Đúng vậy, chính là thói quen. Ví dụ như Dư San có thói quen thỉnh thoảng lại vươn cổ lên với vọng tưởng là có thể làm cho cổ trở nên cao và thon hơn; ví dụ như Đàm Việt có thói quen lấy rỉ mũi rồi vo thành cục bắn lung tung; ví dụ như Bạch Thiên Trương có thói quen ăn bánh mỳ từ giữa rồi mới ăn ra xung quanh.
Lại ví dụ như lúc này, Thiên Trương Nhục Cốt Đầu lẻ loi một mình đang mệt mỏi chạy vòng quanh BOSS, bị Dư San cười nhạo là vô dụng, khi đó cô vô ý thức phản bác nói “Tớ đã quen có Ngôn Mạch chống đỡ cho”. Cô trầm mặc, cô đã quen có Vũ Thoa Phong Lạp xông lên che chắn phía trước, quen việc không thích ăn nấm thì gắp sang bát của anh, quen với tiếng anh nhẹ nhàng gọi cô “Thiên Trương Thiên Trương”, một câu rất bình thường nhưng thốt ra từ miệng anh không hiểu sao lại cảm thấy dịu dàng, mờ ám đến thế.
“Hu hu! Dư San, tớ thất tình rồi!” Cô gọi.
Dư San nói trúng tim đen: “Hai người có làm quá không đấy? Nói thì chưa nói còn gọi cái gì, đừng giả vờ đáng thương trước mặt bà đây!”
“Nhưng mà anh ấy đã hai ngày không vào trò chơi. Cũng không liên lạc với tớ.” Bạch Thiên Trương cố giữ vững lập trường.
“Có lẽ anh ấy đã chết.” Dư San mặt không cảm xúc.
“Cái gì!!!!” Bạch Thiên Trương quá sợ hãi.
“Đúng vậy đấy, cậu nghĩ xem, anh ấy bị đứng ngoài gió lạnh suốt một đêm, có lẽ đã bị sốt. Haiz, không có ai bên cạnh, vì vậy yên lặng chết mà không ai biết, hay bởi vì trời quá lạnh nên thi thể không bị thối rữa, hàng xóm không phát hiện ra. Cậu cứ đợi vài ngày nữa, không biết chừng sẽ có báo đăng tin: Giám đốc của Phong Khuynh qua đời tại nhà, tự sát hay mưu sát?” Dư San nói vô cùng trôi chảy.
Bạch Thiên Trương trố mắt nhìn không nói được gì, cô biết Dư San chỉ chuyện bé xé ra to, cố tình hù dọa cô, nhưng vẫn không thể nén được, tưởng tượng ra cảnh Ngôn Mạch lẻ loi hiu quạnh bên giường, trước khi chết không có lấy một ai chăm sóc, thật đáng buồn, cũng không biết trước đó anh có để lại di chúc hay không… Dừng lại! Bạch Thiên Trương kinh hãi nhảy dựng lên, vơ khăn quàng, mũ áo lao thẳng ra cửa.
Dư San cầm tách trà nóng cười thần bí. Cho nên nói, có đôi khi thứ quyết định vận mệnh không nhất thiết là tính cách, đó có thể là thói quen; có đôi khi thứ hàn gắn một đôi tình nhân đang hờn giận không phải là một nụ hôn, đó cũng có thể là thói quen.
Vì vậy Bạch Thiên Trương với tư cách là vận mệnh của một miếng đậu phụ sẽ bị Ngôn Mạch ăn sạch, cũng bị thói quen chi phối một cách hoa lệ.
Đây không phải lần đầu tiên cô tới nhà Ngôn Mạch, nhưng là lần đầu tiên cô bỏ hết mặt mũi tới nhà Ngôn Mạch sau khi cãi nhau.
Bạch Thiên Trương hắng giọng, chỉnh lại khăn mũ, khụ khụ, cô mặc niệm trong lòng: Bạch Thiên Trương, tuy là mi căn cứ theo tinh thần của chủ nghĩa nhân đạo quốc tế tới thăm bệnh nhân, nhưng bệnh nhân Ngôn Mạch này có chút đặc biệt, anh còn là một kẻ mang tội. Cho nên đến lúc đó tuyệt đối không được mềm lòng, sắc mặt phải nghiêm nghị bắt anh phải thẳng thắn thì nghiêm, kháng cự càng nghiêm!
Chuông cửa vang lên một lát, Bạch Thiên Trương áp tai vào cửa nhà lạnh buốt, nghe ngóng động tĩnh, cô đang giữ nguyên tư thế bất động nghe lén bỉ ổi thì cửa đang đóng đột nhiên mở ra. Bạch Thiên Trương rất không cẩn thận như hoa nước mềm mại ngã vào trong lòng của người vừa mở cửa.
Sau một hồi gà bay chó chạy…
“Này này, chúng ta vẫn đang cãi nhau, giữ khoảng cách giữ khoảng cách, em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu… Này? Ngôn Mạch! Anh làm sao vậy? Anh đứng dậy đi!”
Ngôn Mạch vốn liều dùng chút sức lực cuối cùng đi ra mở cửa. Hôm đó, tên Đỗ Khanh Cách vô lương tâm mang anh về quăng lên giường, sau đó lại chạy đi theo em gái da đen nào đó, anh nằm trên giường hai ngày, ngày trông đêm ngóng Bạch Thiên Trương mau bớt chút thời gian tới thăm anh, như vậy trước khi ợ ra hơi thở cuối cùng, anh còn có thể viết di chúc đem hết tài sản cho cô.
Kết quả người mà anh thực sự trông mong đã đến, chỉ có điều vừa mở cửa đã nhận được một cử chỉ yêu thương nhung nhớ còn không kịp của Bạch Thiên Trương, bình thường anh thật sự là mong còn không được, nhưng hôm nay với thân thể suy yếu bất lực này, bị cân nặng nhẹ nhất cũng hai con số của cô đè một phát đã ngã gục.
Trong lúc mơ màng Ngôn Mạch còn nhớ ôm Bạch Thiên Trương để cô không bị đập đầu xuống đất, kết quả chính anh lại bị đập đầu nổ đom đóm, hoa mắt chóng mặt, chỉ còn biết nằm trên mặt đất mà rên rỉ.
Bạch Thiên Trương thần kinh không ổn định, tay chân luống cuống đứng dậy, run run đưa tay kiểm tra hơi thở của Ngôn Mạch, xác định người vẫn còn sống, ba chân bốn cẳng kéo Ngôn Mạch vào giường.
Một cô nữ sinh nhỏ bé kéo chàng trai cao hơn một mét tám, thực sự quá vất vả, Bạch Thiên Trương thở phì phò như lừa, Ngôn Mạch bị coi như giẻ lau nhà cũng chẳng tốt đẹp gì, trên đường đi đập vào hết cái này đến cái khác, va vào chân bàn trà, đụng đổ cả ngăn tủ. Cho đến khi Bạch Thiên Trương trải qua trăm ngàn đau khổ kéo được anh lên giường, Ngôn Mạch đã “nội thương” giờ lại thêm ngoại thương, đầu sỏ gây ra lại quay đầu đi không thèm nhìn lại.
Lúc này rốt cục Bạch Thiên Trương đã cảm thấy cô học y cũng có cái hay, hóa ra ngoài việc giúp ở nhà mổ vịt thì vẫn còn tác dụng khác. Sau khi hạ nhiệt độ, cô lại mở hộp thuốc dụ dỗ Ngôn Mạch uống, còn băng bó đầu chỗ anh bị đập bị thương. Cuối cùng lăn qua lộn lại, thấy Ngôn Mạch đã có thể ngủ bình yên, Bạch Thiên Trương nhụt chí: vốn đến đây để hỏi tội, cuối cùng người có lí lẽ lại phải phục vụ người sai như người hầu phục vụ ông lớn. Thế này là thế nào!
Cuối cùng Ngôn Mạch bị mùi thơm đánh thức. Anh sờ sờ trán, nhiệt độ đã giảm nhiều. Bên ngoài trời đã tối, có lẽ là buổi tối rồi. Anh gượng dậy, lúc đầu vẫn còn hơi choáng váng, nhưng sau đó đã nhanh chóng thích ứng, lắc lắc đầu, anh nhìn thấy Bạch Thiên Trương đang ôm máy tính của anh ngồi trên ghế sa-lông cách đó không xa chơi Viêm Hoàng Kỳ Tích, chắc là đang nói chuyện gì đó với người của Thượng Thiện Nhược Thủy, tiếng nói rất nhỏ nhẹ.
“Ừm, anh ấy bị sốt. Ừm, tôi đang trông anh ấy, không có chuyện gì đâu. Nói với mấy người đám Vô Yên là không cần lo lắng. Được rồi…”
Bên tai bỗng nhiên nóng lên, Bạch Thiên Trương giật mình quay đầu lại, lúc nhìn thấy Ngôn Mạch mới yên lòng, bất giác đứng dậy tới sờ trán anh: “Hạ sốt chưa?”
Bàn tay đặt trên trán Ngôn Mạch bị nắm chặt, Bạch Thiên Trương cảm thấy lòng bàn tay anh nóng rực, không khỏi hoài nghi anh có hạ sốt chút nào không. Ngôn Mạch vẫn ngây người nhìn cô, đôi mắt đẹp đẽ sáng quắc kia vẫn giống như lần đầu tiên họ gặp nhau trong trí nhớ, Bạch Thiên Trương nóng ruột: “Này, không phải anh bị sốt tới ngu người rồi đấy chứ?”
Ngôn Mạch ngây ngô cười, định đưa tay ôm Bạch Thiên Trương, Bạch Thiên Trương giật mình nhảy lùi lại vài bước: “Đứng yên! Anh đừng tưởng em chăm sóc anh có nghĩa là em đã tha thứ cho anh! Hai chúng ta còn chưa đến mức đó! Anh anh anh, anh đã khỏe rồi, em đi đây!”
Ngôn Mạch thầm nghĩ không thể để hiểu lầm trở nên quá đà, anh đã bị giày vò quá sức chịu đựng rồi, đã đến lúc tự anh phải chấm dứt, anh vội vàng túm lấy Bạch Thiên Trương đang định bỏ đi, quyết định phải nhanh chóng làm rõ mọi chuyện.
Bạch Thiên Trương mất tự nhiên uốn éo vài cái, hơi thở của Ngôn Mạch rất nóng, đến khi anh đã ngồi lên giường, cô nói: “Nói đi, anh với Cố Niên, dấu răng kia của Cố Niên, rốt cục anh còn giấu em bao nhiêu chuyện nữa?”
Trước đó Bạch Thiên Trương còn lo lắng Ngôn Mạch bị sốt đến phát ngốc, sự thật chứng minh cô đã lo lắng thừa thãi. Ngôn Mạch không chỉ không bị sốt phát ngốc, mà ngược lại bị sốt đến tỉnh táo: “Em… Hóa ra em nghi ngờ anh và Cố Niên…”
“Không thì thế nào?” Bạch Thiên Trương đã hoàn toàn biến thành cô vợ ghen tuông.
Ngôn Mạch không biết nên khóc hay nên cười: “Đó không phải là dấu răng của anh, đó là của Eric!”
“… Eric? Không phải là… chó à?”
Ngôn Mạch trầm mặc, từ chối đáp lại cô gái nào đó nhầm lẫn giữa dấu răng chó và răng người.
“Thật sự là chó?!”
“Lúc học cấp ba anh với cô ấy cùng đến nhà một người bác, nhà đó có nuôi một con chó săn, có lẽ khi đó trông anh như cái xúc xích, Eric vừa thấy mặt đã lao về phía anh, lúc đó Cố Niên đẩy anh ra, bị nó cắn thay anh một phát. Cho nên là anh nợ cô ấy.” Ngôn Mạch cảm thấy vô cùng bi thảm, chỉ vì dấu răng chó giống răng người đó mà anh và Thiên Trương của anh bị chia cách lâu như vậy, Thiên Trương của anh còn suýt nữa bị tên khác ăn!
Ngôn Mạch thở dài: “Không phải là em học y à? Sao giải phẫu học lại kém như vậy? Răng người với răng chó mà cũng không phân biệt được?”
Bạch Thiên Trương nổi giận: “Dấu răng đó vốn cũng rất mờ! Em lại không được nhìn kỹ! Vả lại nếu không phải anh gây ra, làm sao em lại hiểu lầm? Đầu sỏ gây nên là ai? Người khởi xướng là ai? Là ai là ai là ai hả?”
Bạch Thiên Trương không thể bình tĩnh, vô cùng điên cuồng.
Ngôn Mạch chân thành nhận lỗi: “Là anh là anh, tất cả đều là anh, là lỗi của anh, anh có tội.” Nhìn sắc mặt Bạch Thiên Trương dần dần giãn ra, Ngôn Mạch rèn sắt khi còn nóng: “Vợ à, vẫn còn giận sao?”
Bạch Thiên Trương nghĩ, vẫn phải cẩn thận, vì thế làm ra vẻ như nữ hoàng ban ơn: “Ừm, Tiểu Mạch con, lần này ai gia tạm tha cho con, lần sau sẽ không có lệ này nữa!”
Khóe miệng Ngôn Mạch khẽ giật giật, liên tục cam đoan sẽ giải quyết tốt chuyện với Cố Niên mới khiến Bạch Thiên Trương không nhịn được mỉm cười.
Thế là, một dấu răng chó dẫn đến án mạng, cuối cùng đã khép lại tốt đẹp.
Ngôn Mạch hai ngày nay không ăn uống tử tế, bây giờ nghe thấy Bạch Thiên Trương nấu cơm bệnh nhân cho mình, anh lập tức vui vẻ, nhảy chân sáo vào nhà bếp tìm đồ ăn.
Hương cháo thơm ngào ngạt, nấu lẫn với tôm bóc vỏ và rau thái nhỏ, thêm một lòng đỏ trứng trần nước sôi vàng óng. Ngôn Mạch thỏa mãn.
Bạch Thiên Trương nhìn Ngôn Mạch ăn cũng cảm thấy hương vị ngọt ngào, không uổng công cô suýt nữa cắt phải tay.
Bạch Thiên Trương ngắm Ngôn Mạch cơm nước xong xuôi, lại bận rộn như mẹ già, xác định Ngôn Mạch đã hạ sốt, nhưng cô vẫn kéo anh về giường ngủ thêm một chút.
Ngôn Mạch đã ngủ hai ngày, giờ đâu còn buồn ngủ nữa, anh lại sợ sau khi anh ngủ Bạch Thiên Trương sẽ đi mất, mãi cứ kéo Bạch Thiên Trương không chịu buông tay, cả hai kéo qua kéo lại rồi ngã cả lên giường.
“…” Không khí mập mờ cứ thế nổi lên. Bạch Thiên Trương ghé vào trên ngực Ngôn Mạch, nhìn cằm anh râu vẫn chưa cạo sạch sẽ, nhịn không được thò tay sờ thử, đâm đâm gai gai. Có lẽ hai người đều nhớ tới quá trình yêu chưa thành lần trước bị con cá nào đó cắt ngang, khuôn mặt Bạch Thiên Trương chợt đỏ bừng.
Ngôn Mạch cũng hơi thở dốc, môi không tự chủ được di chuyển tới trên môi Bạch Thiên Trương, nhẹ nhàng cuốn lấy nhau. Bạch Thiên Trương nếm thấy trong miệng anh vẫn còn vị cháo êm dịu, tình cảm đâm chồi, không khí có cái gì đó hoang mang, hoa mai, triền miên rả rích, nhẹ nhàng rơi xuống, giống như những nụ hôn của Ngôn Mạch rơi xuống người cô, tinh tế mà dịu dàng.
Tất cả đều thật mềm mại, giống như những đốm lửa nhỏ chớp sáng.
Trong không khí yên tĩnh, Bạch Thiên Trương đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Chuyện này…
“A!!!” Cô đột nhiên bật dậy kêu thảm thiết, đập cả vào đầu Ngôn Mạch, “Em quên mất rồi!”
“?” Ngôn Mạch không hiểu gì.
“Em… quên không tắt tai nghe IS…”