Lê Vân ôm mèo con đi ra ngoài.
Nếu để nó một mình ở trong phòng, hắn cũng không yên tâm, cho dù là Ô Đại Sài cư trú ở biệt viện chỉ cách vách hắn một chút.
Hắn ôm mèo con dạo bước đến sân viện Ô Đại Sài, Ô Đại Sài đang ngồi bên đình hồ nước hóng gió để đợi hắn.
Thấy hắn lại, Ô Đại Sài đứng lên.
Hắn nói: “Lê kiếm quân, đây là việc trọng đại, ta có giới tử, chúng ta đi vào rồi nói.”
Không gian giới tử không giống như túi trữ vật, túi trữ vật chỉ có thể đựng vật không có sự sống, còn trong không gian giới tử thì có thể gieo trồng, nuôi thả các loại vật sống.
Nếu bố trí hợp lý, còn có thể hình thành một chỗ ở nhỏ thích hợp để tu luyện.
Loại vật này, tu sĩ dưới tầng chót khó mà có được, còn với tu sĩ Nguyên Anh thì cũng chẳng phải là vật gì khó kiếm.
Chỉ cần là người có không gian giới tử, thông thường sẽ không mời người ngoài tiến vào.
Bên trong không gian giới tử thập phần yếu ớt, nếu hơi đánh nhau thì không gian sẽ bị tổn thương.
Vật ấy ở trong mắt tu sĩ Nguyên Anh không khó có được, nhưng giá trị chế tạo ra lại rất cao.
Một khi bị tổn hại, dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng chưa chắc có lại được.
Mặt khác, người nắm giữ không gian giới tử là người nắm giữ pháp tắc tối cao đối với phiến không gian này.
Người nắm giữ có thể sở hữu hay điều động lực lượng bên trong không gian, công kích người từ bên ngoài đến.
Nếu muốn đi vào không gian giới tử của người khác, đối với người đi vào mà nói là vô cùng nguy hiểm.
Cho nên, có rất ít người sẽ làm ra chuyện như thế, trừ khi là người mà mình cực kỳ tín nhiệm ——
Hai bên đều là tuyệt đối tín nhiệm lẫn nhau.
Lê Vân nhìn Ô Đại Sài, tạm dừng một lát, gật gật đầu.
Ô Đại Sài vung tay lên, lấy ra hồ lô bình thường cũ kĩ, da phát ra màu vàng, còn có chút vết rạn.
Tâm niệm hắn vừa động, liền dẫn Lê Vân cùng tiến vào bên trong giới tử.
Sau khi tiến vào, Ô Đại Sài nói: “Lê kiếm quân, xin lỗi, chỉ có ở chỗ này ta mới có thể nói cho ngươi. Hiện tại chúng ta không ở địa giới của Thái Huyền Tông, nếu mà trực tiếp nói chuyện, sợ là đêm nay toàn bộ Bách Thảo Cốc sẽ biết.”
Lê Vân gật đầu nói: “Ô phong chủ lo lắng thật chu toàn.”
Nghĩ đến nội dụng kế tiếp mà hai người nói chuyện, Lê Vân cũng không muốn cho Sơ Thất nghe được.
Vì để phòng ngừa mèo nhỏ tỉnh lại, hắn lấy tay ấn ở cần cổ nó rót một tia linh lực đưa vào trong kinh mạch.
Ô Đại Sài nhìn về phía mèo nhỏ đang ngủ say trong lồng ngực hắn, nói: “Mèo con của ngươi có liên quan đến một quyển ta nhìn thấy ở trong Tàng Thư Lâu của Bách Thảo Cốc, có tên là《Tương Miêu Kinh》.”
Lê Vân nói: “《Tương Miêu Kinh》?”
Hắn đọc rất nhiều sách, cũng đọc qua không ít sách ở thế gian.
Sau này nuôi Sơ Thất, vì để tìm ra chủng loại linh thú của Sơ Thất, hắn đem những đống sách đã xem thời trẻ lấy ra đọc lại một lần.
Hắn nói: “Sách này ta cũng đã đọc qua. Trong sách ghi lại đều là một ít con mèo ở thế gian, ta cũng không thu hoạch được gì.”
Hai lông mày dày thô của Ô Đại Sài liền bay lên: “Bản thân của sách này cũng không có đồ vật gì, ta nhìn đến trang cuối cùng của quyển sách kia còn có một tờ giấy, trên đó có một hàng chữ nhỏ.”
Ô Đại Sài đem hàng chữ nhỏ thuật lại một lần cho hắn, nói: “Hình dạng này còn không phải đúng là Toan Nghê sao?”
Giống như kim sư, mắt màu mạ vàng, quanh thân mang lửa, lửa nóng như mặt trời........
Lê Vân suy nghĩ mấy câu đó, càng nghĩ càng giống.
Ô Đại Sài hỏi hắn: “Ta chỉ cảm nhận được tính nóng trên người nó, cũng chưa từng nhìn thấy qua. Ngươi nuôi nó cũng hơn một tháng, cũng biết tính nóng của nó như thế nào chứ?”
Lê Vân nói: “Nó đã từng thả ra ngọn lửa, đem một kiện xiêm y của ta thiêu thành tro tàn. Kiện xiêm y kia là giao tiêu Nam Hải dệt thành.”
“Giao tiêu Nam Hải!” Ô Đại Sài nghe được mặt liền đỏ lên, “Vậy đó ít nhất cũng phải là linh hỏa thượng phẩm!”
Lê Vân lại gảy chuông bạc ở cần cổ nó.
Chuông bạc bị cháy hỏng, chỉ còn lại loang lổ màu đen bạc, hắn nói: “Cái này là pháp khí thiên phẩm, cũng bị nó làm cho cháy hỏng.”
Ô Đại Sài cẩn thận quan sát chuông bạc kia một phen.
Tuy hắn không biết luyện khí, nhưng hắn hiểu lửa.
Nhìn một lát, hắn chắc chắn nói: “Đây không phải là linh hỏa thượng phẩm nữa rồi, đây là Thiên Linh Hỏa!”
Một mặt già của Ô Đại Sài cười đến nhăn lại tới: “Mèo con này nhất định là Toan Nghê! Lê kiếm quân, hàn độc của ngươi được cứu rồi!”
Ô Đại Sài là thiệt tình vì Lê Vân mà cao hứng.
Bầu không khí ở Thái Huyền Tông rộng thùng thình nhưng cũng không có loại chuyện đấu đá nhau. Cho dù ngẫu nhiên sẽ có mấy thành phần, nhưng chỉnh thể của tông môn vẫn là một sợi dây thẳng.
Năm đó Lê Vân đột phá Hóa Thần kỳ, Hóa Thần kỳ ở khắp đại lục một tay đều có thể đếm được, Thái Huyền Tông độc chiếm hai người, lại có mười ba Nguyên Anh, lần đó liền làm cho Thái Huyền Tông trở thành đầu rồng đứng đầu năm đại tông môn.
Sau lại đại chiến Tiên Ma, Thái Huyền Tông đứng đầu, thương vong nhiều nhất.
Không chỉ có tu vi Lê Vân ngã xuống thành phàm nhân, còn có năm Nguyên Anh chân quân cũng ở trong đại chiến mà chết.
Sau lần đó, tuy rằng Thái Huyền Tông vẫn giữ địa vị tối cao trong năm đại tông môn, nhưng mặt khác tứ đại tông môn lại đều âm thầm phân cao thấp, có thế lực thám thính bên trong.
Nếu Lê Vân có thể khôi phục tu vi, làm động tác nhỏ kinh sợ những đám người đó.
Ô Đại Sài nói: “Trảm Phong này của ngươi cũng cần phải đúc lại, kiếm quân có mang đủ linh thạch? Nếu không mang đủ, cứ việc mở miệng nói với ta.”
Ô Đại Sài là đan tu, mấy năm nay luyện đan bán đan dược, tích góp được không ít tiền.
Hắn mở miệng nói như này, tất nhiên là so với kiếm tu như Lê Vân có tiền hơn.
Lê Vân nói: “Đa tạ Ô phong chủ, chỉ là ta có một chuyện muốn nhờ.”
Ô Đại Sài vỗ bộ ngực: “Chuyện gì? Ngươi cứ việc nói, ta làm cho ngươi.”
Lê Vân nói: “Trước khi hàn độc của ta còn chưa tốt, việc này không cần báo cho bất luận kẻ nào, bao gồm cả chưởng môn. Tất cả mọi người ở bên trong Thái Huyền Tông đều không phải là người có phẩm tính cao khiết giống như Ô phong chủ, thần thú hiện thế, vạn nhất mà để lộ ra tiếng gió, tất sẽ có người có lòng tham.”
Sắc mặt hắn bình tĩnh, mái tóc trắng tung bay: “Hiện tại, hai người chúng ta đều không bảo hộ được nó.”
Lửa nhiệt huyết của Ô Đại Sài tức khắc bị hắn tưới diệt vài phần.
“Được.”
Ô Đại Sài suy nghĩ một hồi, đồng ý hắn.
Cũng biết được tầm quan trọng của chuyện này.
Không chỉ liên quan đến tu tiên đại đạo của Lê Vân, còn liên quan đến phát triển của Thái Huyền Tông sau này.
Ô Đại Sài trực tiếp thề: “Ta Ô Đại Sài, chắc chắn sẽ giữ kín như bưng việc này. Nếu như có tiết lộ, Thiên Đạo khó chứa!”
Vừa dứt lời, một đạo lôi quang nhỏ bé hiện lên ở trên không trung.
Lôi quang này là đại biểu cho Thiên Đạo chứng kiến lời thề, đi vào Nguyên Anh, nhất cử nhất động đều ở dưới mắt Thiên Đạo.
Từ khoảnh khắc Lê Vân tiến vào không gian giới tử cũng đã tín nhiệm nhân phẩm của Ô Đại Sài.
Đợi cho đến khi Ô Đại Sài thề, hắn đã hoàn toàn yên lòng.
Lê Vân nói: “Ta chịu ân tình của Ô phong chủ như thế, ngày sau chắc chắn sẽ hồi báo……”
“Không cần ngày sau!”
Ô Đại Sài lập tức kích động nói: “Không cần ngày sau, ta chỉ có một yêu cầu nhỏ, kiếm quân lập tức có thể làm được.”
Lê Vân dừng một chút, nói: “Ô phong chủ mời nói.”
Ô Đại Sài “Hắc hắc” cười: “Tiểu đệ tử tên Nam Nhứ kia của ngươi, đem nàng nhường cho ta thì như thế nào? Ta xem nàng cũng không phải là hạt giống luyện kiếm tốt, nhưng nếu nàng luyện đan thì tuyệt đối là thiên phú trác tuyệt!”
Ô Đại Sài nói đến chỗ này, râu đều hưng phấn mà rung động lên: “Lão phu sống nhiều năm như vậy, cũng không phải là chưa thấy qua người có thiên tư cao, nhưng lại không có thiên tư xuất chúng giống nàng như vậy, ta dám nói, đây chắc chắn là thiên tài ngàn năm khó gặp!”
Lê Vân nói: “Ngươi nói…… Nàng rất có thiên phú luyện đan?”
Ô Đại Sài nói: “Đúng đúng đúng! Thế nào? Tiểu đồ đệ của ngươi nhường cho ta đi!”
Ô Đại Sài nỗ lực tra tư liệu chính là vì giờ khắc này chấp nhất mà cạy góc tường kia, một người không quên mục đích ban đầu.
Hắn vốn tưởng rằng có một ân tình lớn như vậy, Lê Vân tất sẽ đáp ứng.
Rồi sau đó, hắn liền nghe được Lê Vân cự tuyệt hắn: “Ô phong chủ, bất cứ chuyện gì khác đều được, duy nhất chuyện này, ta không thể đáp ứng ngươi.”
Ô Đại Sài: “……”
Cảm giác như bị Lê Vân làm cho bay trắng.
Cạy không được góc tường, không phải là hắn mất trắng một đêm tra tư liệu rồi sao!
Danh Sách Chương: