• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùa đông là mùa Chloé cực kì thích.

Thời tiết chuyển dần từ se lạnh đến lạnh buốt, nhiệt độ lúc nào cũng giao động 0° trở xuống, sau một cơn bão tuyết về đêm thì sáng ngày hôm sau sẽ có tuyết. Được mặc áo len ấm áp, cuộn mình trong chăn bông mềm, uống ly ca cao nóng bên cạnh cửa sổ để ngắm tuyết rơi thì còn gì bằng nữa. Không như bao người thấy lạnh là chả buồn ra khỏi chăn, Chloé lại dậy sớm và tận hưởng không khí mùa đông. Vừa nhàn nhã, vừa thong thả, vừa ung dung.

Thực ra lí do chính nhất chính là được nghỉ đông và không có bài tập.

Nhưng mà lớn rồi cứ thích nghịch tuyết ấy, cảm giác mát lạnh của tuyết khi được cầm trên tay, xây người tuyết hoặc nằm lên tuyết tạo hình cô tiên. Bao trò trẻ con thường chơi cùng đám bạn, còn cô lại không có ai, nếu có chơi thì thường ngồi ở một nơi nào đó rồi tự chơi một mình. Dần dần lớn hơn, cô ít khi nghịch tuyết như vậy nữa, có nghịch thì chỉ một lúc rồi thôi, hoặc lại vào nhà đọc sách hoặc đi trượt băng. Những trò trẻ con kia nên là chơi cùng với bạn bè thì sẽ vui hơn là một mình.

Cơ mà sao chứ, năm nay cô đâu có cô đơn nữa đâu, nhân dịp tuyết dày thế này cô sẽ rủ Leo đi trượt băng cùng cho vui, mới nghĩ qua thôi mà khoé môi đã cong lên vì hào hứng từ bao giờ rồi.

"Ắt xì!!!"

Leo khịt khịt mũi đã đỏ ửng lên vì lạnh, Chloé bật cười lấy tờ giấy lau đi cho cậu, nhìn cậu bé thò đầu ra trong chiếc chăn bông và đang run lên vì lạnh trông vừa thương vừa buồn cười. Dù đã mặc áo ấm, quấn chăn không chừa lỗ hở nào, thậm chí vẫn theo thói quen gần đây chui vào trong áo cô để cho ấm nhưng cậu vẫn không chịu được cái lạnh mùa đông. Vừa lau mũi xong lại chùm chăn lên kín đầu, rúc vào trong người cô ngồi co ro tiếp.

Có vẻ điểm khác biệt duy nhất giữa cô và cậu chính là mùa đông, người thích lạnh người thì không.

"Lạnh lắm sao Leo?"

Cô đưa tay vỗ vỗ lên lưng cậu trên chiếc chăn bông dày, cậu như cảm nhận được nó liền gật đầu.

"Tại sao trên thế giới này lại sinh ra mùa đông nhể? Mà tại sao chị lại chịu được lạnh còn em thì không?"

Hai tay cậu vùng vùng trong chăn như đang tỏ ra bất mãn, xong lại thò đầu ra hắt xì, lại bực, lại chùm đầu ôm chặt lấy người cô và lần này không dám cử động nữa luôn. Như một chú mèo con nằm im trong lòng chủ nhân của nó, dù vậy nếu cậu lỡ nhúc nhích mà hở chăn ra quá nhiều, cậu sẽ ngước lên nhìn biểu cảm của cô xem có lạnh quá hay không rồi rắc lại cẩn thận.

"Em không sợ bị ngạt sao? Cứ chùm chăn kín thế này khó thở lắm."

"Chết trong ngực chị không bao giờ tê tái."

"Đồ biến thái."

Cô vờ đánh lưng cậu, thè lưỡi như bo xì, không thèm quan tâm nữa. Nào ngờ đâu cậu lợi dụng lúc cô còn trêu chọc liền chồm người ra khỏi chăn, ngậm lấy lưỡi cô rồi nhanh chóng chui lại vào, còn cô ngơ ngác. Cậu chẹp chẹp miệng:

"Cacao ngon thật, chốc nữa em ngủ dậy cũng pha thêm một cốc nữa vậy."

"Đồ...đồ..."

"Đồ đẹp trai, em biết mà."

Cô cứng họng, tiếp tục thưởng thức ly cacao còn nóng trên tay, khỏi đôi co với cậu nữa. Dạo này cậu trêu cô cả ngày lẫn đêm luôn, lần trước còn ngoan ngoãn, dạ vâng đàng hoàng, bây giờ thì ít dạ vâng, trêu là chính, lợi dụng hôn là nhiều. Cô vẫn chưa hết ghim tên đã đánh vô đầu cậu để giờ biến thành tiểu quỷ thế này, ừ đẹp trai nhưng lươn lẹo, nguy hiểm gấp mấy lần, hở ra tí là kích động. Bực cái là cãi không lại, toàn cứng họng đúng lúc luôn.

Hướng ánh mắt ra cửa sổ, phía nhà đối diện đã sắm sửa được cây thông to lớn, trẻ con hào hứng cùng cha mẹ trang trí cây thông bên bếp lửa. Những hộp quà bắt mắt, chuông trang chí, dải duy băng sặc sỡ cùng ngôi sao vàng trên chóp. Càng nhìn càng thấy hình ảnh thật xa xăm, hồi còn bé cô nhớ gia đình cô cũng xum vầy bên nhau như vậy, trông thật hạnh phúc biết bao, vậy mà giờ đây...

Càng nghĩ đến càng thấy buồn, không biết cô đã nhìn ra ngoài được bao lâu, chỉ cho đến khi con người trong áo cô tỉnh dậy thì cô mới sực tỉnh.

"Chị vẫn chưa uống hết ly cacao à?"

"À...chưa, tại mải ngắm tuyết quá ấy mà." Cô cười gượng.

Cậu nhìn vào ánh mắt cô, theo hướng đó và nhìn ra cửa sổ, dường như cậu đã hiểu ra vấn đề, lập tức lật tung chiếc chăn ra, chui ra khỏi áo và đứng trước mặt cô.

"Còn hai ngày nữa là giáng sinh rồi, chị không muốn đi sắm đồ giáng sinh sao?"

"Nhưng mà không phải Leo..."

"Em thì có thể làm sao chứ? Em đủ sức lực để đi cùng chị mà." Cậu quẹt mũi ra vẻ tự tin.

"Có thật không?" Cô nhướn mày

"Thật, em có bao giờ nói dối chị đâu?"

"Chứ không phải chân Leo đang run cầm cập à?"

Cậu nhìn xuống chân mình, từ từ kéo ống quần xuống gót chân, sau đó mới vuốt tóc, chống tay, hoàn toàn làm như sự thật vừa rồi chưa hề xảy ra.

"Thế giờ có đi không nào?"

"Đi, đi."

Cô nhịn cười, thôi thì cậu đã muốn như vậy rồi thì cô đâu thể từ chối đâu. Cô và cậu thay bộ đồ khác ấm hơn sau đó mới cùng nhau đi sắm đồ.

Chà, trung tâm thương mại đông hơn mọi ngày, vừa mới qua Halloween, bây giờ đã đến giáng sinh nên không khí náo nhiệt hơn hẳn. Ai nấy đều đầy ắp món quà, cây thông noel bắt đầu bán rầm rộ ở mọi nơi, giữa sảnh còn có người giả làm Santa vui đùa cùng đám trẻ. Còn cô, đang nắm tay Leo như mẹ dắt trẻ đi lòng vòng quanh trung tâm thương mại, đâu có ai ngỡ rằng đó lại là một đôi tình nhân chứ?

Không sao cả, cô không hề để tâm đến điều đó, lần này cô sẽ không mặc cậu như hồi đầu mới gặp đâu. Rời mắt đi một tí là biến mất, thủ tiêu người rồi quay lại chỗ cô như chưa có chuyện gì. Lần này là giáng sinh, cô không muốn ai phải mang tâm trạng lo lắng vì vụ án nào nữa, ngày này nên sum vầy bên nhau thì tốt hơn.

Lòng vòng mấy lần cuối cùng cũng lựa được đồ, nhưng đứng xếp hàng đợi thanh toán thế này quả thật khá ngột ngạt. Dù cho nhân viên đã cố gắng thanh toán đồ nhanh nhất có thể nhưng khách hàng quá đông, họ không thể làm kịp. Mặc dù vậy họ vẫn chưa nghỉ để về bên gia đình sao? Bình thường nhân viên sẽ được nghỉ vào lễ giáng sinh mà, cô phải công nhận họ chăm thật đấy.

Gần đến lượt cô rồi, không khổ công mất gần nửa tiếng xếp hàng, chỉ cần người đàn ông kia rời đi là sẽ đến lượt cô. Ấy thế mà cô chưa kịp đặt đồ lên đã có một người phụ nữ tầm tuổi trung bình khác xen lấn lên trước, không may giỏ hàng đụng trúng bụng cô. Bà ta không những không xin lỗi mà ngược lại còn tỏ ra cáu gắt:

"Nhìn gì? Tao móc mắt mày ra bây giờ."

"Bà chen lên trước chỗ của bọn tôi, khiến chị tôi bị đau còn không xin lỗi, giờ định lên mặt với ai?" Leo bực mình tiến lên phía trước đôi co với bà.

"Mày con nhà của bố mẹ nào mà mất dạy thế hả? Thời xưa có câu 'Kính trên nhường dưới', tao lớn tuổi hơn nít ranh như mày nên tao có quyền."

"Bà...!"

Linh cảm sắp có chuyện chẳng lành, Chloé kéo cậu về chỗ mình trước khi thực sự dùng vũ lực ngay tại đây trước bao nhiêu người. Cô xoa xoa ngực cậu để giúp cậu hạ hoả, quả nhiên Leo đã bình tĩnh hơn nhưng vẫn chưa hết thấy khó chịu với bà.

"Heh...thằng nhóc ranh vô học."

Bà cười khẩy, lấy ra trong ví vài đồng xu rẻ bạt ném vào chỗ cô. Cậu dường như không giữ nổi bình tĩnh nữa, muốn nhanh chóng trực tiếp nhảy vồ đến cấu xé bà ta. Nhưng hiện tại có rất nhiều người ở đây, không thể để cậu manh động tay chân được.

"Bà ta đi rồi, thôi kệ đi, đến lượt chúng ta rồi kìa Leo."

Chloé cười cười, đặt giỏ hàng lên bàn thanh toán sau đó quay sang dỗ dành Leo, cậu cũng đã bình tĩnh hơn và không đề cập đến vấn đề đấy nữa. Thanh toán xong, cô và cậu cùng trở về nhà.

-•X•-

"Các người....các người định làm gì tôi?!"

Người đàn bà với vẻ mặt hốt hoảng đang nắm lấy túi sách của mình khuơ khuơ trước mặt như đang tự vệ. Đám người mặc đồ đen kia càng lúc càng ép sát bà vào trong góc tường, dẫm nát lên túi đồ bà mới mua. Một lên lao đến khoá tay chân bà ta, tên khác dùng khăn tẩm thuốc mê khiến bà chìm vào giấc ngủ trong tích tắc. Chúng đắc ý nhìn bà ta rồi cười, sau đó dùng dây thừng trói bà ta và nhét vào cốp xe, cuối cùng chúng rời đi không để lại dấu vết.

"Cũng tại bà làm ngài ấy nổi giận thôi..."

-•X•-

Hello độc giả yêu quý của tôi, cám ơn các bạn đã ủng hộ chuyện của tôi từ lúc bắt đầu đến bây giờ. Từ lượt đọc cho đến bình chọn có được như ngày hôm nay là nhờ có các bạn. Tôi vô cùng cảm kích và muốn làm điều gì đó đặc biệt nhân dịp tròn 1k bình chọn và hơn 7k lượt đọc nhưng lại chưa nghĩ ra điều gì cả. Dù vậy nhưng tôi muốn cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã ủng hộ tôi ( ◜‿◝ )♡ ( tui còn nghĩ bộ truyện này sẽ không được biết đến rộng rãi lắm cơ )

Thế nên hôm nay tôi ngoi lên đây để xem các bạn muốn điều đặc biệt là gì đây? Ừm giả dụ vẽ này, viết này ( H tui không có giỏi ;-; )...các kiểu ớ.

Các bạn thấy sao nà?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK