• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ngô Anh Thảo.

Cái ôm hôn kia chỉ kéo dài trong giây lát, chỉ có hôn cô, Dịch Gia Ngôn mới biết được mình đã đợi khoảnh khắc này tới lâu đến độ nào.

Người trong giáo đường đột nhiên hoan hô. Mặc dù những người chứng kiến không hề quen biết anh và cô, nhưng khi nhìn thấy tình yêu sáng chói của hai người dưới bầu trời đêm diễm lệ ánh lửa, mọi người đều cảm động thay cho họ.

Dịch Gia Ngôn rời khỏi môi của Nam Kiều, cúi đầu nhìn cô, trầm mặc không nói.

Vẫn là đôi mắt đen quen thuộc, đồng tử trong suốt như băng tuyết núi cao. Ánh mắt của anh bây giờ thiếu đi một chút nhu hoà ý cười, nhưng lại nhiều hơn một chút tình cảm nồng đậm khắc sâu.

Dịch Gia Ngôn ôm lấy cô gái nhỏ của mình, thân thể của cô mảnh khảnh như vậy, tâm hồn của cô yếu ớt như vậy, nhưng không hiểu vì sao, Nam Kiều lại có được nhiệt huyết tràn ngập này, không ngại ngàn dặm xa xôi, bởi vì anh nên mới đến.

Giữa nhóm người đang nhìn về hướng này chằm chằm, Nam Kiều lại đỏ mặt, gần như không dám nhìn thẳng vào cặp mắt sáng rực kia của anh. Cô bối rối dời mắt, nhỏ giọng nói:

"Anh... rất nhiều người đang nhìn chúng ta..."

Dịch Gia Ngôn bất động hỏi ngược: "Thì sao?"

"À, chúng ta vẫn không nên như vậy..." Trong lòng Nam Kiều quả thật có chút giãy dụa, vừa ngượng ngùng nhưng lại không muốn buông ra.

"Như vậy là như nào?" Dịch Gia Ngôn thấp giọng hỏi cô.

Nam Kiều đỏ mặt, trong lòng như có lửa, "Là, là như vừa rồi đó."

Dịch Gia Ngôn gật đầu, buông lỏng hai tay đang ôm cô ra, nhẹ nói: "Sau này sẽ không như vậy nữa."

Cái gì?

Nam Kiều hoảng hồn, mặc kệ câu từ lộn xộn vẫn cố giải thích:

"Không phải em có ý này. Em, không phải là em không thích. Chỉ là... lần sau nếu như không có người, anh vẫn có thể..."

Cô ngẩng đầu, bối rối nhìn Dịch Gia Ngôn, lại thấy rõ khoé môi hơi nhếch lên của anh.

Cô, hình như bị lừa à?

Dịch Gia Ngôn nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, rốt cục không nhịn được cười. Hai ngày nay, anh phiền não tới mức không cười nổi. Bây giờ hiếm khi được cười thoải mái như vậy, anh kéo tay cô ngồi xuống ghế dài, hỏi:

"Bay suốt đêm tới đây sao em?"

"Dạ."

"Ở trên máy bay đã ngủ chưa?"

"Em chưa."

Dịch Gia Ngôn cúi đầu, phủ lên mu bàn tay của cô, nhẹ nói: "Cô bé ngốc này."

Nam Kiều nghe vậy, không nhịn được phản bác, "Anh cũng chỉ lớn hơn em có bốn tuổi."

"Bốn tuổi còn không nhiều sao?" Dịch Gia Ngôn nhẹ nhàng ấn đầu cô gối lên vai mình, "Ngủ một chút đi, Kiều Kiều."

Nam Kiều thuận theo hành động của anh, gối đầu mình lên vai anh. Cô không ngủ, nhỏ giọng nói:

"Em không dám ngủ."

"Sao lại không dám ngủ?"

"Em sợ rằng sau khi tỉnh lại, tất cả mọi thứ chỉ là do em nằm mộng."

Thật lâu sau, Dịch Gia Ngôn không nói chuyện. Cuối cùng, anh chậm rãi dùng sức, tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô.

"Thật ra, em có thể đến Lyon, có thể tìm thấy anh, bây giờ có thể dựa vào anh chân thật như vậy, đối với anh mới giống như một giấc mơ."

Là giấc mơ mà anh không thể tưởng tượng nổi.

Là giấc mơ mà anh không bao giờ muốn tỉnh lại.

***

Nam Kiều ngủ thiếp đi.

Mặc dù trước đó, cô đã liên tục dặn dò bản thân chỉ cần nhắm mắt nghỉ ngơi một chút là được, đừng có ngủ. Nhưng suốt đêm, đường vừa xa, đi vừa mệt, cơn buồn ngủ rã rời lúc này ập tới, chưa đầy mấy phút, cô đã thiếp đi trong lòng Dịch Gia Ngôn, tiếng người ồn ào trong giáo đường cũng không ảnh hưởng được.

Giáo đường là nơi dễ dàng khiến cho người ta cảm thấy bình thản và an tĩnh, đem lại cho họ cảm giác an toàn. Người xung quanh bàn luận xôn xao, một chữ Nam Kiều cũng không hiểu, tóm lại, cô ngủ rất say, giấc ngủ cũng rất lâu.

Lúc Nam Kiều tỉnh lại, có một tia nắng len qua cửa sổ, chiếu xuống mắt cô, sáng chói, suýt chút khiến cô mở mắt không ra.

Nam Kiều nheo mắt, chợt phát hiện bản thân đang nằm trên ghế dài, dưới đầu đang gối lên áo len của Dịch Gia Ngôn, gấp lại chỉnh tề thành một khối vuông nhỏ, trên thân đang đắp áo khoác vest của anh.

Thế nhưng không thấy Dịch Gia Ngôn.

Nam Kiều tâm hoảng ý loạn [1], thật sự sợ rằng trước đó chỉ là chớp loáng sau mưa, vừa tỉnh lại anh liền biến mất không còn ở đó nữa. Cô xốc áo khoác lên, bật dậy nhìn xung quanh.

Trong giáo đường không có bóng dáng của Dịch Gia Ngôn.

Nam Kiều vội vàng đi ra cửa giáo đường, nhìn thấy mặt trời chiều đang khuất sau núi.

Vậy mà cô đã ngủ một giấc lâu như vậy?

May rằng Nam Kiều chỉ tìm một chút đã tìm được anh. Cách giáo đường hơn mười mét có một tiệm bánh mì, anh đang ở đó.

Sắc trời buổi chiều đẹp như tranh vẽ, màu vỏ quýt mông lung phủ lên người anh. Bởi vì đã lấy áo len và áo khoác gối cho cô ngủ, bây giờ Dịch Gia Ngôn chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng.

Thời tiết còn có chút lạnh, thân anh của anh đơn bạc đứng nơi tiệm bánh mì, chờ đợi nhân viên cửa hàng gói lại bánh mì cho mình, nét mặt hoà thuận dưới ánh sáng mặt trời thoạt trông rất vui vẻ, xinh đẹp.

Nam Kiều đi lại gần đó, chợt nghe thấy anh đang dùng tiếng Anh nói với người nhân viên trẻ tuổi, "Phiền anh giúp tôi hâm lại sữa bò, thêm một chút đường nữa nhé."

Nhân viên cười hỏi: "Tiên sinh, ngài thích sữa bò ngọt sao?"

Dịch Gia Ngôn lắc đầu, "Không phải tôi, mà là..."

Là cái gì đây?

Nam Kiều ngừng thở, lại nghe thấy anh cười, nói ra hai chữ: "My girl [2]."

Trái tim của cô giống như bị cái gì vỗ mạnh, toàn thân như muốn tan ra.

Nam Kiều chỉ đứng cách họ vài mét, người nhân viên cũng nhìn thấy cô, thân thiết mỉm cười: "Iselle [3]."

Nhật an, tiểu thư.

Dịch Gia Ngôn lơ đãng nghiêng đầu nhìn, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của cô.

Người nhân viên đại khái xem Nam Kiều là khách hàng, dùng tiếng Pháp hỏi cô muốn mua gì. Nam Kiều chỉ chỉ Dịch Gia Ngôn, dùng tiếng Anh trả lời:

"Nothing, I just... [4]"

Just what?

Vốn dĩ muốn nói rằng mình chỉ đến tìm Dịch Gia Ngôn, nhưng tâm niệm khẽ động một cái, Nam Kiều đột nhiên mỉm cười, nhẹ nói:

"I"m his girl."

Tôi chính là "my girl" của anh ấy.

Cô thoáng nhìn qua Dịch Gia Ngôn, chợt thấy mặt anh hơi đỏ lên, Nam Kiều nhìn không được phì cười. Anh nhận túi bánh mì và sữa bò từ nhân viên cửa hàng, sau đó xoay người trở về.

"Không phải anh mua cho em sao?" Nam Kiều cười, đuổi theo anh, "Nhanh cho em đi, em đói bụng tới chóng mặt rồi nè."

Dịch Gia Ngôn không quay đầu, chỉ nói:

"Anh nói là mua cho "mygirl", em cứ như vậy mà nhận mình là cái kia "girl" à?"

Lời nói của anh mang theo ý cười, rót vào tai Nam Kiều lại càng muốn cười. Cô tiến tới gần, hỏi:

"Không phải em thì có thể là ai được chứ?"

Vừa vặn, hai người đi tới trước cửa giáo đường. Dịch Gia Ngôn tiện tay chỉ vào đám người, "Có thể là cô gái đó, hoặc là cô kia..."

Nói lời như vậy mà thái độ của anh vẫn rất đường hoàng chững chạc.

Nam Kiều cười tới mức không ngậm miệng được. Cuối cùng, cô dứt khoát giật túi bánh mì trong tay anh, ngồi xuống hàng ghế cuối cùng rồi lấy ra ăn.

Dịch Gia Ngôn ngồi xuống bên cạnh cô, buồn cười nói: "Cô gái nhỏ à, tướng ăn không đẹp chút nào đâu."

Nam Kiều vừa gặm bánh mì, vừa phản bác: "Dù sao anh cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, em không cần phải làm dáng."

"Mọi người đều nói con gái thường duyệt kỷ giả dung [5]. Nhưng trước mặt anh, em lại chẳng hề trang điểm, vui chơi giải trí cũng không kiêng dè cái gì. Anh có thể hiểu là em không vừa lòng với anh không?"

Dịch Gia Ngôn lấy bình sữa nóng trong túi giấy ra, mở nắp rồi đưa cho cô, "Ăn từ từ thôi, không ai giành ăn với em đâu."

Nam Kiều hai tay cầm hai ổ bánh mì, vì vậy khi anh đưa sữa bò, cô không có tay cầm. Dịch Gia Ngôn thấy vậy, cũng thuận thế kê bình sữa lên miệng cô.

Nam Kiều vờ như bình tĩnh uống một ngụm, sữa bò ấm áp có vị ngọt nhàn nhạt, trong lòng cô tựa như có ngọt ngào khảm vào.

Lúc ngẩng đầu, ánh mắt của cô sáng lên, nhìn chằm chằm anh, "Nếu không vì anh, em sẽ không lên mạng tìm video hướng dẫn trang điểm, một mình học đi học lại. Nếu không vì anh, em sẽ không đắn đo lựa chọn nên dùng món đồ nào cho phải."

"Nếu không vì anh, em sẽ không mời bạn cùng phòng ăn cơm chỉ bởi vì muốn thỉnh giáo các cậu ấy, bản thân em thích hợp trang điểm như thế nào. Càng sẽ không suốt ngày bóng gió hỏi thăm mẹ rằng anh thích mẫu người như thế nào."

Dịch Gia Ngôn nhíu mày, "Có thể là anh chưa từng thấy em trang dung tỉ mỉ bao giờ."

Nam Kiều cúi đầu cười, giọng nói rất nhỏ:

"Em cũng muốn làm cho bản thân xinh đẹp, nhưng lại không dám. Em muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp nhất của mình, nhưng lại sợ anh nghi ngờ vì sao em lại ăn mặc lộng lẫy như vậy. Em sợ anh sẽ nhận ra tâm tư kia của mình, sợ anh sau đó sẽ khách sáo với em như người lạ."

Nam Kiều cúi đầu rũ mắt, thanh âm nho nhỏ kể về những tâm tư mẫn cảm của mình, nhưng cô lại không biết rằng dáng vẻ hiện tại của bản thân đối với Dịch Gia Ngôn lại là một bức hoạ sinh động tới thế.

Dịch Gia Ngôn trầm mặc, chỉ nhìn chai sữa trong tay đến xuất thần. Anh không phải là một người giỏi phân tích và an ủi tâm lý của người khác, rất nhiều chuyện, tự trong lòng anh đã sớm rõ ràng.

Ma xui quỷ khiến, Dịch Gia Ngôn đưa sữa bò kê lên miệng. Vừa nãy, chỗ Nam Kiều uống vẫn còn đọng lại một dấu sữa, anh nhẹ nhàng dán môi đúng vào chỗ đó. Một ngụm sữa bò ấm áp thuận theo quán tính chảy xuống khoang miệng, phảng phất mang theo hơi thở của cô, tựa như cả người cô đều ở bên trong anh vậy.

Thật lâu sau, Nam Kiều không nghe thấy anh nói gì. Cô không nhịn được khẽ ngẩng đầu nhìn anh, kết quả vừa vặn thấy được hành động ấy.

Dịch Gia Ngôn, anh vậy mà...

Khựng lại một nhịp, mặt của cô đỏ lên, nóng như lửa đốt.

"Chỗ đó, lúc nãy em uống..."

"Anh biết."

"Vậy anh, thật ra anh có thể uống chỗ khác..."

"Anh cố ý."

Nam Kiều ngơ ngác nhìn anh.

Mặt cô đỏ, tim cô run, không hiểu vì sao, người làm chuyện xấu hổ này là Dịch Gia Ngôn, nhưng trông anh vẫn rất bình tĩnh, mà cô lại là người tâm hoảng ý loạn? Nam Kiều không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Dịch Gia Ngôn dùng tay miết miệng chai, mỉm cười nói: "Nam Kiều, đừng đỏ mặt."

"Nó, nó tự đỏ. Em không có cách nào kìm được..." Nam Kiều đỏ mặt lý nhí, ngữ điệu mang theo hàm ý oán trách.

"Vì vậy anh mới muốn em kìm chế." Dịch Gia Ngôn nghiêm trang hạ lệnh.

Nam Kiều nhìn anh, "Nếu em không kìm được thì phải làm sao?"

Dịch Gia Ngôn yên lặng nhìn cô.

Đột nhiên, anh cúi đầu hôn lên môi cô một cái, chỉ là chuồn chuồn lướt nước, nháy mắt là qua.

Sau đó, Dịch Gia Ngôn nói, ngữ khí của anh càng thêm đàng hoàng, "Nếu em đã kìm chế không được thì anh chỉ đành uỷ khuất bản thân mình thôi."

Trong đầu của Nam Kiều nổ vang một tiếng, là tiếng nổ tung, không đúng, nổ tung là ngực nổ tung mới đúng, trái tim trong ngực cô rạo rực hệt như tâm ý của thiếu nữ vậy!

Nam Kiều nhìn anh, ánh mắt mơ hồ, một lần nữa, cô không hề hay biết bản thân mình trong mắt Dịch Gia Ngôn lại sinh động diễm lệ tới thế.

Cô gái của anh giống như cành hồng đầu xuân, rung động lòng người.

Cô gái của anh giống như gió xuân qua ngàn cây hoa nở, pháo hoa đầy trời khiến anh động tâm.

Dịch Gia Ngôn thở dài, âm thầm nắm chặt bình sữa bò trong tay.

Thật buồn cười mà, cô gái nhỏ của anh chỉ mới đỏ mặt thôi, vậy mà anh đã không kìm được muốn hôn cô. Quả nhiên là cấm dục nhiều năm, bây giờ chạm vào một cái thôi, tự chủ liền bay đi hết.

Dịch Gia Ngôn nghiêng đầu, bất đắc dĩ mà nhìn cô. Chợt thấy sắc mặt của Nam Kiều đỏ bừng, ánh mắt gợn sóng...

Mẹ, vẫn là đừng xem thì hơn!

_____

[1] Tâm hoảng ý loạn: tâm trạng hoảng loạn.

[2] Convert: it" smmilk | Trans + Edit: Bạn gái của tôi.

[3] Iselle: cách gọi khách sáo khi đối phương nói chuyện là phụ nữ.

[4] Convert: danything. i" mjust... | Trans + Edit: Tôi không mua gì, tôi chỉ là...

[5] Duyệt kỷ giả dung: vì người mình thích mà chỉnh chu dung mạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK