• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đương nhiên là chắc chắn, muội xem trên cổ và mặt hắn đều bị ta cào nát. Phương pháp đánh nhau của mấy người đàn bà chanh chua trong thôn chúng ta, ta đều học hết rồi." Hạnh Nhi dương dương đắc ý nói.

Hai người đứng cùng nhau đương nhiên thu hút sự chú ý của những người trong quán trà.

Hai mắt nhìn nhau, Tiết Đông Mai gật đầu với bọn họ, miệng nhỏ giọng nói với Hạnh Nhi, "Bọn họ đều là bằng hữu của Tuấn Trúc huynh, muội đều biết, rốt cuộc tỷ có thấy rõ không, hắn thực sự khi dễ một cô nương sao?"

Nghe nàng nói như vậy, Hạnh Nhi cũng có chút mơ hồ, chột dạ giải thích, "Ừm, chắc là vậy. Trên cánh tay của cô ngương kia còn đeo một khăn vải, chắc là bị gãy tay, hắn còn để người ta cầm đồ.

Cô nương treo cánh tay, đó không phải là bị Chử Cao Tinh xô ngã, nên cánh tay Úc Nhu bị gãy đó sao. Chỉ là nàng và Dương Mục quan hệ rất tốt, không giống như có tranh cãi.

Nàng vừa nói chuyện, Tưởng Duệ Kỳ dẫn theo Dương Mục đi tới. Bỗng nhiên thấy Hạnh Nhi, mặt Dương Mục đỏ lên, nổi giận nói," Cô còn có mặt mũi ở đây! "

" Ta có cái gì không dám! "Hạnh Nhi ngẩng đầu ưỡn ngực, hông sợ hãi chút nào nhìn thẳng hắn," Nhìn cái gì mà nhìn! Nhìn nữa ta móc hai mắt của ngươi ra làm bóng để đá đó! "

" Cô! "Dương Mục nóng nảy, mắng xong muốn động thủ, nhưng nhớ Hạnh Nhi là một cô nương, quả đấm của hắn giơ lên cao, nhưng làm thế nào cũng không ra tay được, chỉ có thể mắng," Cô là một người đàn bà chanh chua! Đồ con gái hung dữ! "

" Được rồi, "Tưởng Duệ Kỳ bị hắn chọc cười, kéo cánh tay Dương Mục," Tiết cô nương, cô và vị cô nương này biết nhau sao? "

Tiết Đông Mai có thể khẳng định, ngày hôm qua tuyệt đối là Hạnh Nhi hiểu lầm Dương Mục rồi. Thấy thế vội giải thích," Ừm, đây là người cùng thôn với ta, gọi là Hạnh Nhi. Nàng vừa tới Vũ Châu, có lẽ vì không hiểu rất rõ ở đây. Dương thiếu gia, nếu như Hạnh Nhi có làm gì không phải, ta thay nàng xin lỗi huynh. "

Thấy bọn họ thực sự có quen biết, thái độ Trần Hạnh Nhi không kiên định như lúc trước, ánh mắt cũng mang theo chút do dự mà lùi bước.

Dáng vẻ nàng đã không còn kiêu ngạo như trước, Dương Mục vẫn còn tức giận, nhưng nhớ tới mối quan hệ của Tiết Đông Mai và Nhạc Tuấn Trúc, hắn nhịn lại," Quên đi. Nói với vị bằng hữu này của cô sau này ra ngoài nhớ chú ý một chút là được rồi. "

Hạnh Nhi thấy thế, há miệng muốn phản bác, nhìn Tiết Đông Mai, nàng liền ngậm miệng lại. Có thể cùng học với Nhạc Tuấn Trúc, gia đình không phú cũng quý, nàng không muốn gây phiền phức cho nhà họ Nhạc.

Lúc bốn người đang nói chuyện, đến điểm hẹn đợi Tiết Đông Mai rất lâu, vẫn không thấy bóng người Tôn Kim Kim ra ngoài dạo một vòng, lúc thấy nàng thì la lớn," Đoàn Đoàn! "

Nghe tiếng gọi của nàng, Tưởng Duệ Kỳ nhướng mày, bỗng nhiên thân thiện hỏi Hạnh Nhi," Nói thật đi rốt cuộc ngày hôm qua xảy ra chuyện gì vậy, ta và Tống Thần cách khá xa, tới thì đã không thấy cô, hỏi Dương Mục hắn cũng không nói. À đúng rồi, quên tự giới thiệu, cô nương hôm qua được cô 'Anh hùng cứu mỹ nhân' là biểu muội của ta, tại hạ Tưởng Duệ Kỳ, cũng là bạn học với Tuấn Trúc huynh. "

Hắn cười dịu dàng, giống tên hai đần độn nàng gặp trong thôn, Hạnh Nhi thấy hơi gai mắt," Đều là hiểu lầm, Tưởng thiếu gia cũng không cần nhắc lại. "

Lúc này Tôn Kim Kim chạy tới bên cạnh Tiết Đông Mai, nàng và Tưởng Duệ Kỳ đang trong giai đoạn chiến tranh lạnh, không thèm nói với hắn, quay đầu nói với Tiết Đông Mai," Đoàn Đoàn, chúng ta đi thôi, Linh Hoa còn đang ở nhà chờ. "

" Được, đi thôi. "Tiết Đông Mai nói, tạm biệt Tưởng Duệ Kỳ và Dương Mục, cùng Tôn Kim Kim rời đi.

Ba người đi qua con đường chính, hình bóng Tưởng Duệ Kỳ ở phía sau đã không thấy, Tôn Kim Kim liếc mắt nhìn Hạnh Nhi, hỏi," Đoàn Đoàn, người này là ai vậy? Nhạc phu nhân đưa nha hoàn cho cô sao? "

Nhìn cũng không giống, lớn lên rất xinh đẹp.

Tiết Đông Mai lắc đầu," Là cô nương cùng thôn với ta, tên là Hạnh Nhi, gần đây tới chơi. "

Tôn Kim Kim nghe vậy yên tâm, không hỏi chuyện của Hạnh Nhi, cũng không chủ động nói chuyện với nàng.

Mặc dù bình thường nàng hiền lành gần gũi, nhưng không phải là người nào nàng cũng xem là bằng hữu.

Ba người tới Nhiễm phủ, rất nhanh đã gặp được Linh Hoa.

Nhiễm Linh Hoa nửa nằm ở trên giường, tinh thần rất kém, sắc mặt như cây nến vậy. Đã nửa tháng nay không gặp, cả người nàng gầy gò như chỉ còn da bọc xương, chỉ có đôi mắt long lanh, hiền lành nhìn sang đây.

Nhìn thấy bọn họ tới, Nhiễm Linh Hoa cố gắng vực dậy tinh thần ngồi xuống," Kim Kim, Đoàn Đoàn, các cô tới rồi sao. "

Tôn Kim Kim ngồi xuống bên cạnh nàng, thấy nha hoàn của Nhiễm phủ vẫn đợi ở bên cạnh, không đi, không biết có phải là Nhiễm phu nhân lo lắng các nàng, nên phái nha hoàn nhìn Linh Hoa không.

Có nha hoàn ở đây, thật khó để nói vài lời riêng tư.

Chỉ có trước khi rời đi, Tiết Đông Mai nhìn Linh Hoa nói," Chuyện của huyện lệnh, cô có biết không? "

Nhiễm Linh Hoa gật đầu," Việc này còn phải đa tạ Nhạc đại nhân. "

Thấy nàng biết việc này, Tiết Đông Mai an tâm," Sao có thể chứ, kỳ thực Nhiễm đại nhân cũng rất quan tâm cô, ông ấy đang giải quyết việc này, bá bá bên kia mới thông qua. "

Nhiễm Linh Hoa nghe vậy, mắt chớp mắt một cái, ngẩng đầu cười nói," Ta biết. "

Thấy mặt nàng bây giờ đã thoải mái hơn nhiều, Tiết Đông Mai gật đầu," Ừm, cô nghỉ ngơi cho tốt, nhanh chóng khỏe lại. "

" Đúng vậy, "Tôn Kim Kim cảm giác rốt cục mình cũng có chỗ chen vào nói," Linh Hoa cô phải nhanh chóng khỏe lại, tháng sau Đoàn Đoàn thành thân rồi, nếu không cô sẽ kịp đến ăn mừng. "

" Tháng sau? Nhanh như vậy sao? "Nhiễm Linh Hoa nhìn Tiết Đông Mai hỏi.

Tiết Đông Mai gật đầu," Ừm, bá mẫu đã định ngày lành rồi. "

" Thật tốt, "Nhiễm Linh Hoa nắm tay nàng," Đoàn Đoàn, chúc mừng cô. Hi vọng cô và Nhạc thiếu gia có thể bạch đầu giai lão. "

Tiết Đông Mai che giấu nỗi buồn trong mắt," Ta sẽ. "

Nàng nghĩ rằng khi Tuấn Trúc huynh biết ngày thành thân đã định, nhất định sẽ tìm bá bá bá mẫu phản đối. Dù cho không phản kháng được, cũng sẽ kéo dài thời gian thành thân.

Thế nhưng hắn không làm vậy.

Hắn mặc kệ Úc Nhu sao? Chẳng lẽ vì để thực hiện hôn ước khi còn bé, lại thành thân thật sao? Tiết Đông Mai có chút không hiểu suy nghĩ của hắn. Muốn nói ra tin tức hôn ước, là để cho bá bá có lý do để tra án. Nhưng bây giờ sự việc phát triển đến thành thân rồi, sao hắn còn không từ chối.

Nàng muốn đi hỏi hắn thử xem.

Nhưng lại không dám đi hỏi.

Sợ hắn thừa nhận, thành thân vì hoàn thành kỳ vọng của cha mẹ, vì để cho nàng có một gia đình yên ổn. Hắn đối với mình không có tình cảm, chỉ xem nàng như muội muội thân thiết nhà bên.

Bởi vì nàng biết rõ, tình cảm của mình dành cho hắn, đã không hề đơn thuần. Giấc mộng tươi đẹp dưới ánh trăng triền miên đêm đó, là chứng minh tốt nhất.

Sự do dự này kéo dài, ngày thành thân thì đã gần ngay trước mắt.

Vì nàng còn đang trong thời gian để tang, hôn lễ chỉ tổ chức đơn giản trong phủ. Không có đánh trống khua chiêng, không có nổ pháo lớn, cũng không có mời nhiều quan khách, chỉ có bầu không khí ấm áp thân thiết, và vui vẻ, tràn đây hạnh phúc ấm cúng.

Tiễn đưa cô nương vốn định là để Hạnh Nhi, nhưng nghĩ nhà mẹ nàng không còn ai, nên để nàng làm người nhà mẹ đẻ, Kim Kim thì xung phong nhận việc làm đưa tiễn. Sau khi bái đường, Tiết Đông Mai được hai người dìu vào trúc uyển của Nhạc Tuấn Trúc, với thân phận lần đầu tiên làm dâu.

Tuy nói mời không quá nhiều khách, bạn học trong học viện Vân Thượng của Nhạc Tuấn Trúc cũng đến, ngay cả các nàng cũng có thể nghe được tiếng cười vui vẻ.

Đặc biệt trong đó Tưởng Duệ Kỳ cười lớn tiếng nhất.

Tiết Đông Mai quay đầu nhìn Tôn Kim Kim, thấy sắc mặt nàng bình thường, lo lắng hỏi," Cô và Tưởng thiếu gia chưa làm lành sao? "

Từ sáng sớm đến bây giờ, Tiết Đông Mai cũng không ăn được bao nhiêu, bây giờ Hạnh Nhi đi xuống bếp tìm ít thức ăn cho nàng.

Nàng không có ở đây, Tôn Kim Kim mới thành thật nói," Không, ta thấy không có ý nghĩa gì cả. Cô cũng thấy đấy, gần đây hắn và Trần Hạnh Nhi rất thân thiết với nhau, một tí tình cảm cũng không cho ta, ta còn mặt dày tìm hắn làm gì. "

Tưởng Duệ Kỳ gần đây hay dựa vào quan hệ với mẹ Nhạc Tuấn Trúc, để tìm Hạnh Nhi nói chuyện, Tiết Đông Mai cũng biết.

" Thế nhưng theo ta được biết, Hạnh Nhi đối với Tưởng thiếu gia không có ý gì, thực sự đấy Kim Kim, ta có thể làm chứng. "Tiết Đông Mai nói. Nàng đã từng hỏi Hạnh Nhi, Hạnh Nhi cũng nói thẳng, nàng nghĩ Tưởng Duệ Kỳ là người rất khéo đưa đẩy, lại cao ngạo tự mãn, không phải là mẫu người nàng thích.

Tôn Kim Kim nói," Ta biết, ta có thể nhìn ra, hắn làm như vậy vì để kích ta. Ta chủ động lâu như vậy, ta cũng là một cô nương, hắn xem ta như hắn sao, ngay cả mặt mũi cũng không cần giữ hay sao? "

Nàng nói, mắt dần đỏ lên, lại cố không để rơi xuống.

" Ta chỉ muốn quên hết, thiên hạ này cũng không phải chỉ có Tưởng Duệ Kỳ hắn là nam nhân. Đã nhiều năm như vậy, đến ta cũng cảm thấy nhìn hắn đã thành thói quen, nhưng ta đang dần sửa đổi, cô xem bây giờ ta đã tiến bộ rất nhiều, đúng không. "

Tiết Đông Mai xoa tay nàng an ủi," Nếu không ta nói Tuấn Trúc huynh nói chuyện với hắn một chút? Dù sao hai người có nhiều năm tình cảm như vậy, muốn bỏ đi thật sao, cô cũng sẽ khổ sở. "

" Không cần, chuyện tình cảm này, sao có thể 'nói một chút' là có thể tỉnh ngộ, quên đi. "Tôn Kim Kim cố chấp từ chối nói," Chờ ta chính mình từ từ nghĩ thông suốt, dần buông bỏ, thì tốt rồi. "

Nàng đã nói như vậy, Tiết Đông Mai cũng không tiện khuyên gì nữa.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, chắc là Hạnh Nhi đã trở về. Tôn Kim Kim cố gắng nháy mắt mấy cái, bình tĩnh lại," Bây giờ cô là người viên mãn nhất trong chúng ta, Đoàn Đoàn, cô nhất định phải hạnh phúc! Ta nói với cô này, ta tặng cho cô rất nhiều tiền biếu, đến lúc đó cô nhớ cất kỹ, tránh cho bị Nhạc Tuấn Trúc phát hiện, cất làm của riêng. "

Tiết Đông Mai phì cười," Được, vậy thì cảm ơn cô trước, ta nhất định sẽ cất thật kỹ. "

Hai người nhìn nhau cười, cửa phòng bị người nhẹ nhàng đẩy ra, là San San cầm theo một túi vải đi đến. Thấy Tiết Đông Mai, nàng đưa túi vải ra," Tỷ tỷ, mẹ bảo muội đưa cho tỷ, bên trong, có bánh. "

Tiết Đông Mai nhận lấy, mở ra nhìn, phát hiện bên trong quả nhiên có năm sáu cái bánh, chắc là Trần Phương Ngọc lo nàng bị đói, nhân cơ hội bảo San San đưa tới.

Tôn Kim Kim thấy thế, cười trêu San San," Oa San San chúng ta quan tâm như vậy, biết thương chị dâu. "

San San đang ăn vụng một cái bánh đậu đỏ trong miệng, nghe vậy ngoan ngoãn gật đầu," Hì hì, San San rất thương chị dâu. "

Nàng vừa nói, bánh đậu đỏ trong miệng vừa hiện ra, nhưng lừa mình không lừa được người khá vội vàng lấy tay che miệng.

Hai người bị biểu cảm đáng yêu của nàng chọc cười, Tôn Kim Kim đứng dậy ôm nàng ngồi xuống," San San chỉ thương chị dâu thôi sao? Có thương ca ca muội không? Có chừa một ít thức ăn có ca ca muội chưa? "

San San nuốt bánh đậu đỏ trong miệng xuống, mới nói," Ca ca có ăn, ca ca không đói bụng. "Thấy hai người không tin, nàng sốt ruột nói," Thật đó, buổi tối ca ca ăn miệng của tỷ tỷ, muội thấy mà~ "

Tiết Đông Mai:"... "

Tôn Kim Kim:".. Ha ha ha ha, Đoàn Đoàn cô sao lại thế, việc như vậy sao lại để trẻ con thấy chứ? "

Tiết Đông Mai mặt đỏ như rỉ máu, nàng nói với San San," San San, không nên nói lung tung, lời này bị bá mẫu nghe được, sẽ đánh cái mông nhỏ muội đó~ "

San San có chút ủy khuất, phản bác," Thật mà, muội thấy thật mà! Lúc trước, buổi tối muội đi tiểu thấy, ca ca ở trong sân, dưới tán cây, ăn miệng của tỷ tỷ. Sau đó còn ngã trên băng ghế xuống!"

* * *

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Hôm sau San San bị đánh một trận tỏ vẻ rất ủy khuất!

Người ta nói đều là sự thật mà o (╥﹏╥) o

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK