"Cho tới bây giờ đều không thấy nàng làm qua một bài thơ, thanh danh của nàng sợ là Tần gia tự mình nâng lên đi."
"Nếu thật là có bản lĩnh, sao có thể gả nàng cho Hứa Vô Chu sâu mọt kia, cũng là bởi vì không được cho nên chỉ có thể để Hứa Vô Chu nguyện ý tới ở rể ăn bám a."
"Còn tưởng rằng chính mình là cái gì, nghe nói Tần gia hiện tại loạn trong giặc ngoài, còn tồn tại được bao lâu cũng khó nói."
"Trong ngày đại hôn, trượng phu của mình làm ra sự tình cầm thú, lại đi thanh lâu, có thể tưởng tượng được nàng thất bại cỡ nào, ngay cả nam nhân như Hứa Vô Chu đều không muốn đụng vào nàng. Nàng đều không giữ được tình cảm đối phương a."
"Cái gì mà lấy văn nhập đạo, thật sự là buồn cười. Nói không chừng cùng trượng phu phế vật kia là một dạng, đều là trong bụng toàn bao cỏ."
". . ."
Nữ nhân mỉa mai người khác so với nam nhân càng thêm chanh chua. Hứa Vô Chu ở phía xa nghe đều cảm thấy không chịu nổi.
Tần Khuynh Mâu an tĩnh ngồi ở chỗ đó, đối với những lời mỉa mai cũng không để ý. Nhưng mà Tần Khuynh Mâu không thèm để ý thì Hứa Vô Chu hắn rất để ý.
Một cái mỹ nhân yếu đuối như vậy nói thế nào cũng là thê tử cùng hắn đại hôn. Hắn đều không nỡ nói một câu, sao có thể để những bà tám này châm chọc khiêu khích.
Huống chi, là người đã trải qua thơ Đường Tống tẩy lễ như hắn, để cho thê tử của mình bị người lấy thi từ đến vũ nhục, đây là ném đi mặt mũi người Địa Cầu đó a, Hứa Vô Chu sao còn có thể nhịn khẩu khí này?
Hứa Vô Chu trên tay chồng chất một chút trang giấy bị hắn dùng lực lượng vung nhẹ lên, vô thanh vô tức rơi trên mặt bàn bên người Tần Khuynh Mâu.
"Ngươi đây là làm gì?" Vũ Phong không hiểu hỏi.
"Một chút bà tám nhìn thấy liền rất phiền lòng, cũng nên có người đánh mặt của các nàng?" Hứa Vô Chu tùy ý đáp.
Vũ Phong nghi hoặc, một trang giấy thì đánh mặt như thế nào? Hắn nhịn không được thuận theo ánh mắt Hứa Vô Chu nhìn qua.
Một đám nữ tử, trước đó các nàng còn quanh co lòng vòng mỉa mai, nhưng mà sau khi có người nói thẳng với Tần Khuynh Mâu, những người này cũng không tiếp tục che giấu nữa, nói chuyện càng ngày càng khó nghe, Tần Khuynh Mâu cũng nhịn không được nhíu mày.
"Ra vẻ cái gì mà ra vẻ, gì mà Lâm An thành đệ nhất mỹ nhân, gì mà lấy văn nhập đạo, đều là tự biên tự diễn đi, cũng không biết có tự xấu hổ hay không."
"A, đống giấy xếp trên bàn này là thơ ngươi viết ra đi. Haha, biết mình viết rác rưởi nên tự ti mặc cảm không dám lấy ra sao." Một nữ tử đôi mắt sắc bén phát hiện trang giấy trên bàn Tần Khuynh Mâu, bật cười một tiếng liền đưa tay lấy đi, "Ta ngược lại muốn xem xem ngươi viết cái gì. Thủy Điệu Ca Đầu. . ."
Nữ tử này gọi Hoàng Anh, Hoàng gia là gia tộc phụ thuộc vào Lý gia trong lục đại gia tộc, nàng rõ ràng biết lúc này Lý gia đang chèn ép Tần gia nên tự nhiên vui vẻ nhảy ra mỉa mai Tần Khuynh Mâu.
Nàng cầm trang giấy đang muốn đọc lên chế giễu Tần Khuynh Mâu, chỉ là nàng vừa đọc câu đầu tiên, lúc chuẩn bị đọc câu thứ hai bỗng cả người âm thanh liền im bặt mà dừng lại, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.
Nguyên bản đám nữ tử cùng chung mối thù với Hoàng Anh hai mặt nhìn nhau, nghĩ thầm Hoàng Anh đang làm gì? Đột nhiên không nói lời nào là sao?
Có một nữ tử nhịn không được, cầm lấy trang giấy trong tay Hoàng Anh, trực tiếp nhìn vào phía dưới liền nói ra.
"Trăng có tự thuở nào
Nâng chén hỏi trời xanh
Hỏi lầu các trên trời cao
Năm nay là năm nào
Ta muốn cưỡi gió lên cao
Lại sợ lầu quỳnh điện ngọc
Ở cao thế rét chịu làm sao
Ta đứng lên múa bóng Trăng theo người
Có gì vui hơn ở dưới cõi đời
Trăng soi khắp gác tía
Xuống cửa màn gấm che
Soi đến cả người có tâm sự không ngủ
Trăng giận gì người thế
Sao giờ chia ly cứ tròn ?
Người có buồn, vui, hợp, tan
Trăng có tối, sáng, tròn, khuyết
Việc này xưa nay khó vẹn toàn
Nhưng mong người về lâu dài
Ngàn dặm cùng chia vẻ đẹp với Trăng
Tần Khuynh Mâu tại Thạch gia văn hội làm thiên này."
Một bài thơ đọc xong có người hít vào một ngụm khí lạnh, khiếp sợ nhìn xem Tần Khuynh Mâu, bốn phía yên tĩnh giống như chết. Nguyên bản một đám nữ tử ghen ghét căm thù Tần Khuynh Mâu, lúc này đều ngây dại. Thậm chí có người, nghe bài thơ này. . . Trên thân nổi lên cả da gà.
Các nàng coi như là bao cỏ cũng nghe ra được đây là một bài thần tác. Huống chi người dám đến mỉa mai Tần Khuynh Mâu dù sao cũng hơi có tài học.
Vũ Phong một mực chú ý bên này, sau khi hắn nghe được bài thơ này, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Hứa Vô Chu, chấn động trong mắt khó mà che giấu, đây là bài thơ Hứa Vô Chu sáng tác?
Một đám thiếu nữ tử lúc này mặt đỏ tới mang tai, các nàng chỉ cảm thấy mặt mình bị đánh rung động đùng đùng.
Tần Khuynh Mâu nói không muốn bêu xấu là đang cho các nàng lưu chút mặt mũi. Nhưng mà các nàng làm cái gì, tự mình đem mặt đưa qua cho người ta tát, mắng người ta là có tiếng mà không có miếng, vũ nhục nàng là phế vật trong bụng đều là bao cỏ.
Đây là chửi ai? Mặt các nàng nóng bỏng lên, đây là chửi chính mình a.
Tần Khuynh Mâu lúc này cả người cũng ngây ngốc, nàng tự nhiên cũng cảm giác được bài thơ này sao mà kinh diễm. Nhưng mà. . . Đây không phải nàng làm a.
Tần Khuynh Mâu cầm trang giấy lên sững sờ nhìn xem.
"Trăng có tự thuở nào? Nâng chén hỏi trời xanh. Hỏi lầu các trên trời cao, đêm nay là năm nào. . ."
Mỗi một câu đều mang thần vận, có vô tận ý cảnh. Tần Khuynh Mâu nhịn không được đắm chìm tại trong đó, cảm giác giờ khắc này nàng đang trong bài thơ này thân thể nhịn không được run lên bần bật.
Mà ngay tại thời điểm thân thể nàng rung động, giữa thiên địa bỗng nhiên linh khí cuồn cuộn, phát ra âm thanh ầm ầm, những thiên địa linh khí này trút xuống bao trùm Tần Khuynh Mâu, linh khí bao bọc lấy nàng giống như là mạng che mặt bịt kín một tầng mông lung, tăng thêm cho nàng vô tận thần tú, chân dài đứng nghiêm ở đó để thiên địa đều phai mờ, vạn vật đều mất đi ánh hào quang.
"Nàng lấy văn nhập đạo." Có người kinh hô hoảng sợ nhìn xem Tần Khuynh Mâu, mang theo vẻ mặt không thể tin được.
Hai người Mao Vĩnh Lượng cùng Lý Khanh Phỉ đang đi ra vừa hay nhìn thấy một màn này, bọn hắn sắc mặt kịch biến, con ngươi nhìn chằm chặp Tần Khuynh Mâu mang theo đầy kinh dị.
"Một bài thơ giúp người nhập đạo!" Vũ Phong nhịn không được nhìn về phía Hứa Vô Chu bên cạnh, người này một mực ngoài dự đoán của mọi người. Hiện tại thế mà lấy một bài thi từ liền có thể giúp người khác nhập đạo.
Vũ Phong khó có thể tin gia hỏa này có thể nghịch thiên như thế? Y thuật, kiếm thuật, Văn Đạo tất cả đều kinh diễm như vậy?
Bài thơ này hay bao nhiêu, Vũ Phong rất rõ ràng. Hắn mặc dù bất học vô thuật nhưng phẩm vị vẫn phải có, đây tuyệt đối là một bài truyền thế chi tác. Hắn rất khó tin tưởng Hứa Vô Chu có thể làm ra tới.
Thế nhưng là hắn tận mắt nhìn thấy Hứa Vô Chu viết a, cái này khiến Vũ Phong có chút hoài nghi nhân sinh!