Mục lục
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sau khi anh lắp súng xong thì lại thẩy cây súng qua phía cô, Diệp Viên Hi cũng đón lấy rồi bắt đầu tập tháo lắp.
Cơ bản về các bước thì thấy anh làm nên cô cũng biết.

Nhưng có một đều lúc nãy nhìn anh lắp rất mượt còn bây giờ thì cô lắp như ốc sên bò.
Hàn Chiêu Dạ thì lấy một cái ghế ngồi gần đó nhìn cô lắp.

Anh không hướng dẫn cho cô tận tình vì muốn cô phải tự bản mình vươn lên và rèn phản xạ mắt nhìn cho cô.
Cái gì anh cũng chỉ dẫn cô tận tình thì cô chỉ tiến bộ ở một phía.

Sau một tiếng giật lộn với cây súng thì cô cũng đã thành thạo hơn.
Nhưng thời gian cô tháo lắp một cây súng còn tốn từ 2 đến 3 phút.

Đối với một người mù mịt về lĩnh vực này như cô mà luyện tập được với tốc độ đó cũng được gọi là khá nhanh nhưng đối với anh thì tốc độ này của cô còn rất chậm và cần được rèn luyện thêm.

Lại thêm một tiếng nữa trôi qua, thời gian mà cô tháo lắp một cây súng đó là 1 phút 30 giây.

Bàn tay của cô lúc này đã mỗi và đỏ lên vì ma sát và thực hiện các thao tác với súng quá nhiều nhưng cô chẳng quan tâm đến chuyện này vì cô biết đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
"Bắc đầu bắn súng đi"
Nghe được lời của anh thì cô cũng bắt đầu giương súng lên bắn.

Viên đạn trực tiếp bay ra khỏi nồng súng nhưng nó không đến hồng tâm mà ***** qua hướng khác rồi bay thẳng đi hướng khác.
Hàn Chiêu Dạ:Tệ quá tệ"
Diệp Viên Hi:"...."
"Anh không nói thì chẳng ai nói anh câm cả"
"Tôi chỉ muốn động viên cô thôi"
"Động viên cái con khỉ"
Có ai mà động viên kiểu như anh đâu, cái này là sỹ nhục tài bắn súng của cô thì có lí hơn.

Không nói chuyện với anh nữa mà cô tiếp tục quay qua bắn súng.
Các viên đạn lần lược được bắn ra nhưng chẳng viên nào trúng vào bia chứ đừng nói là trúng tới hồng tâm.

Đều này khiến cho cô tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Tập được hai ba tiếng thì cánh tay của cô bắt đầu truyền đến cảm giác tê và đau vì mỗi phát súng cô bắn ra thì tay cô phải chịu một lực mạnh dội ngược về phía tay.
Bắn súng mà cô bắn còn không được thì sau có thể giúp anh, có thể bảo vệ bản thân của mình chứ.
"Đừng vội vàng, hãy thử tĩnh tâm lại, quan sát kĩ một tiêu rồi mới bắn"
Diệp Viên Hi nghe lời anh, cô hít một hơi thật sâu nhìn thần kĩ mục tiêu rồi bắt đầu bắn.
Viện đạn bay vào bia rồi"
Tuy là nó không trúng hồng tâm nhưng đối với cô đây cũng là một sự tiến bộ.


Những lần sau đó cô làm theo lời anh nói nhưng viên đạn lần lượt bay vào bia nhưng chẳng viên nào bay vào hồng tâm cả.
"Được rồi hôm nay tập như vầy cũng khá ổn, bây giờ tôi sẽ dạy cô một số thế võ đơn giản để bảo vệ bản thân."
"Tôi có thể ăn với nghĩ ngơi một chút được không"
Cô tập bắn từ hồi sáng tới giờ cũng được mấy tiếng đồng hồ nên bây giờ không còn sức để tập nữa rồi.
"Được"
Trước khi rời khỏi thì cô giơ súng lên bắn thêm một phát nữa, ngoài tưởng tượng của mình lần này viên đạn lại bay trúng hồng tâm khiến cô ngỡ ngàn.
"Trời ạh nãy giờ tập một buổi chẳng viên đạn nào bay trúng hồng tâm và mà bây giờ bắn chơi thì lại vào"
Hàn Chiệu Dạ ở một bên thấy thế thì môi nhẹ nhàng nhếch lên một nụ cười.
Xem ra cô gái cũng có tài năng thiên phú về vấn đề này, chỉ một ngày mà có thể bắn súng được vào hồng tâm.
Năm xưa anh huấn luyện cho Chước Tư thì cũng ngót nghét đâu gần một tuần mới bắn trúng được hồng tâm
"Đi thôi"
"Đi đâu"
"Chẳng phải cô muốn đi ăn sau"
"Ò há nãy giờ lo tận hưởng cảm giác đạt thành tựu mà quên mất cái bụng đói của mình.

Mà anh có thể cho tôi cây súng này để đem theo bên mình phòng bị không"
"Cô thích cây nào thì lấy cây đó rồi kêu Chước Tư bổ sung lại cây khác là được"

"Cám ơn anh nha"
Sau đó hai người cùng nhau đi ra ngoài, lần này cô không còn bống bống bang bang nữa mà cô bắt đầu tập trung vào ghi nhớ đường đi để chừng nữa anh không còn cái thối bắt cô khi nào tập xong cái này cái nọ rồi mới được anh dẫn ra ngoài.
Đi ra đến bên ngoài thì cũng đâu 1 giờ 30 phút trưa rồi, ăn cơm nghĩ ngơi được một lúc thì cô lại cùng anh xuống tầng hầm để tập luyện.
Trên đường đi anh lên tiếng hỏi cô:"Ngày mai cô hãy kêu Tĩnh Lâm đi nhờ một thợ bẻ khóa về dạy cho cô kỹ năng này đi"
"Hả, kỹ năng bẻ khóa.

Tôi không cần đâu"
"Tại sau"
"Ba tôi chính là một thợ bẻ khóa, từ nhỏ tôi đã đi theo và được ông ấy truyền dạy rồi.

Đối với tôi mấy cái ổ khóa là để chưng cho vui thôi chứ chẳng ăn nhằm gì cả"
Kỹ năng bẻ khóa của ba cô phải nói là siêu đỉnh, từ khóa két sắt khóa cửa,...!bất cứ cái gì gọi là khóa thì ông ấy đều bẻ được hết vì gia đình của cô chủ yếu sống từ nghề này mà..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK