“Giám đốc, cái này tặng cho anh.” Thẩm Thường Hi cầm một chập bốn chiếc bánh kem vị dâu còn sót lại suy nhất trong tiệm, mở túi bóng đưa cho Lê Cảnh Nghi một chiếc.
Đây là tiệm bánh ngọt Thẩm Thường Hi đột nhiên phát hiện ra trong một lần đi làm về đói bụng ăn quàng, ai ngờ lại gặp chân ái.
Mỗi chiếc bánh được gói ghém cẩn thận trong chiếc hộp nhựa nắp tròn trong suốt, nhìn thoáng qua giống như hộp nhạc hồi bé cô hay chơi.
Không chỉ hình thức đẹp mà hương vị cũng không chê vào đâu được.
Lê Cảnh Nghi nhìn túi bánh trên tay Thường Hi thản nhiên nói: “Tôi không ăn đồ ngọt.”
“Không phải chứ giám đốc, cuộc sống phải có đủ vị mới là cuộc sống, ai có thể cưỡng lại sức hút của đồ ngọt chứ.”
“…” Lê Cảnh Nghi vẫn không nhận.
Dường như từ chối nhận đồ lạ là bài học duy nhất thuở nhỏ anh ta được mẹ dạy.
“Tôi mua cũng mua rồi, coi như anh giúp tôi ăn phụ một tay.” Thẩm Thường Hi nói xong, chưa kịp để cho Lê Cảnh Nghi từ chối đã dúi vào tay anh sau đó vòng qua ghế lái.
“Cực kỳ ngon đó!”
Cô muốn thử hiệu ứng dễ thương, đang tính nói Ăn nó đi, anh sẽ được ngọt ngào giống như tôi’ nhưng nghĩ thế nào lại thôi.
Anh ta mà nghe xong trực tiếp ném chiếc bánh kia xuống đường nữa thì toi.
Cô vẫn cần chút mặt mũi.
Về đến nhà, Thẩm Thường Hi chưa kịp làm gì.
Đặt túi bánh lên bàn phòng khách liền ngồi bẹp xuống ghế sô pha.
Hôm nay chỉ đi tham dự lễ cưới thôi cũng mệt như vậy, nhưng bù lại lại quen được một một người chị thú vị.
Rõ ràng là vợ thư ký Tống thú vị hơn anh ta nhiều.
Lúc này Tô Mộng Nhiên vừa tắm xong ra ngoài, nhìn thấy túi bánh kem đặt trên bàn giống như mèo thấy mỡ, hai mắt sáng rực lên, vồ vập: “Hi Hi, cậu mua bánh kem hả?”
“A là tiệm bánh mấy hôm trước nè.”.
||||| Truyện đề cử: Muốn Em Là Của Riêng |||||
“Nhưng sao không có vị dưa leo mình thích?” Thấy ba chiếc bánh đều là vị dâu ở trên bàn, Tô Mộng Nhiên đột nhiên bĩu môi, thất vọng hiện rõ trên mặt lấm tấm nước.
“Có bánh kem cho cậu ăn vào giờ này đã là phúc lắm rồi, còn kén cá chọn canh.”
Thường Hi dựa vào ghế, mệt mỏi cởi bớt ba chiếc cúc áo trên cổ cho thoáng khí, xoay xoay tay, nhanh như chớp đem ba chiếc bánh trên bàn đặt vào trong lòng, một bên nói: “Vậy mình ăn hết nhá?”
“Hì hì, người ta chỉ nói vậy thôi mà.” Tô Mộng Nhiên như người chết đói mấy năm nhảy qua giằng lấy túi bánh về tay mình.
“Ấy, sao đột nhiên cậu lại mua bánh kem vậy?”
Tô Mộng Nhiên hỏi xong mới nhớ ra.
Hôm trước nghe Thẩm Thường Hi nhắc về chuyện cùng Lê Cảnh Nghi đi ăn đám cưới một người quen.
Còn là cơ hội tốt để tương tác nhiều hơn ngoài công việc: “Phải rồi, nay cậu đi đám cưới với sếp nhỉ?”
“Á...!không phải cậu trộm bánh kem từ đám cưới về đó chứ!” Tô Mộng Nhiên đột nhiên hét lớn, miếng bánh kem vẫn còn trong miệng.
Phụt!
“Tô Mộng Nhiên cậu nghĩ cái quỷ gì vậy, Thẩm Thường Hi này đã sa sút tới mức độ đó chưa? Bánh này trên đường chở diêm vương về mua đó.” Thường Hi cũng phải bái phục trí tưởng tượng phong phú của Tô Mộng Nhiên.
“Người ta chỉ đùa thôi mà.
Thế nào, mấy ngày nay có tiến triển gì không?”
Thẩm Thường Hi lại ngồi thụp xuống ghế, thở dài một hơi: “Đừng nhắc nữa, mình cảm thấy mấy chiêu cậu nói hoàn toàn vô tác dụng với diêm vương.”
Thẩm Thường Hi quyết tâm theo đuổi, theo phương châm lấy lòng dạ dày của Tô Mộng Nhiên ngày nào cũng dậy làm cơm hộp tình yêu đem tới cho Lê Cảnh Nghi.
Mới đầu anh ta còn từ chối, về sau với tính cách sợ phiền phức mỗi lần mang cơm vào đều trực tiếp bảo cô đặt ở đó.
Mọi công sức tỏ ra ân cần sâu sắc, thấu đáo hiểu lòng người gần như vô tác dụng.
Cô cảm thấy bước tiến lớn nhất mà cô đạt được đó là từ bị Lê Cảnh Nghi từ chối thẳng thẳng biến thành phiền quá đành nhận.
“Nhìn cái mặt vô cảm lạnh lùng của anh ta thật sự khiến mình tức chết.” Nghĩ tới mà chán, Thẩm Thường Hi tay nắm thành nắm đấm, lại đâm bụp bụp vào chiếc gối lụa trên ghế.
Tô Mộng Nhiên dùng dĩa cắm một miếng bánh vừa miệng đút vào miệng Thẩm Thường Hi: “Đừng có cuống, theo đuổi đàn ông cần có chiến thuật và không gian phát huy, cậu mới theo đuổi anh ta vài ngày đã muốn từ bỏ rồi à.”
“Cũng không nói là từ bỏ.
Thẩm Thường Hi này chưa từng có khái niệm từ bỏ nhé!” Thẩm Thường Hi đảo mắt, che lại sự mông lung trong mắt cô.
“Nhưng mà Mộng Nhiên này, mình thực sự khâm phục cậu đó.
Rốt cuộc động lực gì khiến cho cậu theo đuổi Từ Kính Hải lâu tới như vậy mà không nản, anh ta cho cậu uống thuốc gì vậy?”
Từ khi quen biết Tô Mộng Nhiên, cái tên Từ Kính Hải đã xuất hiện.
Không rõ đã bắt đầu từ lúc nào.
“Ai da, cậu không hiểu.” Tô Mộng Nhiên nhắc tới Từ Kính Hải lại là một bộ mặt u mê không lỗi thoát, tay ôm ngực đầy tự hào: “Tình yêu của mình và A Hải là tình yêu khắc cốt ghi tâm, tình yêu chân chính, còn cậu đối với Diêm Vương đương nhiên không thể so sánh.
Cậu bây giờ vẫn chưa yêu anh ta, còn chưa nhận ra thích là cái gì.
Sau này cậu gặp được người khiến cho bản thân nguyện từ bỏ tất cả cậu sẽ hiểu ra thôi.”
Tô Mộng Nhiên sớm đã gặp Từ KÍnh Hải, từ lúc anh ta chỉ mới là một diễn viên không có tên tuổi.
Chính xác là một quần chúng vô danh trong hàng ngàn người xuất chúng khác.
Không biết vì điều gì, Tô Mộng Nhiên lại có thể từ trong đám đó, tìm thấy được anh ta, cuối cùng lại giống như chỉ có thể nhìn mỗi anh ta.
Hôm đó, trường cấp ba của cô tổ chức hội thao toàn trường, có mời vài diễn viên múa hát kịch về, Từ Kính Hải lúc đó chỉ là một diễn viên quần chúng, nhận tiền đến bê bàn ghế phông bạt.
Mọi công việc có thể kiếm ra tiền anh ta đều nhận.
Đến khi kịch tan, trời đổ cơn mưa lớn, tất cả học sinh và giáo viên đều chạy tán loạn như kiến vỡ tổ.
Tô Mộng Nhiên trộn lẫn trong đám học sinh, vô tình bị xô trượt chân ngã, lại nhận được chiếc ô mất cán của một người.
Từ Kính Hải đứng cầm ô che cho cô, áo sơ mi sọc caro bị ướt cả vạt dài, ngay cả tóc cũng ướt, không biết vì mồ hôi hay vì nước mưa.
Nhưng vẻ ngoài điển trai, gương mặt thanh tú của một thiếu niên nhiệt huyết cũng không bị hình ảnh tàn tạ ấy làm cho lu mờ, thậm chí còn khiến cho anh có chút bất cần.
Anh không cười, cũng chẳng nói lời gì cả, chỉ nhẹ nhàng đưa cho cô chiếc ô rồi chạy đi.
Tô Mộng Nhiên lúc đó, thiếu nữ ngây thơ đơn thuần, luôn ôm mộng về một chàng hoàng tử lại phải lòng một người chăn cừu chỉ vì chiếc ô bị mất cán đó.
Từ sau lần gặp đầu tiên chạm mắt không quá mười giây, Tô Mộng Nhiên đã hoàn toàn phải lòng người đàn ông này.
Cô nhờ người đi điều tra toàn bộ thông tin của anh ta.
Biết được nghiệp chính của anh ta là diễn viên, xuất thân bần hàn, cha mất sớm, mẹ tái hôn, gia đình mới cũng không gia thế không ô dù, không có tài nguyên.
Anh ta được nhìn trúng chỉ có gương mặt thanh tú này sau đó được giới thiệu rồi dấn thân vào showbiz, suốt mấy năm đều chìm nghỉm.
Để có được tất cả thông tin của một nhân vật nhỏ, đối với Tô Mộng Nhiên, thiên kim tiểu thư của nhà họ Tô mà nói chẳng mất quá nhiều thời gian.
Sau này cũng nhờ có Tô Mộng Nhiên mà sự nghiệp của Từ Kính Hải lên như diều gặp gió.
Tô Mộng Nhiên theo đuổi Từ Kính Hải từ Trường đại học cho tới khi ra trường, từ những ngày nắng tới những ngày giông bão.
Mọi công sức, thời gian và chân thành vậy mà cuối cùng vẫn không đổi được trái tim vì người mà rung động..
Danh Sách Chương: