• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Cái này! là gỗ Ngô Đồng ngàn năm tuổi.

"
Tay Tạ Thừa Vũ run nhẹ.

Gỗ Ngô Đồng thường chỉ giúp Phượng Hoàng an thần.

Nhưng gỗ Ngô Đồng ngàn năm tuổi có thể nuôi dưỡng linh hồn Phượng Hoàng, rất hiếm có.

Có được gỗ Ngô Đồng ngàn năm tuổi này, việc tu luyện của Tạ Thừa Vũ sẽ tiến gấp bội, khiến hắn thực sự phấn khích.

Triệu Đại Long nhận ra vẻ bất thường của Tạ Thừa Vũ, bèn lo lắng hỏi:
"Tiểu Ngũ, có chuyện gì vậy?"
Tạ Thừa Vũ phấn khích nắm lấy tay Triệu Đại Long:
"Nhị sư huynh, huynh có biết tiểu sư muội vừa tặng đệ thứ gì không?"
Triệu Đại Long gật đầu: "Gỗ Ngô Đồng đấy thôi!"
"Là gỗ Ngô Đồng ngàn năm tuổi!"
Mặt Tạ Thừa Vũ đỏ bừng, tay cầm gỗ Ngô Đồng run nhè nhẹ.

"Tiểu sư muội, Ngũ sư huynh cảm ơn muội! Có được gỗ Ngô Đồng này, việc tu luyện của sư huynh sẽ tăng tiến gấp đôi!"
Nghe thấy gỗ Ngô Đồng quả nhiên có ích cho Tạ Thừa Vũ, Chu Lục Lục cũng rất vui mừng.


"Ngũ sư huynh, chúng ta là người nhà, không cần phải cảm ơn đâu, miễn là gỗ Ngô Đồng này có ích cho huynh là được rồi!"
Tạ Thừa Vũ gật đầu mạnh: "Ừm, người nhà không cần cảm ơn!"
Chu Lục Lục cười với Tạ Thừa Vũ rồi lại lục lọi trên bàn.

Chốc lát sau, nàng lấy ra một viên châu màu đỏ rực.

"Nhị sư huynh, muội muốn tặng huynh viên Ích Hỏa châu này, ừm! không có lý do gì cả.

"
[Có lý do chứ, nếu có Ích Hỏa châu thì lúc bị Tô Ngọc Như đẩy xuống dung nham, Nhị sư huynh sẽ không chết đâu.

]
Nghe được tiếng lòng của Chu Lục Lục, Triệu Đại Long xúc động tới rơi lệ.

"Tiểu sư muội, cảm ơn muội, ta rất thích viên Ích Hỏa châu này.

"
[Muội thật làm ta muốn khóc quá, tiểu sư muội lo lắng cho ta đến thế, sợ ta bị Tô Ngọc Như đẩy xuống dung nham.

]
Nghe được tiếng lòng của Chu Lục Lục, Tạ Thừa Vũ tin rằng những gì nàng nói trong lòng là sự thật.


Cô gái tên Tô Ngọc Như kia quả thật muốn hãm hại mình và Nhị sư huynh.

[Tô Ngọc Như à, ta nhớ tên ngươi rồi đấy.

]
Ánh mắt Tạ Thừa Vũ thoáng lóe lên vẻ hung ác.

"Được rồi, những thứ khác thì muội sẽ cất đi nhé!"
Chu Lục Lục nói rồi cẩn thận xếp đồ vào túi trữ vật như một đứa trẻ con hám lợi.

Nhìn thấy cảnh đó, hai người đều mỉm cười yêu thương.

"Tiểu sư muội, cả buổi sáng muội chưa ăn gì, mau ăn đi!"
Triệu Đại Long đẩy phần cơm đã gói về phía Chu Lục Lục.

Đồ ăn của Huyền Phù tông rất đơn giản, vài cái màn thầu, một món mặn một món chay.

Chu Lục Lục gắp miếng thịt duy nhất trong đĩa bỏ vào miệng nhai, phát hiện không phải thịt thường.

"Nhị sư huynh, đây là thịt gì vậy?"
Triệu Đại Long gãi đầu: "Đây là thịt Yêu thú, có lẽ không ngon lắm.

Nếu tiểu sư muội không quen, chúng ta lên sau núi bắt gà nướng ăn nhé.

"


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK