Phương Cảnh Xán trở về nhà, vừa mở cửa ra, nhìn thấy một người đang ngồi dựa trên ghế sô pha, tay cầm quyển tạp chí, trên bàn là một chén trà xanh nóng bốc hơi nghi ngút.
“anh, sao anh lại ở đây?”
Phương Cảnh Xán nhiệt tình chào hỏi Phương Cảnh Thâm, một bên huýt sáo giai điệu bài “Hãy Để Chúng Ta Nhấc Mái Chèo Lên, để chiếc thuyền nhỏ tạo ra những gợn lăn tăn”[1] một bên cởi caravat, toàn thân như thuyền nhỏ giữa hồ nước, không chỉ bập bềnh phơi phới, còn hoàn toàn không giống người bị thương mới khỏi vừa ra viện, giống như anh mới nghỉ phép trở về, cả người tràn đầy gió xuân.
[1] Hãy Để Chúng Ta Nhấc Mái Chèo Lên, để chiếc thuyền nhỏ tạo ra những gợn lăn tăn (让我们荡起双桨, 小船儿推开波浪)
Là 2 câu đầu trong bài hát 让我们荡起双桨/ Hãy Để Chúng Ta Nhất Mái Chèo Lên, bạn có thể nghe tại đây
Phương Cảnh Thâm buông tạp chí trong tay xuống, “Em vừa mới ra viện, chuyện ăn uống cần chú ý mấy điều quan trọng, anh ở lại đây dặn dò thím Vương một chút.”
Nếu để tự thằng nhãi này lưu ý thì không được chắc luôn.
“Vậy à?”
“Thím Vương có nói với anh Tiêu tiểu thư cũng từng nói với bà, mấy ngày nay nguyên liệu nấu ăn đều là cô ấy tự mình đi siêu thị mua về.” Phương Cảnh Thâm nói.
Phương Cảnh Xán vừa nghe xong lập tức hí hửng tự mình ra mở tủ lạnh, chỉ thấy trong tủ lạnh đầy tràn đồ, thức ăn được sắp xếp vô cùng trật tự.
Phương Cảnh Thâm hôm nay tới đây còn tiện thể xem đứa em trai không tin cậy của mình kết giao cùng con gái người ta có thuận lợi hay không, bây giờ nhìn thấy nó phát xuân, tâm tình nhộn nhạo, dĩ nhiên là không cần phải hỏi rồi.
Phương Cảnh Xán xem xong tủ lạnh lập tức chui vào phòng ngủ, nhìn đống quần áo trong tủ mà phát sầu, đem từng thứ ra ném lên giường, hướng về phía người bên ngoài hỏi một câu, “anh, lần đầu tiên hẹn hò mặc cái gì được, giúp em tham khảo một chút đi!”
Mặc dù còn ba ngày mới tới ngày hẹn hò, Phương Cảnh Xán đã đợi không kịp bắt đầu chuẩn bị quần áo cho ngày hôm đó.
Phương Cảnh Thâm nhìn đống quần áo màu sắc hoa hòe hoa sói trên giường, không chút lưu tình đâm vào nỗi đau của anh, “Tuổi đã cao còn giả bộ nai tơ.”
Phương Cảnh Xán trong đống quần áo màu sắc chọn tới chọn lui, “Quả Quả nhỏ hơn em 6 tuổi, ở trường học đâu đâu cũng đều là tiểu thịt tươi[2], chẳng may Quả Quả ghét bỏ em già thì làm sao bây giờ?”
[2] Tiểu thịt tươi là tên mà truyền thông dùng để gọi các bạn nam thần trẻ tuổi đẹp trai và đang hot của TQ.
Phương Cảnh Thâm thật sự nhìn không nổi nữa, tùy tiện với tay vào ngăn tủ lấy ra một bộ áo màu trắng nền nã đưa cho hắn.
“Bộ này? Có phải đơn giản quá hay không?”
“không đâu.”
“Được rồi, em tin anh một lần.”
“Hai đứa thành đôi có vẻ ổn đó?” Phương Cảnh Thâm hỏi một câu.
Phương Cảnh Xán lập tức kiêu ngạo, “Đương nhiên! Quả Quả rất nhiệt tình với em!”
Phương Cảnh Thâm tựa người vào cạnh cửa, không nhanh không chậm hỏi: “cô ấy biết sở thích đặc biệt của em chưa?”
Bàn tay đang treo quần áo của Phương Cảnh Xán khẽ khựng lại, “Em từng nói với cô ấy em thích cô ấy mập…”
“cô ấy tin?” Phương Cảnh Thâm nhíu mày.
“…Có vẻ không tin.”
Phương Cảnh Thâm chậm rãi nói: “Em xuất hiện lúc cô ấy vì thân hình mà bị người đàn ông khác bỏ, hoàn toàn không quan tâm tới khuyết điểm của cô ấy, nhiệt tình theo đuổi, trong mắt cô ấy, em có lẽ là nam thần cứu thế...”
Phương Cảnh Xán nghe vậy lập tức phấn khích vô cùng, “thật không? anh nói ở trong mắt Quả Quả em là nam thần?”
Phương Cảnh Thâm bất đắc dĩ day trán, thằng nhãi này lúc nào cũng chỉ để ý những cái không phải trọng điểm.
“Em có nghĩ tới hay không, hiện tại em ở trong lòng cô ấy địa vị cao như vậy, đến một ngày cô ấy biết em vì thích những cô gái mập mạp mới để ý đển cô ấy, không phải vì thích bản thân cô ấy, giống như những người đàn ông khác chỉ thích những mĩ nhân gầy, …” Phương Cảnh Thâm nói đến đây thì dừng lại, những lời còn lại không cần nói cũng biết.
Phương Cảnh Xán hơi kích động phản bác: “Ban đầu chú ý đến cô ấy, đúng là bởi vì ngoại hình của Quả Quả rất hợp khẩu vị em, nhưng, em tuy thích mập mạp, nhưng cũng càng ưa thích cô ấy nha, ở chung lâu như vậy cảm tình đều là giả sao? Chẳng lẽ trên đường tùy tiện kéo một người mập nào đó là em có thể cùng người ta yêu đương sao? Tương tự, nếu về sau cô ấy có gầy đi, em cũng sẽ không vì chuyện đó mà chia tay với cô ấy, như vậy em thành loại người nào?”
Tuy rằng lời này anh nói vô cùng hợp tình hợp lí, nhưng nếu thật sự bảo anh nói trực tiếp cho Quả Quả nghe, anh lại nói không được, dù sao rất vất vả Quả Quả mới thừa nhận anh. Hơn nữa gần đây cô đối với anh càng ngày càng tốt, lỡ như về sau cô ấy biết rồi để những chuyện vụn vặt này luẩn quẩn trong lòng, sau đó nghĩ lung tung, trở nên hoàn toàn thất vọng với anh thì làm sao bây giờ?
không thể không thừa nhận, ban đầu anh không nghiêm túc giải thích rõ ràng với Quả Quả, là vì trong lòng còn có một chút tâm tư, nhưng như vậy không khác nào nói năng lập lờ, giấu diếm sự thật cả.
Tình huống hiện tại là, nếu như nói ra thì danh tiếng nam thần sẽ đổ vỡ, thậm chí Quả Quả sẽ phỉ nhổ rồi vứt bỏ anh, nếu không nói, lại cảm thấy chột dạ…
Phương Cảnh Xán phiền chán không thôi, xoa đầu liên hồi, “Phương Cảnh Thâm, anh nhất định là ghen tị với em!”
Giờ lại đổ lỗi cho người khác. (=__=|||)
“Bập bềnh quá thuyền sẽ lật, anh tốt bụng nên mới nhắc nhở em thôi.”
Buổi tối, Phương Cảnh Xán nằm dài trên giường, liếc mắt nhìn tờ giấy nhắc nhở anh đi ngủ sớm một chút, trước khi ngủ nhớ uống cốc sữa, còn có đúng giờ phải phải uống thuốc, trong lòng ấm áp.
Nằm trong chốc lát, tiếng chuông di động reo lên, là Quả Quả đã xong việc, gọi điện nói chúc ngủ ngon với anh.
Thế là buồn rầu trong lòng Phương Cảnh Xán lập tức tiêu tán toàn bộ.
Mình đúng là thích con gái mập mạp, mà Quả Quả lại giống hình mẫu lí tưởng của mình, cô ấy thích ăn, mình nguyện ý bón, nên hai người chính là trời sinh một đôi, rầu rĩ, suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì.
*
Tiêu Quả Quả ở nhà chuyên tâm chuẩn bị ba ngày, buổi biện chứng luận văn tiến hành tương đối thuận lợi.
Hoàn thành một nhiệm vụ.
Ra khỏi phòng học, hít thở cỏ cây hương mùa hè, không khí mát mẻ, thần khí thanh sảng.
Tống Kiêm Hà ngay sau đó từ phòng thi đi ra, duỗi lưng hết cỡ một cái, “Cuối cùng cũng xong, buổi tối đi ăn thịt nướng đi?”
Tiêu Quả Quả ngượng ngùng nói: “Chuyện này, mình có hẹn rồi”.
Tống Kiêm Hà vỗ đầu một cái, “Suýt nữa mình quên, cậu hiện tại đã có bạn trai! Lúc trước báo chí đưa tin mình còn vì cậu mà lo lắng, thật không nghĩ tới hai người lại phát triển nhanh như vậy! Nhưng mà, hì hì, Tròn Tròn làm tốt lắm! mình thật sự sợ cậu nhất thời ngớ ngẩn bỏ lỡ một người đàn ông tốt như vậy!”
Tiêu Quả Quả thở dài, “Cậu thật sự cảm thấy Phương Cảnh Xán rất tốt sao?”
Tống Kiêm Hà tựa như anh em, quàng vai cô, nói nghiêm túc: “Mình nói với cậu nhé, đàn ông vốn không ai không thích mỹ nữ, khác nhau ở chỗ có một loại là bao nhiêu tuổi cũng đều chỉ thích những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nhìn thấy gái đẹp mắt đều dính vào người ta, chờ người ta không còn đẹp nữa thì một cước đá văng người ta. Còn một loại khác là cho dù dung nhan vợ mình không hề xinh đẹp nữa, cũng như trước không xa không rời. Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, đây là chuyện bình thường, loại trước là cặn bã, còn loại thứ hai mới là đàng ông chân chính.”
Tống Kiêm Hà nói tới đây thì hơi đổi giọng, có hơi kích động, “Mà người giống như Phương Cảnh Xán nhà cậu, có thể xuyên qua đống mỡ thật dày để yêu con người bên trong cậu, chính là cực phẩm trong cực phẩm, anh ấy đối với cậu tuyệt đối chính là loại tình yêu thực sự đã tuyệt chủng đó, kiếp trước cậu chắc chắn đã cứu vớt toàn nhân loại, nên kiếp này mới gặp được anh ấy, đừng có suốt ngày sống trong hạnh phúc mà không biết mình hạnh phúc.”
Tiêu Quả Quả: “…” Được rồi.
Hai người đang tán gẫu, phía đối diện là một đám nữ sinh, hưng phấn líu ríu thảo luận cái gì đó, thanh âm càng lúc càng lớn.
“Diệp Vi, hôm nay ai đưa cậu đến thế? Còn lễ độ mở cửa xe cho cậu”.
“À, cái kia a, là lái xe nhà mình”.
“Còn có lái xe đưa đón, tiểu Vi cậu không phải giấu chúng mình nhà cậu là phú thương đấy chứ?”
Tống Kiêm Hà khoanh tay trước ngực theo thói quen, nhìn Quả Quả nói: “Cậu mấy ngày nay không đến trường nên không biết, hiện tại mỗi ngày đều có xe đưa đón cô ta, khiến cho tất cả mọi người nghĩ rằng cô ta là đại tiểu thư Diệp gia. Ai mà hiểu biết nghe ngóng tìm hiểu, sẽ biết Diệp gia chỉ có một cô con gái, năm nay mới học cấp ba…”
Tiêu Quả Quả cũng nghe anh trai mình đề cập qua một lần, nói là Diệp gia đón Diệp Vi về nhà nhận tổ quy tông, mà thái độ của Thẩm gia đối với cô con dâu này cũng thay đổi.
Hai nhà Tiêu Thẩm bởi vì chuyện hôn nhân mà trở mặt với nhau, Tiêu Mộ Bạch vì để cô hết giận, trên thương trường chèn ép Thẩm gia không ít, mà lúc này, Diệp gia lại đưa ra cành ô liu giúp đỡ, tuy rằng thực lực của Diệp gia cùng Tiêu gia tương đương nhau, nhưng dù sao Diệp Vi cũng là con gái riêng, làm sao có thể so sánh với đại tiểu thư chính thống nhà người ta. Ngoài mặt Thẩm gia cũng áy náy, nên bây giờ cũng vẫn phải chịu trận thua thiệt này.
“Diệp Vi, vòng ngọc này của cậu thật là đẹp, chắc cũng không rẻ?” Có người hỏi.
“Cái này à?” Bị mấy nữ sinh vây xung quanh, Diệp Vi sờ sờ vào mặt ngọc trước ngực, “Thứ này cũng không thể đem tính ra tiền được! Thâm Nham tặng mình, là gia truyền chi bảo nhà anh ấy”.
“Oa, gia truyền chi bảo! Hai người đã gặp gia đình nhau rồi sao?”
Nghe đến đây Quả Quả nhíu mày, gia truyền chi bảo? cô nhớ tới ngày sinh nhật mình hôm đó, dì Thẩm có nói qua với cô trong điện thoại, bảo Thẩm Nham mang cho cô lễ vật này, rồi sau đó Thẩm Nham cũng không mang cái gì đến cho cô, lúc ấy Quả Quả cũng không nghĩ nhiều. Nếu cô đoán không nhầm, rất có khả năng đó chính là gia truyền chi bảo này.
“Đúng vậy!” Diệp Vi vừa nói, vừa liếc thoáng qua chỗ Quả Quả, “Tháng sau mình cùng Thẩm Nham sẽ đính hôn”.
“Chúc mừng, chúc mừng nha! Hai người phát triển quá nhanh…”
“Mình cùng Trầm Nham thành đôi lâu như vậy, đính hôn cũng là rất bình thường a”.
“Thế cũng sắp kết hôn rồi nhỉ?”
“Ha ha… còn chưa định ngày đâu, đến lúc đó mọi người phải tới nha!”
“Các cậu đúng là kim đồng ngọc nữ tu thành chính quả, thật khiến cho người ta hâm mộ.”
“Mình à, không quan tâm gia thế của anh ấy thế nào, có tiền hay không, chủ yếu là anh ấy là người đáng tin cậy, toàn tâm toàn ý đối với mình”.
“Đúng thế, đúng thế! Mình cũng chán ghét loại người thấy người sang bắt quàng làm họ…”
nói xong ánh mắt tất cả mọi người đều hướng về phía Tiêu Quả Quả.
Tống Kiêm Hà buồn bã nói: “một đám người, rảnh rỗi không có việc gì làm chỉ cây dâu mắng cây hòe, nói cái mà chán ghét a, thật ra thì ngầm ghen tị đến nghiến răng sắp nát! Các người từng người một, có dám vỗ ngực nói rằng, nếu Phương Cảnh Xán theo đuổi, khẳng định rằng sẽ như gió thu cuốn hết lá vàng cự tuyệt anh ấy không? Dõng dạc rõ ràng nói cho anh ấy biết không nên quấy rầy mình, nên theo đuổi hạnh phúc chân chính không?”
một đám nữ sinh che lại khuôn mặt đỏ bừng nhỏ nhắn, “Phương học trưởng theo đuổi tôi? Mới ảo tưởng thôi cũng không chịu nổi rồi, chỉ cần một đêm abcxyz với anh ấy cũng đủ mãn nguyện lắm a…”
“Mình cũng vây, chỉ cần một giờ cũng được!”.
“10 phút cũng được á!”
“Ghét ghê, Phương học trưởng nào có nhanh như vậy.”
(Beta-er: Khụ khụ, nhanh này là nhanh trong chuyện quan hệ ý ạ)
....
Tiêu Quả Quả: "..."
Ai nói cho cô biết vì sao đang êm đẹp không khí lại trở thành như vậy? Quả nhiên là sắc đẹp trước mặt, thể diện cái gì cũng là mây bay a!
Đúng lúc này một tràng chuông xe đạp đinh linh linh từ xa lại gần.
Dưới bóng hai hàng cây, Phương Cảnh Xán mặc một bộ quần áo trắng nhã nhặn đơn giản, đi xe đạp, như một trận gió mát ngày hè tới…
một tay anh nắm ghi đông xe đạp, tay kia cầm một que kem mát lạnh, bóp phanh loẹt xoẹt dừng lại trước mặt Quả Quả, đưa que kem cho cô, “đã bảo vệ luận văn xong chưa?”
“Ừm, vừa xong.” Tiêu Quả Quả nhìn anh một cái, miệng khẽ liếm kem, sau đó không khỏi ngẩng đầu lên nhìn anh vài lần.
Phương Cảnh Xán nhìn lại mình, “Ách, làm sao vậy? Có gì kì quái sao?”
“không có, rất đẹp trai!” Tiêu Quả Quả hào phóng khen ngợi
Mặc kệ là màu sắc sặc sỡ nổi trội tới đâu, anh đều có thể kiềm chế nó xuống, để nó tôn mình lên, dù anh mặc đơn giản một màu cũng vẫn khiến anh trở nên thu hút. Như thể châu báu chói sáng trong bóng tối vậy.
Từ ánh nhìn mãnh liệt đầy tình triều màu đỏ của đám nữ sinh xung quanh cũng có thể chứng minh điều này.
Phương Cảnh Xán nhẹ nhàng thở ra, may mắn lần này Phương Cảnh Thâm không lừa dối anh.
“Chiếc xe đạp này…”
Phương Cảnh Xán vỗ vỗ đệm sau, “Mượn của một học đệ, lên đây đi, anh chở em”.
Tống Kiêm Hà ghé miệng vào tai Quả Quả, vụng trộm cười, “ Đại Boss thật là lãng mạn a!”
Tiêu Quả Quả bất đắc dĩ: “Xin anh đó, anh chơi trò lãng mạn cũng nên cân nhắc một chút đến cân nặng của em chứ…”
Phương Cảnh Xán lập tức thề son sắt, “không sao, anh chở được”.
“Đây là thứ yếu, còn có vấn đề quan trọng hơn, anh mới cắt chỉ được vài ngày, bác sĩ nói anh không thể vận động mạnh, anh quên rồi à?” Quả Quả không đồng ý nhìn anh.
“Vậy đạp chậm là được?”
“không được”.
“Vậy làm sao bây giờ?” Thần sắc Phương Cảnh Xán có chút uể oải, đi xe đạp chở bạn gái trong sân trường, thật là tốt đẹp lãng mạn biết bao nha! Mất công anh suy nghĩ hành trình hẹn hò lần này rất lâu…
Cuối cùng Quả Quả nghĩ nghĩ “anh xuống ghế sau đi.”
“Hả?”
Quả Quả đem que kem cho Phương Cảnh Xán cầm, chính mình ngồi lên yên xe, “Để em chở anh là được”.
Đoàn fan cuồng vây xem Phương Cảnh Xán tỏ vẻ, ‘Đừng làm vậy a, như vậy rất tổn hại đến hình tượng anh minh thần võ huy hoàng của Phương học trưởng đó”.
Kết quả vị Phương học trưởng anh minh thần võ không hề bận tâm, nhảy lên ngồi ghế sau, một tay ôm chầm lấy eo đầy thịt của bạn gái, điều anh mơ tưởng đã lâu.
Oa, thật là mềm~ cuối cùng có thể quang minh chính đại ôm eo được rồi!
Sắc đẹp trước mặt, thể diện cái gì, thật sự đều là mây bay hết ~