• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hành lang bệnh viện, Tiểu Mễ và Lam Ngọc vội vàng đi đến phòng bệnh, cô nghe điện thoại của Tạ Khải, nói là bệnh tình ông nội chuyển biến xấu. Cô không chút nghĩ ngợi chạy ngay tới bệnh viện, vô cùng lo lắng, nếu không có Lam Ngọc an ủi, đã sớm khóc òa.

Tạ Khải đứng ngoài phòng bệnh, dựa vào vách tường đứng chờ, nhìn thấy các cô tới, đứng thẳng người nói: “Bệnh tình của bác Mạt đột nhiên chuyển biến xấu, buổi sáng vẫn còn tốt, không biết….”


Tiểu Mễ chưa đi vào, từ cửa sổ thủy tinh nhìn vào, một bác sĩ đang ở cạnh xem xét bệnh tình của ông. Đức Bành nằm trên giường bệnh phải thở bằng bình dưỡng khí, hai mắt nhắm, sắc mặt tái nhợt, giống như đang nguy kịch.

Sắc mặt cô xanh mét, nước mắt vô thanh vô thức rơi xuống. Trên đường đi không muốn để Lam Ngọc lo lắng nên cô đã không khóc, nhìn thấy ông nội như vậy, cô không thể nhìn được, cô sợ hãi.

Bác sĩ từ trong phòng đi ra, nhìn bọn họ, “Đã có kết quả xát nghiệm, không lạc quan lắm, tế bào ung thư đã lam rộng, mạch máu bị tắc nghẽn nghiêm trọng, chỉ có thể mổ. Nhưng người bệnh lớn tuổi, thân thể lại suy yếu, sẽ không thể chịu được ca mổ lớn như vậy.” Hắn giải thích, việc này cần cho bọn họ biết.

“Vậy phải làm sao?” Tiểu Mễ vội vàng hỏi.

“Trước mắt chỉ có thể dựa vào thuốc điều trị, duy trì chức năng của phổi, còn lại, chỉ có thể đợi.” Bác sĩ nói.

“Chờ cái gì đây? Nói mau đi.” Lam Ngọc cũng gấp gáp.

“Có lẽ chờ cho kì tích xuất hiện, nhưng mà, hi vọng này là cực kì cực kì nhỏ. Tôi đè nghị người nhà bệnh nhân, vẫn là chuẩn bị tốt tinh thần.” Bác sĩ cố gắng nói, hiện tại hắn cũng chỉ có thể làm yên lòng người nhà bệnh nhân, nói xong lắc đầu rời đi.

Tiểu Mễ ngồi sụp xuống, cả người mất hồn mất vía, ánh mắt đẫm nước.

“Tiểu Mễ, em không sao chứ?” Tạ Khải nhìn sắc mặt cô, lo lắng hỏi.

“Em không sao, hai người đi về trước đi, em muốn ở một mình.” Cô vô lực nói.

“Nhưng mà…” Lam Ngọc vừa muốn ói, Tạ Khải giữ tay cô, chỉ thị cô, đừng nói gì cả, để cô ấy một mình cũng tốt.

Hai người đi rồi, Tiểu mễ đứng dậy, dừng một chút mở cửa đi vào.

Kéo ghế ngồi xuống, cẩn thận nắm lấy tay ông nội, một tay lau nước mắt: “Ông nội, ông nhất định sẽ tốt hơn, chờ ông khỏe, chúng ta sẽ cùng đi vòng quanh thế giới được không ông? Con sẽ cùng ông đi Đài Bắc… Ô…Ô… Ông nối, người đừng bỏ Tiểu Mễ lại một mình… Mễ nhi muốn… Vĩnh viễn ở cùng ông nội…. Cùng một chỗ…” Tiếng nói đứt quãng, nước mắt lại bắt đầu rơi, lại không dám khóc lớn tiếng, giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, thực khiến người khác đau lòng.

Lẫm Lạc đi tới, nhìn Tiểu Mễ nghẹn ngào khóc, trong lòng không đành lòng kéo cô vào trong lòng.

Nghe được thông báo, lúc đó hắn đang họp hội đồng, hắn liều lĩnh chạy thẳng đến bệnh viện. Biết Tiểu Mễ nhất định bị đả kích, hắn không muốn cô chịu một chút tổn thương nào, càng không muốn để cô một mình hứng chịu, coi như bị thương cũng sẽ có một người ở bên cạnh bảo vệ cô, một chút cũng không rời.

Tiểu Mễ dựa vào trong ngực hắn, không ngừng khóc, nước mắt thấm ướt mảnh áo trước ngực Lẫm Lạc, hắn cũng không để tâm.

Cánh tay của hắn ông cô thật chặt, cằm đặt trên đầu của cô. nếu như có thể, hắn thật muốn đem cô hợp thành một với hắn, chính hắn sẽ điều khiển tư tưởng của cô, khiến cô vĩnh viễn không có đau khổ bi thương

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK