Edit: riri_1127
Chương 31 (cuối)
"Bố mẹ, đây là bạn trai con, tên là Nguyễn Tự Bạch." Cô chỉ có thể kiên trì giới thiệu.
"Cô chú đến sao không nói cho Nguyệt Nguyệt một tiếng để bọn cháu đón tiếp ạ." Việc đã đến nước này hối hận cũng vô dụng, Nguyễn Tự Bạch chỉ có thể cố gắng biểu hiện đỡ một ít.
Du Thành Thù cười nói: "Vừa lúc chúng tôi đi giảng dạy ở thành phố Nhiên, ngày mai phải về nên muốn đến đây thăm con, không ngờ..."
Du Thành Thù nói không được nữa, "Gần đây trở nên hoạt bát vậy đấy!"
Du Nguyệt: "..."
"Đúng rồi, Nguyễn..."
"Nguyễn Tự Bạch, gọi cháu Tiểu Bạch là được rồi ạ." Nguyễn Tự Bạch rất tinh ý.
Du Thành Thù cười nói: "Cậu Nguyễn xuống ở đằng kia phải không, chúng tôi để cậu đi trước nhé?"
Lúc này mà nói cháu ở đối diện nhà con gái cưng của cô chú thì cũng không thích hợp, Nguyễn Tự Bạch chỉ có thể tùy tiện chỉ chỉ trạm xe buýt bên cạnh, nói anh xuống ở chỗ này là được.
Tô Mạn lên tiếng: "Vậy cậu đi đường cẩn thận!"
Nguyễn Tự Bạch đáp dạ, sau đó xuống ở bến xe buýt và nhìn họ rời đi với vẻ mặt bình tĩnh.
Anh đứng bất động bên cạnh bến xe buýt, mặc dù đêm tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú qua ánh đèn ở bến xe, nó đỏ ửng.
Mà lỗ tai của anh, cũng đã hồng thấu từ sớm.
Mới bắt đầu mà đã đi vào đường chết, phải làm sao bây giờ?
*
Đường trở về an tĩnh dị thường, yên tĩnh đến mức Du Nguyệt không dám nhìn bố mẹ.
Sau khi Nguyễn Tự Bạch xuống xe Tô Mạn đã ra ghế sau ngồi với con gái, vốn dĩ cô đã chuẩn bị tốt tâm lý để nghe mắng nhưng cả hai lại không nói với nhau câu nào.
Điều này lại làm Du Nguyệt càng luống cuống trong lòng.
"Mẹ..."
"Trở về rồi hãy nói." Tô Mạn tức giận đến mức không nói nên lời.
Du Thành Thù ở ghế trước thở dài: "Cái con bé này, yêu đương cũng không nói cho bố mẹ biết một tiếng, con xem con làm mẹ tức giận đến mức..."
"Nếu mẹ tức lên trổ tính xấu thì con coi chừng đấy!"
Là một người bố Du Thành Thù cũng cảm thấy khó chịu, nhưng ông không nghĩ đây là chuyện lớn gì vì vậy chỉ có thể giả vờ chỉ trích con gái để trấn an vợ.
"Con biết sai rồi." Du Nguyệt cúi đầu, muốn bao nhiêu nhu thuận có bấy nhiêu nhu thuận.
"Con nói với bố cũng vô dụng, nên lo nghĩ làm sao để mẹ con nguôi giận đi, cái đồ con gái bất hiếu!"
Sao Tô Mạn lại không nhìn ra tuồng cải lương hai bố con nhà này đang diễn chứ, bà lạnh lùng nói: "Được rồi, còn diễn nữa thì hai người cút ra ngoài cho tôi!"
Bà lại ngừng một hồi, nhìn nhìn con gái bên cạnh thấy cô ăn mặc và trang điểm xinh đẹp, lại nhớ đến cảnh Du Nguyệt thân mật với người đàn ông kia ở ven đường, bà càng nghĩ lại càng bốc hỏa nên dứt khoát không nói nữa.
Cứ như vậy, chuyến xe trầm mặc cuối cùng cũng đến Giang Thượng Viện, Du Nguyệt chào hỏi Du Thịnh một cách ân cần ngay cửa thang máy, lúc ba người đến nơi Du Thịnh đã chờ sẵn ở đó rồi.
"Chuyện em gái yêu đương con có biết không?" Tô Mạn vừa vào cửa đã chất vấn Du Thịnh.
Du Thành Thù cất túi xách giúp vợ, nói một cách khéo léo: "Yêu thì yêu chứ, đã đến tuổi này rồi mà."
Tô Mạn trừng mắt liếc ông một cái, "Ông nói cái gì vậy, yêu thì cứ tùy tiện tìm một người đàn ông là được sao, nếu gia đình không kiểm định nghiêm khắc nhỡ bị lừa thì làm sao bây giờ?"
Du Nguyệt rót nước cho hai người, "Mẹ, không nghiêm trọng như vậy đâu."
"Con thì biết cái gì!" Tô Mạn nghiêm túc nhìn cô, "Hai đứa đã quen nhau bao lâu."
Du Nguyệt nghĩ nghĩ, trả lời đã hơn một tháng.
Thật ra còn kém vài ngày nữa mới được một tháng.
"Con thấy chưa, đã quen một tháng mà không nói gì cả, nếu không phải mẹ và bố con đến thăm thì con sẽ giấu luôn phải không?"
Là một muội khống tuy Du Thịnh đã bị chuyện này chọc giận nhưng anh ấy vẫn yên lặng đưa lưng vác nồi, nói một câu: "Lúc Thu Thu vừa yêu đã muốn nói rồi, là con không cho em ấy nói, bố mẹ cũng phải nghĩ cho áp lực của nhà trai chứ, đâu phải cứ yêu là sẽ kết hôn ngay."
Du Nguyệt lập tức tặng cho anh trai một ánh mắt cảm tạ nhưng Du Thịnh lại chưa từng nhìn cô.
"Chẳng phải mẹ lo con bé bị lừa sao!" Cũng không phải Tô Mạn không biết đạo lý này.
Du Thịnh nói tiếp: "Con đã gặp mấy lần rồi, rất ổn trọng đấy, nhìn vẻ về ngoài thì không phải cái loại gạt người đâu."
So với việc cưng chiều con gái, Du Thành Thù lại nghiêm khắc với con trai hơn.
Ông bày ra dáng vẻ trụ cột của cả nhà: "Em con không nói thì thôi, con bé còn nhỏ. Con làm anh trai mà lại hùa theo gạt bố mẹ."
Du Thịnh: "..."
"Bố có thể bất công hơn nữa được không, con chỉ lớn hơn Du Nguyệt một phút đồng hồ thôi đấy." Anh ấy nhịn không được phàn nàn.
Du Thành Thù phản bác: "Một phút đồng hồ cũng là lớn, một phút đồng hồ cũng là anh trai, chuyện này là con là người sai."
Du Thịnh chép miệng: "Thôi, bố nói thì nghe vậy."
Tâm trạng của anh ấy còn chưa ổn mà lại bị mắng, rốt cuộc đã tạo nghiệt gì mà đụng phải nhiều chuyện như vậy chứ.
"Thật ra Nguyễn Tự Bạch rất tốt, con không nói là bởi vì bọn con chưa bắt đầu được bao lâu!"
Không nói lời nào thì thôi nhưng vừa lên tiếng thì mấy ánh mắt trong phòng lập tức bắn về phía cô.
Du Nguyệt: "..."
Được, cô là người trong cuộc thì không được há miệng.
·
Đêm muộn, nhà cổ nhà họ Nguyễn nghênh đón một vị khách quý ít gặp, Nguyễn Tự Bạch về nhà.
Bạch Tâm Tâm và mẹ chồng Lý Vân đang xem TV thấy anh trở về lại càng hoảng sợ.
Nguyễn Tự Bạch đi vào chào bà nội.
Phòng khách rộng rãi rất trống trải yên tĩnh, bên ngoài cũng không thấy chiếc xe nào khác nên chắc hẳn người kia vẫn chưa về.
Bà lão tuyết tấn sương hoàn* thiếu chút nữa đã khóc nức nở, lôi kéo cháu trai duy nhất của mình nghẹn lời cả buổi không nói được câu nào.
*雪鬓霜鬟 xuě bìn shuāng huán: tóc trắng, cách nói ẩn dụ về người cao tuổi
Bạch Tâm Tâm xoa lưng bà cụ: "Mẹ, đừng kích động đừng kích động, chẳng phải đã về rồi sao?"
"Ôi, con nói xem hai bố con nó..." Bà cụ vừa nhớ tới chuyện ngày đó liền muốn khóc không nhịn được.
Nguyễn Tự Bạch không muốn nhớ về sự kiện ấy nên đã chuyển chủ đề, "Bà nội, đã trễ thế này rồi bà nên đi ngủ đi ạ."
"Đi ngủ ngay thôi."
Bạch Tâm Tâm vừa nói vừa trấn an mẹ chồng.
Mấy người trò chuyện một hồi, cuối cùng Nguyễn Tự Bạch hứa ngày mai sẽ ở nhà bà cụ mới chịu đi nghỉ ngơi, Bạch Tâm Tâm và bảo mẫu dìu bà vào phòng ngủ.
Nguyễn Tự Bạch ở trong phòng khách châm thuốc, đợi một hồi sau lưng có động tĩnh còn tưởng rằng là Bạch Tâm Tâm không ngờ khi quay đầu nhìn thấy lại là Nguyễn Thừa Nghiệp.
Nguyễn Thừa Nghiệp, bố anh.
Nguyễn Thừa Nghiệp cũng nhìn thấy con trai, hai người nhìn nhau nhưng không ai nói gì, Nguyễn Tự Bạch lãnh đạm thu hồi ánh mắt còn bố Nguyễn lên lầu.
Bạch Tâm Tâm đang đi đến phòng khách cũng bất lực khi nhìn thấy cảnh này, bà hỏi tại sao anh lại trở về.
Bà biết con trai không muốn về, ít nhất là bây giờ không muốn.
Anh dụi điếu thuốc vào gạt tàn rồi nói: "Bố mẹ của bạn gái con đến thành phố Nhiên, mẹ có thể đi gặp một lần giúp con không?"
Chuyện đã đến nước này không gặp thì không được.
Hơn nữa anh cũng muốn đẩy nhanh tiến độ.
Anh muốn cùng Du Nguyệt xuất hiện một cách quang minh chính đại trước mắt mọi người.
Bạch Tâm Tâm hơi giật mình: "Con đã gặp người lớn nhà bên đó rồi ư?"
Nguyễn Tự Bạch dạ.
Tuy nhiên tình huống có chút xấu hổ, không dám coi là gặp mặt.
Bạch Tâm Tâm hỏi: "Con để lại ấn tượng như thế nào trong mắt họ vậy?"
Không đợi anh trả lời Bạch Tâm Tâm đã tự cười bản thân: "Mẹ lo bò trắng răng rồi, dùng năng lực của con thì hẳn người lớn nhà bên đó sẽ rất vui, con rùa vàng như vậy mà còn không hài lòng sao?"
Vừa nói đến chuyện này Nguyễn Tự Bạch lại đau đầu. Cũng không biết làm sao, anh thừa nhận anh có hơi sợ.
Danh Sách Chương: