Phản ứng đầu tiên của Lương Chân là muốn xin nghỉ học. 30 vạn, 30 vạn đấy! Tuy nhiên, sau khi thương lượng với thầy hướng dẫn, cậu nhận ra tất cả giảng viên của các lớp tiếng Anh đều ở Ôn Châu. Sau khi học kỳ này kết thúc, cậu sẽ được chuyển sang một trường liên doanh khác ở Ninh Ba. Như vậy, cậu sẽ không có cơ hội thi lại.
Nhưng Lương Chân không thể buông tha cho 30 vạn. Tất nhiên lần này cậu muốn thử sức mình, chuẩn bị túi lớn túi nhỏ sẵn sàng đến Hàng Châu rồi. Cậu nằm sấp trên giường cầm điện thoại di động mua vé tàu, Thiệu Minh Âm bây giờ không nhìn nổi nữa, anh nhanh tay đóng màn hình ngay trước bước thanh toán tiền.
Trong tâm trí Lương Chân chỉ có 30 vạn, cậu mở khóa màn hình muốn tiếp tục mua vé. Thiệu Minh Âm lại tắt đi, hỏi cậu, cậu muốn làm gì với 30 vạn.
Lương Chân không hề do dự: "Đập lên người cha em."
Thiệu Minh Âm: "......"
"Em nghiêm túc em nghiêm túc, " Lương Chân không cười đùa cợt nhả nữa, "30 vạn để đóng học phí, chuyên ngành của em một năm hết hơn 10 vạn, vì thế em muốn đi Hàng Châu."
Nói xong, Lương Chân đã sẵn sàng để ấn vân tay chuẩn bị tiền trả. Hí hửng đang chờ xác nhận, đột nhiên ứng dụng đặt vé hiện lên một thông báo, nói rằng số dư trong thẻ ngân hàng của Lương Chân không đủ.
Lương Chân:???
Cả người Lương Chân bức bách. Trước giờ cậu chưa từng ghi ghép lại, dùng tiền hoàn toàn dựa vào cảm giác. Cậu nghĩ rằng mình có thể chống đỡ một thời gian ngắn nữa, nhưng bây giờ ngay cả vé tàu đi Hàng Châu cũng đủ khả năng mua.
Thiệu Minh Âm bình tĩnh hơn nhiều so với Lương Chân, như thể anh sớm đoán được ngày hôm nay sẽ đến. Anh đứng ở bên giường nhìn Lương Chân vẫn đang nằm sấp, rồi thở dài và lắc đầu, dáng vẻ cậu thật đúng như trẻ nhỏ bị cha mẹ làm tan vỡ trái tim.
"Chưa nói đến việc em có đủ tiền mua vé tàu hay không, em nhìn mình xem, luôn miệng nói dùng tiền thưởng vào việc học. Nhưng sắp tới có bài thi cuối kì, em có chút dáng vẻ nào của người lo lắng cho việc học sao? " Thấy Lương Chân nhíu mày, Thiệu Minh Âm nói tiếp: "Hơn nữa liệu em có thể dồn hết năng lượng của mình vào trận đấu này được không? Không phải tôi không tin em, nhưng cả nước chỉ có một quán quân, cho dù em vào đến trận trung kết, ngộ nhỡ thời gian rơi vào mùa thu đông, lại càng thêm gấp gáp."
Lương Chân nhíu mày sâu hơn, cậu cảm thấy Thiệu Minh Âm nói rất có đạo lý.
"Ngoan ngoãn đi thi, " Thiệu Minh Âm xoa xoa đầu của cậu, "Bỏ lỡ thì bỏ lỡ, coi như tích lũy thêm một năm, có tinh lực ra thêm mấy bài hát nữa."
"Cũng không phải không thể, nhưng..." Nhưng Lương Chân cảm thấy, việc nhận được một chương trình vốn rất xa xôi. Bây giờ ngoại trừ những trận đấu battle, cậu không biết còn có cách gì để kiếm được nhiều tiền như vậy.
"Trước tiên em đừng lo lắng về tiền bạc, " Thiệu Minh Âm nói, "Đối với em năm nay việc học vẫn quan trọng nhất, đến hạn đóng học phí còn 6 tháng nữa. Nếu lúc đó không đủ, tôi sẽ giúp em."
Lương Chân vốn đang ngu ngơ mà cười, nhưng lập tức lại cảm thấy không đúng: "Em không thể thành dạng ăn cơm chùa."
Chưa dứt lời, lời này vừa nói ra, Thiệu Minh Âm đã cảm thấy Lương Chân vô cùng không có tự mình biết mình: "Bây giờ mỗi ngày em ăn cơm tôi nấu, mỗi ngày em ngủ phòng tôi thuê, so với ăn cơm chùa, có khác nhau sao?"
"Có vẻ thực sự như vậy." Lương Chân ý thức được thực tế này, đúng là cậu đến nhà Thiệu Minh Âm cọ cơm, cậu thực sự ăn rất ngon miệng, cơm anh làm ngon siêu cấp vô địch, bất khả chiến bại. Do lớn tuổi hơn Lương Chân, trong tiềm thức của Thiệu Minh Âm ít nhiều có chút coi mình là trưởng bối. Chẳng qua Lương Chân làm loạn muốn độc lập kinh tế, chứ chưa thực sự độc lập kinh tế đâu. Trời sinh anh mềm lòng dễ bao che khuyết điểm, thấy túi tiền Lương Chân sắp cạn đáy, anh không thể không giúp.
Vì vậy, bỗng nhiên Lương Chân trở nên lạc quan. 30 vạn mất thì mất, dù sao cậu còn có Thiệu Minh Âm. Tùy tiện cười một cái, cậu lại hỏi: "A, tại sao em nên ăn cơm chùa của anh nha?"
"Em đừng đạp lên mũi mặt nữa, " Thiệu Minh Âm không trực tiếp trả lời, "Tập trung vào trọng điểm được không hả bạn nhỏ Lương Chân "
"Em hai mươi! Hai mươi!" Lương Chân không vui, " Đồng chí Thiệu Minh, anh nói một câu, thừa nhận em là đối tượng của anh không được sao?"
Thiệu Minh Âm không nói lời nào, anh xấu hổ rồi. Anh muốn đi đến phòng bếp, Lương Chân không đợi phân bua, trực tiếp ôm người ngã nhào lên giường, bắt đầu đùa giỡn sờ mó: "Đây là bù cho tiền cơm nha."
"Nào, đừng nghịch, đừng nghịch nữa!" Thiệu Minh Âm đánh tay cậu, "Ngày mai tôi còn muốn đi làm."
"Lại là đi làm, " Lương Chân bĩu môi, nghe những lời này lỗ tai muốn đóng kén, "Khi nào nhóm đồng chí nam kia mới quay lại? Sở trưởng mấy người biết rõ đồng chí Thiệu Minh Âm làm việc chăm chỉ quanh năm, vì trật tự đường phố mà hy sinh sinh hoạt tình dục...Á...! Đau! Đau!"
Lương Chân bịt tai. Rõ ràng Thiệu Minh Âm chỉ ngắt nhẹ một cái mà cậu giả bộ như phải chịu cực hình. Đôi mắt hơi nheo lại, nhìn qua thật tội nghiệp, cái tay còn lại đặt trước ngực, thảm thương nói:
"Ai có thể tới xoa dịu cơ thể vì tình mà thịt nát xương tan, tâm trí yếu ớt này đây."
Thiệu Minh Âm: "......"
"Đừng giả bộ nữa, " Lời nói Thiệu Minh Âm nghe cứng rắn, nhưng anh rất dễ mềm lòng. Lương Chân lại một lần nữa kéo vạt áo của anh, từng cái hôn lần lượt rơi trên cổ gần xương quai xanh, Thiệu Minh Âm cũng không thật sự đẩy ra.
Được rồi, Thiệu Minh Âm bất đắc dĩ nghĩ, ngày mai mặc áo len cao cổ vậy.
Khi cởi hết quần áo, thật ra Thiệu Minh Âm ngượng ngùng hơn Lương Chân nhiều. Sau lời tỏ tình vào đêm sinh nhật đó, lá gan Lương Chân càng lúc càng lớn, nhiều tư thế không học cũng tự hiểu. Lương Chân thích nhất là nằm nghiêng từ phía sau ôm lấy Thiệu Minh Âm, một tay cầm chặt phía dưới Thiệu Minh Âm và tay còn lại thích trêu trọc đầu v* mềm mại đến khi cứng lên. Nó đã trở thành một thói quen, kể cả trước khi ngủ, Lương Chân cũng ôm Thiệu Minh Âm, ngón tay không ngừng khiêu khích trước ngực anh.
Lúc trước Thiệu Minh Âm không biết điểm mẫn cảm của mình, nhưng cho dù trước đây không có, bây giờ mỗi ngày được Lương Chân chơi đùa như vậy cũng biến thành có cảm giác.
Trải nghiệm thật sự vi diệu, được nâng lên rất thoải mái nhưng toàn thân lại ngứa miên man. Thiệu Minh Âm bị chơi đùa cũng không nóng nảy, cũng không có sức lực để nóng nảy, tùy ý để Lương Chân tinh lực dồi dào dùng sức cọ cọ mình.
Mà Lương Chân, chính là heo ôm củ cải. Mặc kệ Thiệu Minh Âm đánh như thế nào đạp như thế nào, chỉ cần anh không thực sự tức giận, cậu sẽ tiếp tục sờ mó. Nhiều lần Thiệu Minh Âm muốn nổi giận, nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng Lương Chân đáng thương và đơn thuần, lời đã đến cửa miệng nhưng cuối cùng anh vẫn không nói ra.
Hậu quả của sự nuông chiều này chính là Lương Chân càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến thêm thước. Như hôm nay, cậu cọ cọ khe mông Thiệu Minh Âm rồi bắn ra. Sau khi bắn xong không vào phòng tắm mà cậu nằm sấp trên ngực Thiệu Minh Âm như có được món đồ chơi mới, ánh mắt hết sức tò mò nhìn đến những vết tích trên thắt lưng anh.
Thiệu Minh Âm quá nuông chiều cậu. Lúc mới bắt đầu mặc kệ có vui hay không, đến cuối cùng đều kết thúc bằng tay hoặc bằng miệng. Ngay cả với bạn trai thời đại học, Thiệu Minh Âm cũng chưa từng cùng hắn làm những việc này. Đôi khi Thiệu Minh Âm vẫn sẽ hoảng loạn không thể giải thích được, nhưng nghĩ đến thời điểm khi anh làm cơm trong bếp và Lương Chân từ phía sau ôm lấy anh, khi anh rửa bát cậu giật cái khăn lau, Thiệu Minh Âm nhìn thấy Lương Chân như vậy, anh sinh ra một loại can đảm nào đó để tiếp tục tiến về phía trước.
Mà tiến về phía trước, chính là tháng hai.
Đến tháng hai, Lương Chân đã vượt qua kì thi. Năm trước, do Do Thái làm mối, cậu đã tham gia một buổi biểu diễn được quản lý bởi đường Tam livehouse. Ngoại trừ cậu, các rapper khác đều là người địa phương. Bài hát vui nhộn để kết thúc là dùng tiếng Ôn Châu, Lương Chân chỉ biết hát vài câu điệp khúc, thế nên cậu đứng sang rìa ngoài. Hôm đó Thiệu Minh Âm cũng tới, anh đứng ở phía sau cùng, và đưa người về nhà sau khi buổi biểu diễn kết thúc. Trên đường về nhà, trong tâm trí Lương Chân không thể bình tĩnh, gặp được đèn đỏ dừng lại, Lương Chân nhìn về phía trước, đột nhiên nói một câu rằng trong một năm tới cậu nhất định sẽ ra album điện thử và có thể lưu diễn.
Thiệu Minh Âm quay sang nhìn Lương Chân. Khi ánh mắt hai người gặp nhau, không cần bất cứ lời nói nào, anh biết lời hứa kia của Lương Chân quan trọng như thế nào.
Đèn xanh, anh giẫm chân ga, lực quán tính khiến người Thiệu Minh Âm hơi nghiêng ra sau, lún vào trong ghế dựa. Xúc cảm ấy vô cùng chân thực. Anh lái chiếc xe này mỗi ngày, mỗi ngày gặp đèn xanh đèn đỏ, thế nhưng một khoảnh khắc ngắn ngủi như kia chưa từng trở nên rõ ràng đến vậy. Thiệu Minh Âm giật mình nhận ra, hóa ra ở một mình quá lâu, sẽ cô độc đến chết lặng. Nhưng khi bản thể cô độc ấy có người bầu bạn, mọi thứ giống như cây khô gặp được mùa xuân, hoàn toàn vùng dậy.
Dư quang trong mắt Thiệu Minh Âm nhìn đến Lương Chân đang ngồi ở ghế phó lái. Thiệu Minh Âm biết rõ, mùa xuân của mình đang tới rồi.
- --------------------
Editor: Kể từ chương này 2 người xác định quan hệ yêu đương rồi tôi nên xưng hô để là em - anh và tôi - em nhé mọi người