Cậu đi không?Cậu đi thì tôi đi.
Hai câu này nghe có vẻ rất giống cuộc đối thoại bình thường, không có một chút vấn đề nào, nhưng Lâm Tiêu lại cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, còn cụ thể rốt cuộc không thích hợp ở đâu, cô cũng không nói ra được.
Hơn thế không chỉ có hai câu này không thích hợp, cô thậm chí cảm thấy bây giờ đứng trước ánh nhìn của người này đều có chút không thích hợp, giống như bị nhìn thấu.
Sau khi Lâm Tiêu hỏi xong, vốn cho rằng anh sẽ nói đại loại như ngắm biển cái khỉ gì, chuyện vừa ngây thơ vừa ngốc nghếch như vậy anh sẽ không đi, vân vân và mây mây, những lời này rất phù hợp với hình tượng lão đại của anh.
Ai mà biết được, anh sẽ nói ra những lời dễ làm người khác sinh ra chút ảo tưởng.
Chuyện này quả thật quá không thích hợp rồi.
Chuyện này không phù hợp với phong cách của lão đại một chút nào.
Trong lòng Lâm Tiêu đang điên cuồng giải mã ý khác ẩn trong hai câu nói này, đáng tiếc không có đáp án, cô cũng không biết vì sao bây giờ lão đại lại thản nhiên nói như thể đang tán gái.
Có thể là lão đại cũng đến tuổi biết yêu lần đầu.
Chỉ có điều lão đại bình thường rất nổi tiếng, đại đa số nữ sinh trong trường không có gan tiếp cận lão đại, vì vậy bây giờ lão đại có kĩ năng tán gái, cũng không có cửa để thể hiện.
Mà cô, với tư cách là bạn cùng bàn, bạn thân và là bạn khác giới duy nhất của lão đại, cũng trở thành đối tượng thường ngày được lão đại quyến rũ.
Chắc chắn rồi, tình yêu cún con là một con tàu đầy cám dỗ, ngay cả lão đại cũng muốn nhảy lên đó.
Nghĩ như vậy, Lâm Tiêu dường như hiểu được chiều nay mình có cái gì không đúng, cảm thấy bình tĩnh hơn, chớp chớp mắt nhìn nam sinh trước mặt, "Tôi cũng chưa xác định, tôi không biết bố mẹ tôi có sắp xếp gì khác không.
”Dừng lại một giây, cô lại bổ sung một câu: “Nếu tôi đi tôi sẽ nói cho cậu".
Giang Yến ngước mắt lên và liếc nhìn cô, sau đó cười không rõ ràng , “Được.
"-Sau khi kết thúc tổng vệ sinh, thầy Dư lại bắt đầu nói dông dài: “Kỳ nghỉ lần này tương đối dài, các em ra ngoài chơi nhất định phải chú ý an toàn, mặc dù kỳ nghỉ lần này bởi vì kỳ thi mà không có bài tập về nhà, nhưng các em ở nhà cũng đừng quá lơ là, nhất định phải lấp đầy các khuyết điểm, xem lại tất cả những câu hỏi mà các em không gặp phải trong kỳ thi này.
Ngoài ra, hai ngày này nhiệt độ ở Tây Thành giảm đáng kể, mọi người nhất định phải chú ý giữ ấm, đừng để bị cảm lạnh…”Thầy Dư vừa nói, vừa lấy ra một tờ giấy A4 từ trong túi quần, học sinh phía dưới đều sửng sốt, còn có thể có thao tác này sao?Mẹ nó, thế này thì nói đến bao giờ?Chúng em xin chọn cái chết.
Lâm Tiêu cũng không gấp, lấy điện thoại từ trong cặp sách ra, mới phát hiện vẫn chưa bật máy sau khi thi xong.
Cô nhận nút nguồn, bật nó lên.
Điện thoại mất vài giây phản ứng, vẫn chưa kịp mở khóa, một số tin nhắn Wechat chưa đọc và một cuộc gọi nhỡ hiện trên thanh thông báo, tất cả đều được mẹ Lâm gửi từ hơn một tiếng trước.
Lâm Tiêu nhấp vào những tin nhắn Wechat đó.
Tiêu Tiêu, khi nào con kết thúc kỳ thi?Khi kết thúc gọi điện cho mẹ, mẹ đang ở ngoài cổng trường đợi con.
Hôm nay bố con trở về rồi, buổi tối chúng ta cùng nhau đi ăn tối.
Nhìn thấy câu này, Lâm Tiêu sững sờ một chút, cau mày đếm thời gian, mới phát hiện cô đã gần một tháng chưa gặp bố Lâm rồi.
Được đề cập như thế này, cô mới có cảm giác nhớ ông một chút.
Lâm Tiêu nhanh chóng trả lời tin nhắn của mẹ Lâm, sau khi xong cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy thầy Dư vẫn thao thao bất tuyệt nói chuyện, liền hỏi: “Thầy Dư còn muốn nói đến bao giờ?"Giang Yến thời gian này luôn bận rộn thi cử, không có thời gian chơi game, lúc này đang cầm điện thoại chơi game, nghe thấy câu nói của Lâm Tiêu, anh ngẩng đầu nhìn thầy Dư, rồi lại cúi đầu nhìn điện thoại, “Chắc phải một lúc nữa.
"Lâm Tiêu thấy anh chơi game rất chú tâm, tò mò cúi đầu nhìn qua, chống cằm trên cánh tay của anh, “Cậu dạo này lại đang chơi game gì thế?"Vừa hỏi xong, cô nhìn thấy trên điện thoại của anh hiện ra một trang trò chơi quen thuộc mà rất lâu trước đây cô đã từng thấy một lần.
“Đây không phải là trò chơi cung đấu mà cậu chơi lúc trước sao?" “Cậu vẫn chưa lên làm Hoàng hậu à" Lâm Tiêu nhớ lần đầu tiên thấy anh chơi trò này, anh đã là Quý phi rồi.
Giang Yến chú ý đến áp lực trên cánh tay của mình, nghiêng đầu liếc nhìn cô.
Làn da của cô gái nhỏ rất trắng, cũng rất mịn màng, nếu nhìn kĩ còn có thể lớp lông tơ mềm mại trên má.
Lông mi giống như hai chiếc quạt nhỏ, chớp động lay động, cực kỳ đáng yêu, sống mũi nhỏ nhắn, môi đỏ tươi, dường như chỗ nào cũng đáng yêu.
Anh hơi dời tầm mắt, chỉ vào màn hình theo dõi cốt truyện, "Sắp rồi, còn vài phó bản nữa là kết thúc rồi.
""Hơn nữa, trò chơi này ai trở thành Hoàng hậu không có nghĩa là thắng.
"“Vậy rốt cuộc như thế nào mới tính là thắng?" Lâm Tiêu không hiểu nhìn anh, cung đấu cung đấu, không phải ai trở thành Hoàng hậu là thắng sao?Giang Yến kết thúc một cảnh, NPC bắt đầu xuất hiện, anh dựa lưng vào bàn, bắt gặp ánh mắt của cô, nói từng chữ: "Người sống sót đến cuối cùng là người chiến thắng.
"Khi thiếu niên nói điều này, giọng nói của anh rất nhẹ và thờ ơ, mang theo cảm giác kiêu ngạo.
Lâm Tiêu vẫn nhìn anh, không biết có phải bản thân ảo tưởng không, cô thế mà đã nhìn thấy bốn từ từ khí chất lạnh lùng và cao quý của lão đại.
Mẫu nghi thiên hạ.
Nghĩ đến đây, trong đầu Lâm Tiêu bắt đầu tự động tưởng tượng ra dáng vẻ của một nam tử cao lớn mặc âu phục, trên đầu đội mũ phượng, đang nắm giữ ngôi vua, một người trên vạn người, hình ảnh trong đầu quá kinh khủng không thể tả, cô nhịn không nổi nằm gục xuống bàn mà cười.
Lâm Tiêu có những lúc cảm thấy Giang Yến so với những gì được nghe kể về anh và hình ảnh anh lúc trước rất khác nhau.
Không chỉ học tập và ngoại hình của anh cách xa những kẻ bắt nạt học đường bình thường vài dãy nhà, mà ngay cả những trò chơi anh thường chơi cũng không thể so sánh với những kẻ bắt nạt học đường bình thường.
Công bằng mà nói, Giang Yến thực sự không giống một kẻ bắt nạt chút nào.
Nếu không phải trong kỳ nghỉ hè Mạnh Hân chia sẻ với cô những bài viết về quá khứ huy hoàng của đại boss, cô thật sự không thể tưởng tượng nổi một người đang chơi trò cung đấu trước mặt và người từng một mình đấu với một lớp bên trường trung học số 9 là cùng một người.
Đó thực sự là hai người.
-Phát ngôn trước kỳ nghỉ của thầy Dư, đằng đẵng hơn nửa tiếng, lúc kết thúc, bên ngoài trời đã là chập tối, lộ ra một chút màn đêm, những mảng sáng và bóng mờ màu vàng nhạt bị ăn mòn từng chút một.
Hai ngày thi, Lâm Tiêu không có đồ gì cần thu dọn, đợi thầy Dư rời đi, cô cầm chiếc cặp không nặng lắm, đứng dậy.
Giang Yến cũng đứng dậy, đi theo.
Cô đeo cặp sách sau lưng, tay cầm điện thoại, ngước mắt nhìn anh: “Tối nay tôi không cùng các cậu đi ăn đâu, mẹ tôi đến đón tôi rồi.
"Giang Yến dựa vào tường, không có phản ứng gì.
Trái lại, Hồ Hàng Hàng có chút đáng tiếc kêu lên một tiếng: “A, không sao đâu.
"Ngay sau đó, hắn tìm thấy điện thoại, nhìn Lâm Tiêu, “Đúng rồi em Tiêu, số Wechat của cậu bao nhiêu, tôi thêm cậu, kéo cậu vào một nhóm, đến khi nào cậu sắp xếp được thời gian kỳ nghỉ, nhớ nhắn tin vào trong nhóm.
"“Đợi chút, tôi tin mã QR.
" Lâm Tiêu nhấp vào mã QR trên Wechat, đưa điện thoại qua: “Cậu thêm đi, tối nay về tôi hỏi luôn.
"Hồ Hàng Hàng quét mã, nhanh chóng gửi lời mời kết bạn: “Được rồi.
"Lâm Tiêu cúi đầu đồng ý lời mời kết bạn của hắn, nhìn thấy ảnh đại diện Wechat của hắn là một bức ảnh tự sướng với khuôn mặt tức giận, không nhịn được cười: “Mập Mập, tôi đánh giá cao hình dại diện của cậu.
"“Đương nhiên.
" Hồ Hàng Hàng một chút khiêm tốn cũng không có.
Lâm Tiêu vừa cười vừa cất điện thoại, không tiếp tục làm mất thời gian trong lớp: “Vậy tôi đi trước đây, các cậu cũng về sớm đi nhé.
"“Được, trên đường chú ý an toàn.
"Lâm Tiêu lại ngẩng đầu liếc mắt về phía Giang Yến đang đứng ở một bên, giơ tay vẫy vẫy hai lần, “Bạn học Giang, tạm biệt?"Đèn trong lớp sáng choang.
Giang Yến híp mắt bắt lấy ánh mắt của cô, đuôi lông mi hơi cong lên, khóe môi chậm rãi cong lên một chút, thanh âm mềm mại chậm rãi nói: "Ừm, tạm biệt.
"-Ra khỏi trường, Lâm Tiêu vừa nhìn đã thấy xe của mẹ Lâm đậu bên đường, bước nhanh tới chỗ phụ lái, mở cửa bước vào.
Phương Nghi Tống nghe thấy động tĩnh, cất điện thoại, nhìn cô, “Hôm nay làm sao muộn vậy?"Lâm Tiêu cúi đầu cài dây an toàn, “Bọn con tổng vệ sinh mà, sau đó thầy Dư, là thầy chủ nhiệm lớp con - một người đặc biệt dông dài, nói cả nửa ngày mới cho bọn con đi.
"Những điều Lâm Tiêu nói đều là những việc rất bình thường, nhưng mẹ Lâm vẫn rất kiên nhẫn, từ đầu đến cuối vẫn cười lắng nghe cô nói.
Chiếc BMW màu trắng nhanh chóng băng băng trên đường.
Không lâu sau, bốn nam sinh từ cổng trường nói cười đi ra, bốn người băng qua đường rẽ vào con ngõ bên cạnh.
Ngõ sâu, ánh đèn mờ ảo.
Hứa Nhất Xuyên lấy điện thoại ra, bật đèn chiếu sáng mặt đất, giả vờ dựa vào Tống Viễn, “Viễn Viễn, tôi sợ quá"“Con mẹ mày có bệnh à?" Tống Viễn đẩy đầu hắn ra, “Đừng bám tao.
”Hứa Nhất Xuyên lại ủy khuất dựa vào Hồ Hàng Hàng, “Mập Mập, cậu nhìn Viễn Viễn, cậu ta sao có thể như vậy?"Hồ Hàng Hàng rất nhập vai, vòng tay ôm Hứa Nhất Xuyên, vỗ vai an ủi, “Xuyên Xuyên đừng sợ, Mập bảo vệ cậu"“Mập Mập, cậu thật tốt.
"Hai đứa béo và cong queo như cặp song sinh dính liền.
“……”Giang Yến đang đi ở một bên cúi đầu nhìn điện thoại, không biết đang nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu nhìn hai người đang đi phía trước, “Mập Mập, đưa điện thoại của mày cho tao.
"“Hả?" Hồ Hàng Hàng lấy điện thoại trong túi ra đưa cho anh, “Sao vậy?”“Không có gì.
"Giang Yến lấy điện thoại của mình, bấm vào biểu tượng Wechat, nhìn thấy hộp trò chuyện mới nhất ở thanh trên cùng và nhấp vào.
Sau đó, gửi một tin nhắn đến Wechat của mình.
Trước khi đăng xuất, anh còn cố tình xóa các bản ghi tin nhắn trước khi trả lại điện thoại cho Hồ Hàng Hàng.
Quán cà phê Internet gần ngay trước mắt.
Bốn người lần lượt bước vào.
Quan Triệt đã tới đây từ sớm, đang ngồi ở sau quầy bar xem TV, nhìn thấy bốn người đi vào, liền cười chào hỏi: "Mọi người buổi tối tốt lành.
"Hồ Hàng Hàng và ba người họ cũng rất thân thiết với Quan Triệt vì mối quan hệ của Giang Yến, mấy người họ đều coi quán cà phê Internet là nhà của mình.
“Anh Triệt, tối nay trường anh không có tiết tự học buổi tối sao? " Hồ Hàng Hàng nghiêng mông, liếc nhìn màn hình máy tính của Quan Triệt, không khỏi cảm thán, “Trời ạ, sao anh cũng có khiếu thẩm mỹ đặc biệt giống anh Yến vậy?"“Một người nghiện máu chó tám giờ, một người nghiện phim tình cảm.
” Hồ Hàng Hàng bị thuyết phục: “Hai anh đúng là đôi bạn rất thân.
"Quan Triệt dựa lưng vào ghế, khoanh tay sau đầu, đôi mắt hoa đào cong cong, trong mắt ẩn chứa ý cười, "Làm sao, không được sao?"Nhắc tới Giang Yến, Quan Triệt mới hồi thần, nhìn quanh một lượt: “Giang Yến đâu, vừa nãy còn ở đây mà?"“Về phòng rồi.
" Hứa Nhất Xuyên sờ sờ cây cải ngọc đặt trên quầy bar, “Vừa rồi lúc cậu còn đang nói chuyện.
”Sau khi bốn người tùy tiện nói vài câu ở lầu dưới, Hứa Nhất Xuyên mở điện thoại liền hét lên, Quan Triệt cầm thẻ dẫn ba người lên phòng bao tầng trên,Sau khi mở cửa, anh đang chuẩn bị xuống lầu, suy nghĩ một chút lại đi lên lầu ba.
Phòng của Giang Yến nằm ở trong cùng, cửa đóng, không khóa, Quan Triệt đứng ở trước cửa 3 giây, đẩy cửa đi vào.
Cửa sổ trong phòng để mở, nhưng không có người, cửa phòng tắm phía sau đóng, đèn sáng trưng.
Quan Triệt khoanh chân ngồi xuống sofa, không lâu sau, nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng, quay đầu liền thấy Giang Yến mặc đồ ngủ, tóc ướt sũng đi ra.
Rõ ràng anh không ngờ rằng trong phòng đột nhiên có thêm một người, Giang Yến sững sờ khi nhìn thấy Quan Triệt, nhưng anh nhanh chóng phản ứng.
Anh đi đến bên bàn, đóng một cánh cửa sổ: “Có chuyện gì à?"“Không có việc không được đến tìm cậu?"Giang Yến liếc hắn một cái, sau khi dùng khăn lông lau tóc hai lần, tùy ý khoác lên cổ, cúi người cầm điều khiển từ xa trên bàn bắt đầu công việc, "Không có việc gì thì đi ra ngoài.
"“Cậu cái người này.
" Quan Triệt bất giác cười, dựa vào ghế sofa, “Chiều nay Vu Phong Yên đến, nói nghỉ lễ muốn cậu trở về nhà cũ một chuyến.
"Thành thật mà nói, buổi chiều khi nhìn thấy Vu Phong Yên, hắn chút nữa không nhịn nổi bảo người cút đi, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Vu Phong Yên cũng tính là trưởng bối, cũng là mẹ của Giang Yến, làm vậy thì không đúng, những vãn bối như họ không thể không tôn trọng người ta.
“Không về.
" Giang Yến không có nhiều cảm xúc, lúc trước tại bệnh biện gặp khi gặp Vu Phong Yên đã rất bất ngờ, không thể bình tĩnh trong một thời gian.
“Được, tôi cũng chỉ có một câu, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết cậu không về.
” Quan Triệt giơ tay vò tóc, “Nhưng cậu tiếp tục trì hoãn cũng không thành vấn đề, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.
"“Cứ đợi thêm đi.
" Giang Yên cúi đầu, trên bàn điện thoại màn hình đột nhiên sáng lên, sau đó trên thanh thông báo hiện lên một tin nhắn WeChat.
Bạn học Giang?Không có ghi chú gì.
Giang Yến còn chưa kịp phản ứng, Quan Triệt đã cầm điện thoại trước, không chút ngăn trở bấm vào tin nhắn, chỉ liếc qua một cái, liền bị giật lại điện thoại.
“Ai vậy, người này là ai?" Quan Triệt vừa nhìn thấy một loạt ảnh đại diện của một cô gái, rất tò mò, “Thế mà có một em gái thêm Wechat anh Yến của chúng ta, thật tuyệt.
”Giang Yến bỏ điện thoại vào túi, đẩy hắn ra, không thừa nhận, "Không có ai.
"Nhìn thấy hắn như vậy, Quan Triệt trong lòng đoán được, "Là Lâm Tiêu sao?"“……”Giang Yến không nhìn hắn, đứng dậy đi đến bên giường.
Quan Triệt không nhúc nhích ngồi ở trên ghế sofa, cười đầy ẩn ý: "Tôi biết đó là em Lâm rồi nhé, cậu nói cậu thêm bạn WeChat với bạn cùng bàn, có gì mà không thể nói chứ, cũng không phải việc gì hiếm lạ.
"“Sao cậu nói nhảm nhiều thế?" Giang Yến từ trong tủ quần áo tìm một chiếc áo phông màu đen sạch, quay đầu nhìn hắn, “Ra ngoài.
"“Làm gì, tôi còn chưa nói hết mà.
"Giang Yến cũng lười quản hắn, dùng hai tay giữ vạt áo ngủ, giơ tay c ởi quần áo, eo và bụng săn chắc, bả vai rủ xuống, sống lưng mượt mà.
Quan Triệt ngồi trên sofa, cũng không nhìn anh, lấy ra điện thoại mở Wechat, “Này, cậu cũng đưa Wechat của em Lâm cho tôi đi chứ.
"Giang Yến không hề lay động cầm chiếc áo phông trong tay lên mặc vào người mà không thu dọn, bộ quần áo buông thõng trên người, lộ ra nửa xương quai xanh.
Anh đi tới, ngồi xuống sô pha, lấy điện thoại ra bấm vào tin nhắn WeChat nhận được vài phút trước, không để ý đến người ngồi bên cạnh.
Quan Triệt thấy anh như vậy, nghiêng người khăng khăng: “Đưa Wechat của em Lâm cho tôi đi.
"Giang Yến ngẩng đầu nhìn hắn, sợi tóc trên trán hơi dài, đuôi tóc chọc vào mi mắt, ngữ khí ngang ngược nói: "Cút.
"“……”Quan Triệt cười nhẹ một tiếng, lùi về sau một chút, “Được, tôi cút----"Vừa dứt lời, hắn đột nhiên giơ tay, muốn giật điện thoại từ tay ai kia, Giang Yến hiểu rõ thói quen này của hắn, giơ tay lên tránh.
Quan Triệt không ngờ anh phản ứng nhanh đến vậy, theo quán tính mà ngã về phía Giang Yến, hai tay ôm ngực, đầu gối đặt trên đùi.
Hai người nằm chồng lên nhau trong một tư thế rất khó tả.
Điện thoại rơi trên mặt đất.
"Chết tiệt! " khuỷu tay của Giang Yến bị đánh mạnh, không kìm được chửi thề, "Con mẹ cậu mất trí rồi hả?"Quan Triệt cười khúc khích, vừa xin lỗi vừa dựa vào tay vịn bên cạnh, chuẩn bị đứng lên.
Có tiếng bước chân vội vã ngoài hành lang.
Một giây sau, Hồ Hàng Hàng cầm điện thoại xông vào: "Anh Yến, em Tiêu nói kỳ nghỉ cậu ấy có! "Giọng nói đột ngột dừng lại.
Nằm trên ghế sô pha, Quan Triệt và Giang Yến ngẩng đầu nhìn Hồ Hàng Hàng đang đứng ở cửa, thần sắc bình tĩnh, nhưng tựa hồ không có phản ứng gì.
Hồ Hàng Hàng hoàn toàn sững sờ.
Mẹ nó, đây là tình huống gì?Cái này cái này cái này? Lâm Tiêu bị đội mũ xanh rồi???Nghĩ đến Lâm Tiêu, Hồ Hàng Hàng đột nhiên ý thức được trong điện thoại di động còn đang gọi video, nhìn thấy trên màn hình cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin Lâm Tiêu, phản ứng đầu tiên của hắn chính là thay Giang Yến giải thích: "Không phải đâu em Tiêu, sự việc không phải như cậu nhìn thấy đâu, cậu phải tin tưởng anh Yến"“……”“……”“……”Giang Yến giờ mới chú ý đến điện thoại ở trong tay Hồ Hàng Hàng, giơ tay đẩy Quan Triệt đang đè lên người mình ra, giọng điệu không tốt nói: "Mẹ nó, tao sớm muộn gì cũng có ngày bị chúng mày làm cho tức chết.
"Quan Triệt cũng không nghĩ tới sự việc phát triển theo hướng này, cười ha hả, nhân lúc Giang Yến chưa ra tay đánh, nhanh chóng rời khỏi ghế sofa.
Khi đi đến cửa, còn chào hỏi với Lâm Tiêu trong video, “Chào buổi tối, em gái.
"Một giây sau.
Đầu của hắn liền chịu một trận trời giáng.
Quan Triệt khom người nhặt cái gối rơi dưới chân, nhét vào trong ngực Hồ Hàng Hàng, ngữ khí nặng nề mà bi thương nói: "Huynh đệ, bảo trọng.
"Hắn đi rồi, trong phòng liền an tĩnh.
Giang Yến đang ngồi trên ghế sô pha, mái tóc đen ướt sũng, đuôi tóc còn nhỏ giọt nước, thu lại ánh nhìn, mặt không chút thay đổi, "Có việc gì?"Hồ Hàng Hàng đứng đó lặng lẽ nuốt nước bọt, cảm thấy áp lực chưa từng có, “! Em Tiêu nói cậu ấy có thời gian đi chơi với chúng ta trong những ngày nghỉ, hỏi số chứng minh thư của chúng ta, bố cậu ấy tìm người lấy vé máy bay.
"“Biết rồi.
" Giang Yến cúi xuống nhặt chiếc điện thoại rơi trên mặt đất lên, lúc này mới phát hiện ra Lâm Tiêu cũng đã gửi cho anh một tin nhắn WeChat hai phút trước.
Bạn học Giang, số chứng minh thư của cậu là gì a, bố tôi đang tìm người giúp chúng ta lấy vé máy bay.
Hồ Hàng Hàng nói xong thì lập tức chuồn luôn, Giang Yến ngồi trên sofa, nhấp vào phần nhập tin, cũng phát hiện đối phương cũng đang trong quá trình nhập tin.
Anh dừng lại một chút, muốn đợi xem tin nhắn của Lâm Tiêu trước.
Lần đợi này là năm phút.
Giang Yến: “! ! "Mẹ nó, đây có phải là đang viết tiểu luận không?Anh giơ tay nhéo gáy, duỗi thẳng đôi chân dài, một tay bấm bàn phím, gửi số chứng minh thư qua.
Chưa đến một giây, liền có tin nhắn trả lời.
-[OK.
jpg]Sau vài giây, cô lại gửi một tin nhắn khác với một biểu tượng cảm xúc.
Bạn học Giang, tôi biết rồi.
-[Chợt nhận ra.
jpg]Giang Yến không biết tại sao, vì vậy anh đã gửi một dấu chấm hỏi.
Đối phương đang trong trạng thái nhập tin, một lúc sau, trạng thái dừng lại, cùng lúc đó, Giang Yến lại nhận được một tin nhắn mới.
Có phải cậu thích con trai không?Tác giả có lời muốn nói: Anh Yến: Đông không sáng Tây sáng, cậu ngây ngốc cái gì?Anh Yến: giải tán cả đi, đừng đóng tàu tình yêu nữa, còn tình yêu gì nữa?Anh Yến: Đừng nói nữa, mệt tim:) ).
Danh Sách Chương: