Buổi sáng ngày Giáng sinh, khi Riley xuất hiện, tôi thấy thật nhẹ nhõm vì tôi vẫn còn gặp được con bé.
“Này, chờ đã!” Con bé hét toáng lên. “Chị đừng nghĩ đến chuyện mở quà mà không có em đấy nhé!”
Sau đó thì con bé cười. Người nó sáng lòa, rõ rệt. Không còn chút gì mong manh mờ ảo, hư hư thực thực mỏng tang như những ngày trước đó.
“Em biết chị nhận được quà gì nè!” Con bé toe toét cười. “Có muốn một lời gợi ý không!”
Tôi lắc đầu, cười phá lên.
“Hoàn toàn không cưng ơi!”
“Nói chị nghe điều này sẽ làm chị ngạc nhiên!” Con bé cười khúc khích. “Chú Jeff đã mua cho cô Sabine một chiếc nhẫn! Chị có tin nổi không? Chú ấy đã dọn khỏi nhà của mẹ và có chỗ ở riêng của chú rồi. Bây giờ thì chú ấy đang van nài cô quay lại, bắt đầu mọi thứ trở lại!”
“Em nói thật hả?”
Tôi tròn xoe mắt, đồng thời cũng kịp quan sát bộ quần áo mà đứa em mình đang mặc. Ước gì con bé chịu khó chọn cho mình những trang phục riêng, đừng bắt chước giống y như tôi nữa.
Riley gật đầu.
“Nhưng cô Sabine sẽ gửi trả lại. Ý em là… Có vẻ như cô ấy chưa thật sự chịu nhận chiếc nhẫn. Chúng ta phải chờ xem thôi!”
Tôi cười, nhìn con bé tíu tít xung quanh mình, ước có thể đưa hai tay ra và ôm chặt lấy nó một cái. Tôi đã lo lắng biết bao khi nghĩ rằng mình đã mất đi đứa em bé bỏng.
“Chị nhìn gì thế?” Con bé loay hoay chăm chú nhìn tôi.
“Nhìn em”. Tôi mỉm cười.
“Sao cơ?”
“Chị muốn nói rằng chị thật hạnh phúc có em ở đây. Rằng thật hạnh phúc khi vẫn được gặp em. Chị nghĩ đến chuyện cứ tưởng đã mất em rồi...”
Con bé mỉm cười, líu lo sang chuyện khác.
Tôi ngập ngừng. “Riley...”
Một khoảnh khắc im lặng giữa hai chúng tôi.
“Em vẫn còn... vẫn còn đến thăm cô Ava hả?” Tôi nín thở, thấy mình như nghẹn lại chờ đợi một câu trả lời.
Con bé lắc đầu.
“Không, em cũng thấy quá đủ rồi.
Nhưng bây giờ thì thôi đi. Em không thể chờ được nữa để nhìn khuôn mặt của chị khi chị mở cái điện thoại iPhone mới của chị ra! Áaaaaa...!”
Con bé hét toáng lên, phá ra cười khi biết mình lỡ lời tiết lộ món quà là gì. Hai tay nó che miệng, vẻ bẽn lẽn nhưng đầy sung sướng.
Cô Sabine đã gửi trả lại chiếc nhẫn. Tôi nhận được món quà là chiếc iPhone mới. Riley ghé thăm mỗi ngày. Thỉnh thoảng, con bé còn đi chung với tôi đến trường. Miles thì bắt đầu hẹn hò với anh chàng vũ công trong nhóm nhạc của trường. Haven – khi không còn Drina liên lạc, bỗng trở nên tỉnh táo hơn. Cô nhuộm mái tóc trở lại màu nâu sẫm, cởi bỏ những bộ quần áo dị hợm, đốt hết những chiếc váy của Drina tặng, và bắt đầu tiến hành việc xóa bỏ vết xăm trên cổ tay bằng phương pháp laser.
Ngày đầu năm mới đến rồi đi, để lại một chút ấn tượng trong ngôi nhà của chúng tôi khi có dịp nâng cốc cùng bạn bè, có một buổi tiệc đơn giản nhưng rộn ràng bên nhau. Stacia và Honor thì vẫn không thôi tức tối nhìn tôi, khi nhận ra tôi ngày một chăm chút cho bản thân mình hơn và ngày một tươi tắn, xinh xắn hơn. Thầy Robins đã có một cuộc sống mới (một cuộc sống không có vợ và con gái của thầy bên cạnh). Cô Machado vẫn kín đáo nhăn mặt khi nhìn những bức họa của tôi.
Và... giữa tất cả những điều đó, vẫn là Damen!
Giống như chất hồ kết nối từng viên gạch. Giống như gáy sách kết nối lại tất cả các trang. Hình bóng anh lấp đầy mọi khoảng trống trong tôi, giữ cho mọi thứ quanh tôi gắn kết với nhau. Trong suốt mỗi buổi xem phim, mỗi bài hát, mỗi lần đi bơi, mỗi bữa ăn, mỗi tiết học, mỗi lần chuyện trò với bất kỳ ai, tôi vẫn luôn giữ anh trong tâm trí của mình, tự an ủi mình rằng có lẽ anh vẫn còn ở đâu đây, sát bên mình, mặc dù tôi đã làm chừng ấy chuyện và đã quả quyết bảo anh đi đi.
oOo
Đến ngày lễ Valentine, Miles và Haven đều đã có một tình yêu riêng. Vì thế, khi chúng tôi ngồi ăn trưa, tôi có cảm giác cứ như mình đang lạc lõng giữa họ. Cả hai đều quá bận rộn với những cái tin nhắn điện thoại chiu chíu qua lại suốt bữa ăn với “người ta” của mình, trong khi chiếc điện thoại iPhone của tôi vẫn nằm im lặng như bị bỏ quên.
“Ôi trời ạ, thật là hóm hỉnh! Cậu không tin được anh chàng bạn tớ thông minh và tuyệt vời đến thế nào đâu!” Miles liến thoắng cả trăm lần, cứ nhìn vào tin nhắn mới, đọc ngấu nghiến xong lại phá lên cười, mặt rạng rỡ một niềm hạnh phúc....
“Cậu không thể tưởng tượng được nhé! Josh gửi cho tớ cả một tấn các bài hát đây này. Tớ phải trả lời thế nào đây!” Haven thì thào, ngón tay nhắn nhoay nhoáy trên bàn phím điện thoại.
Thế đấy, trong không khí như thế, tôi mỉm cười mừng cho hai đứa bạn mình. Tôi hạnh phúc khi thấy cả hai hạnh phúc. Nhưng kỳ thực, tâm trí tôi thì đang lãng đãng với tiết Mỹ thật – tiết thứ sáu trong ngày của mình. Tôi tự hỏi, không biết mình có nên trốn tiết này không. Bởi vì hôm nay, ở Bay View, người ta không chỉ tổ chức lễ Valentine mà còn tổ chức ngày lễ Trái Tim Bí Mật. Có vô vàn cây kẹo bông xinh xắn được làm suốt cả tuần qua, bên trong là mẫu giấy hồng chứa đựng một thông điệp bí mật, đáng yêu nào đó. Miles và Haven không ai mong đến đó, vì tâm trí của cả hai lúc này đều dán chặt vào những anh bạn trai. Nhưng tôi thì tôi rất mong mình nhận được một chiếc kẹo bông như thế.
Phải thú thật rằng tất cả những món quà tôi đã nhận được những ngày qua đều chẳng gợi cho tôi một mảy may thích thú hay sự quan tâm nào. Sự thật là không chàng trai nào trong trường này (có lẽ trên cả hành tinh này nữa!) có thể mang đến cho tôi một cảm giác như với Damen. Không ai cả. Hoàn toàn không.
Dự tính thế thôi, nhưng đến khi tiếng chuông báo hiệu tiết sáu bắt đầu, tôi biết rằng mình không thể cúp học được. Tôi vào lớp, cố ngắm nghía những bức tranh, cố nỗ lực để mình có thể vẽ tốt hơn chút ít.
Đúng lúc ấy, tôi mơ hồ cảm thấy ai đó đứng sau lưng mình.
“Gì thế?”
Tôi quay phắt lại. Một anh chàng lớp nào đó đang cầm chiếc kẹo que trong tay. Anh chàng lạ hoắc. Tôi chưa hề quen. Và anh ta cũng có vẻ chẳng quan tâm lắm đến tôi, vì mắt đang dán chặt vào bức tranh khá vụng về mà tôi vẽ. Tôi cười nhẹ, định quay đi, nhủ thầm trong bụng chắc hẳn anh chàng sẽ bảo với mình: Ồ xin lỗi, tớ nhầm cậu với cô gái abc nào đấy!
Nhưng cậu ta không có vẻ muốn đi. Sau vài cái tằng hắng giọng, cậu ta thì thào: “Cậu là Ever, phải không?”
Tôi gật.
“Thế thì cậu cầm lấy cái này đi”. Anh chàng lắc đầu. “Tớ còn nhiệm vụ phải chuyển những chiếc kẹo còn lại cho rất nhiều người khác trước khi chuông reo nữa...”
Anh chàng đặt chiếc kẹo bông vào tay tôi và chạy biến.
Tôi ngồi xuống bục vẽ của mình, mở cánh thiệp đi kèm chiếc kẹo bông ra.
Trong ấy – vâng, trong cánh thiệp ấy – là những hàng chữ thân quen, nắn nót:
Luôn nghĩ đến em.
Luôn như thế.
Damen