Phong Vương yên lặng nằm trên ngự sàng, đôi mắt đen như mực của ông lúc này đã mất đi sự tinh tường và sắc bén, chỉ còn lại một màu sắc ảm đạm nhìn chằm chằm vào long trướng màu vàng trên đỉnh giường. Tấm long trướng này có thêu hình một con rồng lúc ẩn lúc hiện giữa những vầng mây, ngẩng đầu ngạo nghễ bay lên chín tầng trời.
“Đại vương, thế tử đã đến!”. Có tiếng nội thị nhẹ nhàng vang bên tai.
Ông quay đầu lại nhìn thì đã thấy Lan Tức đứng bên cạnh giường mình từ bao giờ, thần tình bình tĩnh sâu xa khó hiểu, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt tao nhã ung dung, vĩnh viễn không bao giờ mất đi.
“Các ngươi lui ra đi.”. Phong Vương phân phó.
“Dạ.”. Tất cả chúng cung nhân, nội thị lặng lẽ lui ra.
“Không biết phụ vương triệu nhi thần đến đây có chuyện gì?”. Lan Tức hơi khom người hỏi.
“Ngồi xuống.”. Phong Vương giơ tay lên.
“Đa tạ phụ vương.”. Lan Tức ngồi xuống hàng ghế cẩm trước giường.
Phong Vương âm thầm nhìn Lan Tức, nhìn người con trai thông minh nhất và cũng đáng sợ nhất của ông.
“Bây giờ thì ngươi vừa lòng chưa?”. Rốt cuộc Phong Vương cũng mở miệng hỏi.
“Vừa lòng?”. Lan Tức dường như có chút nghi hoặc ngước mắt lên nhìn Phong Vương: “Không biết phụ vương đang ám chỉ điều gì?”.
Phong Vương cố gắng nhếch môi cười, khuôn mặt tái nhợt đầy những nếp nhăn, ông nói: “Ngươi không cần phải giả vờ trước mặt ta, cứ cho là ngươi lừa được hết những người trong thiên hạ nhưng không lừa được ta đâu. Đừng quên ngươi là con trai ta, không ai hiểu con bằng cha mẹ!”.
Lan Tức nghe vậy cũng cười cười, cười đến vân đạm phong thanh: “Nhi tử của phụ vương nhiều lắm, chắc gì người đã hiểu hết.”.
Phong Vương bình tĩnh nghe những lời có vẻ hơi bất kính của hắn, quan sát cặp mắt đen láy sâu thẳm giống y như cặp mắt mình: “Ngươi hận ta đến thế sao? Ngươi cho rằng làm như vậy thì có thể phai nhạt hận, tiêu tan oán?”.
“Hận? Oán?”. Lan Tức vừa nghi ngờ vừa buồn cười hỏi ngược lại: “Phụ vương, nhi thần hiếu thuận với người còn không kịp, lấy đâu ra hận, lấy đâu ra oán? Huống hồ… Người cũng biết, nhi thần giỏi nhất là làm cho cuộc sống của mình viên mãn và thoải mái, hà cớ gì phải rước thêm phiền não vào thân!”.
Phong Vương chỉ bình tĩnh dõi theo hắn, tựa như muốn nhìn xuyên thấu hết nội tâm của người con trai này, thật lâu sau, ông mới dời mắt nhìn đỉnh trướng thêu hình rồng bay lượn, nhẹ nhàng thở dài: “Những năm gần đây, không phải… không phải con muốn báo thù cho mẫu hậu ư?”.
“Báo thù cho mẫu hậu?”. Lan Tức lại càng tỏ ra khó hiểu hơn, đôi con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào phụ thân của hắn, sâu trong ánh mắt hàm chứa một tia giễu cợt cực nhỏ: “Mẫu hậu năm xưa không phải vì cứu người mà bị thích khách giết chết tại Hoàng Cực Cung sao? Hơn nữa đám thích khách kia đã bị người ‘Thiên đao vạn quả’ [1] rồi, thù cũng đã sớm được báo!”.
[1] Thiên đao vạn quả: chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây. Một hình phạt lăng trì róc xương thời phong kiến.
Phong Vương bỗng nhiên nhắm mắt hồi tưởng lại chuyện gì đó, tựa như cũng muốn lảng tránh những chuyện tàn nhẫn đã xảy ra. Một hồi lâu sau ông mới khàn khàn mở miệng: “Ta vốn nghĩ là con không biết gì, dù sao khi đó con cũng chỉ mới bốn tuổi, thế nhưng bốn tuổi mà con đã dám đẩy đệ đệ của mình từ trên bậc thang trăm bậc xuống thì ta liền hoài nghi, chẳng lẽ con đã biết được sự thật? Con là một hài tử thông minh tột đỉnh, ta thật sự… luyến tiếc con, ta nghĩ con còn nhỏ như vậy, lâu ngày rồi cũng sẽ quên. Huống chi tứ đệ của con cũng đã biến thành người tàn tật, có lẽ con sẽ không oán hận nữa. Chỉ là ta vẫn không ngờ rằng, hai mươi hai năm qua, con vẫn chưa hề quên được chuyện này, hóa ra con vẫn…”.
Nói đến đây ông chợt dừng lời, đôi tay đang buông lỏng hai bên giường bất ngờ nắm chặt lại, ông khép mắt, làn da tái nhợt nổi đầy gân xanh: “Con… Ngày đó trên Đài Tức Phong, Nhâm Xuyên Vũ giả vờ thét lên kinh hãi để ngăn Phong Vương cứu ta… Con… con thật sự hận ta đến vậy sao? Con muốn thấy ta chết trong tay của thích khách cho bằng được? Bọn Tứ Vương Nhi cho dù có dị tâm nhưng bằng khả năng của con, sau khi đăng vương con hoàn toàn có thể ngăn chặn bọn chúng… Chuyện ở Đài Tức Phong vốn dĩ không thể phát sinh, mà con… lại mượn dị tâm của chúng để… Con muốn giết hết thân nhân của mình sao?!”.
Phong Vương nói đến câu cuối cùng thì đã khàn hẳn giọng, hô hấp dồn dập rối loạn, đôi mắt đột nhiên mở ra sáng quắc như ánh mặt trời. Ông chăm chú nhìn người con trai trước mặt, người con trai đã khiến ông rất tự hào, cũng khiến ông phải đề phòng cảnh giác: “Ta biết con có rất nhiều chứng cứ… Nếu ta không động thủ, không xử trí bọn chúng, nếu ta dặn Vương thúc của con giấu nhẹm chuyện này, con sẽ tự công bố cho hậu thế có đúng không? Sau đó, con muốn cho người trong thiên hạ phẫn nộ rồi đòi xét xử hết tất cả?! Con thật sự không muốn để lại một người thân nào ư? Thật sự chỉ muốn một mình mình độc bá thiên hạ thôi ư?!”.
Ông giơ tay lên, khẽ mở mắt, vuốt vuốt lồng ngực mình: “Năm xưa… Năm xưa Bát đệ bảo ta lòng dạ hiểm độc, còn con… chỉ có thể nói là hơn chứ không kém! Ta… Ít ra ta còn chưa đuổi cùng giết tận, còn chừa lại đường sống cho người khác. Nhưng mà con… Nếu con cứ cố chấp như vậy, cho dù có nắm được thiên hạ này, thì cũng mãi chỉ là ‘Người cô độc’!”.
Phong Vương nói một mạch xong đã thở hồng hộc, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt trở nên bi phẫn và đau thương.
Nhưng cho dù lời nói của ông có sắc bén ra sao, cảm xúc có mãnh liệt thế nào, Lan Tức vẫn chỉ lạnh nhạt lắng nghe, cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, hai tay siết chặt lại như đang nắm chặt thứ gì đó.
Trong phòng trở nên lặng lẽ, chỉ còn mỗi tiếng hít thở của Phong Vương.
“Phụ vương gọi nhi thần đến đây chỉ để giáo huấn nhi thần thôi sao?”. Lan Tức sau cùng mới thản nhiên cất lời, ánh mắt hờ hững nhìn sắc mặt tái nhợt đầy mỏi mệt của Phong Vương. Đối với vị phụ thân này của hắn, hắn không có một chút cảm xúc, cho dù là một tia oán hận. Đáng tiếc, cả cuộc đời này chỉ có thể xem ông như người xa lạ, thật là việc đáng buồn nhất trên thế gian…
“Thời gian của ta không còn nhiều, Hắc Phong Quốc sẽ sớm vào tay con, hy vọng con dừng lại tại đây.”. Phong Vương ổn định cảm xúc, có chút mệt mỏi nhắm mắt nói, khuôn mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc: “Bọn họ dù sao cũng là thân nhân có cùng huyết mạch với con!”.
“Ha ha… Thân nhân có cùng huyết mạch… Ha ha… Tôi chưa bao giờ có thân nhân!”. Lan Tức khẽ bật cười thành tiếng, ngẩng đầu lên vô cùng tao nhã, đôi mắt xanh đen không hề lộ ra ý cười, chỉ ẩn chứa khí lạnh ngàn năm làm đóng băng trái tim người khác: “Tôi chỉ biết từ lúc còn nhỏ, tất cả những người xung quanh đều muốn lấy mạng tôi, tất cả những người mà ông bảo là thân nhân có cùng huyết mạch này!”.
Lời vừa nói ra, Phong Vương bỗng nhiên mở to mắt nhìn Lan Tức, ông thở dài im lặng không đáp.
“Nhưng mà phụ vương à, ông cũng đoán sai rồi, thật ra tôi chưa từng hận ai hết.”. Lan Tức nhìn Phong Vương khẽ lắc đầu có chút tiếc nuối, chẳng biết là hắn đang tiếc nuối ông phán đoán sai hay là tiếc nuối bản thân mình không oán hận ai hết: “Năm tuổi tôi đã nghĩ thông vấn đề này rồi. Phụ thân thì sao? Huynh đệ thì sao? Trên đời này… không ai có nghĩa vụ phải đối xử tốt với ai. Đối với những kẻ kia cũng vậy, chúng ác thì tôi ác, dù sao ai cũng vì lợi ích riêng của mình! Cho nên… những thứ đó, tôi đã sớm nhìn thấu, đã sớm quen rồi…”.
Ngữ khí của hắn vô cùng lãnh đạm không chút cảm xúc, thanh âm nhẹ nhàng như làn nước gợn chảy qua không để lại dấu vết. Hắn cúi đầu, mở tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một cây trâm phỉ thúy bị bẻ gãy, thân trâm xanh biếc, trên đỉnh đầu có dính một vết màu đen, đó là… một vết máu đã khô từ lâu!
“Phụ vương có thấy cây trâm này quen không? Người cũng biết, trí nhớ của nhi thần từ nhỏ đã rất tốt, chỉ cần nhi thần nhìn thấy thứ gì rồi thì chắc chắn sẽ không quên. Cây trâm này không phải là của mẫu hậu, nhưng nó lại nằm trong người của mẫu hậu.”. Lan Tức đưa cây trâm lại gần Phong Vương, dường như muốn cho ông nhìn thấy rõ ràng, lại dường như muốn cho ông ngửi mùi máu tươi đã khô cạn: “Sau khi mẫu hậu mất, nhi thần vẫn thường nằm mơ thấy người, người cầm một cây trâm phỉ thúy dính máu trong tay, hai hàng nước mắt đẫm máu nhìn nhi thần… đau đớn lắm… Nhi thần ngày đêm không thể ngủ được!”. Hắn nói xong chợt ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Phong Vương, khóe môi khẽ hiện lên một nụ cười nhàn nhạt lạnh lẽo, đôi đồng tử buốt giá như băng lãnh: “Người có biết, những kẻ nào đã làm chuyện trái với lương tâm, chỉ cần một phép thử cũng sẽ hoảng sợ để lộ ra sơ suất.”.
Vừa dứt lời, hắn liền thu lại chiếc trâm, ánh mắt dõi theo vết máu đen đặc trên đỉnh đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết máu đó: “Vết máu trên đây là của mẫu hậu, mẫu hậu chắc chắn không thể yên nghỉ, thân là con, đương nhiên tôi phải hiếu thảo với người! Cho nên… ở Hắc Phong Quốc, những kẻ có cùng huyết thống thì sao? Chẳng phải ai cũng là người xa lạ, là kẻ thù muốn lấy mạng tôi ư? Tôi đâu có làm gì sai? Những việc này, tôi làm đều là vì mẫu hậu, là vì người thân duy nhất trên đời của tôi …Tôi muốn tỏ lòng hiếu đạo với người…Tôi còn muốn… lấy được những thứ mà mình mong muốn!”.
Hắn vẫn thản nhiên tao nhã nói từng chữ một, không chút kích động cũng không chút phẫn hận nhìn Phong Vương, khẽ nhếch môi cười như không cười: “Cho nên phụ vương không cần cho rằng nhi thần làm là vì oán hận, nực cười lắm! Trên đời này không có thứ gì là nhi thần không làm được, nhi thần muốn làm là làm, muốn có là có.”.
Phong Vương lẳng lặng nhìn người con trai đang ngồi trước mặt, dung mạo này, phong thái này, thần sắc bình tĩnh và… lời nói vô tình này… Thật giống mình của ngày xưa!
“Về phần phụ vương cho rằng nhi thần quá đáng…Thì người có biết, những năm gần đây, vị Bách Lý vương hậu tôn quý của người… Thằng con trai thông minh hiếu thuận ‘Vương Nhi’ của người, đã đối xử với tôi thế nào không? Như vậy có gọi là quá đáng? Có gọi là lòng dạ hiểm độc không?”. Lan Tức tiếp tục nói, cúi đầu nhìn chiếc trâm xanh biếc trong lòng bàn tay mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy gảy nó, lại giống như đang gảy vào lồng ngực Phong Vương: “Phụ vương, mấy năm nay nếu tôi ngu ngốc chậm chạp hơn một chút, thì cho dù có trăm cái mạng cũng chẳng đủ dùng!”.
Lan Tức ngẩng đầu nhìn khuôn mặt không chút biến đổi lại không thể nói nên lời của Phong Vương, ung dung tao nhã cười nhàn nhạt, hắn cúi người quan sát ông, đôi con ngươi đen nhánh ánh lên tia sáng lạnh lẽo: “Trước khi nói nhi thần vô tình hiểm độc thì phụ vương người nên nhìn lại chính bản thân mình. Chưa đề cập đến năm đó… Chỉ những năm gần đây thôi, người không thể không biết những gì vị vương hậu kia đã làm, vậy sao người không can thiệp? Sao người không ra tay cứu nhi thần?”.
Hắn khẽ lui về đằng sau ngồi xuống hàng ghế gấm, nụ cười trên mặt càng lúc càng nhạt nhòa, thanh âm càng ngày càng nhẹ đi, chỉ có vẻ mặt vẫn vô oán vô hận, đầu ngón tay không ngừng vuốt ve như muốn lau đi vết máu, lại như muốn nhẹ nhàng an ủi chiếc trâm: “Những người vô tình trên đời này nhiều lắm. Nhi thần… Ha ha… chẳng qua chỉ là một kẻ trong số đó thôi. Nhi thần chỉ muốn bảo vệ mình, muốn mình sống cho thật tốt, như thế có gì là sai!”.
“Bổn vương không có tư cách thuyết giáo con, nhưng mà…”. Phong Vương im lặng hồi lâu rốt cuộc cũng mở miệng, cặp mắt đen như mực của ông thoáng hiện một tia ôn nhu, tiếc nuối và bất đắc dĩ nhìn Lan Tức: “Một đời bổn vương… được thiên hạ tán tụng ‘Cơ trí vô song, kinh thiên địa vĩ’, nhưng bổn vương vẫn còn nhớ rõ năm ấy khi ta đăng vương, Bát đệ đã từng nói ta là người ‘Hư tình giả nghĩa, ích kỷ lãnh khốc, âm ngoan tàn độc’. Dù rằng những năm gần đây, Bát đệ cũng không còn nhắc đến nữa, nhưng bổn vương tự biết, bổn vương không phải là người tốt gì. Cả đời ta cũng chỉ vì chính mình, vì quyền lực, vì danh lợi… Nhìn thì có vẻ rất hào nhoáng vinh quang, thế nhưng… đến phút cuối mới cảm thấy mình thật thất bại! Tức nhi, con là người thông minh nhất trong số các nhi tử của ta, cũng là người giống ta nhất. Ta không hy vọng con sau này cũng sẽ giống ta, sống đến cuối cuộc đời lại không biết mình đã nắm bắt được thứ gì…”.
Phong Vương khẽ cúi đầu, mở tay ra nhìn lòng bàn tay của chính mình. Đôi tay này chỉ còn lại một lớp da bọc xương xanh xao, không thể nắm lấy được thứ gì nữa.
“Cuộc đời ta… có rất nhiều mỹ nhân, có đến hơn hai mươi danh mỹ nữ, nhưng cũng không để một ai trong lòng. Ta cho bọn họ địa vị cao sang, cho bọn họ vinh hoa phú quý, nhưng lại chưa bao giờ cho bọn họ được chân tình! Vốn dĩ không đối xử thật lòng với nhau thì làm sao có thể có thứ gọi là chân tình? Tức Nhi, con muốn đi con đường như ta sao? Muốn trở thành người chỉ còn hai bàn tay trắng sao?”. Phong Vương chuyển mắt nhìn Lan Tức, đôi con ngươi ánh lên sự trìu mến và đau thương: “Tức Nhi, tuyệt tình với người chính là tuyệt tình với mình, nên để lại một con đường sống cho cả hai. Phụ vương đời này cũng chỉ có thể để lại cho con một lời khuyên chân thành nhất!”.
“Ha ha… Phụ vương à, giờ người mới nhớ rằng người là cha?”. Lan Tức cười nhàn nhạt bình tĩnh nhìn phụ thân, nhìn đôi con ngươi đen láy phản chiếu hình ảnh của chính mình, sau đó vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay gầy còm của ông: “Người yên tâm, từ nay về sau, nếu những nhi tử thông minh còn lại của người biết điều một chút, chắc chắn bọn chúng sẽ sống yên bình cho tới già. Người cũng biết, nhi thần thích sạch sẽ, không thích tự làm bẩn tay.”.
“Tức Nhi, con thật sự không hận phụ vương?”. Phong Vương cố chấp hỏi một câu.
Lan Tức khẽ cau mày, phụ vương thánh minh nổi tiếng hôm nay lại rơi vào bước đường này? Cảm khái, hối hận, lo âu… Bởi vì ông ta đã già cả sắp chết? Hắn nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhi thần thật sự chưa bao giờ hận người, cũng chẳng hận kẻ nào trong Hắc Phong Quốc!”.
“Không thích thì không hận?”. Phong Vương cười cười, cười đến cô độc mà trống vắng: “Thôi, thôi, con đi đi.”
“Nhi thần bái biệt phụ vương.”. Lan Tức đứng dậy cung kính thi lễ, hắn chỉ thi lễ duy nhất một lần trong đời với cha mình…
“Ừ!”. Phong Vương khẽ gật đầu, ánh mắt không muốn xa rời nhìn Lan Tức.
Lan Tức đi đến cửa chợt dừng lại, quay đầu nhìn Phong Vương nói một câu: “Phụ vương, nhi thần không giống người. Cả đời người không biết mình muốn gì, không thể nắm bắt được thứ gì, nhưng nhi thần biết rõ bản thân muốn gì nhất.”. Đôi mắt đen không gợn sóng của hắn trong phút chốc hiện ra quang mang sáng như tuyết: “Nhi thần muốn đạp lên vạn dặm giang sơn, cùng với bạn đời trải qua thương hải tang điềm [2], dắt tay nhau vượt qua núi đao biển kiếm! Hai chuyện này, nhi thần đều có thể nắm bắt được!”.
[2] Thương hải tang điềm: bãi bể hóa nương dâu, những sự thay đổi lớn lao như ruộng dâu biến thành biển xanh, ý chỉ những biến động đổi thay trong vũ trụ, trong đời sống con người.
Nói xong hắn bước chân ra khỏi cửa, một tia sáng mặt trời xuyên qua bức rèm cao chiếu vào trong phòng.
“Con chắc chắn nàng sẽ cùng con trải qua thương hải tang điềm, vượt qua núi đao biển kiếm?”. Phía sau bỗng truyền đến thanh âm cực nhỏ của Phong Vương: “Song vương có thể cùng chung bước?”.
Lan Tức không khỏi dừng lại, một lát sau, hắn mới quay đầu, nở một nụ cười tươi tắn: “Phụ vương, nhi thần suýt chút nữa quên nói với người, nếu người còn thương Bách Lý Hậu… thì đừng để cho nhi thần nhìn thấy bà ta, mẫu hậu… Người vẫn hay đến thăm nhi thần!”.
Nụ cười của hắn nhẹ nhàng như làn gió xuân, bộ dáng vô cùng tuấn nhã, lời nói cũng rất thân thiết… Chỉ có đôi mắt không thể nào che giấu được sự lạnh lùng tàn khốc đến thấu xương. Phong Vương bất giác không khỏi rùng mình!
Hắn hất bức rèm che, phóng ra ngoài cửa, không khí nóng bức phả vào trong mặt, một làn gió nhẹ thoảng qua ống tay, dường như muốn xua đi mùi thuốc trong phòng bám trên tay áo. Hắn ngẩng đầu, ánh mặt trời thật quá cao xa, quang mang chói lóa gai mắt.
“Hoàng Cực Cung này cũng nên mai táng rồi.”. Một thanh âm vô cùng nhỏ hòa vào trong gió như muốn nói cho ai đó nghe. Lan Tức mở tay ra, nhìn cây trâm ngọc phỉ thúy trong tay mình, sau đó vung tay lên, cây trâm ngọc tức khắc bắn vào một gian phòng giữa Hoàng Cực Cung, cắm vào thanh xà nhà bằng gỗ, một tia sáng xanh biếc chợt lóe: “Mẫu hậu, tạm biệt!”.
Đầu tháng năm năm thứ mười tám, Phong Vương băng hà, thế tử Lan Tức kế vị tại Điện Chiêu Minh.
Trung tuần tháng năm cùng năm, Hoàng Vương Hoàng Quốc thoái vị, thế tử Hoàng Triều cũng kế vị thay vương.
Mà đồng thời hai nước Bạch, Nam lại phát động chiến tranh với Vương vực, trong vòng một tháng mỗi bên đều chiếm được một tòa thành.
Đầu tháng sáu, Hoàng Triều dùng Huyền Tôn Lệnh kêu gọi anh hùng trong thiên hạ: San bằng hủ triều, chấm dứt loạn thế. Tẩy sạch thiên hạ, kiến lập nghiệp lớn!
Lời này vừa phát ra, những người đã sớm thất vọng hoàn toàn với đế quốc Đông Triều, muốn tạo dựng công lao sự nghiệp, muốn tên tuổi lưu danh sử sách ai nấy đều hưởng ứng, gia nhập Hoàng quân.
Ngày bảy tháng sáu, Hoàng Triều ban bố chiếu thư: Tự lúc cô gia lập chí tới nay, đường dài đằng đẵng, may thay được Ngọc công tử Ngọc Vô Duyên chỉ điểm trợ giúp, cô gia mới có được ngày hôm nay. Cô gia muốn tấn phong người làm Thái Tể, nhưng người lại không có chí thanh vân [3], chỉ muốn làm tri âm tri kỷ. Nay cô gia bái người làm Vương Sư, phàm là con dân Hoàng Quốc đều phải tôn kính.
[3] Thanh vân: mây xanh, trời cao. Ý chỉ địa vị quý tộc, cao sang cao quý.
Chiếu vừa ban bố thiên hạ, những người còn chút do dự đều hạ quyết tâm. Ngọc công tử lòng mang thiên hạ, phong thái tiên nhân cũng đã nguyện trợ giúp Hoàng Vương, ta đây còn sợ hãi nghi ngờ điều gì? Lúc này, những người ngày xưa chịu ân của Ngọc Vô Duyên hay chân thành sùng bái chàng đều sẵn sàng góp sức cho Hoàng Triều. Trong thời gian ngắn, người ở các nơi, các quốc gia đều đổ về Hoàng Quốc nhiều vô số kể.
Hoàng Triều vừa phát chiếu thư, Hoa Vương Hoa Quốc lập tức thông cáo thiên hạ ký kết hiệp ước liên minh cùng Hoàng Quốc, hai nước đồng thể, cùng khai sáng tân Càn Khôn.
Mà đồng thời, tân vương Lan Tức Hắc Phong Quốc cũng ký kết hiệp ước liên minh với nữ vương Tích Vân Bạch Phong Quốc, hai nước tuyên thệ đồng thể, cùng tiến cùng lui, đồng thời cũng ban bố vương chiếu kêu gọi anh tài trong thiên hạ: Phạt loạn thần nghịch tặc, cứu bá tánh sinh linh, lọc không gian thế giới.
Chiếu đến tai những người trung thành với Đông Triều, căm ghét hai nước Hoa, Hoàng trơ trẽn ngang nhiên tạo phản, thống hận hai nước Bạch, Nam phát động chiến tranh xâm phạm Đế nhan, đặc biệt để dân chúng Vương vực chịu nỗi khổ chiến loạn hưởng ứng lời kêu gọi sâu sắc. Những ai muốn chấm dứt thời loạn thế, những nhân sĩ trọng cảnh thái bình và những người muốn nếm thử cảm giác “Lọc không gian thế giới” đều ra sức hướng về hai nước Bạch Phong Quốc, Hắc Phong Quốc.
Hai nước Bạch Phong, Hắc Phong mặc dù không có công tử đệ nhất thiên hạ giúp sức, nhưng tiếng đồn Bạch Phong Hắc Tức chính là Phong Vương, Tức Vương càng ngày càng lan rộng, danh tiếng của Bạch Phong Hắc Tức cũng vang dội không kém gì Ngọc Vô Duyên. Hơn nữa năm đó Lan Tức đã ra tay cứu giúp nhiều người, những người trong thiên hạ chịu ân hắn không biết bao nhiêu cho hết, vì vậy những kẻ muốn báo ân hay tôn sùng Bạch Phong Tịch, Hắc Phong Tức đều gia nhập liên quân Bạch Phong, Hắc Phong.
************************************************** ************************************
Ngày mười tám tháng sáu, thời tiết thập phần sáng sủa, vầng mặt trời treo cao trên không rải lên những tia sáng khắp vùng Cửu Châu.
Đài Võ Di tại Hoàng Đô là nơi các quốc vương Hoàng Quốc điểm tướng, hôm nay được Hoàng Vương dùng làm nơi sắc phong tướng lĩnh, kiểm duyệt tam quân. Cả tòa đài tràn ngập cờ bay phấp phới, trường thương san sát nhau, toàn quân đứng yên không phát ra tiếng động, một cảm giác trang nghiêm lan tỏa khắp chốn.
Từ trên đài cao nhìn xuống mặt đất cách nhau khoảng hơn trăm bậc, lúc này ở xa xa đang có hai bóng người đuổi bắt. Nếu là lão binh thì tự hiểu đây là màn “Tranh chức” hàng năm đều tái diễn, nếu chỉ là người có kinh nghiệm thì dù đang đứng thẳng cũng phải ngó xuống phía dưới đài, căng lỗ tai ra lắng nghe.
“Bà cô thối, ngươi đứng lại cho ta, bất luận thế nào cũng không cho phép ngươi cướp vị trí của ta!”. Một giọng nam vô cùng tùy tiện kêu gào.
“Hừ, đồ con lừa, có ngon thì thắng ta đi rồi nói!”. Một thanh âm nữ tử cũng không chút khách khí phản bác.
“Bà cô chết bầm, ta không tin lần này ta không thắng nổi ngươi!”. Nam tử tăng tốc chạy về phía trước, chạy nhanh như vậy mà ngữ khí vẫn không ngừng, đủ để thấy công lực của hắn thâm hậu thế nào.
“Lần nào mà ngươi chẳng nói như vậy, cũng có thắng nổi đâu, đồ con bò ngu ngốc vô dụng!”. Nữ tử chế giễu, chân cũng không chút chậm chạp, luôn chạy trước nam tử hai bước.
“Ơ ơ! Bà cô thối kia, dám chửi ta ư!? Ngươi dám phạm thượng cấp trên, ta kêu vương huynh chém chết ngươi!”. Nam tử uy hiếp, dùng toàn lực đuổi theo nữ tử, tuy nhiên cũng không thể bắt kịp.
“Ai cấp trên? Ai cấp dưới? Đầu óc của ngươi còn thua con bò nữa! Trong Phong Sương Tuyết Vũ ngươi xếp chót, bà cô ta còn hơn ngươi hai bậc đó nha!”. Nữ tử đắc ý không quên quay đầu nhe răng trợn mắt chế giễu nam tử phía sau.
“Ngươi đứng lại cho ta!!!”. Nam tử thừa dịp nữ tử kia quay đầu vội chụp vào cánh tay trái của cô.
“Hừ, cỡ ngươi bắt được ta sao?”. Cổ tay nữ tử di chuyển như linh xà thoát khỏi ma trảo của hắn.
“Thế này không phải là bắt được sao?”. Tay phải của nam tử dù chưa bắt được nữ tử nhưng tay trái lại duỗi ra, nắm lấy mái tóc dài của người đằng trước.
“Á! Cái tên tiểu nhân này, mau buông ra cho ta!”. Nữ tử đau xót kêu lên, giơ chân trái đá cổ tay của hắn.
“Hôm nay bổn công tử sẽ leo lên vị trí ‘Phong’ đệ nhất. Ta vất vả lắm mới bắt được bà cô ngươi, há có thể khinh địch buông tay!”. Nam tử co tay trái lại tránh né cú đá của nữ tử, sau đó lại giơ tay phải ra nắm chặt lấy cánh tay phải của cô.
“Ngươi muốn đứng ở vị trí ‘Phong’? Đừng có nằm mơ, đại vương nói rồi, Hoàng Quốc vĩnh viễn chỉ có một Liệt Phong tướng quân! Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn làm Lôi Vũ tướng quân đứng chót đi!”. Cánh tay phải nữ tử dù bị nắm nhưng thân hình đã nhanh chóng di chuyển, tay trái duỗi ra bắt được cổ áo nam tử, hai người lập tức dính lại một chỗ, không thể vào cũng không thể thoát ra.
Ngay sau đó, một bóng người màu lam nhạt không nhanh không chậm thong dong đi tới.
“Ngươi mau buông tay, bà cô thối! Nếu không buông tay, Tuyết Bồ Tát sẽ đuổi kịp đó!”.
“Yên tâm đi, người ta không vô dụng, nhỏ mọn như ngươi đâu, trong đầu chỉ toàn nhớ ba cái hư danh!”.
“Bà cô thối, cái gì mà hư danh, đó gọi là thật danh, hiểu chưa! Bất luận ở phương diện nào bổn công tử cũng đều xếp trên ngươi, sao có thể để cho bà cô ngươi đứng trên đầu ta chứ? Hôm nay một là bổn công tử phải đứng ở vị trí ‘Phong’, hai là xếp lại danh xưng ‘Vũ Tuyết Sương’!”. Nam tử vừa cất bước đạp lên bậc thang phía trước, vừa không quên ngăn nữ tử lại, không cho cô nhúc nhích.
Nhưng nữ tử dĩ nhiên không phải là người dễ bị bắt nạt, câu chân trái lên gạt chân nam tử, đồng thời chân phải nhanh chóng nhảy lên trước một bước: “Ngươi là con bò ngu ngốc, thế nào, dám xem thường phụ nữ ư? Bây giờ ngươi lại thua ta một bước!”.
“Phụ nữ phải ở nhà sinh con đẻ cái, nấu cơm nấu nước, hầu hạ tướng công, lại còn phải dịu dàng xinh đẹp, ôn nhu kính cẩn. Nào có giống như ngươi, chẳng những lớn lên y hệt nam nhân mà còn chạy tới đây tranh chức với nam nhân!”. Nam tử vừa thấy nàng nhảy lên trước một bước, lập tức căng tay ra, ỷ vào lực mạnh kéo nữ tử lui lại đằng sau.
