Cư xử cho tử tế. Giọng van vỉ của mẹ cô trong cuộc điện thoại hồi sớm vẫn còn văng vẳng trong đầu Sue.
Ra khỏi ô tô, cô đánh giá nhanh người đàn ông đó, cố gắng tìm ra điểm gì ở ông ta mà mẹ cô đã thấy. Trong khi bộ trang phục không nói lên gì nhiều – một chiếc quần âu xanh hải quân cùng áo sơ mi cộc tay, bằng lụa màu trắng – mái tóc ông ta được cắt theo phong cách của Elvis. Ông ta có dòng chữ I am the King như thể được viết khắp quanh mình. Từ cái kiểu đung đưa vai tự mãn khi bước đi cho đến cái đầu lúc lắc và đôi môi run run kia. À đừng quên đôi giày. Bằng da lộn màu xanh lam. Ông nội của cô lại sẽ nói về bộ sưu tập gián hoặc Bill sẽ bị ghim lên tấm vải nhung như một con gián trước khi tối nay kết thúc.
Khi Sue đến gần hơn, ông ta lóng ngóng di chân trên đôi giày da lộn, lau bàn tay lên quần mình và sau đó nhét tay vào túi. Sue chùn bước. Là một người hay bồn chồn, cô nhận ra ngay dấu hiệu của một người đang lo lắng. Rõ ràng ông Elvis này đang bị căng thẳng. Không hoàn toàn giống Elvis, Sue nghĩ, và tiếp tục bước tới.
Cư xử cho tử tế.
“Chú tới rồi.” Sue vẫy tay. Cô gặp người tình của mẹ bên cạnh xe của ông ta và nặn ra một nụ cười giả tạo.
Thành thật mà nói, cô chẳng có gì để mà cười nổi. Tim cô đang đau đến mức cô định sẽ tới chỗ bác sĩ để yêu cầu họ lấy nó ra. Sự nhức nhối của những thứ đã xảy ra sáng nay vẫn còn để lại dư âm trong cô. Cô đã dành mười phút tốt lành của mình trước khi đến đây để xin lỗi cây vả bởi những hành vi của mình tối qua. Ồ phải, cô đã làm điếc tai cây vả của mình. Cô đã khóc lóc và rên rỉ về sự bất công khi cha cô qua đời; cách Collin đã tàn nhẫn nói dối cô trong suốt những năm qua đó. Và cô đã ngu ngốc làm sau khi tin tưởng giao trái tim mình cho Jason. Đã bao nhiêu lần Sue tự hứa với mình sẽ không giải quyết mọi việc bằng Merlot như mẹ mình nữa? Không ai xứng đáng để cô làm vậy cả. Không ngay cả một cái cây.
“Chào cháu.” Người đàn ông hơi cúi đầu, và đôi mắt xanh nhạt của ông ta bắt gặp mắt cô. “Chú... Chú có ít trái cây.” Ông ta ra hiệu về phía cánh cửa đang mở của chiếc caddie. “Một giỏ cho cháu và ông bà ngoại cháu.”
Sue gật đầu. “Tuyệt quá ạ.”
“Chú mua cho ông ngoại cháu... một cuốn sách về loài bọ. Mẹ cháu bảo ông thích gián.” Elvis trông ngày càng căng thẳng.
“Vâng ạ,” Sue nói.
Trông thấy sự dễ tổn thương của ông ta khiến những quan điểm khắt khe trước kia của Sue dịu lại. Nỗ lực để gây ấn tượng với ông bà cô đã ghi thêm điểm cho ông ta. Nhưng thang điểm của cô là một trăm và ông ta mới chỉ ghi được hai điểm, người đàn ông này sẽ có rất nhiều thứ chết tiệt phải làm để có được thêm ấn tượng. Và cô vẫn sẽ không đến Graceland[44].
Sue bắt gặp ánh mắt lo lắng của Elvis. “Ông cháu thích gián. Ông luôn muốn trở thành một nhà côn trùng học.”
“Ừ, mẹ cháu có giải thích điều đó.” Ông ta lại bồn chồn nữa, rút tay khỏi túi, và lau khô chúng trên quần mình. Khi mắt ông ta bắt gặp ánh mắt cô, Sue biết ông ta muốn nói điều gì đó, và cô cược rằng cô sẽ không thích nói. “Chú yêu mẹ cháu,” ông ta thốt ra.
Sue bước lùi lại một bước nhỏ, không muốn có cuộc trò chuyện thế này, nhưng giá mà cô không thấy được sự thiếu tự tin đến vậy của người đàn ông này. Ba điểm. Nhưng vẫn còn rất nhiều điểm phải vượt qua.
“Cháu không nghĩ là hai người nên vội quyết định bất cứ điều gì.”
Người đàn ông gật đầu. “Chúng ta không đâu. Chú đã hỏi cưới mẹ cháu, nhưng chúng ta sẽ không tiến hành điều đó bây giờ đâu. Chú chỉ... muốn nói ra những ý định của mình thôi.”
Sue cảm thấy tốt hơn, không phải vì ý định của Elvis, mà vì mẹ cô đã không làm gì vội vàng. “Tốt.”
Elvis ngước nhìn ngôi nhà.
Sue cảm thấy chút thương cảm với ông ta. “Họ không tệ lắm đâu ạ.” Cô nói.
“Ồ, chú không nghĩ là họ tệ. Nhưng chú không còn tới gặp phụ huynh đã bốn mươi năm rồi.”
Sue cúi xuống nhìn giỏ trái cây đặt ở ghế trước ô tô. “Hãy nhìn vào mặt tươi sáng của vấn đề. Nếu ông bà thích chú, họ sẽ cho chú xem ảnh hồi bé tí trần truồng của mẹ cháu.”
Elvis nghiêng đầu, một lọn tóc đen rủ xuống trán ông ta và khiến ông ta trông thật giống Elvis-thực. “Mẹ cháu nói chú sẽ thích cháu.”
“Cháu sẽ không tin mọi điều Peggy nói đâu,” Sue ra hiệu về phía xe của ông ta. “Chú cần giúp mang mấy cái giỏ không ạ?”
“Ừ, cảm ơn cháu.” Ông ta với tay lấy ra một cái túi và ít hoa hồng vàng. Ánh mắt ông ta bắt gặp mắt cô. “Chú mua hoa cho bà cháu. À, phải rồi, chú cũng mua cho cháu một cuốn sách.” Ông ta lôi ra một cái gói cứng và đưa nó cho cô.
“101 cách để sát hại ai đó?” Giờ thì Sue đang thực sự mỉm cười. “Wow, cháu sẽ phải đọc nó mới được! Cảm ơn chú!”. Bốn điểm... không, cuốn sách trị giá phải mười điểm. Nó đã ngừng được xuất bản từ nhiều năm trước rồi. Elvis đã được đến mười ba điểm! Ai mà ngờ nổi chứ?
Ông ta mỉm cười lại, cũng là một nụ cười thật sự. “Chú đoán là cháu sẽ thích nó. Mẹ cháu cho chú đọc mấy cuốn sách của cháu. Chú... đã thức suốt mấy đêm tuần trước để đọc hết chúng.”
Được rồi, cái đó sẽ cho ông ấy ít nhất thêm hai mươi điểm. Nhưng cô vẫn sẽ không đến Graceland. Không. Không Graceland. “Cảm ơn chú.” Cô nhìn lại cuốn sách ông ta đã tặng cô. “Cháu thật sự muốn cái này.”
“Tốt quá.” Elvis lôi một trong mấy giỏ trái cây ra và đưa cô. Ông ta và Sue bước tới cửa, trên tay đầy trái cây, hoa, và những cuốn sách về gián và sát nhân.
Sue đặt giỏ trái cây xuống và ấn chuông. Tiếng chó sủa: Goliath. Từ khóe mắt, Sue trông thấy Elvis hạ giỏ trái cây che đũng quần mình. Người đàn ông thông minh, cô nghĩ và sử dụng giỏ của mình để làm tương tự. Thật sự thông minh. Thêm mười điểm nữa. Ông ta lại di di chân lần nữa và bắn cho cô một ánh nhìn tuyệt vọng.
Và rồi, bằng cách nào đó, nó đánh vào cô. Cô nhận ra lý do tại sao Bill ở đây, tại sao ông ta bất chấp việc ông bà cô và con chó cùng tất cả mọi thứ có thể xảy đến với ông ta trong ngôi nhà này: Ông ta yêu mẹ cô và không sợ phải đương đầu với nó cùng những gì sẽ xảy đến sau đó. Người bán trái cây, giả-dạng Elvis, Bill Delaney vừa đủ điên rồ để phù hợp với gia đình này.
Quá tệ là Jason không thể làm vậy.
Bill hắng giọng. “Trong vài phút cuối này cháu có muốn cho chú chút lời khuyên nào không?”
Sue suy nghĩ. “À. Đừng bao giờ ăn thịt hầm.” Goliath lại sủa lần nữa. “Và chú Bill này?”
“Ừ?” ông ta hỏi, ánh mắt dán chặt vào cánh cửa.
“Chào mừng chú tới gia đình.”
***
Jason bước nhanh vào phòng khách nhà Sue. Cô đang ở chỗ quái nào, và tại sao cô không trả lời thậm chí chỉ một trong những cuộc gọi của anh? Anh đã để lại hơn mười tin nhắn. Anh cần phải gặp cô. Ngay bây giờ. Bất kể anh đã làm gì, anh cũng có thể sửa nó.
Mày không thể sửa nó. Một giọng nói từ quá khứ len lỏi trong đầu anh. Anh được chín tuổi và phải chuyển khỏi nhà nhận nuôi thứ hai của mình. Nhân viên phụ trách đã tới lôi anh đi khi anh ở trường hôm đó. Anh đã cầu xin cô ta để anh nói chuyện với cha mẹ nuôi trước khi họ gửi anh đi. Chắc hẳn nếu họ biết đó là do con ruột của họ đã bắt đầu trận chiến trước, họ sẽ hiểu, nhưng nhân viên phụ trách đã có toàn bộ đồ dùng của Jason ở sau xe cô ta rồi.
Không thể sửa được chuyện này. Giọng nói trong đầu anh vang lên lần nữa. Nhưng chết tiệt, anh không phải mới chín tuổi nữa! Sue và anh thậm chí còn không cãi nhau. Anh không thể hiểu nổi.
Anh không thể hiểu nổi phụ nữ, nhưng anh hiểu được nỗi đau. Giờ thì anh đang cảm thấy nó rất nhiều. Nỗi đau luôn khiến tâm trạng anh trở nên tồi tệ. Sáng nay anh đã quát Chase và gọi cấp trên của họ là một con cóc thừa cân lắm điều. Ồ, anh đã gọi ông ta như vậy trước đây, nhưng chưa bao giờ là trước mặt người đàn ông đó và chắc chắn là không phải trước mặt vợ ông ta. Sau đó, Jason thô lỗ với Maggie khi nghe bà gọi để nhắc anh nhớ đón Sue tới buổi ký sách. Vào bữa trưa anh đã cau có với một cô hầu bàn bởi vì khoai tây chiên kiểu Pháp của anh chỉ âm ấm. Anh muốn chúng nóng, và tốt hơn là nóng trên đĩa của Sue. Anh không muốn phải ăn một mình, nhưng cô sẽ không trả lời cuộc gọi của anh vì thế anh không thể mời cô đi ăn trưa được.
Anh ngồi sụp xuống sofa của Sue và nghe tiếng không khí luân chuyển qua khe máy lạnh, thở dài một tiếng thất vọng.
Cũng bằng với tâm trạng tồi tệ anh đã có suốt cả sáng, sau bữa trưa anh muốn bỏ tất cả và lao thẳng xuống địa ngục. Anh to tiếng lần nữa – một lần với Chase, một với Danny, và thậm chí còn khiến cô tiếp viên tuổi teen ở Starbuck sợ chết khiếp. Sau đó, bà Roberts gọi phàn nàn rằng lái xe limo của bà đã tăng giá gấp đôi. Trong tông giọng tức giận, anh hứa sẽ sửa chữa việc này, và sau đó cần ai đó khác để la hét, anh mất mười lăm phút với lái xe của dịch vụ đưa đón và gần như thổi bay đầu tên lái xe ngu ngốc đã cố gắng vòi vĩnh thêm mười lăm đô la tiền tip. Bà già đó có thể quái gở không ai bằng, nhưng anh có thể nhận ra một tên khốn khi anh gặp hắn.
Jason không rời đi cho đến khi cấp trên tặng cho gã lái xe một tờ đơn thôi việc và anh lấy thông tin của anh ta trong trường hợp anh ta định làm gì đó điên rồ với người phụ nữ già kia.
Và tâm trạng của anh chẳng mấy cải thện khi anh đến nhà Sue và nhận ra cô không có nhà. Tiếng khóa cửa vang lên cảnh báo, và anh nhảy dựng lên khi Sue bước vào. Trông thấy cô như lấp đầy được cả một hố sâu đau đớn trong ngực anh. Anh gần như không thể lên tiếng, ngực anh đang quá đau.
“Em đã ở đâu? Sao em không trả lời cuộc gọi của anh?”
“Anh đang làm gì ở đây?”
Cô quỳ xuống cưng nựng Hitchcock và tránh mắt mắt anh. Thế quái nào mà họ lại quay lại giai đoạn không-thể-nhìn-thẳng-vào-mắt-nhau?
“Chuyện gì đã diễn ra đây?” Jason đưa tay vuốt mặt.
Sue hất cằm. “Chẳng biết được. Em chẳng có tí manh mối nào luôn.” Và rồi đôi mắt xanh của cô gặp anh.
Được rồi, cô đang nhìn anh. Nhưng đây không phải cái nhìn mà một người đàn ông muốn có. Đây là kiểu nhìn như thể khiêu khích ai đó dám giấu đồ trang sức gia đình mình đi.
“Em đang nổi điên.”
“Em sao?” cô hỏi.
Mama lững thững bước ra từ căn phòng phía sau, lả lướt trên đôi chân của nó. Hitchcock rít lên. Jason lờ cả hai con mèo đi và tiếp tục nhìn vào mắt Sue. Ngoài biểu hiện cáu kỉnh, cô trông tổn thương, và mệt mỏi... và thật tuyệt vời. Tất cả những gì anh muốn làm là ôm lấy cô.
“Em đoán là anh đến lấy mèo hả?” Giọng cô nghe rin rít. “Được rồi, em không thể bảo anh đừng mang chúng đi, nhưng em chỉ nghĩ vì Mama và đám mèo con ở đây cũng tốt vậy nên anh nên cứ để chúng ở đây bây giờ đi.” Sau đó cô chớp mắt. “Ôi, quỷ thần ơi, nó là mèo của anh đâu phải của em. Không phải thế có nghĩa là anh đau khổ gì cho lắm. Anh thậm chí còn không buồn đặt tên cho nó nữa cơ mà.”
Anh bước đến gần Sue, nhưng cô lùi lại. Phản ứng đó gây nên một cơn đau nhói.
“Chuyện quái gì đang diễn ra ở đây?” anh hỏi. Cô không trả lời, vậy nên anh tiếp tục. “Em muốn cái gì? Em muốn gì ở anh?”
Cô lắc đâu. “Buồn cười nhỉ, anh nên tự hỏi mình câu đó mới đúng,” cô nói. “Bởi vì em đang định hỏi anh cùng câu hỏi đó đây. “Chuyện gì đang diễn ra ở đây? Anh cần gì ở em hả Jason?”
“Anh sao? Anh... anh không cần bất cứ thứ gì. Anh hoàn toàn ổn với cách mọi việc đang diễn ra. Chỉ em là đang xử sự như thể... như thể chúng ta đã kết thúc.” Chỉ nói điều đó thôi cũng gửi đến một cơn đau chạy suốt dọc cơ thể anh. Sao họ có thể kết thúc được chứ? Họ chỉ vừa mới bắt đầu. Anh đã bắt đầu tính đến Giáng sinh, Valentine, và Lễ tạ ơn. Thậm chí tối qua anh còn tìm xem họ có sản xuất sô-cô-la Godiva nhìn thỏ hay không.
“Nếu anh không muốn bất cứ thứ gì, vậy tại sao anh ở đây? Tại sao anh lại đang đứng ngay trong phòng khách của em?”
“Bởi vì anh phải tìm ra có chuyện gì. Em rõ ràng là cần thứ gì đó hoặc em sẽ không xử sự như thế này.” Chết tiệt, thở thôi cũng thấy đau. Ý nghĩ mất cô khiến tim anh như ngừng đập. “Vậy, chỉ cần nói với anh đó là gì và anh sẽ đưa nó cho em.”
“Mọi việc không xảy ra như vậy được, Jason?” Cằm cô giật phắt lên.
“Cái gì không xảy ra như vậy? Chết tiệt, Sue, anh không hiểu gì cả. Anh đã thấy em sáng hôm qua. Chúng ta đã làm tình. Anh nghĩ anh đã làm em hạnh phúc chứ.” Nỗi sợ hãi đẩy sự thất vọng của anh thêm một bậc nữa. “Em đã lên đỉnh ba lần. Sao nào? Em muốn bốn? Anh đã đề nghị thế, phải không nào?”
Cô nhìn chằm chằm vào anh, và anh trông thấy sự không tập trung trong mắt cô. Cùng ánh nhìn kẻ bám đuôi đã khiến anh sợ chết khiếp hơn một tuần trước.
“Em có thể muốn gì khác từ anh ngoài tình dục chứ? Cô thì thầm. Cô ép bàn tay vào hốc mắt và lắc đầu. Những lời tiếp theo thốt ra như thể bị bóp nghẹt, nhưng anh có nghe thấy. “Em lẽ ra nên bỏ đi khi em phát hiện ra anh không đặt tên cho con mèo của mình. Chúa ơi! Anh thậm chí còn không biết giới tính của nó. Khi nào em mới học được bài học đây?”
“Gì cơ?” anh gầm lên. “Em định nhay đi nhay lại chuyện này mãi sao. Chuyện anh không đặt tên và không biết giới tính con mèo của mình thì liên quan quái gì chứ?” Anh cố bắt được nhịp thở nhưng thay vào đó lại buột miệng tuyên bố. “Đây đâu phải chuyện về con mèo của anh! Nó là về chúng ta.”
“Về nhà đi, Jason,” Sue trả lời.
“Em nổi điên bởi vì anh không ở lại hôm tối Chủ nhật sao?”
Anh trông thấy nước mắt trong mắt cô. “Về nhà đi,” Sue nói lại, nhưng chẳng có chút tin tưởng nào trong mắt cô cả. Chắc chắn, những lời cô nói thật rõ ràng, nhưng biểu hiện của cô lại cho thấy điều gì đó khác. Điều đáng buồn là, anh không phải là người giỏi đọc những biểu hiện.
Không thể sửa được chuyện này.
Nhưng anh phải thử.
“Là vậy sao?” anh hỏi. “Em đang sợ? Tất cả những gì em phải làm là nói ra và anh sẽ không rời đi.” Anh sẽ sửa chuyện này, chết tiệt!
Cô khoanh tay trước ngực. “Em không sợ.”
Trong khi anh tin cô, anh có thể nói từ cái nhìn trong mắt cô rằng anh đang tiến gần hơn tới sự thật. Và rồi sự thật đang nhìn chằm chằm vào mặt anh.
“Em muốn anh chuyển vào ở cùng. Là vậy đúng không?”
“Không. Em sẽ không chỉ... chỉ sống với anh cho đến khi em cũ đi.”
“Chỉ sống với anh? ‘Chỉ’, như... em muốn nhiều hơn sao? Là vậy đúng không? Em cần gì hả Sue?” Tim anh đang tăng tốc khi cô vẫn không trả lời anh. “Đó có phải điều em muốn không? Một chiếc nhẫn trên ngón tay? Một tờ giấy để đóng khung treo trên tường?” Anh đập tay vào một chiếc ghế gần đó. “Tại sao mọi người cứ phải làm vậy khi... khi tất cả những gì nó nói lên là một tờ giấy khác sẽ lại nói tờ giấy đầu tiên chẳng có ý nghĩa gì cả? Mọi người có thể bước ra khỏi cuộc đời em chỉ như vậy thôi, Sue. Nó chỉ là một tờ giấy thôi mà.”
Anh bước một vòng quanh căn phòng và trở lại đứng đúng chỗ chiếc ghế và trước mặt cô. “Một tờ giấy khai sinh hay một giấy đăng ký kết hôn chẳng là cái quái gì cả.” Anh đập tay xuống thành ghế lần nữa. “Khi mọi người quyết định nó kết thúc, họ sẽ bỏ đi và họ không quay trở lại. Không quan trọng em muốn họ bao nhiêu, chỉ là họ không muốn thôi.”
Cô quay người đối mặt với bức tường. Quay khỏi anh. Anh đang mất cô. Mất đi cánh tay phải của mình. Anh cảm thấy toàn bộ cơ thể run lên. Những lời nói hình thành trong đầu anh và anh không thể tin được. Anh là kiểu người chỉ-sống-cho-hiện-tại, nhưng cô là cánh tay phải của anh. Nuốt xuống, anh ném đi mọi thứ anh từng tin tưởng về bản thân mình.
“Nhưng nếu đó là thứ em muốn...” Anh bước lại gần, nắm lấy khuỷu tay cô, và buộc cô nhìn vào anh. “Nếu đó là thứ em muốn, vậy thì làm đi. Chúng ta sẽ đi tìm một thẩm phán và chúng ta sẽ lấy được tờ giấy chết tiệt đó.”
Cô giật ra. Choáng váng và nước mắt đang rơi đầy trên mặt cô. “Không!”
Anh nhìn cô và không thể thở lại được. “Gì? Em không nghĩ là anh nghiêm túc sao? Anh đang cực kỳ nghiêm túc đây. Đi lấy tờ giấy đó đi. Em có thể đóng khung nó. Treo nó lên tường. Khốn kiếp, anh sẽ treo nó lên cho em.”
Nước mắt cô đang rơi nhanh hơn bao giờ hết, và mũi cô đang run lên, chuyển sang màu đỏ. Anh cố bắt lấy cô, ôm lấy cô, để cho cô làm ướt áo sơ mi của anh, nhưng cô lắc đầu. “Anh thậm chí còn không đặt tên cho con mèo của anh.” Và rồi, xoay người, cô lao vào hành lang. “Đi đi!” cô hét lên qua vai, và đóng sầm cửa phòng ngủ lại.
Khi anh rời khỏi nhà Sue, tim Jason đang rối tinh rối mù. Những từ ngữ hiện lên trong đầu anh lần nữa. Mày không thể sửa được chuyện này.