Hai tháng trước, Giang Địch xin nghỉ phép dài với lí do sức khoẻ không được tốt, muốn đi chữa bệnh ở bên ngoài. Nhưng chẳng ai biết trong hai tháng đó rốt cuộc cô ta đã đi đâu và làm gì.
Lúc Liễu Nhu nói tới đây, Diêu Thiên Bình liền băn khoăn tự hỏi: Thời gian nghỉ phép kéo dài hai tháng rất khớp với thời gian họ làm quen với nhau. Chỉ cần dựa vào điểm này anh cũng có thể xác định Giang Địch chính là Lê Hồng.
Diêu Thiên Bình thò tay vào túi, anh định lấy một điếu thuốc ra nhưng rồi lại thôi. Anh ý thức được anh không nên phun mây nhả khói trước mặt cô gái xinh đẹp hiền lành này.
Anh cố kiềm chế lòng mình, rồi tiếp tục hỏi về tình hình khác của Giang Địch. Thế nhưng dường như Liễu Nhu cũng chỉ biết sơ sơ về Giang Địch mà thôi. Liễu Nhu tò mò hỏi rốt cục giữa anh và Giang Địch đã xảy ra chuyện gì vậy?
Diêu Thiên Bình chỉ trả lời, Giang Địch rất giống với một người bạn gái trước đây của anh, và người bạn gái đó đã qua đời rồi. Liễu Nhu rất cảm động bởi cô cho rằng anh là một chàng trai si tình đang đi tìm hình bóng của người yêu đã mất, và bóng hình đó lại là Giang Địch.
Nhưng Liễu Nhu cũng không phải là người kín miệng, chỉ sau đó một ngày cô đã đem câu chuyện Diêu Thiên Bình tìm mình kể cho Giang Địch nghe. Cuối cùng Giang Địch cũng hiểu được tại sao Diêu Thiên Bình lại đeo bám mình như vậy, cũng do ảnh hưởng của Liễu Nhu, ấn tượng không tốt ban đầu của cô đối với Diêu Thiên Bình đã giảm hẳn.
Diêu Thiên Bình càng ngày càng tăng cường tiếp cận Giang Địch hơn. Thái độ của Giang Địch đối với Diêu Thiên Bình cũng nhũn nhặn hơn rất nhiều, dần dần cô đã cảm động chấp nhận sự theo đuổi của anh. Diêu Thiên Bình muốn lấy lòng Giang Địch nên càng bỏ nhiều công sức, thời gian cũng như tiền của cho cô hơn.
Càng ngày anh càng cảm thấy nỗi hoài nghi của anh về Giang Địch lớn hơn. Anh nhận thấy con người Giang Địch và Lê Hồng khác hẳn nhau. Liễu Nhu cũng nói cho anh rằng Giang Địch là người ham của, và trong quá trình tìm hiểu Giang Địch, thì Diêu Thiên Bình cũng nhận thấy đúng là như vậy; còn Lê Hồng là người rất coi trọng cuộc sống tinh thần, quan niệm về tiền bạc đối với cô không quan trọng lắm.
Tính cách cổ quái của Giang Địch khiến Diêu Thiên Bình khổ tâm vô cùng, thế nhưng tình yêu anh dành cho cô vượt qua tất cả. Anh nhận ra mình phải trở về công ty làm việc nếu không sẽ bị sa thải. Anh thuyết phục Giang Địch bỏ nghề y tá rồi cùng anh trở về Thanh Thành.
Thế nhưng từ khi trở lại Thanh Thành, mọi việc lại trở nên phức tạp vô cùng. Khi Giang Địch nhìn thấy ảnh cưới của anh với Lê Hồng, cô đã điên cuồng xé nát bức ảnh đó. Nhìn thấy mảnh vụn của bức ảnh rơi vãi khắp nơi trong nhà, thì sự ảo tưởng về một cuộc sống gia đình mới tươi đẹp của anh đã hoàn toàn biến mất.
Khi màn đêm yên tĩnh buông xuống, anh lặng lẽ ngắm nhìn Giang Địch, tuy bề ngoài cô giống hệt với Lê Hồng nhưng chỉ có vậy mà thôi, bản chất của cô khác hẳn Lê Hồng. Cũng có thể Giang Địch vẫn là Lê Hồng mà thôi, chỉ có điều lúc này cô lại là con yêu nữ đội lốt Lê Hồng được ma quỷ phái đến từ địa ngục.
Anh lại càng nhớ tới Lê Hồng trước khi cưới. Anh nhìn thấy cô mặc chiếc váy ngủ màu hoa hồng mà anh mua tặng, trong lúc mơ màng anh lại tưởng như cô đang ở ngay trước mặt. Anh làm tình với cô trong ánh đèn mờ ảo. Nghĩ tới cảnh sau đêm tân hôn anh vẫn chưa được ân ái thực sự với Lê Hồng, anh lại điên cuồng không kiểm soát nổi bản thân. Khi đạt được cao trào, anh khẽ gọi tên Lê Hồng. Thế nhưng trong buổi tối hôm đó, khi Giang Địch nghe thấy Diêu Thiên Bình gọi mình là Lê Hồng, cô đã không thể chấp nhận nổi nữa. Cô bắt đầu chua ngoa xúc phạm Diêu Thiên Bình, thậm chí còn chửi rủa cả hồn ma của Lê Hồng nữa.
Diêu Thiên Bình giống như đang ở đỉnh hạnh phúc ngã nhào xuống. Anh chỉ muốn người đàn bà dưới người mình im miệng lại. Anh giơ tay bịt miệng cô, vừa khiến cô không nói được những lời bậy bạ lại vừa khiến cô không thở được. Khi anh bình tĩnh trở lại thì cô đã chết dưới tay anh.
Thế nhưng anh vẫn còn thấy chưa hết tức giận, anh vớ lấy con dao gọt hoa quả đặt trên đầu giường rồi đâm vào cơ thể cô. Lúc đâm vào người cô bản thân anh cũng không hiểu mình đang làm gì nữa, chỉ nhận thức được bóng hình Lê Hồng trong đầu óc anh dần vỡ vụn dưới những nhát dao. Tự dung anh cảm thấy hả hê, cảm thấy được giải thoát. Anh tự cho rằng từ bây giờ bóng hình cô sẽ không bao giờ tới dày vò anh được nữa.
Nghe chuyện của Diêu Thiên Bình, Thẩm Lực trầm ngâm hồi lâu. Khi mà cái chết xảy ra ngay cạnh họ, họ có cảm giác cuộc đời mỏng manh như tờ giấy trắng vậy.
Một lần nữa anh lại nhớ tới Tần Nhược Yên. Anh nhìn thần xác không giống hình người của Diêu Thiên Bình, cố gắng che giấu nỗi lo lắng trong lòng hỏi Diêu Thiên Bình:
- Thiên Bình à, có thể là mười năm trước cậu đã từng quen một người con gái tên Tần Nhược Yên có phải không?
Diêu Thiên Bình lắc đầu đáp lại:
- Thẩm Lực à, cậu đã hỏi tớ hai lần rồi đấy. Cậu hãy nói cho mình biết Tần Nhược Yên là ai đi?
Diêu Thiên Bình đưa mắt dò xét nhìn Thẩm Lực. Lúc này anh ta hoàn toàn tỉnh táo. Có lẽ anh ta đã nhận ra người con gái tên Tần Nhược Yên mà Thẩm Lực nhắc tới chính là người khiến cho Thẩm Lực si mê.
Thẩm Lực lắc lắc đầu, anh muốn nói gì nhưng lại thôi. Cái bí mật đó đã mười năm nay anh chưa từng kể cho bất kỳ ai. Tới tận bây giờ anh vẫn không muốn nói về chuyện đó có thể là do anh vẫn còn sợ.
Thẩm Lực đang sợ gì vậy? Vấn đề này anh không thể tự trả lời được. Bởi cái chết của người con gái tên Giang Địch giống hệt với cái chết của Tần Nhược Yên khi xưa, mà Giang Địch lại do chính Diêu Thiên Bình giết chết, sự thật này không cần phải tranh luận gì nữa.
Chính vì lí do này, điều khiến anh nghi ngờ lo sợ hung thủ giết Tần Nhược Yên năm xưa lại chính là Diêu Thiên Bình - người bạn thân nhất của anh.
Nếu sự thực đúng là như vậy liệu anh có thể chấp nhận được không?
