Mục lục
Con Nhà Giàu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 339: MẤT CHIẾC NHẪN

Điện thoại là Lý Chấn Quốc gọi tới.

“Sao thế?”

“Cậu Trần, cậu tới chưa, số điện thoại tôi gửi cho cậu ấy, là số của tổng giám đốc Chu Minh của Thục Đô, sản nghiệp của Trần Thị dải khắp cả nước, Thục Đô tự nhiên cũng không ngoại lệ, cậu tới bên đó, bất cứ chuyện gì đều có thể tìm Chu Minh này!”

Lý Chấn Quốc nói.

Cũng là sợ Trần Lạc Thần xảy ra nguy hiểm gì.

“Tôi biết rồi!”

“Còn nữa cậu Trần, trước đó tôi cho người ở Thục Đô tìm kiếm miếng ngọc bội đó của cậu, cũng luôn là Chu Minh đi làm, ông ta bây giờ đã tra được một ít manh mối!”

“Được, vậy tôi gọi điện thử cho ông ta!”

Sau khi cúp máy.

Trần Lạc Thần nằm trên giường, gọi điện cho Chu Minh.

Chu Minh nhận được cuộc gọi thì khá kích động.

Có điều cũng quả thật lão luyện.

Rất nhanh đi vào vấn đề chính.

“Cậu Trần, chuyện ngọc bội tôi luôn tìm kiếm, bây giờ đã có một ít manh mối, tuy không có tra được gia tộc cụ thể nào, nhưng tôi miêu tả hình của miếng ngọc bội này cho một ông lão, ông ta nói nếu gặp được vật thật, ông ta có thể chắc chắn nhận ra!”

“Được, bây giờ muộn như vậy rồi, đợi sáng mai đi, chúng ta gặp mặt, ông dẫn tôi đi tìm ông lão đó!”

Sau khi xác định xong.

Trần Lạc Thần theo thói quen lại gọi điện cho Tô Lệ Hàm.

Bởi vì trước đây mỗi khi trước khi Trần Lạc Thần đi ngủ, đều phải gọi điện nói chuyện với Tô Lệ Hàm.

Nhưng bây giờ thì sao, cũng không biết Tô Lệ Hàm như nào rồi.

Từ chối điện thoại của anh mấy lần rồi.

Mà cũng như vậy.

Tô Lệ Hàm bây giờ cũng ở ký túc nhớ tới Trần Lạc Thần.

“Lệ Hàm, cùng tớ xuống dưới mua chút gì ăn đi?”

Thấy Tô Lệ Hàm vừa đọc sách vừa thất thần, Tô Mông Mông đi tới vỗ vai của Tô Lệ Hàm.

“Được!”

Trần Lạc Thần đáp, hai người sau đó đi xuống lầu đi ra ngoài.

Tòa chung cư của đài truyền hình, cũng có không ít nữ sinh ở khắp nơi trên cả nước đến đây thực tập học tập.

Trong cửa hàng tiện lợi người cũng không ít.

“Ha ha, đây không phải là Tô Lệ Hàm sao! Sao lại mất công như vậy, còn có thời rảnh đi xuống mua đồ sao?”

Một nữ sinh dáng người cao ráo, dáng vẻ rất xinh đẹp lúc này nhìn sang Tô Lệ Hàm lạnh lùng nói.

“Dương Hoa Lệ, cần cậu quản sao! Lo chuyện bao đồng!”

Tô Mông Mông bênh vực thay cho Tô Lệ Hàm.

Dương Hoa Lệ, hình như là tới từ Ma Đô.

Tổng hợp thành tích mà nói.

Cũng kém hơn Tô Lệ Hàm một chút.

Hai người là đối thủ cạnh tranh.

Chuyện này là vì một lần tranh giành danh ngạch trong lần hợp tác giữa tổ giải trí cùng tổ chuyên gia, sẽ chọn ra một thực tập sinh ưu tú nhất gia nhập vào trong tổ giải trí.

Như thế, người gia nhập vào tổ giải trí có thể nổi tiếng rồi.

Mà người có tiếng vang lớn nhất, tự nhiên chính là Dương Hoa Lệ và Tô Lệ Hàm.

Nhưng Dương Hoa Lệ hình như có chút quan hệ ở trong này.

Vì thế, không ít lần ở trong một vài trường hợp, cố ý hạ bệ đối thủ đối cạnh tranh là Tô Lệ Hàm, lần này càng đừng nhắc, nhưng là cạnh tranh của nổi tiếng hay không nổi tiếng.

Dương Hoa Lệ nhìn thấy Tô Lệ Hàm, tự nhiên là đỏ con mắt.

Mà thấy Tô Mông Mông thì muốn cãi nhau với cô ta.

“Bỏ đi Mông Mông, chúng ta về!”

Tô Lệ Hàm nói.

Trực tiếp rời khỏi rồi.

“Hừ, lần này vào tổ giải trí, tuyệt đối không có cậu!”

Dương Hoa Lệ khoanh tay trước ngực lạnh lùng nói.

Mà đợi đến khi Tô Lệ Hàm trở về: “Lệ Hàm, cậu trở về rồi à, vừa rồi tớ tới ký túc của cậu tìm cậu không có nhìn thấy câu đâu, chỗ tớ có một bản luận văn vừa viết xong, cậu tới hướng dẫn tớ chút đi!”

Một nữ sinh vừa hay đợi ở ký túc của Tô Lệ Hàm, lúc này cười nói.

“Được!”

Tô Lệ Hàm nói.

Sau đó đi tới ký túc của nữ sinh này, không lâu sau thì quay lại.

Vốn dĩ đây chính là một ngày rất bình thường của Tô Lệ Hàm.

Mà lúc này.

Nghe thấy bên ngoài truyền tới từng trận huyên náo.

Dường như có một nữ sinh đang khóc.

Do cách không xa, Tô Lệ Hàm bọn họ cũng đi ra xem.

Chính là phát ra từ phòng ký túc của cô gái vừa rồi tìm Tô Lệ Hàm viết luận văn kia.

Không ít nữ sinh đã nghe tiếng mà đi tới.

Tô Lệ Hàm bọn họ cũng đi tới.

“Làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?”

Một nữ sinh hỏi.

“Vừa rồi tớ ra ngoài đi dạo với các bạn trong ký túc, kết quả khi quay về, chiếc nhẫn kim cương bạn trai của tớ tặng cho tớ đã mất rồi! Chiếc nhẫn đó rất rất đắt, nhưng tôi tìm thế nào cũng không tìm được!”

Nữ sinh lo lắng mà khóc nức nở nói.

Mà lúc này, Dương Hoa Lệ cũng từ trong phòng ngủ bên cạnh đi ra.

“Hiểu Vân cậu đừng khóc, cậu cố nghĩ lại xem, có phải cậu để quên ở đâu rồi không, cậu cũng biết, con người này của cậu bình thường tay chân vụng về, ngộ nhỡ bị cậu để ở góc nào tìm không thấy thì sao?”

Dương Hoa Lệ nói.

“Nhưng mà chị Lệ, tôi nhớ rất rõ, không thể để lung tung được, với cả, đồ đắt tiền như vậy, giá cũng hơn một tỷ hai, sao có thể tùy ý để lung tung chứ??”

Hiểu Vân khóc rồi nói.

“Vậy thì kỳ lạ rồi, vậy Hiểu Vân cậu cố nghĩ lại xem, hôm nay sau khi mấy người các cậu đi ra, ai ở lại ký túc? Có phải là cửa của ký túc không có khóa kỹ, bị người có lòng tham vào rồi không?”

“Ai kêu cậu ban ngày lôi nhẫn kim cương ra khoe!”

Dương Hoa Lệ nói.

“Chúng tớ năm người cùng đi dạo, hôm nay Mã Nam ở trong phòng ngủ, cậu ấy phải viết luận văn…”

Bạn cùng ký túc khác nói.

“Không… không phải là tớ, tớ không lấy!”

Mã Nam rất hoảng sợ nói.

“Trong ký túc chỉ có một mình cậu, không phải cậu lấy thì sao mà mất được?”

Dương Hoa Lệ bỗng nói.

“Như thế này đi, cậu có dám để chúng tớ soát chăn gối của cậu không?”

Dương Hoa Lệ nói.

Tô Lệ Hàm thấy Dương Hoa Lệ rõ ràng là lấy Mã Nam người bình thường có quan hệ tương đối tốt với cô ra trút giận.

Lập tức nói: “Tôi có thể làm chứng Mã Nam không có chạm vào đồ của Hiểu Vân, Mã Nam không phải là người như thế!”

“Cậu chứng minh? Cậu dựa vào đâu?”

Dương Hoa Lệ chỉ vào Tô Lệ Hàm nói.

“Ồ, tớ biết rồi, khi tớ đi lấy nước, hình như nhìn thấy Lệ Hàm và Mã Nam cùng vào ký túc của các cậu!”

Lúc này, một nữ sinh ở phòng ký túc bên cạnh nói.

“Hửm?”

Lúc này, ánh mắt của mọi người đều chĩa vào Tô Lệ Hàm.

“Chẳng trách, Tô Lệ Hàm cậu lại nói giúp Mã Nam như vậy, hừ, xem ra, là hai người các cậu hợp mưu lại phải không?”

Dương Hoa Lệ lạnh giọng nói.

“Cậu nói linh tinh cái gì chứ!”

Tô Mông Mông khẩn trương nói.

“Ha ha, vậy nếu không phải là hai người các cậu thì để chúng tôi soát, nếu không phải, cậu căng thẳng như vậy làm cái gì!”

Dương Hoa Lệ nói.

“Lệ Hàm… cậu…”

Nữ sinh mất chiếc nhẫn lúc này sững sờ nhìn sang Tô Lệ Hàm.

Dù sao cô ta với Tô Lệ Hàm nghiêm khắc mà nói, quan hệ cũng rất không tồi.

“Được thôi, cậu muốn soát thì soát đi!”

Tô Lệ Hàm nói.

Sau đó Dương Hoa Lệ thật sự đi soát.

Soát trong vali đồ đạc của Mã Nam, kết quả không có.

Sau đó Dương Hoa Lệ lại dẫn mấy chị em của cô ta.

Tới phòng ngủ của Tô Lệ Hàm.

Lật tới lật lui, đột nhiên, khi mở gối của Tô Lệ Hàm ra.

Dương Hoa Lệ bỗng nhiên ngạc nhiên chỉ:

“Trời ạ, Hiểu Vân cậu mau xem thử, đây có phải là chiếc nhẫn của cậu không?”

Một màn này, mọi người cũng đều nhìn thấy rồi.

Hiểu Vân đi tới cầm xem thử: “Đúng, đây chính là chiếc nhẫn của tớ!”

Sau đó Hiểu Vân có hơi sững sờ nhìn sang Tô Lệ Hàm: “Lệ Hàm, sao thật sự là cậu lấy chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK