Chân ngọc thoát khỏi lòng bàn tay chàng một chút một, giống như một mỹ nhân ngư đang bơi đi, lúc sắp trơn tuột ra khỏi bàn tay, chàng chợt bắt lấy, nắm bàn chân trắng trẻo đáng yêu kia, sau đó nghiêng người tiến lên.
Giường La Hán không lớn, bình thường cũng có thể chứa được hai người ngồi xếp bằng, cơ thể cao lớn của Tạ Khâm phủ lên, Thẩm Dao bị ép vào góc, tất cả không gian bị ép lại còn rất nhỏ, khuôn mặt tuấn tú không thể bắt bẻ kia cứ lấn đến như vậy, Thẩm Dao không có chỗ để trốn, cổ họng nghẹn lại, bình tĩnh nhìn chàng.
Yết hầu Tạ Khâm hơi chuyển động, chàng không chút do dự ngậm lấy cánh môi ướt át trơn bóng của nàng, khác với trước kia, lần này không mang theo dục vọng mà là vô cùng cẩn thận kiên nhẫn, thậm chí là lưu luyến mút vào môi nàng, không nhanh không chậm cạy mở hàm răng của nàng, sự rung động kỳ lạ lưu luyến ở răng môi, đôi mắt hạnh của Thẩm Dao nhẹ nhàng dao động, sau đó nàng mở miệng, mặc cho chàng xâm nhập.
Hơi thở người đàn ông không nóng không loạn, ngược lại mang theo sự dẫn dắt từng bước, ngay cả ánh mắt cũng bình tĩnh mà ấm áp.
Giống như nụ hôn giữa tình nhân với nhau, không hề pha lẫn suy nghĩ khác.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Dao tiếp xúc thân mật với Tạ Khâm dưới tình huống tỉnh táo.
Đón nhận nụ hôn này có nghĩa là đã bằng lòng với chàng.
Ngầm hiểu lẫn nhau.
Sau khi nhận được sự cho phép của nàng, Tạ Khâm hơi động tình, khàn giọng gọi nàng:
“Tứ Tứ…”
Thẩm Dao chưa bao giờ biết, người đàn ông với phong thái oai phong này lại có giọng nói êm tai như vậy, mang theo một chút mềm mại và trầm luân.
Một khi cánh cổng được mở ra thì không còn gì cố kỵ nữa, cơ thể Thẩm Dao nhanh chóng mềm nhũn ra như một đoạn tơ lụa.
Tạ Khâm bóp lấy vòng eo mềm mại của nàng, suýt nữa không kiềm chế được, một lúc sau cuối cùng mới nỡ buông nàng ta, rũ mắt nhìn người trong lòng, ánh sáng long lanh chuyển động trong đáy mắt nàng, đẹp đến mức không gì sánh bằng, cuối cùng Tạ Khâm nắm bắt được chừng mực, ôm nàng lên giường.
“Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Cả đêm này hai người ôm nhau mà ngủ.
Trong đêm có một cơn mưa, trong phòng hơi lạnh.
Thẩm Dao không ngủ, Tạ Khâm cũng không nhắm mắt, chàng dựa vào gối lẳng lặng nhìn tiểu cô nương làm loạn.
Có lẽ Thẩm Dao rảnh rỗi không có việc gì, đưa tay cầm lấy thắt lưng của chàng, quấn quanh ngón tay từng chút một.
Nàng luôn cảm thấy nên nói gì đó với Tạ Khâm, nói cho chàng biết tất cả điểm xấu của nàng, nàng không hề tốt như những gì nàng biểu hiện ra, khoảng thời gian trước bởi vì khế ước phu thê nên nàng sẽ duy trì sự kiềm chế xa cách, nhưng khi thật sự sống với nhau, nàng ở bên ngoài phải giữ thể diện của phu nhân Thủ phụ, ở nhà dù sao cũng phải giảm bớt tính khí, chỉ là một lúc lâu cũng không tìm được thời điểm thích hợp để mở miệng, nên nàng dứt khoát không lên tiếng.
Trong ánh sáng mông lung, khuôn mặt nàng vẫn tinh xảo và đẹp đẽ, môi đỏ hơi cong lên, sau khi bị hôn thì được phủ lên một lớp trong suốt sáng bóng, khuôn mặt uể oải, mang theo vài phần sắc bén, có chút khác biệt với thường ngày, nhưng lại khiến người khác vô cùng si mê.
Đột nhiên chàng cảm thấy, chàng không hề hiểu Thẩm Dao, trên người cô nương này cất giấu rất nhiều điều, nhưng mà điều này không ảnh hưởng đến việc chàng thích nàng, thích tất cả những gì nàng biểu hiện ra.
Eo của Tạ Khâm bị nàng siết mấy cái, chàng không chịu nổi nên đưa tay ngăn nàng lại, cầm bàn tay mềm mại của nàng trong lòng bàn tay:
“Đừng nghịch nữa.”
Thẩm Dao đối diện với đôi mắt trầm lắng của chàng, trong đó có dòng nước ngầm cuộn trào mãnh liệt.
Nàng phì cười, khuôn mặt quyến rũ mà lười biếng: “Tạ đại nhân không chịu nổi trêu chọc như vậy à?” Thậm chí đầu ngón tay còn vẽ vòng tròn như có như không ở phần bụng của chàng.
Khóe mắt Tạ Khâm kéo căng nhìn nàng chằm chằm, chàng tức giận đến mức hốc mắt ửng đỏ, bắt lấy hai tay nàng đè lên trên, người cũng phủ qua theo, chỉ là bây giờ không thể không cẩn thận, không dám kề sát vào bụng dưới của nàng.
Thẩm Dao không kiêng nể gì mà nhìn chàng.
Tạ Khâm không đấu lại nàng, chốc lát sau bất đắc dĩ thở dài, xoa búi tóc lỏng lẻo của nàng: “Ngoan, ngủ đi.”
Thẩm Dao không thể thật sự làm gì, lập tức xoay người vào bên trong.
Tạ Khâm nhìn bóng lưng nàng, tựa như một con cá mắc cạn, như dãy núi trập trùng trong đêm tối, dù sao cũng phải nhịn, chi bằng cứ kéo nàng vào lòng để nhịn.
Thẩm Dao bị chàng ôm từ phía sau, lồng ngực của chàng vô cùng nóng, giống như lò lửa vậy, như đang ăn mòn nàng, hòa tan nàng từng chút một, mi mắt Thẩm Dao nặng trĩu, cuối cùng chậm rãi ngủ thiếp đi.
Hôm sau trời tờ mờ sáng, Tạ Khâm đã tỉnh, lúc thức dậy không hề làm ồn đến Thẩm Dao, chỉ là trước khi đi, chàng nhìn thoáng qua cô nương đang ngoan ngoãn ngủ say, khuôn mặt tinh xảo đặt trên mái tóc mềm mại, dù đang ngủ nhưng khí khái hào hùng vẫn còn đọng lại ở đuôi mày.
Ánh mắt vừa nhìn bụng dưới của nàng là trở nên mềm mại, đây có lẽ là tất cả ý nghĩa để người đàn ông đi sớm về khuya.
Tạ Khâm không nhịn được mà đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên cánh môi nàng, sau đó khoác áo rời khỏi giường khung, lại nhìn một cái qua rèm châu, người đàn ông năm đó không màng sống chết, cuối cùng cũng vì sự dịu dàng vào buổi sớm tinh mơ này mà cúi đầu.
Tạ Khâm sửa lại vạt áo, nhanh chân rời khỏi.
Đêm qua có một cơn mưa to, không khí tràn đầy hơi ẩm.
Khắp nơi trong khu làm việc là dấu ủng ướt sũng, hôm qua Tạ Khâm không đến, khiến đám người Trịnh Các lão vô cùng bất mãn.
“Thanh Chấp à, ngươi luôn có thể gánh vác được mọi việc, hôm qua tình hình lớn như vậy, ngươi thân làm Thủ phụ lại lâm trận bỏ chạy, thật sự là…” Trịnh Các lão oán trách một câu trước, sau đó đến trước mặt chàng nhỏ giọng hỏi:
“Phu nhân ở nhà thế nào rồi?”
Hôm kia Tạ Khâm mạo hiểm bị Hoàng đế khiển trách mà rời cung về phủ, triều đình sôi trào, vốn dĩ cũng không được xem là chuyện quá lớn, thế nhưng Thủ phụ vẫn luôn cẩn thận cần cù hăm hở tiến lên, đột nhiên không tham gia tam ti hội thẩm, vội vã chạy về nhà, mọi người không thể không tò mò rốt cuộc là yêu tinh từ nơi nào tới, bắt lấy Tạ Khâm chặt chẽ thế.
Trịnh Các lão thân là người bị thê tử quản nghiêm cũng không tới tình trạng như Tạ Khâm.
Tạ Khâm lộ ra ý cười nhạt hiếm có: “Nàng rất tốt.”
Trịnh Các lão quan sát biểu hiện của chàng, bí hiểm khó dò mà vuốt râu: “Chẳng lẽ là có tin vui?”
Tạ Khâm cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Vẫn chưa mời đại phu xem qua.”
Trịnh Các lão cười lên: “Đây là chuyện tốt.”
Nội các vô cùng bận rộn, người ra người vào như thoi đưa, giam cầm Thái tử là việc lớn, phế tước vị Hoàng tử cũng là việc lớn, trong ngoài triều nghị luận không dứt, thỉnh thoảng cũng có người vụng trộm cảm khái một câu:
“Hôm qua nhìn thấy thất Hoàng tử trong điện, trẻ trung chỉ mới mười tuổi nhưng lại mang phong thái hiên ngang, thần thái quắc thước.”
“Thất điện hạ phong độ lỗi lạc, không hề hung ác nham hiểm như Thái tử, cũng không lười biếng tính toán như tam Hoàng tử, đáng tiếc không phải đích không phải trưởng, mẫu tộc suy thoái…”
Nội các không có việc nhỏ, mỗi buổi sáng Tạ Khâm đều làm không ngừng nghỉ, nhất định phải để đến đầu buổi trưa mới được nghỉ ngơi một lúc.
Quan viên dưới quyền nhìn thoáng qua các quan viên rải rác đang chờ chực ở bên ngoài, đưa cho Tạ Khâm một chén trà:
“Đại nhân, ngài làm thấm giọng đi, người bên ngoài không nhiều lắm.”
Khuôn mặt Tạ Khâm không thay đổi, chàng nhận lấy chén trà nhấp một miếng, lúc này cánh cửa bị người ta đẩy ra, một thái giám quen mặt đi vào, bình thường thái giám này đi khắp nơi trong khu làm việc, giúp đỡ các vị trọng thần nhận tin nhà, thái giám đến trước mặt hành lễ:
“Bẩm đại nhân, sáng sớm hôm nay quý phủ đã đến Thái y viện mời Phạm Thái y.”
Ánh mắt Tạ Khâm bỗng nhiên tối đi, trước đó chàng đã biết chuyện Bình Lăng muốn mời Phạm Thái y bắt mạch cho Thẩm Dao, chỉ là hôm qua Lê ma ma vừa nói không vội, hôm nay lại mời Phạm Thái y.
Tạ Khâm có một linh cảm xấu.
Chàng kiên nhẫn phê hết công vụ của một vài quan viên còn lại, ngồi không yên nữa, cởi mũ quan đứng dậy đi ra ngoài.
Thời tiết buổi trưa vô cùng oi bức, từng tầng từng lớp mây xanh bao phủ trên bầu trời, đường phố trống trải, chợt có mấy Võ hầu ỉu xìu dựa vào trạm Võ hầu ngủ gật, bàn đá gạch xanh bị ánh sáng trắng lóa chiếu đến mức khô lại.
Một loạt tiếng vó ngựa vô cùng sắc bén quanh quẩn nơi chân trời bí bách mà vắng vẻ.
Đợi Tạ Khâm phi về Tạ phủ thì sau lưng đã ướt đẫm, chàng ném cương ngựa cho người hầu rồi nhảy xuống, đi về phía thư phòng, quan phục dính mồ hôi dán vào người cực kỳ khó chịu, Tạ Khâm đi đến thư phòng thay sang một bộ áo dài mỏng, vừa bước ra khỏi cửa đã liếc thấy Lê ma ma và Bình Lăng đứng dưới hành lang.
Một người khuôn mặt tối tăm, một người đỏ mắt, giống như chỉ đợi mở miệng là sẽ khóc lên.
Trái tim Tạ Khâm hoàn toàn rơi xuống.
Lê ma ma che miệng, nức nở nói:
“Hầu gia, sáng sớm hôm nay phu nhân đau bụng, nô tỳ hầu hạ phu nhân đến nhà vệ sinh thì thấy quần dính chút máu, khiến nô tỳ sợ hết hồn, tưởng là mất đứa trẻ rồi nên lập tức đi mời Thái y, Phạm Thái y bắt mạch hết lần này đến lần khác, xác nhận phu nhân chưa từng mang thai… Nàng ấy chỉ bị trễ kinh thôi…”
Tạ Khâm chỉ cảm thấy trong đầu như có một trận sấm rền, trên mặt không có biểu cảm gì, hay nói là vẻ chết lặng.
Sợi dây cung kéo căng trong lòng đứt trong im lặng.
Trong đầu như có thứ gì đó muốn chui ra, bí bách, cuối cùng trở thành một mớ đay rối.
Chàng chưa bao giờ để ý đến con cái, thậm chí đời này cũng không muốn có con, nhưng không có con, có nghĩa là chàng đã mất đi sợi dây để trói buộc Thẩm Dao.
Có lẽ đã gặp quá nhiều sóng gió, có lẽ đã bình thản từ nhỏ, hoặc có lẽ là cứng đờ không biết nên có phản ứng gì, giọng nói chàng vẫn bình tĩnh:
“Nàng ấy đâu? Thế nào rồi?”
Lê ma ma lau nước mắt: “Phu nhân…” Lê ma ma không biết nên nói thế nào về phản ứng của phu nhân.
Tạ Khâm nhanh chân đi về phía hậu viện.
Từ thư phòng đến Cố Ngâm Đường chỉ cách mấy chục bước chân, chỉ cần vòng qua một cái hành lang, đi qua một vườn hoa là đến cổng Cố Ngâm Đường, bình thường đã đi qua đoạn đường này vô số lần, hôm nay Tạ Khâm lại cảm thấy có chút gian nan, thậm chí là nặng nề.
Chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi, trong đầu Tạ Khâm hiện lên vô số suy nghĩ, mặc cho chàng vắt hết óc, moi ruột gan cũng không tìm được một kế sách để thuyết phục nàng, thuyết phục nàng đừng để ý, an tâm ở lại bên cạnh chàng.
Ánh nắng rực rỡ chiếu xuyên qua tầng mây giội xuống đầu, lại không xua tan được lớp sương mỏng trong mắt chàng.
Trong viện vô cùng yên tĩnh, nương theo tiếng ve kêu xao động buổi chiều, cơn gió phả vào mặt, hơi nóng xông lên mi mắt, khiến mắt Tạ Khâm đau nhói, chàng nhấc tay áo lên phe phẩy, bước lên hành lang.
Trong phòng truyền đến tiếng động nhỏ xíu, chốc lát sau thì nghe thấy Bích Vân nói chuyện:
“Người đừng thêu nữa, hoa văn này không đẹp lắm.”
Nhìn qua màn cửa sổ, Thẩm Dao mặc một bộ váy kiều diễm ngồi trên giường La Hán, tay nàng đang cầm một khung thêu, đôi môi đầy đặn hơi cong lên, nét mặt trông không có gì khác thường:
“Sao lại không đẹp? Cái này không phải do em chọn ra sao?”
Bích Vân nhìn đôi giày đầu hổ trong tay nàng, lòng chua xót, nhìn đi chỗ khác không lên tiếng. Hôm qua Bích Vân nhất thời hứng khởi học theo nông thôn, làm trước giày đầu hổ cho đứa trẻ, không ngờ làm được một nửa rồi, hy vọng lại tắt.
Thẩm Dao bình chân như vại cười nói: “Chúng ta không cần đến thì có thể cho chi ba, cháu dâu thứ của chi ba không phải đang mang thai sao?”
Tạ Khâm chắp tay nhìn nàng, khuôn mặt nàng trắng trẻo xinh đẹp, nụ cười trên mặt sáng ngời, chói lọi giống như một giấc mộng hoang đường.
Thẩm Dao may được một lúc thì đồ bị Bích Vân cướp mất, Bích Vân tức giận nói:
“Để nô tỳ làm, cơ thể người không thoải mái, nghỉ ngơi đi.”
Trong tay Thẩm Dao không còn đồ, nàng ngước mắt lên thì va vào ánh mắt của Tạ Khâm.
Chàng cao lớn đứng ngoài cửa sổ, một đôi mắt sâu thẳm như đầm nước u tối.
Thẩm Dao lộ vẻ bất ngờ: “Hầu gia, sao ngài lại về rồi?”
Tạ Khâm cố gắng khiến nét mặt có vẻ như thường, đi từ phòng chính vào phòng phụ phía Đông.
Bích Vân hành lễ rồi nhỏ giọng lui ra ngoài, trước khi đi còn lén liếc qua Thẩm Dao, Thẩm Dao chủ động châm một ly trà cho Tạ Khâm, Tạ Khâm rất muốn bảo nàng nghỉ ngơi nhưng chẳng biết tại sao, nhìn đôi mắt xinh đẹp, thân thể thướt tha của nàng, chàng đột nhiên không nói ra được lời nào cả.
Thẩm Dao ngồi trên giường La Hán giống như hôm qua.
“Hầu gia không bận sao, về sớm vậy?”
Đoàn đường này Tạ Khâm phi nhanh quay về, miệng lưỡi khô khốc, chỉ là chàng cầm ly trà nhưng lại quên uống, nhạt giọng trả lời:
“Không bận.”
Đương nhiên Thẩm Dao biết rõ vì sao Tạ Khâm về, nàng mỉm cười: “Hầu gia, ta tạ lỗi với ngài, ta đã gây ra chuyện cười rồi, ta không hề mang thai, ngược lại gây thêm phiền phức cho ngài.”
Bốn chữ “Gây thêm phiền phức” tựa như lưỡi dao lướt qua trái tim Tạ Khâm, đâm cho chàng không phản bác được.
Giọng điệu của chàng vô cùng bình tĩnh: “Không phải chuyện lớn, sức khỏe của nàng là quan trọng nhất.”
Hôm nay Thẩm Dao mặc một chiếc váy dệt dài, trên làn váy xõa tung thêu cả trăm bông hoa quế vàng, khiến nàng trông như một cánh bướm nhẹ nhàng.
Nàng uể oải trả lời: “Y thuật của Phạm Thái y rất cao minh, bình thường đến kỳ kinh nguyệt ta cực kỳ đau bụng, hôm nay ông ấy đã kê cho ta một đơn thuốc, ta vừa mới uống một chén, bây giờ chẳng đau chút nào, quả nhiên Kinh thành là nơi thần y hội tụ.”
Tạ Khâm nhìn nàng, đột nhiên có cảm giác khó chịu không nói ra được: “Tứ Tứ…” Giọng nói của chàng vô cùng trầm khàn.
Mi mắt Thẩm Dao run lên, lại nhanh chóng che giấu không còn thấy đâu nữa.
Nàng chỉ vào trà trong tay chàng: “Trời nóng như vậy, ngài không uống trà sao?”
Một cảm giác chua xót chặn lại ở cổ họng Tạ Khâm, chàng nhìn thoáng qua chén trà, Đại Hồng Bào đậm đặc đã loãng đi, không nhìn ra được màu sắc trước đó nữa, chàng uống một hơi cạn sạch nước trà, đặt chén trà lên chiếc bàn cao ở bên cạnh.
Ánh mắt rơi trên chiếc ghế đẩu trước mặt nàng, đó là nơi Bích Vân đã ngồi, cũng là chỗ đêm qua chàng ngồi, do dự một lúc, chàng vẫn mang theo tâm lý thăm dò, đứng dậy qua đó ngồi.
Thẩm Dao ngồi yên không động đậy.
Vẫn là khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng đó, đôi mắt đen láy nhìn chàng chằm chằm, khiến người ta không nhìn ra được chút manh mối nào.
Tạ Khâm chống hai tay ở hai bên người nàng, bởi vì ghế đẩu và giường La Hán chênh lệch độ cao, hai người bây giờ gần như nhìn thẳng vào nhau, ở khoảng cách gần như tối hôm qua, hơi thở quấn quýt.
Tạ Khâm ngước mắt nhìn nàng: “Ta không để ý đến con cái.”
“Ta biết.” Thẩm Dao trả lời vô cùng sảng khoái, sau đó mang theo chút áy náy: “Chắc là mẫu thân đã nghe được tin tức rồi, phải làm phiền ngài đi giải thích…”
Tạ Khâm ngắt lời nàng: “Nàng không cần phải bận tâm về những việc này.”
“Ừm, được.” Khuôn mặt Thẩm Dao sáng sủa.
Nàng không khóc, không làm ầm ĩ, không nói điều gì vượt quá khuôn phép, trái lại chu đáo trong mọi mặt, mọi chuyện như bình thường, khiến Tạ Khâm không biết bắt đầu từ đâu.
Chưa bao giờ có ai khiến chàng bất lực như thế.
Chàng đã nắm tay lại thành nắm đấm rồi, nhưng đối diện là một đóa hoa mềm mại.
Thẩm Dao khi thì nhìn thoáng qua cổ áo chàng, khi thì cụp mắt xoa bông hoa quế trên làn váy, đôi mắt Tạ Khâm nhìn thẳng vào nàng, mỗi một điểm sống động trên khuôn mặt nàng đều phản chiếu rõ vào mắt chàng.
Sự im lặng luôn làm con người ta xấu hổ:
“Vậy buổi chiều ngài có đến nha môn nữa không?” Thẩm Dao nở nụ cười tươi hỏi chàng.
Giờ phút này trái tim Tạ Khâm hẫng mất nửa nhịp, chàng trả lời một cách tự nhiên:
“Ta hết việc rồi.”
“Ồ…” Thẩm Dao kéo dài âm cuối, nàng nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai, đôi mắt hạnh chứa ý cười rực rỡ:
“Ta nhớ đến việc phải đích thân xuống bếp làm gà xé cho ngài, ta đi dặn dò phòng bếp bắt gà.”
Nàng nâng vạt áo xinh đẹp lên, trượt qua đầu ngón tay chàng.
Tạ Khâm nhắm mắt lại thật chặt.
Chuyện xảy ra ở đây vào hôm qua vẫn rõ mồn một trước mắt.
Nàng đã hứa chờ chàng xong việc sẽ đưa khế thư cho chàng.
Bây giờ chàng về rồi.
Nàng lại không nhắc đến một lời.