Tôn Địch và Đàm Đông Niên ngồi trong xe, nhìn về phía ánh đèn sân khấu đủ mọi màu sắc phía xa. Cô ấy nói: "Chúng ta li hôn vậy mà đã ba tháng!"
Đàm Đông Niên nhìn mãi vào gương chiếu hậu. Trong gương chiếu hậu, Tôn Hồi đang núp sau một gốc cây, lén lút thăm dò, thỉnh thoảng giậm giậm dưới chân, hình như có kiến trong bụi cỏ chỗ cô đang trốn. Tôn Địch thoáng liếc Đàm Đông Niên, cười một tiếng: "Sao thế, mới rời đi được ba phút thì đã luyến tiếc rồi à?"
Lời chua lè lè đâm vào tai Đàm Đông Niên phát đau, anh ta thu hồi tầm mắt, cười khẩy: "Sao, li hôn rồi mà cô còn quản tôi hả?"
Tôn Địch miết miết móng tay mà cô ấy mới làm, mất ba tiếng đồng hồ, những viên đá đính trên móng tinh xảo đến chói mắt, hệt vẻ rực rỡ tươi sáng sau khi cô ấy khôi phục tình trạng độc thân: "Không quản nổi anh, nhưng tôi quản được nó đấy!"
Đàm Đồng Niên cười giễu, ngạc nhiên lên tiếng: "Quản cô ấy? Cô ấy ở bên ngoài đã ba tháng, cô từng quản chắc?"
Tôn Địch ngẩn người, mâu thuẫn trong lòng càng mạnh mẽ. Sự căm ghét và hổ thẹn khiến vẻ mặt của Tôn Địch hơi vặn vẹo. Cô ấy cong khóe môi, thong dong đáp: "Đó cũng là chuyện nhà họ Tôn chúng tôi. Nếu anh muốn làm việc thiện, vậy cũng thật sự chọn sai người rồi! Hồi Hồi có đối tượng và đã sống chung hai tháng rồi đấy!"
Đàm Đông Niên thoáng sửng sốt, quay sang nhìn Tôn Địch. Ánh đèn sân khấu biến ảo trên khuôn mặt cô ấy, buồn rầu và u ám tràn lan. Anh ta dường như không nhận ra người phụ nữ trước mặt đã cùng mình "đầu gối má kề" hơn hai năm qua. Đàm Đông Niên kinh ngạc: "Tôn Địch, tôi tưởng cô chỉ ham hư vinh lợi lộc thôi, không ngờ đối với em gái ruột của mình mà cô cũng có thể độc ác như vậy. Cô giả bộ trước mặt tôi hai năm, giả vờ trước mặt em gái mình mười năm!"
Tôn Địch bỗng trợn trừng nhìn anh ta, đôi con ngươi chẳng khác gì cũng lồi ra ngoài: "Tôi giả bộ? Tôi vừa tốt nghiệp thì đã vào công ty anh, phí công phí sức vì anh, nhìn anh đổi từng cô từng cô bạn gái. Lúc anh mệt mỏi, thay anh chia sẻ mọi chuyện. Còn kết hôn, mới kết hôn được bao lâu thì anh ở bên ngoài lòi ra một em Bành Hân. Tôn Địch tôi chẳng phải không thể gả chồng. Tôi mù mắt mới thích anh, tôi mặt dày không chịu li hôn là tôi giả vờ sao? Đàm Đông Niên, anh căn bản chỉ đang kiếm cớ thôi!"
Đàm Đông Niên lớn tiếng ngắt lời: "Đủ rồi! Cô làm ra vẻ tình cảm sâu nặng, vô tội cái gì. Cô muốn tôi ném sổ tiết kiệm vào mặt cô không?"
Tôn Địch run rẩy, hô hấp ngừng trệ.
Đàm Đông Niên nói một lần cho rõ ràng: "Năm đó, cô suy tính mọi cách quẳng mấy cô bạn gái của tôi đi, âm thầm nghe ngóng tất cả những sở thích của tôi để lựa ý hùa theo tôi, giả bộ ngây thơ, vờ lương thiện. Không phải tôi không biết, tôi đang xem cô diễn trò tuồng thôi. Tại sao tôi lấy cô? Vì cô có khả năng làm vợ của Đàm Đông Niên tôi."
Tôn Địch vừa vui mừng khôn xiết bởi những lời này, sắc mặt trắng nhợt còn chưa kịp khôi phục vẻ hồng hào lại nghe thấy Đàm Đông Niên lạnh lùng nói tiếp: "Tiếc rằng cô ngàn vạn lần không nên nhận tiền bạc của người ta để theo dõi tôi!"
Tôn Địch cứng đờ, hốc mắt chua xót, ngấn lệ: "Đông Niên, vốn không phải vậy. Tấm lòng của em dành cho anh, anh còn không hiểu sao? Khoản tiền đó em thật sự có thể giải thích. Nhưng đúng là không phải theo dõi mà. Tại sao phải theo dõi anh chứ, đúng không? Sau khi kết hôn với anh, em thật sự hết lòng hết dạ với anh, em thật sự chưa từng làm gì cả!"
Đàm Đông Niên gật đầu: "Tôi tin cô. Bởi người bảo cô làm chuyện này hiện tại đang ở trong trại giam!" Anh ta bỗng mỉm cười: "Tôn Địch, còn mấy năm nữa anh họ cô ra tù?"
Tôn Địch há miệng, không thể nói nổi điều gì, nước mắt ngâm nửa ngày cuối cùng chảy xuống, bên tai là giọng trầm thấp của Đàm Đông Niên, hệt lời ma quỷ. Theo từng câu chữ, trái tim Tôn Địch rơi xuống vực sâu. Cuối cùng Đàm Đông Niên nói: "Hai năm trước có thể bảo rằng cô không biết, hai năm sau cô còn không rõ được quan hệ lợi hại trong đó sao, cô muốn tôi nói gì với cô? Tôi li hôn với cô, cho cô một
khoản tiền lớn, chẳng qua là nể phần tình cảm vợ chồng trước đây của chúng ta. Nếu cho cô thể diện mà cô vẫn không cần thì đừng trách tôi không khách sáo!" Anh ta lại liếc vào gương chiếu hậu, lông mày giãn ra: "Về Hồi Hồi, cả nhà các người đều không thương yêu cô ấy, chi bằng cứ giao cho tôi đi! Tôi thích cô ấy!"
Cuộc trò chuyện kết thúc trong hồi kết của dạ tiệc, mười cây ghi ta vườn trường chơi sô lô, dưới khán đài, tiếng vỗ tay giòn giã.
Đàm Đông Niên lôi Tôn Hồi ra khỏi sau gốc cây, thấy ánh mắt cô đờ đẫn, luôn nhìn chăm chằm về hướng chiếc xe đã lái đi xa, anh ta không khỏi cau mày: "Tỉnh đi!"
Tôn Hồi ngơ ngác: "Chị gái tôi... cứ đi như vậy sao?"
Đàm Đông Niên nhếch môi, liếc mắt nhìn chỗ đậu xe trống trơn rồi nói: "Đi rồi, bảo anh đưa cái này cho em!" Dứt lời, anh ta đưa thẻ ngân hàng tới trước mặt Tôn Hồi.
Tôn Hồi hít một hơi, dùng sức gạt cái tay trước mặt rồi quay người định chạy về ký túc xá. Đàm Đông Niên nhanh tay lẹ mắt cản cô, một phát liền túm cô lại: "Em thôi đi được chưa, đây là cho em tiền chứ có phải cho em bom đâu!" Dứt lời, anh ta chợt thấy đôi con ngươi của Tôn Hồi sóng sánh nước, cô chớp mắt một cái rồi cúi đầu yên lặng giãy ra.
Đàm Đông Niên phục hồi tinh thần, thở dài một tiếng: "Được rồi, cái này đúng là của chị em cho em đấy! Một mình em ở bên ngoài ăn uống thế nào?" Ngừng một chốc anh ta hỏi: "Hay là em sống cùng cái tên không đứng đắn gì gì kia?"
Tôn Hồi tiếp tục chớp mắt, lâu sau cuối cùng ép lui những giọt lệ, tâm tư còn dừng lại
ở khoảng khắc chiếc xe ấy phóng vèo đi. Tại sao Tôn Địch xuất hiện ở đây, chị ấy tới tìm ai, có phải chị ấy muốn nói gì không? Tâm trí Tôn Hồi rối thành một nùi, nhất thời buông lỏng cảnh giác, thình lình bị một bàn tay tóm lấy cằm, chỉ nghe tiếng Đàm Đông Niên không vui: "Anh mặc kệ giờ em đang sống cùng ai. Hồi Hồi, rũ sạch sẽ quan hệ đi, bớt học tác phong bừa bãi của đám nghệ thuật trong trường, đừng cho rằng không ai quản em thì em có thể muốn làm gì thì làm."
Tôn Hồi thoáng sửng sốt, lập tức hất tay anh ta ra, bừng bừng lửa giận chửi bới ầm lên: "Liên quan đếch gì đến anh. Không đứng đắn à? Phải rồi, anh thì đứng đắn đấy! Anh còn đứng đắn gấp bội ấy chứ! Khốn kiếp!"
Đàm Đông Niên tức muốn nổ phổi, như thể giảm mất mười năm tuổi thọ.
Tôn Hồi đau lòng, trở lại ký túc xá. Cô cắn khăn mặt rên rỉ, bạn cũng phòng châu đầu ghé tai thầm bổ sung tình tiết vở kịch, cũng không dám tiến lên hỏi han, tránh chưa đánh đã khai chuyện nhìn trộm.
Tôn Hồi cắn khăn mặt còn không đủ, hai ngày nghỉ về nhà, cô lại cắn đũa. Dáng vẻ không nuốt trôi khiến Hà Châu xót muốn chết. Nửa đêm anh nấu một bát mì chua cay dỗ Tôn Hồi ăn.
Tôn Hồi húp mì sộp soạt, lúng búng: "Lần sau cho thêm nhiều hạt tiêu chút nhá!"
Hà Châu mừng rỡ: "Được!"
Ăn xong mì, Tôn Hồi sờ cái bụng tròn vo ngã vào lòng Hà Châu. Anh xoa bụng cô cho dễ tiêu, thử hỏi: "Ở cùng bạn học thế nào rồi, có ai bắt nạt em à?"
Tôn Hồi dễ chịu kêu hừ hừ, kiêu ngạo đáp: "Ai dám bắt nạt em, không muốn sống chắc!"
Hà Châu mỉm cười, xoa xoa bụng cô, xoa cằm cô. Nghe thấy Tôn Hồi phát ra tiếng hừm hừm sảng khoái. Lúc sau, đợi Tôn Hồi ngủ, anh mới thu lại nụ cười, ôm cô về phòng ngủ, rồi ra ngoài gọi một cú điện thoại cho Phù Hiểu Vi.
Thoạt đầu, Phù Hiểu Vi ấp úng không chịu nói gì hết, bán đứng bạn bè sẽ bị Thiên Lôi đánh đấy. Nhưng giây tiếp theo, Phù Hiểu Vi lập tức mong Thiên nhanh chóng đánh mình đi, Lôi nhanh tới chém mình đi!
Phù Hiểu Vi kích động: "Có tin của hắn thật á? Anh mau cho tôi biết đi!"
"Cô nói trước đã!"
Phù Hiểu Vi nghiến răng, thành thực kể ra. Chẳng qua cô bạn không nói tình yêu tay ba gì gì đó, chỉ bảo có một vị tinh anh của xã hội đến tìm Tôn Hồi liên tục bốn ngày. Hà Châu ẩn trong bóng tối lặng lẽ không tiếng động, sau khi gác điện thoại anh gửi cho Phù Hiểu Vi một bức ảnh.
Bức ảnh không rõ ràng, cảnh nền là trong quán net đông đúc, có một người mặc áo
khoác lông đang đi ra khỏi quán net, hình như trông thấy cái gì nên quay cổ bốn lăm độ, vừa vặn bị camera chụp lại chính diện lờ mờ.
Quán net đó là quán net Đông Anh, bày trí quen thuộc, ngày tháng hiển trị bên trên là ngày mùng ba tháng mười hai năm trước. Phù Hiểu Vi xiết chặt di động, trong phòng ký túc xá tối thui, ánh sáng thoáng lóe lên trên màn hình khiến mắt cô bạn nhức nhối.
Bên kia tuy Đàm Đông Niên bị chọc giận, nhưng vẫn cho người đi hỏi thăm rốt cuộc Tôn Hồi sống cùng thằng ất ơ nào. Anh ta bực bội. Sự bực bội này bắt đầu từ việc Tôn Hồi túm tóc anh ta ra tay tàn nhẫn, từ việc Tôn Hồi thấy anh ta thì như thấy quỷ, muốn bỏ chạy, từ việc Tôn Hồi chán ghét anh ta đủ điều. Đàm Đông Niên hận Tôn Hồi đến ngứa răng, vừa nghĩ tới dáng vẻ tủi thân đáng thương của cô, cũng vừa nghĩ tới tình trạng thảm hại không nhà để về phải ăn nhờ ở đậu của cô. Những luồng suy nghĩ hỗn loạn này kết thúc khi có tin tức hỏi thăm.
"... Nợ vay nặng lãi! Chủ của bọn cho vay lãi dẫn cô ấy đi!"
Đàm Đông Niên ngây ra như phỗng.
Hai ngày nghỉ, di động của Tôn Hồi không ngừng rung.
Số máy mới của cô chỉ có bạn học biết, cũng không rõ Đàm Đông Niên có được lúc nào. Lần đầu tiên nhận cuộc gọi, Tôn Hồi không biết là Đàm Đông Niên, vừa nghe thấy giọng nói âm u kia, cô ngắt luôn điện thoại. Sau đó, cô luôn giữ cảnh giác với dãy số ấy, đồng thời đề phòng những số máy lạ khác.
Tất cả tình trạng khác thường này đều không thoát khỏi "hỏa nhãn kim tinh" của Hà Châu. Nhân lúc Tôn Hồi vào nhà vệ sinh, anh lật di động của cô, đưa dãy số kia vào khu vực báo động đỏ. Buổi tối, anh bóng gió mấy lần nhưng Tôn Hồi tự cho mình thông minh che dấu trót lọt. Hà Châu giận mà mặt không biến sắc, giận đến nỗi trong nụ cười giấu dao, theo lệ thường phục vụ Tôn Hồi ăn uống xong, xoa đầu cô thấp giọng bảo: "Ngoan!"
Tôn Hồi ngoan ngoãn cọ cọ vào người anh.
Quay lại trường, Tôn Hồi bận rộn với việc học, tháng mười một có kỳ thi tin học cấp hai, tháng mười hai có kỳ thi tiếng Anh cấp bốn, giữa tháng một lại có một loạt các bài thi cuối kỳ, cô cầm bút lên cố gắng phấn đấu, thề phải giành được học bổng kỳ này.
Thấy cô ra sức như vậy, Thái Nhân Duy càng lên tinh thần gặm sách vở. Tạ Kiều Kiều cũng cắn răng từ bỏ các cuộc hẹn, ôm laptop mới mua luyện tập lập trình đề mục, chỉ có Phù Hiểu Vi giống một hồn ma vất vưởng, lượn lờ từ phòng ký túc xá tới quán net, xa rời thế giới của các cô bạn.
Tôn Hồi không có máy vi tính, nên học hành hơi vất vả, cần mẫn chạy tới phòng máy, dần dà quen mấy bạn học, mấy người vừa vặn là chuyên gia máy tính. Sau khi Tôn Hồi nói đôi ba câu thân thiết liền nịnh nọt, không lãng phí một giây phút nào nhờ giảng đề cho. Những nam sinh ấy vui vẻ giúp đỡ, thỉnh thoảng còn mua trà sữa mời cô uống. Mọi người vừa học vừa tán gẫu, chẳng bao lâu thì đã xây dựng nên tình bạn, xưng "huynh" gọi "đệ" với Tôn Hồi, hẹn nhau rảnh rỗi cùng chơi bóng rổ, mở mang kiến thức về bóng của Tôn Hồi.
Tôn Hồi chán nản, cô đem kỹ thuật ném bóng rổ trên máy trước kia vào sân bóng rổ, nhưng kỹ thuật ấy không phải của cô mà là của Hà Châu.
Cô vẫn chưa chán nản được bao lâu thì Đàm Đông Niên lại chui ra, lấy danh nghĩa Tôn Hồi từ chối nhận điện thoại của mình, anh ta đùng đùng nổi giận chạy tới chất vấn. Đương nhiên Tôn Hồi mặc xác anh ta, ai biết Đàm Đông Niên chậm rãi mở miệng: "Gọi điện thoại cho em lâu thế mà em không nhận, có chuyện thông báo cho em biết cũng không được. Chị em rời khỏi Giang Nam rồi, biết chưa?"
Tôn Hồi sững sờ ngay tại chỗ, thấy Đàm Đông Niên cười một tiếng: "Cô ấy bảo anh trông nom em. Đáng tiếc em không phân biệt tốt xấu, thà lăn lộn cùng thằng ất ơ cũng không thèm nhận ý tốt của anh!"
Đờ đẫn trở lại phòng ký túc xá, Tôn Hồi cầm di động ngồi buồn xo cả một ngày, thậm chí cũng quên luôn chuyện hẹn đánh bóng rổ. Tạ Kiều Kiều bị sai tới chuyển lời, kết quả chỉ có thể mang hai tay trống trơn đến nói với những nam sinh kia: "Biến thành tảng đá rồi, lần sau nhé!"
Tảng đá Tôn Hồi im lìm này không màng cơm nước, trạng thái như vậy kéo dài suốt ba ngày.
Ngày thứ tư, Hà Châu lái một chiếc xe bán tải, trên xe chất đầy hành lí và các loại thùng, đồ gia dụng. Trước cửa trường học, xe bấm còi "tin tin", Hà Châu ló đầu ra ngoài cửa sổ: "Hồi Hồi, lên xe!"
Tôn Hồi tò mò: "Đi đâu ạ?"
"Nhà mới!" Hà Châu mỉm cười đáp.