YoonHo hôn lên trán cậu, nói ra một câu phá hỏng cả bầu không khí, “Tối qua em rất nhiệt tình, anh rất thích. Tiếp tục phát huy nhé.”
“Jung YoonHo! Anh biến ngay cho em!”
Chỉ nghe ‘bịch’ một tiếng, có người bị đá xuống giường.
~***~
Mấy ngày sau, JaeJoong từ kí túc chuyển đến căn phòng YoonHo mua tặng cậu, YoonHo cũng chuyển tới làm việc ở chi nhánh công ty tại đây, chỉ thỉnh thoảng mới về trụ sở chính một lần.
Từ đó hai người chính thức ở chung, JaeJoong vô cùng cao hứng, có cảm giác cậu và YoonHo như một đôi vợ chồng mới cưới vậy. Đương nhiên, JaeJoong tự nhận mình là chồng, YoonHo là vợ.
Thời tiết dần dần chuyển sang xuân, vào một buổi chiều ấm áp, JaeJoong vội vã chạy về nhà, nhào vào lòng YoonHo đang ngồi xem TV, sau đó bắt đầu cởi đồ.
“Jae… JaeJoong.. bây giờ mới buổi chiều, đang là ban ngày. Em ‘muốn’ đến thế à?” YoonHo có chút giật mình nhìn hành động của JaeJoong. Hai người từ khi ở chung thì làm chuyện ấy là điều đương nhiên, nhưng YoonHo chưa thấy JaeJoong hưng phấn như vậy bao giờ… á… lại còn rất chủ động nữa.
“Nếu em thật sự ‘muốn’ thế thì anh ‘đành’ phối hợp với em vậy.” YoonHo tỏ vẻ uỷ khuất nói.
“Jung YoonHo! Bộ em làm gì để anh ấm ức như thế hả?” JaeJoong dừng động tác cởi đồ.
“Không có! Nào đến đây! Anh chờ em.” YoonHo dang tay, nhắm mắt lại nói to.
“Anh biến đi! Ai mà cuồng hơn được kẻ cuồng tình dục như anh chứ?” Cho YoonHo một chưởng, lại tiếp tục cởi.
“Nếu không ‘muốn’ thì em cởi quần áo làm gì?” YoonHo rất không hiểu nhìn JaeJoong.
Cuối cùng đã cởi sạch áo, JaeJoong đắc ý nhìn YoonHo.
Ở phía dưới xương quai xanh bên trái của JaeJoong là một hàng chữ.
Yoon? S"agapo? Taboo
Vết xăm ở cùng vị trí với YoonHo.
Có vẻ như vừa mới xăm xong, vì trên da vẫn còn ửng đỏ, hoá ra JaeJoong vội vã chạy về là để anh xem cái này, YoonHo cúi đầu hôn nhẹ lên đó.
“Đau không?” YoonHo hỏi.
“Lúc đó anh có đau không?” JaeJoong hỏi lại.
“Không đau. Vì đó là JaeJoong.” YoonHo cười, ánh mặt trời xuyên qua khung cửa chạm vào gương mặt anh, khiến nụ cười càng thêm rạng rỡ.
“Em cũng không đau. Vì đó là YoonHo.”
“JaeJoong…” Gọi tên cậu xong, YoonHo đột nhiên ngừng lại.
“Làm sao?”
“Anh ‘muốn’.” YoonHo nhào qua ôm lấy cậu, liếm môi nói. Hành động tự cởi đồ của JaeJoong vừa rồi, đối với YoonHo quả thực vô cùng thuận tiện. Nói xong lại cúi đầu cắn lên cổ JaeJoong.
“Jung YoonHo! Anh biến đi! Bây giờ còn là ban ngày!”
“….”
“A… a…. đáng ghét! Ư…”
……
Sau đó, YoonHo bế JaeJoong đi tắm. Đang lúc rửa sạch vết tích còn lưu lại trên người cậu, nhìn thấy thứ chất lỏng màu trắng chảy dọc theo đùi JaeJoong xuống dưới, YoonHo đột nhiên ngốc nghếch cười. JaeJoong không hiểu làm sao, liền hỏi.
“Anh đang cười cái gì mà trông biến thái thế?”
“JaeJoong à…” YoonHo ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó chỉ chỉ gì đó trên đùi cậu, JaeJoong cúi nhìn thì nghe anh nói, “Sữa.”
“Anh biến đi! Biến thái!”
“Anh chỉ nói ‘sữa’ thôi mà, biến thái chỗ nào?”
“Jung YoonHo! Là tư tưởng anh biến thái!”
“Thật không? Thế để anh hành động biến thái cho em xem luôn.”
“A a a… em mệt.”
“Ngày mai em không phải đến trường.”
“Jung YoonHo! Đáng ghét!! A a…”