“Hừ! Cứ mở mồm ra là một phụ nữ, ngậm mồm vào là hai phụ nữ, phụ nữ thì thế nào? Ta là phụ nữ còn mạnh hơn tên xú nam nhân nhà ngươi!”. Nữ tử giơ tay trái lên hóa thành một quyền đánh móc vào cằm nam tử.
“Hừ! Từ dáng người cho tới năng lực của ngươi đều chẳng là cái thá gì, ngươi nghĩ rằng ngươi thật sự được đứng thứ hai? Còn không phải do vương huynh thấy thương tình nữ tử nên mới cho ngươi leo lên vị trí đó!”. Nam tử chuyển thân, tay phải buông tay nữ tử ra,rút về nắm chặt lại chặn đòn đấm của nữ tử.
“Hì hì… Năng lực của ta chẳng là cái thá gì hử?…”. Nữ tử nghe vậy thì cười hì hì, sau đó bàn tay đang bị nam tử nắm lấy bỗng vươn ra một ngón tay út, cổ tay khẽ động, khéo léo thoát ra khỏi bàn tay kia, đầu móng tay nhẹ nhàng vạch một đường: “Thế còn Phong Vương Phong Tích Vân? Ngươi dám nói cô ấy chẳng là gì sao? Ngươi đến trước mặt người ta còn phải quỳ đấy!”.
Đang lúc nói, bỗng nhiên nghe thấy nam tử kia gào lên thảm thiết:“Đồ bà cô âm hiểm, dám dùng móng tay đả thương ta?! Ta chỉ biết bà cô thối nhà ngươi đố kỵ tay của bổn công tử đẹp hơn tay ngươi!”.
“Mắc ói quá!”. Nữ tử quát lên lạnh lùng: “Ngươi không phải xem thường phụ nữ ư? Thế thì ta sẽ dùng vũ khí của phụ nữ cho ngươi biết sự lợi hại!”.
“Ngươi là đồ nữ nhân ác độc…” Nam tử nắm lấy tay phải của mình, nhìn lòng bàn tay xuất hiện một vết máu nho nhỏ, mặc dù không sâu nhưng cũng đau đớn vô cùng, không khỏi thổi phù phù vào lòng bàn tay, vừa thổi vừa lớn tiếng trách móc: “Lần nào cũng dùng mấy chiêu trò hiểm độc, ngươi thắng cũng không vinh quang gì! Ngươi đã như thế, hừ, Phong Tích Vân kia chắc chắn còn hiểm độc hơn, nếu không sao thanh danh cô ta lớn đến như vậy!”.
“Phong Vương hiểm độc? Ha ha…”. Nữ tử không khỏi cất tiếng cười to, chỉ tay vào nam tử: “Ngươi đúng là ếch ngồi đáy giếng! Ngay cả đại vương còn ái mộ tán thưởng cô ấy là nữ tử tuyệt thế mà ngươi dám nói cô ấy hiểm độc? Quả nhiên là kẻ có mắt không tròng, tầm nhìn hạn hẹp, cả đời này ngươi cũng chỉ có thể làm ‘Lôi Vũ tướng quân’ đứng chót thôi!”.
“Ừ, thật là có mắt không tròng!”. Một thanh âm lạnh như băng xen giữa tiếng cười của nữ tử, lọt vào tai hai người rõ ràng.
“Tuyết Bồ Tát, sao huynh dám giúp bà cô kia?! Thân là nam nhân mà lại đứng về phía nữ nhân?!”. Nam tử nghe thấy thế bèn quay đầu lại nhìn, không khỏi hét ầm lên.
“Đáng đời! Ai bảo ngươi nói tiên nữ trong mộng của người ta hiểm độc!”. Nữ tử ở một bên lành lạnh cười nói.
“Tiên nữ trong mộng?”. Nam tử kêu lên quái gở, ánh mắt chăm chú quan sát người lạnh lùng như tuyết kia, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá, sau đó có chút nghi ngờ hỏi: “Người băng mà cũng biết thích?”.
“Người ta còn tinh mắt hơn ngươi, liếc một cái đã nhìn trúng nữ nhân đệ nhất thiên hạ!”. Nữ tử chế giễu nam tử, sau đó ngẩng đầu lên ngắm trời làm ra vẻ hết sức u oán, thở dài nói: “Tuyết Không… Tuyết Không… Haizzz… Cuối cùng lại là công dã tràng, người ta đã gả cho Tức Vương Hắc Phong Quốc rồi….Haizzz!”. Dứt lời cô lại lấy tay chấm chấm nước mắt, tỏ ra vô cùng cô đơn buồn bã, cái điệu bộ này cùng với tư thế oai hùng hiên ngang, một thân áo giáp xanh lẫm liệt của cô thật là có chút buồn cười.
Tiêu Tuyết Không lạnh lùng nhìn Thu Cửu Sương đang tỏ ra thương tâm, không nói câu nào, trong mắt hiện lên một tia tuyết bén nhọn đâm vào da thịt người khác, đôi con ngươi trong phút chốc cũng đã chuyển sang màu xanh lam.
“Ha ha ha… Người tuyết biết tức giận…Ha ha ha!”. Nam tử kia chợt vỗ tay cười to.
Người này khoảng chừng hai mươi ba tuổi, một thân áo giáp hoàng kim, đầu đội kim quan, mày kiếm mũi cao, nước da màu đồng, thân hình cao lớn, khuôn mặt thập phần anh tuấn. Đặc biệt đôi mắt của hắn rất to, lúc chuyển động óng ánh trong suốt, lay động lòng người. Ánh mắt ấy được tục xưng là “Mắt hoa đào”, dùng để chỉ những người có đôi mắt đẹp như tứ công tử Hoàng Quốc – Lôi Vũ tướng quân Hoàng Vũ.
Tiêu Tuyết Không bình tĩnh chăm chú nhìn Hoàng Vũ, ánh mắt y như một thanh kiếm bằng tuyết phút chốc bắn đến.
“Khụ khụ… Khụ khụ…”. Hoàng Vũ thình lình bị nhìn chằm chằm thì tim chợt nhảy dựng, hơi thở kẹt ở yết hầu khiến hắn khó chịu đứng lên ho sặc sụa: “Huynh… Huynh đừng làm ta sợ được không? Bổn… Bổn công tử mong manh yếu đuối … Khụ… Khụ… Nếu bị dọa đến ngã bệnh, huynh không gánh nổi đâu!”.
“Hai tên điên!”. Một lát sau, Tiêu Tuyết Không lạnh lùng phun ra ba chữ, sau đó dời bước đi lên Đài Võ Di.
“Cái gì? Huynh dám chửi ta điên sao?”.
Thu Cửu Sương và Hoàng Vũ đồng thời kêu lên, sau đó cả hai nâng bước đuổi theo Tiêu Tuyết Không, cùng giơ tay chụp vào cánh tay trái phải của y. Có điều tay họ còn chưa chạm đến lớp vải màu xanh nhạt đã cảm thấy cả người buốt lạnh, khí lạnh từ trên trời giáng xuống, những mũi tuyết nhọn như mưa từ bốn phía chực bủa vây.
“Á!”. Hai người cùng kêu sợ hãi, đem hết toàn lực tránh né, xoay người giữa không trung nhảy lùi về sau một trượng, cuối cùng cũng tránh được cơn mưa tuyết nhọn hoắt.
Sau khi mũi tuyết sắc bén tản đi, chỉ nghe một tiếng “Đinh” chấn động, Tảo Tuyết Kiếm được tra vào vỏ.
“Tên người tuyết kia, dám tập kích ta!”.Thu Cửu Sương và Hoàng Vũ lại đồng thời kêu lên, một trái một phải chỉ vào người Tiêu Tuyết Không: “Huynh dám phạm thượng cấp trên!”.
Hai người nói xong lập tức quay đầu lại nhìn đối phương, sau đó cùng nhất tề hét: “Ai cho ngươi bắt chước ta!?”.
Tiêu Tuyết Không lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người, rồi lại lạnh lùng phun ra một câu: “Phản ứng giống nhau, đúng là một đôi trời sinh!”.
“Cái gì! Ai là một đôi với cái tên có mắt không tròng, tự đại bừa bãi, tự kỷ ngu ngốc, siêu cấp vô năng kia!?”.
“Cái gì! Ai là một đôi với bà cô thô lỗ thấp kém, không tài không mạo, vô đức vô năng, siêu cấp cuồng vọng kia!?”.
Hai người lại cùng lúc hét lên.
“Ngươi… Ngươi… Bà cô thối! Ngươi dám bảo bổn công tử có mắt không tròng, tự đại bừa bãi, tự kỷ ngu ngốc, siêu cấp vô năng?! Ngươi… Bà cô thối nhà ngươi, mồm miệng toàn là độc chất, có sống cả đời cũng không ai thèm lấy!”. Hoàng Vũ la hét chỉ vào Thu Cửu Sương, đôi mắt hoa đào của hắn lúc này phát ra lửa giận đủ để thiêu cháy tất cả hoa đào.
“Ngươi còn dám mắng bổn cô nương thô lỗ thấp kém, không tài không mạo, vô đức vô năng, siêu cấp cuồng vọng!”. Sắc mặt Thu Cửu Sương lúc này cũng đã phủ chín tầng hàn sương, ánh mắt trở nên sắc bén lạnh giá, chỉ hận không thể biến thành thanh kiếm đâm chết tên nam nhân kia: “Ngươi là cái đồ tính toán chi li, keo kiệt bủn xỉn, có sống cả đời cũng không lấy được vợ!”.
“Hừ! Cho dù bổn công tử không lấy được vợ cũng không lấy bà cô ác độc như ngươi!”.
“Cho dù chỉ còn ngươi và người tuyết trong thiên hạ, ta cũng thà chịu đông chết gả cho người tuyết, không thèm lấy cái tên tiểu nhân như ngươi!”.
……
Hai người không ai chịu nhường ai, cãi nhau ầm ĩ, còn Tiêu Tuyết Không lại dường như chẳng nghe thấy được điều gì, ngẩng đầu lên nhìn trời cao, vạn dặm không một bóng mây trắng, trời xanh đã được tẩy rửa một phần.
“Tiêu Giản, huynh còn có tên nào khác không? Chẳng hạn như Tuyết Không gì gì đó, mắt huynh rất giống màu xanh phủ trên cánh đồng tuyết, trong suốt mà tinh khiết, rất đẹp rất đẹp…Huynh không nên mặc loại y phục trắng bóc này… Huynh thích hợp nhất là mặc áo lam, màu xanh giống như bầu trời đó…”
Trong lúc hoảng hốt, y nhìn thấy trên bầu trời trong suốt như gương có phản chiếu hình ảnh của một người con gái, mái tóc đen dài phiêu tán bay bổng, giữa trán đeo một mảnh tuyết ngọc hình trăng khuyết, nụ cười thích thú vô câu vô thúc, đôi mắt tràn đầy ánh sao sáng ngời… Thật chân thật, mà cũng thật xa xôi!
Cánh đồng tuyết màu xanh… Trong suốt và thuần khiết ấy… mai sau sẽ không còn nữa … Khói lửa chiến tranh sẽ thiêu cháy đi khoảng không màu xanh, máu tươi sẽ nhuộm bẩn cánh đồng tuyết đẹp đẽ này… Không bao giờ còn nữa… Chút tình nghĩa ngày xưa cũng sẽ nhạt nhòa tan biến…
“Ngươi nói coi sao tên người tuyết kia còn đứng ngốc ra đấy?”. Hoàng Vũ nhìn Tiêu Tuyết Không ngơ ngác chợt hỏi.
Hai người vốn đang cãi vã ầm ĩ lúc này lại chợt đình chiến.
“Chắc chắn là lại đang suy nghĩ cái gì mà tuyết không, cái gì mà màu xanh thuần khiết.”. Thu Cửu Sương bĩu môi xem thường.
Hoàng Vũ lặng lẽ đi tới bên cạnh Tiêu Tuyết Không, nhẹ nhàng giật giật ống tay áo của y, cúi đầu gọi: “Người tuyết, huynh đang suy nghĩ gì thế?”
“Ta đang suy nghĩ xem bao giờ ngươi cưới ta.”. Tiêu Tuyết Không bất thình lình quay lại nói.
“Cái gì?!”. Hoàng Vũ nghe vậy lập tức lùi về sau một trượng.
“Ngươi không phải đã từng nói muốn kết hôn với ta sao?”. Tiêu Tuyết Không nói ra câu này mà mặt vẫn không biến sắc, thần thái lạnh lùng như sương như tuyết, ngữ khí buốt giá như băng.
“Cái này… này… đó… Đó là bởi vì… À… Khi đó ta nghĩ huynh là phụ nữ, cho nên… bây giờ… Huynh đã là nam nhân, ta đương nhiên không thể cưới huynh!”. Hoàng Vũ lắp bắp nói, giơ hai tay lên che chắn phía trước, giống như sợ Tiêu Tuyết Không đột nhiên lao đến bên người mình: “Người tuyết, tuy rằng huynh đẹp hơn cả những mỹ nhân trong Hoàng Quốc, lại đẹp ngang ngửa với vương tẩu đệ nhất mỹ nhân Đông Triều, thế nhưng… Nếu thiên hạ này chỉ còn mình huynh và bà cô thối, ta đây cũng thà lấy bà cô thối!”.
“Ha ha… Cái tên điên cuồng tự đại như ngươi… Ha ha… Cũng có lúc nghẹn họng!”. Thu Cửu Sương ở một bên cười không ngớt, trên đời này còn có chuyện gì vui bằng chỉnh cái tên xú nam nhân kia, chẳng qua cô nghĩ lại liền bảo: “Cho dù cả thiên hạ chỉ còn lại một mình ngươi là đàn ông, bổn cô nương cũng không thèm lấy ngươi!”.
“Ngươi cho rằng ta muốn lấy ngươi sao?!”. Hoàng Vũ lập tức quay đầu trừng mắt với Thu Cửu Sương: “Ta hết cách mới phải nghĩ ra hạ sách như thế!”.
“Hạ sách?”. Thu Cửu Sương trợn tròn hai mắt, chạy về phía Hoàng Vũ: “Ngươi có thể lấy được bổn cô nương là may mắn mười đời nhà ngươi, ngươi dám bảo lấy ta là hạ sách?!”
“Ngươi xem đi… tự lấy gương ra mà soi đi!”. Hoàng Vũ chỉ vào Thu Cửu Sương nói: “Muốn dáng người không có dáng người, muốn dung mạo không có dung mạo, muốn phẩm chất không có phẩm chất, muốn tố chất cũng không có tố chất, muốn thái độ lại càng không có thái độ, muốn khí chất thì thôi không bàn nữa… Tóm lại, ngươi chả có cái gì hết! Thế mà ngươi vẫn không biết xấu hổ nói ta may mắn mười đời?! Bà cô ngươi chẳng những cuồng vọng mà còn mặt dày nữa!”.
“Nhìn coi rốt cuộc là ai mặt dày!”. Thu Cửu Sương duỗi tay ra chưởng về trước ngực Hoàng Vũ.
“Quả nhiên thô lỗ! Mỗi lần nói không lại liền động thủ!”. Hoàng Vũ lập tức né tránh, đồng thời còn chưởng lại về phía cô.
Thu Cửu Sương phóng lên không trung tránh thoát chiêu đó, sau đó hai chân bay đạp vào bả vai Hoàng Vũ, Hoàng Vũ cũng giơ tay lên, hóa chưởng thành trảo chụp thẳng vào hai chân Thu Cửu Sương.
Bỗng nhiên Thu Cửu Sương thu chân đáp xuống đất, khẽ kêu lên: “Đại vương!”.
“Vương huynh đến đây?”.
Hoàng Vũ cuống quít quay lại nhìn bậc thềm bên dưới, ai ngờ vừa quay đầu liền cảm thấy sau gáy đau nhức, lập tức thân hình bay lên, bậc thềm càng lúc càng cách hắn thật xa, bên tai vang lên tiếng cười đắc ý của Thu Cửu Sương: “Ngươi dùng đại lễ nghênh đón đại vương đi!”.
Gáy được thả lỏng, hắn liền rơi xuống đất, trong phút chốc hiểu chuyện gì đang xảy ra, không khỏi hét lớn: “Thu Cửu Sương, bà cô thối nhà ngươi dám dùng quỷ kế ám toán ta!”.
Hắn nhắm nghiền hai mắt, không dám nhìn bậc thang bằng đá xanh dưới chân mình, huyệt đạo bị điểm, lần này chắc chắn sẽ ngã dập người… Ôi không, thân thể đáng thương của ta!.
“Aizzz, các người lại làm loạn ở đây.”. Một tiếng thở dài ôn hòa vang lên, Hoàng Vũ chỉ cảm thấy thắt lưng mình bị ai đó nắm lấy, sau đó cả người xoay vòng, hai chân chạm xuống nền đất, mở mắt ra, có một bóng người vận áo trắng thuần khiết đang đứng trước mặt hắn.
“Vô Duyên! Vô Duyên! Huynh là người tốt nhất trên đời! Huynh biết đệ sợ đau nên mới bay từ trên trời xuống cứu đệ đúng không? Vô Duyên, Vô Duyên, vì sao huynh không là phụ nữ?!”. Hoàng Vũ duỗi tay ôm lấy Ngọc Vô Duyên, trên mặt hiện ra một sự tiếc nuối, đôi mắt hoa đào còn khoa trương rơi rơi hai giọt nước mắt.
“Hoàng Vũ.”. Ngọc Vô Duyên nhẹ nhàng gọi một tiếng, không biết chàng làm thế nào mà tức thời liền thoát ra khỏi cánh tay của Hoàng Vũ.
“Sao?”. Hoàng Vũ mạnh mẽ gật đầu, không chớp mắt nhìn Ngọc Vô Duyên: “Vô Duyên, huynh muốn nói gì với đệ?”,
Ngọc Vô Duyên lắc đầu, sau đó chỉ tay về phía sau hắn.
Hoàng Vũ quay đầu lại nhìn, lập tức cứng họng, sắc mặt cũng trở nên trắng bệt: “Vương… Vương… Vương huynh!”.
Chỉ thấy phía dưới bậc thềm có một chiếc vương xa lộng lẫy, nội thị, cung nữ xếp từng hàng dài đang tiến đến.
“Huynh… Huynh ấy… sao đến nhanh như vậy? Đệ… đệ…”. Hoàng Vũ nhìn chiếc xa giá dần đến gần, một thân ảnh màu tím ngồi ở giữa muôn vàn nội thị cung nữ, nhất thời ngây ngốc đứng yên một chỗ.
“Còn không mau trở về vị trí cũ?”. Ngọc Vô Duyên vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ vỗ vai Hoàng Vũ, đánh thức vị vương tử vốn kiêu căng trước mặt kẻ khác nhưng lại vụng về lúng túng trước mặt vương huynh Hoàng Triều này.
“Dạ… dạ! Đệ muốn… Đệ muốn…”. Hoàng Vũ nhanh chóng quay người lại, chỉ thấy Thu Cửu Sương, Tiêu Tuyết Không đã sớm không còn ở trên bậc thang đằng trước: “Hai người các ngươi thật không có tình đồng đội!”. Nói xong hắn lập tức ba chân bốn cẳng chạy tóe khói.