Nhưng ánh mắt mơ hồ của Diêu Thiên Bình khiến anh nhận ra anh ta thực sự không biết Tần Nhược Yên là ai. Nhưng điều đó cũng chưa nói lên được điều gì bởi anh ta giết cô, nhưng cũng có thể anh ta không biết tên cô ta thì sao? Hoặc cũng có thể Diêu Thiên Bình mắc phải chứng mất trí nhớ, trong con người anh ta tồn tại hai loại nhân cách, anh ta đã quên hết những chuyện đã xảy ra năm đó, anh ta đã quên rằng anh ta đã từng tự tay giết một người con gái khác.
Sau bao nhiêu năm như vậy anh ta gặp lại người con gái giống hệt cô gái năm xưa, trong một trạng thái đặc biệt lại một lần nữa anh ta sử dụng phương pháp giết người như năm xưa chăng?
Điều này cũng có thể giải thích được tại sao Diêu Thiên Bình lại nhìn thấy Lê Hồng trên người lỗ chỗ vết thương vào đêm tân hôn. Có lẽ đó là áo giác của anh ta hay là trí nhớ đột ngột tái hiện lại mười năm trước cũng nên.
Thế nhưng cô gái tên Lê Hồng kia có quan hệ như thế nào với Tần Nhược Yên đã chết mười năm trước đây? Còn cô gái tên Giang Địch mới chết đây liệu có phải là người vợ mới cưới của Diêu Thiên Bình?
Thẩm Lực cứ nghĩ ngợi một hồi nhưng vẫn không nói gì cả. Lúc này anh có nói gì cũng chẳng giải quyết được chuyện gì. Anh đưa mắt nhìn Diêu Thiên Bình, anh nghĩ nếu bác sĩ có thể giám định anh ta mắc bệnh tâm thần đại loại như chứng thần kinh phân liệt chẳng hạn thì có lẽ anh ta sẽ được miễn tội chết cũng nên.
Diêu Thiên mệt mỏi giơ tay, nói:
- Thẩm Lực à, cậu đi trước đi. Mình tâm sự được với cậu nên tâm trạng đã tốt hơn nhiều rồi. Cô gái cậu dẫn tới có phải là người yêu của cậu không? Cậu bố trí cho cô ấy ở chỗ nào rồi? Cậu nên tới đó chăm sóc cô ấy đi!
Nhớ tới Triển Nhan bị bỏ lại một mình trong khách sạn, Thẩm Lực tự dưng cảm thấy không yên tâm chút nào. Anh bỗng nhận thấy lúc này Triển Nhan quan trọng với anh như thế nào. Anh chỉ có một mong ước là làm sao có thể ngay lập tức ở bên cô, thậm chí có thể vô tình bỏ rơi anh bạn đang rất đau khổ hiện giờ.
Diêu Thiên Bình nhanh chóng đọc được suy nghĩ của bạn, anh lặng lẽ cười rồi nói:
- Câu đi đi! Bây giờ mình sẽ sắp sếp lại một số di vật của Lê Hồng sau đó sẽ đi tự thú.
Lúc này ánh nắng ban mai đã tràn ngập khắp nơi.
Trên đường đi Thẩm Lực không hề gọi điện cho Triển Nhan bởi anh sợ sẽ đánh thức cô dậy. Anh chỉ còn biết vội vàng đi về hướng khách sạn cô ở.
Khi mở cửa phòng anh phát hiện Triển Nhan vẫn giống hệt như khi anh rời cô đi, cô vẫn đang ngồi trên giường chờ đợi. Nhìn dáng vẻ của cô, anh thấy đau nhói trong lòng, anh vội vàng tiến về phía trước rồi ôm cô vào lòng, hồi lâu không mở lời được.
Sau đó họ cùng buông người xuống giường, Thẩm Lực chậm rãi kể lại chuyện cũ cho cô nghe, bắt đầu từ buổi sáng tinh mơ tràn ngập mùi hương hoa hợp hoan.
Lúc anh kể chuyện, Triển Nhan không có bất kỳ phản ứng nào. Thẩm Lực nằm ngửa mặt hướng lên trần, anh không có cách nào nhìn được nét mặt của Triển Nhan. Anh đang đắm chìm trong câu chuyện quá khứ. Nhưng lần này không chỉ có một mình anh chìm đắn trong quá khứ, người con gái anh yêu cũng đang chia sẻ với anh.