lao lên, không đầy một nốt nhạc sau là xếp hàng mà nằm rạp ra đất, Thân Bích kế bên chưa động tay gì mà không ngừng tung hô mẹ mình, mẹ số một. 

Tiến được vào càng sâu thì lại càng nhiều bảo vệ đi ra ngăn cản hai người, nhưng bao nhiêu đây thì có gì là khó khăn, ngày xưa Thư đại tỉ một chọi một đám còn chưa xi nhê, huống chi chỉ là mấy tên cắc ké, không đáng quan tâm. 

Dẹp loạn lũ lâu la xong, bà nắm lấy một tên đang chèm bẹp dưới đất: "Nói mau, Ninh Mộc Kiều ở đâu?"

Tên bảo vệ đau đớn nheo nheo miệng trả lời: "O... Ở phòng cuối cùng" 

Vứt tên đó qua bên, bà tiếp tục đi đến phòng của Ninh Mộc Kiều. Quả nhiên là còn hai tên đứng ở cửa bảo vệ. 

"Đi ra!!!" - Thư đại tỉ lạnh lùng hạ lệnh. 

Không đợi câu tiếp theo, bà đã tung cước, tên này có phần cao tay hơn mà chặn được, bà liền áp sát về phía Thân Bích: "Bích, hai tên này có vẻ hơn mấy tên kia, cẩn thận đấy" 

Nói rồi hai người chia ra mỗi người xử lí một tên, Thân Bích liên tục tung cước vào tên vệ sĩ, hắn khoa được hết, thấy công kích có vẻ vô hiệu, cậu liền đổi sang đấm. Thân Bích nhanh chóng vụt tới đấm liên tục vào bụng hắn, đòn này tuy không gây tử vong nhưng tổn thương không nhỏ. Bị đấm liên hoàn như thế quả thật đau vô cùng, dịch ruột trào ra từ miệng hắn, cũng đủ biết là như thế nào. Tên bên đây cũng không đỡ hơn là bao mà có khi còn thống khổ hơn, Thư đại tỉ ra tay nổi tiếng ngoan độc, nhắm ngay những điểm yếu mà đánh, nếu không phải là tử huyệt thì cũng là huyệt gây sát thương tuyệt đối. Thân Bích thấy vậy cũng lại góp vui:"Mẹ, mẫu tử song cước" 

"Triển"

Hai người đứng hai bên, tung cước vào hai bên thái dương, tên đó bất tỉnh ngã xuống không còn biết trời trăng, đòn này là một trong những tuyệt kĩ của hai mẹ con, thời gian rảnh là lại đem ra luyện tập, không ngờ cũng có ngày lại dùng đến. 

Sau khi xử xong hai tên bảo vệ, Thư đại tỉ tiến vào phòng Ninh Mộc Kiều, nắm lấy áo bà mà trừng hăm: "Nói cho bà biết, đừng dại dột mà một lần nữa đụng đến bọn nhỏ. Không biết thì tôi nói cho bà biết, danh tiếng của Thư đại tỉ bà thử hỏi người quen của bà chắc không ai là không biết. Chỉ cần là một hành động hèn hạ nào nữa là đừng trách tôi ngoan độc. Bích, về" 

Nói xong hai người đi về bỏ lại Ninh Mộc Kiều đang tức tối mà quăng gối khắp phòng. 

Về nhà, hai người kể lại chiến tích huy hoàng, một đàn ông và một đàn công vô cùng tự hào ôm lấy nương tử của mình mà hôn hôn. 

Tối đó, Thân Bích vô cùng phấn khích kể lại chuyện hồi sáng cho bọn Nhật Băng nghe, nguyên buổi cả bọn cười ha há lên muốn thấy được cảnh đó như thế nào. 

Ninh Mộc Kiều không ngừng nghiến răng tức tối, Thư đại tỉ, bà chờ đó. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK