• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Giọng nói ấp úng của Ikoma không thề có một tí sức thuyết phục nào, thậm chí do đó mà còn khiến mọi người nghĩ rằng hắn đang cố gắng che dấu, làm cho bọn họ càng gay gắt thêm.
Tuy nhiên, vào đúng lúc này thì Mumei liền đứng ra.
“Hắn không phải kabane!” Giọng điệu bình tĩnh cùng với gương mặt kiên định của Mumei khiến mọi người sững sờ một chút, nhưng lại ngay lập tức phản bác:
“Nếu vậy thì ngươi giải thích xem tại sao trái tim hắn lại phát sáng!”
“Đúng vậy! Nếu không phải là kabane thì hắn là thứ gì!”
Nghe vậy, Mumei hơi im lặng một chút, nhưng vẫn trả lời:
“Đúng là hắn đã nhiễm phải virus kabane, nhưng hắn vẫn còn giữ được lí trí của cơn người.

Hắn là Kabaneri!”
Nghe thấy một từ ngữ mà mình chưa từng biết, mọi người hơi dừng lại.

Nhưng cuối cùng thì họ lại bùng phát mãnh liệt hơn.
“Thế thì khác gì nhau chứ! Cuối cùng cũng là nhiễm phải virus kabane thôi!”
“Hừ! Kabane rồi lại Kabaneri gì chứ.

Cuối cùng thì cũng là quái vật cả thôi!”
“Ngươi có gì chứng minh hắn sẽ không nổi điên lên mà tấn công chúng ta chứ!”
Nghe thấy vậy, Mumei hơi do dự, nhưng nhớ tới lời nói lúc nữa của Yozora thì nàng liền có Dũng khí để nói ra sự thật.
“Bởi vì ta cũng là Kabaneri!” Mumei hét lớn lên, lấn át hết mọi người xung quanh.
Nhìn thấy mọi người đều im lặng, Mumei cứ nghĩ mình đã thành công trấn an mọi người, nhưng ai ngờ…
“Gì chứ.

Hoá ra chỉ là những con quái vật đang bao che cho nhau thôi.” Một giọng nói quái khí vang lên.


Nếu là bình thường thì mọi người sẽ theo bản năng chán ghét hắn, nhưng vào lúc này thì tất cả đều như bị mê hoặc mà nghe lời hắn vậy.
Đương nhiên, nếu như hắn chú ý tới Yozora đứng sau Mumei đang nhìn hắn chằm chằm với ánh mắt trợn lớn thì có lẽ sẽ tốt hơn một tí.
Một giây mặc niệm cho vị dũng sĩ đách biết sợ là gì này!
“Hoá ra là bao che cho nhau a!”
“Biết ngay mà! Cả hai người bọn họ đều là quái vật hết!”
“Hừ! Các ngươi nên tự sát đi!”
— QUẢNG CÁO —

Mọi người trong toa xe bắt đầu buông lời chửi rủa.

Đối mặt với tình cảnh đó, Mumei cũng chỉ có thể bất lực.

Dù sao nàng chỉ mới 12 tuổi mà thôi!
Trước tình cảnh đó, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, nhưng giống như vang lên trong lĩnh hồn của mọi người vậy.

Ai đều bị hấp dẫn.
“Mọi người, nghe ta nói một tí được không?” Ngay khi lời nói được thốt ra, mọi âm thanh đều im bật, mọi người đều hướng tầm mắt tới người nói.
Nhìn thấy cảnh này, Yozora liền bật cười.

Quả không hổ là thần bí nhất linh hồn lực a! Chỉ cần vận dụng một số xíu là có thể khiến mọi người hành động theo ý mình rồi.
“Trước tiên thì… Tên kia.” Yozora chỉ vào một người đàn ông có ngoại hình phải miêu tả ra thì là tặc mi thử nhãn.

Đồng thời, đó cùng là chủ nhân của cái giọng quái khí khi nãy.
“Ta?” Tên đó hoang mang, không hiểu tại sao thiếu niên trước mặt lại chỉ đích danh của mình.
“Ừ.

Ngươi ấy.” Yozora cười cười, nhưng không hiểu sao người đàn ông đó lại tự nhiên thấy lạnh sống lưng.
Hắn cố gắng mở miệng nói:
“Ngươi kêu…”
Nhưng chưa kịp dứt lời thì hắn bỗng nhiên cảm nhận được tầm mắt của mình bị một bóng đen che trong chớp mắt, sau đó một cảm giác đau đớn truyền từ mặt hắn vào đại não.
Đông!
Theo quán tính, hắn đạp thẳng đầu xuống sàn xe, tạo ra một âm thanh vang dội, đồng thời chỗ sàn đó cũng bị lõm xuống một chút.
Lúc này, giọng nói của Yozora cũng vang lên, trong đó cất chứa sự phẫn nộ của hắn.
“Đ*t m* mày! Ai cho phép ngươi nói em ấy là quái vật!”
Đáng tiếc.

Với lực đạo mà Yozora sử dụng thì tên đó đã bất tỉnh nhân sự rồi.
Yozora đã thấy gai mắt tên này từ khi hắn nói Mumei là quái vật rồi.

Cho nên lúc nãy Yozora đã giã vào mặt hắn một phát rõ đau.

Với tốc độ ra đồng của Yozora thì tên kia chỉ kịp nhìn thấy bóng nắm đấm của Yozora là đã ngất rồi.
Đương nhiên.


Lúc đấm vào mặt hắn thì Yozora đã tiện tay truyền vào người hắn một luồng linh lực kết hợp giữa thuộc tính mộc và quang, hai loại thuộc tính có khả năng chữa trị mạnh nhất mà hắn biết.
Cho nên dù lực có mạnh tới nỗi khiến sàn xe lõm thì tên đó ngoại trừ đau đớn tới mức bất tỉnh nhân sự thì cũng không thề có một tổn thương nào cả.
“Aaaaa!” — QUẢNG CÁO —
“Uy! Tên kia đánh ngất người rồi!”
“Sàn xe cũng bị lõm rồi!”

Đám đông liền bộc phát.

Dù sao một người bị đánh tới mức ngất đi trước mặt mình cũng đã rung động lắm rồi, chưa nói tới chỉ bằng một đấm với lại sàn xe làm bằng sắt thép cũng bị lõm xuống rồi.
Thấy cảnh như vậy, Yozora liền mở miệng:
“Xuỵt! Im lặng nghe ta nói một tí được không.” Giống như lần trước, lần này mặc kệ đám đông có hỗn loạn hơn thì bọn họ vẫn im lặng ngay lập tức.
Yozora tiếp tục mở miệng, giọng điệu từ tốn.

Hắn biết hiện giờ bọn họ đang bị sự sợ hãy chỉ phối, cho nên nếu sử dụng giọng điệu quá cứng rắn hoặc đe dọa thì chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn thôi.

Cho nên vào những lúc như thế này thì tốt nhất là phải nhẹ nhàng từ tốn.
“Ta biết hiện giờ các ngươi đang lo sợ điều gì, những hãy bình tâm mà suy nghĩ lại xem.

Mumei cùng Ikoma vẫn chưa gây hại cho ai cả, thậm chí bọn họ từng định lấy thân mình cản đường kabane để các ngươi có thể kịp thời chạy thoát.

Hơn nữa, bọn họ cũng không có dấu hiệu gì là đã đánh mất ý chí của mình mà biến thành một con quái vật.”
“Cho nên, xin các ngươi hãy tin tưởng Mumei và Ikoma!” Vừa nói Yozora vừa cúi thấp đầu xuống thể hiện thành ý của mình.
“Yo…” Thấy cảnh này, Mumei muốn ngăn Yozora lại.

Nhưng nghĩ tới việc Yozora làm vậy là vì mình, nàng liền không đủ sức lực để ngăn Yozora lại.

Cho nên Mumei đành trầm mặc.
Ikoma cũng trầm mặc theo, cuối cùng thì hắn mới là người luôn được Yozora giúp đỡ, hắn không thề có bất kì lập trường nào để ngăn cản Yozora cả.
Đám đông đối diện thấy Yozora thành tâm như vậy liền xì xào bàn tán, họ đang do dự xem có nên tin tưởng Yozora hay không.

Cuối cùng, một người đứng ra đại diện hỏi:

“Ngươi có thứ gì để đảm bảo với tụi ta lời ngươi nói là sự thật chứ?”
Nghe vậy, Yozora liền mỉm cười tự tin, nói ra những lời mà cả đời này Mumei cũng không thể nào quên.
“Lấy cái tên của ta để thề, nếu như Mumei cùng Ikoma không thể kiểm soát chính mình mà gây tổn thương cho người vô tội thì chính tay ta sẽ kết thúc bọn họ…”
Nói tới đây, Yozora liền dùng một ánh mắt kiên định nhìn những người đối diện
“...!Sau đó sẽ tự sát để tạ tội!”

“Ok! Đây sẽ là chỗ sinh hoạt của chúng ta trong thời gian tới!” Nhìn xem căn phòng trước mặt mình, Yozora vui vẻ nói, đi theo phía sau là Mumei và Ikoma với gương mặt đầy tâm sự.
— QUẢNG CÁO —
Sau khi thuyết phục được mọi người đồng ý cho Mumei cùng Ikoma ở lại, Yozora liền xin bọn họ một căn phòng.

Đương nhiên là để xin được thì cần phải có một lí do cực chính đáng rồi.
“Bọn ta sẽ tự động cách ly khỏi các ngươi.

Để lỡ có chuyện gì thì các ngươi sẽ không bị thương.”
Lí do rất chính đáng!
Căn phòng mà hắn xin được nằm ở cuối xe.

Bình thường nó được sử dụng để đựng hành lý của khách nhưng khi chạy nạn như thế này thì ai lại lo được mấy thứ lặt vặt khác.

Cho nên hiện giờ căn phòng này đang trống không!
Ba người trong một căn phòng chiếm nửa toa xe.

Magna!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK