• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Thư Nhan quả thật rất xinh đẹp.

Chỉ một tuần sau khi khai giảng, cô đã nằm trong danh sách bầu chọn khoa khôi của Đại học Thanh Châu và đứng ở vị trí thứ hai với hơn mười nghìn phiếu bầu.

Mặc dù Tô Vấn Vẫn thanh thuần động lòng người, nhưng dung mạo của cô vẫn kém hơn Hứa Thư Nhan một chút.

Ninh Thiên biết Tô Vãn Vẫn chỉ xuất thân từ một gia đình nghèo, không thích ăn diện, nếu cô thay quần áo, làm tóc, trang điểm một chút, có lẽ cô cũng không thua kém Hứa Thư Nhan.

Một lúc sau, Tô Vấn Vấn lấy sạc dự phòng ra.

Mồ hôi lấm tấm trên trán, hơi thở hổn hển, ngay cả tóc cũng ướt vài chỗ, rõ ràng là đã chạy dưới ánh mặt trời thiêu đốt.

“Cảm ơn.”

Ninh Thiên thản nhiên nhận lấy rồi cắm sạc điện thoại, cũng không hỏi Tô Vấn Vẫn có nóng hay mệt không.

“Cặn bã!” Các nam sinh chửi rủa trong lòng.

Tô Vãn Vãn không bận tâm, tiếp tục ngồi bên cạnh Ninh Thiên, thỉnh thoảng trò chuyện với anh.

Tuy nhiên, hầu hết thời gian, cô chỉ lặng lẽ nhìn anh, như thể thế là đủ.

Sau lễ khai mạc, đại hội thể dục thể thao chính thức bắt đầu...


Cuộc thi đẩy tạ của Ninh Thiên được sắp xếp lúc mười giờ rưỡi sáng.

Có hơn bốn mươi người tham gia tranh tài, về cơ bản tất cả đều là những sinh viên tương đối cường tráng, thậm chí có vài người cao hơn một mét chín, cao lớn

vạm vỡ, khuôn mặt khỏe khoắn.

Ninh Thiên thuộc tuýp người mặc đồ thì trông gầy gò, c ởi đồ thì lại khoẻ khoắn, vậy nên khi được xếp vào chung với nhóm thanh niên vạm vỡ, trông anh hơi gầy.

“Lão Trương, nhìn cô gái kia kìa, có phải là Tô Vấn Vãn, người đứng thứ sáu trong danh sách người đẹp của trường không?”

“Tô Vấn Vấn, cô gái xinh đẹp nhà rất nghèo đúng không?” Chẳng mấy chốc đã có người chú ý tới Tô Vấn Vấn.

Mặc dù cô chỉ mặc một bộ đồng phục trung học cũ kỹ và khiêm tốn với mái tóc dài, nhưng nó không ảnh hưởng đến việc cô được người khác chú ý.

Trương Uẩn không chút nghĩ ngợi, sải bước đi tới.

“Chào đàn em, anh là chủ tịch câu lạc bộ đẩy tạ, Trương Uẩn!

Tô Vấn Vãn đang nói chuyện phiếm với hai người bạn cùng phòng đi cùng thì đột nhiên bị một người đàn ông to lớn đến gần, cô không khỏi có chút hoảng hốt: “Xin... Xin chào!”

“Đàn em, anh thấy em rất xinh, em có thể cho anh xin Zalo được không?” Trương Vận cố hết sức duy trì phong độ.


“À, chuyện này...” Tô Vãn Vấn vô thức nhìn Ninh Thiên.

Vẻ mặt Ninh Thiên như không quan tâm.

“Xin lỗi, đàn anh.” Tô Vãn Vấn lịch sự từ chối.

Cô nghĩ rằng Trương Uẩn sẽ biết khó mà lui như những người khác thôi.

“Cho anh một cơ hội đi, đàn eml”

Hai tay Trương Uẩn chống nạnh, lộ ra cơ bắp cường tráng trên cánh tay: “Nói thật, đàn em, tính cách em yếu đuối như vậy, em nên tìm một người bạn trai mạnh mẽ

để bảo vệ mình, nếu không sẽ có rất nhiều tên lưu manh quấy rối em đó.”

“Không phải anh là lưu manh sao... Phương Tiểu Bàn lẩm bẩm bên cạnh, nhưng anh ta không dám nói lớn tiếng.

“Đàn anh, Vãn Vấn có bạn trai rồi”

Lúc này, bạn cùng phòng của Tô Vấn Vãn là Từ Dung Lệ không thể chịu đựng được nữa, không khách khí chỉ vào Ninh Thiên, nói: “Là cậu ấy, tên là Ninh Thiên!”

“Đàn em, cậu ta là bạn trai em sao?” Trương Uẩn chỉ vào Ninh Thiên có chút gầy, vẻ mặt kinh ngạc.

Tô Vấn Vãn cúi đầu xuống, trong lòng cảm thấy có chút thất vọng đối với sự thờ ơ của Ninh Thiên.

“Ninh Thiên, cậu có phải đàn ông không đấy?”

Một bạn học nữ khác tên Tưởng Dĩnh, trừng mắt nhìn Ninh Thiên rồi nói: “Vãn Văn bị người ta quấy rối mà sao cậu không phản ứng gì?”

“Tại sao tôi phải phản ứng.” Ninh Thiên cảm thấy rất buồn bực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK