Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả : Giang Hoài Ngọc
Hồi thứ ba mươi bốn
BẠCH ĐẾ THÀNH NGỘ KIẾN KỲ NHÂN
BÁCH HOA CUNG VONG NIÊN KẾT NGHĨA
Nguồn : Tàng Thư Viện
Lại nói, thiếu nữ áo hồng vừa xuất hiện đã bị nụ cười ấm áp của Giang Thừa Phong thu hút, đứng ngây người, chẳng thốt nên lời. Lý Nhược Hồng thấy nàng ta cứ mãi chăm chú ngắm nhìn Giang Thừa Phong, tức giận nói :
- Cô nương. Trước nay cô nương chưa từng trông thấy nam nhân hay sao ?
Thiếu nữ giật mình bừng tỉnh. Nhưng nàng cũng chẳng có vẻ gì là tức giận, chỉ mỉm cười nói :
- Không phải đâu. Nam nhân thì ta cũng đã gặp qua nhiều rồi, nhưng chưa thấy người nào anh tuấn xinh đẹp như vị công tử đây. Được gần gũi chàng một khắc đáng nghìn vàng, vậy mà cô nương chẳng biết quý trọng, lại còn trói chàng lại nữa. Chao ôi ! Trông chàng thật đáng thương làm sao ! Cô nương thật nhẫn tâm mà !
Lý Nhược Hồng đôi má ửng hồng, tức giận nói :
- Đó là việc riêng của ta. Liên quan gì đến cô nương chứ ?
Thiếu nữ tươi cười nói :
- Nếu như cô nương đã không biết quý trọng thì nhường chàng lại cho ta vậy.
Nói chưa dứt lời, nàng ta đã nhảy vụt tới ôm chầm lấy Giang Thừa Phong, rồi băng mình chạy đi. Lý Nhược Hồng lập tức nhảy xuống ngựa, sử dụng tột đỉnh khinh công đuổi theo. Nhưng phần vì khinh công của nàng không bằng thiếu nữ kia, phần lại không thông thạo địa hình, nên chỉ trong chốc lát là đã không còn thấy thiếu nữ kia cùng Giang Thừa Phong đâu nữa, chỉ còn nghe vọng lại tiếng cười trong trẻo của nàng ta. Rồi tứ bề vắng lặng. Chỉ còn lại một mình nàng giữa vùng rừng núi hoang vu.
Nàng tức giận bừng bừng, vung chưởng đánh bừa vào một cây bách trước mặt. Chỉ sau vài chưởng, thân cây to lớn kia đã không chịu nổi, gãy ngang. Cơn giận rồi cũng dần dần lắng dịu, thay vào đó là cảm giác hoang mang. Trước nay nàng đã quen dựa vào Giang Thừa Phong, giờ chỉ còn lại một mình lạc lõng giữa nơi hoang sơn dã lĩnh, nàng không biết nên phải làm sao. Cho đến lúc này, nàng mới nhận ra Giang Thừa Phong đối với nàng quan trọng như thế nào. Và cảm giác khi thiếu vắng chàng thật khó chịu làm sao.
Nàng cũng tự trách mình sao lại trói chàng làm chi, khiến chàng không thể phản kháng, để mặc cho “yêu nữ” kia bắt đi. Nàng lo lắng cho bản thân thì ít, mà lo lắng cho chàng thì nhiều. Chàng đã lọt vào tay “yêu nữ” thì sợ rằng lành ít dữ nhiều. Trong tâm tưởng của nàng, “yêu nữ” kia là kẻ xấu xa nhất.
Sau một lúc đắn đo suy nghĩ, nàng quyết định cứ nhắm hướng thành Bạch Đế mà đi thẳng tới, rồi sẽ tùy cơ ứng biến. Nàng cũng không biết chắc thiếu nữ kia có phải ở nơi đó hay không. Nhưng trước tình cảnh như thế này thì nàng cũng đành phải làm thế chứ chẳng biết sao hơn.
Trong khi đó, Giang Thừa Phong bị thiếu nữ kia bắt đi. Chàng bị nàng ôm sát vào lòng, thân mình lơ lửng, chân không chấm đất, gió lạnh thổi tạt vào mặt, mũi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ người nàng tỏa ra. Chàng bất giác ngây người.
Thiếu nữ lướt đi vùn vụt, mang thêm Giang Thừa Phong mà thân pháp vẫn rất nhanh nhẹn, chứng tỏ công phu không phải tầm thường. Dù vậy, đối với Giang Thừa Phong vẫn chưa phải là đáng kể. Nhưng … chàng vẫn chịu để cho nàng bắt mang đi. Có lẽ chàng không muốn động võ đối phó với giai nhân.
Lát sau, hai người đến trước một tòa trang viện rất rộng lớn. Không, phải nói là một tòa cung điện thì mới diễn tả được vẻ tráng lệ của nó. Cung điện đồ sộ bề thế, kiến trúc tinh xảo, tuy đã cũ kỹ nhưng vẫn còn vẻ tráng lệ nguy nga. Xung quanh lại trồng đủ trăm thứ hoa. Hương thơm ngan ngát tỏa bay khắp chốn.
Thiếu nữ chợt cúi xuống khẽ thì thầm vào tai Giang Thừa Phong :
- Tiểu oan gia. Kể từ hôm nay chúng ta sẽ cùng chung sống tại nơi đây. Chàng có thích không ?
Nàng vừa dừng chân thì có bốn thiếu nữ vận hoàng y, tuổi độ mười sáu mười bảy, trông cũng rất xinh đẹp đột nhiên xuất hiện. Cả bốn người đồng tiến đến trước mặt nàng, cung thân hành lễ :
- Tham kiến công chúa.
Thiếu nữ áo hồng gật đầu nói :
- Được rồi. Các ngươi hãy mau sắp bày yến tiệc để ta tiếp đãi vị công tử đây.
Bốn hoàng y thiếu nữ cung kính vâng dạ, khẽ liếc mắt ngắm nhìn Giang Thừa Phong, rồi lập tức đi ngay vào trong, lo chuẩn bị yến tiệc. Sau khi bốn người họ đã khuất dạng, thiếu nữ lại cười nói :
- Chúng là tỳ nữ của thiếp, và cũng sẽ là tỳ nữ của chàng. Chàng có thích không ?
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Cô nương hỏi ta có thích nơi này không mà không cho ngắm nhìn thì làm sao mà trả lời cô nương được.
Thiếu nữ tươi cười nói :
- Phải rồi. Phải rồi. Thiếp quên mất chuyện đó.
Tuy nói vậy, nhưng nàng vẫn không chịu bỏ Giang Thừa Phong xuống mà vẫn tiếp tục ôm chàng trong lòng, đưa chàng đi dạo một vòng quanh cung điện, vừa đi vừa luôn miệng giới thiệu.
Sau đó, nàng đưa chàng trở lại đại điện, đặt chàng ngồi trên một chiếc ghế, rồi kéo ghế ngồi sát bên cạnh chàng. Trên bàn đã được bày sẵn yến tiệc rất là thịnh soạn. Nàng nhẹ đưa tay vuốt má chàng, tươi cười hỏi :
- Chàng thấy nơi đây thế nào ?
Giang Thừa Phong nói :
- Quanh cung điện trồng đủ trăm thứ hoa, rất xứng đáng để gọi bằng danh xưng Bách Hoa Cung.
Thiếu nữ cười nói :
- Nơi đây quả thật gọi là Bách Hoa Cung. Chàng chỉ nói một câu mà đã nói đúng ngay tên nơi này. Xem ra chàng với thiếp quả thật hữu duyên đó nha. Nó là nhà của thiếp, và từ nay nó cũng sẽ là nhà của chàng nữa. Chàng có thích nó không ?
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Nơi đây điện đài tráng lệ, lầu các nguy nga, trăm hoa bốn mùa tỏa hương khoe sắc, quả là tiên cảnh giữa chốn nhân gian.
Thiếu nữ vui vẻ nói :
- Vậy là chàng thích nơi này rồi đấy nhé.
Giang Thừa Phong không đáp mà chỉ khẽ mỉm cười. Thiếu nữ vẫn chưa chịu cởi trói cho chàng. Nàng với tay cầm lấy bình rượu, rót đầy chung, đoạn quay sang nhìn chàng âu yếm nói :
- Thiếp xin mời chàng uống chung mỹ tửu để mừng ngày đôi ta hội ngộ.
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười, há miệng ra. Thiếu nữ đưa chung rượu lên miệng chàng, từ từ trút vào. Sau khi cho chàng uống hết chung rượu, nàng cầm đũa gắp một miếng thịt, kề vào miệng chàng, nói :
- Chàng lại há miệng ra đi.
Rồi cứ như thế, nàng vừa ăn uống vừa chăm chút đút thức ăn cho chàng. Chàng khẽ thở dài nói :
- Cô nương mở trói để ta tự ăn uống có phải hơn không ?
Thiếu nữ tươi cười nói :
- Không được. Thiếp muốn được tự tay đút thức ăn cho chàng. Từ nay về sau mỗi ngày đều sẽ như thế.
Giang Thừa Phong ngẩn người giây lát, bỗng nói :
- Không biết giờ này Lý cô nương như thế nào rồi ? Một mình nàng ở giữa nơi hoang sơn vắng vẻ chẳng biết sẽ ra sao đây ?
Thiếu nữ nói :
- Cô ta đã lạnh nhạt với chàng như thế, chàng còn lo lắng cho cô ta làm chi nữa, cứ ở lại đây cùng thiếp vui vẻ có hơn không ?
Giang Thừa Phong lắc đầu nói :
- Không được đâu. Sắp tới ta còn có nhiều việc phải giải quyết. Không thể lần lữa ở đây được.
Thiếu nữ trầm giọng nói :
- Chàng không muốn ở lại đây ?
Giang Thừa Phong nói :
- Mong cô nương đừng làm khó ta mà.
Thiếu nữ sắc mặt bỗng trở lại tươi cười, nói :
- Thôi được rồi. Thiếp không muốn ép buộc chàng làm việc gì trái với ý nguyện của chàng. Thiếp sẽ cho chàng thời gian để suy nghĩ thêm. Từ nay chàng cứ ở yên trong Bách Hoa Cung, không được đi đâu cả, việc phục dịch đã có bọn tỳ nữ lo liệu. Đến khi nào chàng nguyện ý chung sống với thiếp thì thiếp sẽ thả chàng ra.
Giang Thừa Phong nói :
- Cô nương …
Thiếu nữ ngắt lời :
- Thiếp đã quyết định như thế rồi. Chàng đừng nên nói gì thêm nữa. À. Mà thiếp vẫn chưa được biết danh tính của chàng.
Giang Thừa Phong nói :
- Ta họ Giang.
Thiếu nữ cười tươi như hoa, nói :
- Còn thiếp họ Vân. Chàng hãy gọi thiếp là Vân muội nhé.
Đoạn nàng lớn tiếng gọi :
- Người đâu.
Từ bên ngoài lập tức có hai hoàng y thiếu nữ bước vào, chắp tay cung kính chờ lệnh. Thiếu nữ họ Vân nói :
- Các ngươi hãy đưa Giang công tử về phòng nghỉ ngơi. Nhớ là phải canh giữ chàng cho thật cẩn thận. Nếu không có lệnh của ta thì không được để cho chàng rời khỏi phòng dù chỉ nửa bước.
Bọn hoàng y thiếu nữ cung kính vâng dạ. Nàng lại quay sang Giang Thừa Phong, nắm lấy tay chàng, khẽ nói :
- Chàng hãy suy nghĩ lại nhé. Thiếp luôn mong chờ chàng hồi tâm chuyển ý. Khi nào chàng muốn gặp thiếp thì cứ bảo bọn chúng một tiếng, thiếp sẽ đến ngay. Mỗi ngày thiếp đều sẽ đến thăm chàng.
Đột nhiên, ngay giữa lúc ấy, từ phía ngoài có một hoàng y thiếu nữ hốt hoảng chạy vào, đến trước thiếu nữ họ Vân lắp bắp nói :
- Công chúa … bên ngoài có lão … Thái lão gia … cùng đi với một vị cô nương đến đòi gặp công chúa nói chuyện. Vị cô nương đó trông có vẻ đang rất giận dữ.
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười. Chàng tin chắc người đến chính là Lý Nhược Hồng. Biết tin nàng vẫn bình an, chàng đã yên tâm lắm rồi. Đối với chàng mà nói, sự an nguy của Lý Nhược Hồng còn quan trọng hơn cả sự an nguy của chàng. Và việc nàng tìm người đến cứu chàng càng khiến chàng vui lắm.
Trong khi đó thì thiếu nữ họ Vân lại biến sắc, nàng có vẻ lo ngại vị lão nhân kia. Nàng quay sang bọn hoàng y thiếu nữ, nói :
- Các ngươi hãy mau đưa Giang công tử về phòng. Nhớ phải canh giữ chàng thật cẩn thận. Không được sơ thất.
Bọn hoàng y thiếu nữ kính cẩn vâng dạ, đưa Giang Thừa Phong đi. Chàng hai tay vẫn còn bị trói, và cũng không có vẻ gì là muốn phản kháng. Tuy vậy, thiếu nữ họ Vân vẫn chưa muốn cởi trói cho chàng.
Trước lúc chàng bị đưa đi, nàng còn ghé sát tai chàng thì thầm :
- Chàng cứ ngoan ngoãn ở yên trong phòng chờ thiếp nhé. Thiếp ra ngoài một lát rồi sẽ đến với chàng ngay.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Nãy giờ có khi nào ta không ngoan ngoãn đâu ?
Thiếu nữ bật cười nói :
- Vậy là mối chân tình của thiếp đã làm chàng động lòng rồi phải không ?
Giang Thừa Phong chỉ khẽ mỉm cười. Nụ cười ấm dịu của chàng khiến lòng nàng cảm thấy ấm áp. Sự lo lắng cũng theo đó mà vơi đi. Bọn hoàng y thiếu nữ đưa chàng về phòng. Còn nàng thì đi ra ngoài cửa cung.
Lại nói, Lý Nhược Hồng rảo bước đi nhanh, chẳng bao lâu là đã đến bên ngoài thành Bạch Đế. Bạch Đế Thành tọa trấn trên đỉnh Bạch Đế Sơn, thuộc huyện Phụng Tiết, cũng là một cổ tích nơi đất Thục.
Cuối đời Tây Hán, Vương Mãng cướp ngôi. Hán Bình Đế cùng tôn thất nhà Hán là Công Tôn Thuật chạy vào đất Thục, đắp thành Bạch Đế để chống cự, mưu việc khôi phục đế nghiệp. Đến thời Tam Quốc, Lưu tiên chủ thua trận ở Hào Đình, cũng chạy về thành Bạch Đế, rồi sau chết ở đấy. Bốn mặt xung quanh thành được xây bằng đá ong, trải qua mấy triều đại cũng đã hư hại khá nhiều.
Khi nàng đến nơi, thấy cảnh thành quách tiêu điều, bốn bề hoang vắng, dường như đã lâu không có người lui tới nên khẽ thở dài.
Bỗng nhiên, từ phía sau lưng nàng có một giọng nói già nua cất lên :
- Bé con từ đâu tới ? Sao lại lạc bước tới đây ?
Lý Nhược Hồng giật mình kinh hãi, vội quay phắt lại. Nhưng lạ thay, phía sau hoàn toàn vắng lặng, nào có thấy ai. Nàng còn đang ngơ ngác thì giọng nói kia lại vang lên, lần này phát xuất từ trên cao :
- Bé con. Sao còn chưa trả lời câu hỏi của lão phu ?
Nàng vội ngửa mặt nhìn lên, chợt thấy một lão già thân thể cao lớn, mặt đỏ như son, râu tóc bạc phơ nhưng sắc mặt vẫn còn hồng hào, chỉ điểm vài nếp nhăn nơi trán và khóe mắt. Ánh mắt lấp lánh hàn quang. Lão đang ngồi vắt vẻo trên một nhánh cây cổ thụ, cách mặt đất chừng hai trượng.
Thấy nàng ngước nhìn lên, lão liền nhẹ nhàng hạ thân xuống ngay trước mặt nàng, thân pháp rất kỳ ảo. Biết là đã gặp được dị nhân ẩn sĩ, có cơ cứu được Giang Thừa Phong, nàng liền cúi mình vái chào :
- Tiểu nữ xin ra mắt lão tiền bối.
Lão già cười ha hả nói :
- Bé con không cần quá đa lễ, chẳng hay tên họ là chi, và vì sao lại lạc bước đến nơi đây thế ?
Lý Nhược Hồng cung kính nói :
- Dạ. Tiểu nữ là Lý Nhược Hồng. Lúc chiều tiểu nữ cùng một người bạn đi ngang qua đây, bất ngờ gặp phải một thiếu nữ áo hồng. Người bạn của tiểu nữ bị nàng ta bắt mang đi. Tiểu nữ đang định tìm kiếm, nhưng vì không biết đường lối nên mới lạc bước đến đây. Cúi mong tiền bối thương tình chỉ giúp một con đường sáng.
Lão già mỉm cười hỏi :
- Phải chăng đồng bạn của bé con là một chàng trai anh tuấn hào hoa ?
Lý Nhược Hồng ngạc nhiên hỏi :
- Sao tiền bối lại biết ạ ?
Lão già cười ha hả :
- Nếu không phải thế thì đâu khiến con bé đó động tâm.
Lý Nhược Hồng vui mừng hỏi :
- Vậy là lão tiền bối có biết nàng ta ?
Lão già nói :
- Con bé đó tự xưng là Bách Hoa công chúa, ở tại Bách Hoa Cung. Nơi đó cách đây cũng chẳng bao xa.
Lý Nhược Hồng mừng rỡ chắp tay nói :
- Bách Hoa Cung ở tại nơi nào ? Xin lão tiền bối thương tình chỉ giúp.
Lão già ngắm nhìn nàng một lượt, lắc đầu nói :
- Ta xem công phu của bé con không bằng ả nha đầu đó đâu. Đừng nên tìm đến đó làm gì cho mất công.
Lý Nhược Hồng cương quyết nói :
- Cũng vì tiểu nữ mà chàng mới bị ả ta bắt đi. Dù sao thì tiểu nữ cũng không thể bỏ mặc chàng được.
Lão già bỗng bật cười ha hả, hỏi :
- Phải chăng hắn là tình lang của bé con ?
Lý Nhược Hồng thẹn thùng đỏ mặt. Nàng không gật đầu nhưng cũng chẳng lắc đầu. Lão già gật gù nói :
- Thôi được rồi. Bé con gặp được lão phu âu cũng là duyên số. Để lão phu đi cùng bé con đến đó một chuyến.
Lý Nhược Hồng mừng rỡ vội cảm ơn rối rít. Nàng nôn nóng thúc giục lão mau chóng lên đường. Lão già gật đầu, giở khinh công lướt đi như đằng vân giá vũ. Lý Nhược Hồng hộc tốc chạy theo, nhưng thủy chung vẫn cách lão hơn trượng. Cũng may là lão còn có ý chờ đợi, không muốn để nàng tụt lại sau nên nàng còn miễn cưỡng theo kịp.
Chẳng mấy chốc là hai người đã đến trước tòa cung điện mà trước đó ít lâu thiếu nữ áo hồng đã đưa Giang Thừa Phong vào. Lão nhân gọi một tỳ nữ canh gác, bảo thị vào thông báo. Hai người đứng trước cửa cung chờ đợi.
Lát sau, thiếu nữ họ Vân, tức Bách Hoa công chúa, đã ra tới nơi, và gặp ngay Lý Nhược Hồng cùng lão già mặt đỏ đang đứng chờ. Nàng liếc nhìn Lý Nhược Hồng, rồi tiến đến trước mặt lão già, vòng tay cung kính nói :
- Tiểu điệt không hay lão nhân gia quang lâm nên không kịp nghênh đón, mong lão nhân gia thứ lỗi cho.
Lão già lạnh lùng nói :
- Nha đầu đừng nên nhiều lời. Chàng trai mà ngươi bắt mang về đâu rồi ? Sao còn không mau thả ra ?
Bách Hoa công chúa biến sắc nói :
- Đây là việc riêng của tiểu điệt, mong lão nhân gia đừng can thiệp vào.
Lão già hừ lạnh nói :
- Ngươi vô cớ bắt người, sao lão phu không xen vào được chứ ?
Bách Hoa công chúa nói :
- Lão nhân gia định bênh vực người ngoài mà hiếp đáp tiểu nữ ư ?
Lão già nói :
- Lão phu chỉ theo công đạo mà hành xử thôi.
Bách Hoa công chúa ngẫm nghĩ giây lát, chợt nói :
- Trước đây lão nhân gia đã từng hứa với gia sư là sẽ không tự tiện bước chân vào Bách Hoa Cung nếu như không được mời. Chẳng hay lời nói đó lão nhân gia có còn nhớ không ?
Lão già ngẩn người :
- Chuyện này …
Bách Hoa công chúa nhân lúc đó lập tức lùi ngay vào phía sau cửa cung. Nàng sợ lão già đột ngột ra tay khống chế nên đã rút lui rất nhanh và cũng rất bất ngờ. Cả lão già và Lý Nhược Hồng không ai kịp có hành động gì. Đến khi cả hai người kịp nhận ra thì nàng ta đã đứng phía trong cửa cung rồi. Nếu theo đúng lời hứa trước đây thì lão nhân không thể làm gì được nàng ta nữa.
Nhưng bỗng nhiên nàng loạng choạng muốn ngã vì đụng phải một người. Vì nàng lùi lại, không nhìn thấy sau lưng nên mới đụng phải người kia. Nàng tưởng đó là bọn tỳ nữ, đã định lên tiếng quở trách.
Nhưng nàng chợt giật mình kinh hãi khi nhận ra người đó lại là chàng công tử họ Giang mà nàng đã cho giam lại trong phòng, còn phái bọn tỳ nữ canh gác thật cẩn thận. Thế mà chàng lại đang đứng ung dung, hai tay chắp sau lưng, nhìn nàng mỉm cười. Từ nơi chàng toát lên một phong thái uy nghi tuấn dật, phong nhã hào hoa, khiến người đối diện phải sinh lòng kính phục. Nàng thấy chàng đột ngột xuất hiện ở đây thì hết sức sửng sốt, ấp úng hỏi :
- Sao … sao chàng lại ra được đây ?
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười :
- Cô nương không cho phép ta rời khỏi cung. Hiện tại ta vẫn còn đứng trong địa phận Bách Hoa Cung mà.
Lý Nhược Hồng thấy chàng vẫn bình an vô sự thì rất mừng rỡ. Nàng chạy đến bên cạnh chàng, khẽ hỏi :
- Ngươi có sao không ? Ngươi vẫn bình yên chứ ? Từ khi ngươi bị ả bắt đi, ta rất lo lắng cho ngươi.
Nói đến đây, nàng bỗng thẹn thùng đỏ mặt. Giang Thừa Phong đưa mắt nhìn nàng với vẻ thân thiết, mỉm cười nói :
- Cảm ơn cô nương đã lo lắng. Tiểu sinh không sao. Vân cô nương đối đãi với tiểu sinh cũng rất tốt.
Lý Nhược Hồng hừ lạnh nói :
- Ả dĩ nhiên là đối đãi tốt với ngươi rồi. Nhưng ả đã làm gì ngươi chưa ?
Giang Thừa Phong cười hỏi :
- Làm gì đó nghĩa là thế nào ?
Lý Nhược Hồng nói :
- Ngươi còn giả bộ không hiểu nữa hả ?
Giang Thừa Phong chỉ khẽ mỉm cười, khiến nàng càng thêm thẹn thùng. Nàng đã không thể che giấu sự quan tâm của mình đối với chàng.
Danh Sách Chương: