Đại học sĩ của Nội các là một người chính phái thanh phong đạo cốt, ngày đầu tiên gặp mặt, ông nhìn Sở Văn Lâm, liền chậm rãi nói cho y biết: “Ta sẽ không vì xuất thân hay vì ngươi được người nào nâng đỡ mà đối xử khác biệt, chỉ mong ngươi đi theo ta học sẽ có chút thu hoạch, tương lai có thể nghiêm ngặt tuân thủ bổn phận, làm tốt chức trách của mình.”
Sở Văn Lâm hơi cong eo, nghiêm túc đáp: “Học sinh hiểu rõ.”
Ngày thứ nhất mặc quan phục vào, theo lệ thường y phải lên triều để khấu tạ Hoàng Thượng.
Sở Văn Lâm người mặc quan phục đỏ, eo thúc đai ngọc, tay cầm triều bản, vượt qua ngạch cửa, chậm rãi vào đại điện, chỉ vàng được thêu trên quan phục dưới ánh mặt trời thỉnh thoảng lại lóe sáng.
Y đi về phía trước, dư quang lại phát hiện một nam tử đứng ở hàng đầu đang xoay người nhìn y, ánh mắt nồng đến mức gần như có thực thể.
Sở Văn Lâm áp cảm giác quái dị này xuống, cúi người quỳ xuống: “Thần Sở Văn Lâm nhận được thánh ân, được nhập Nội các, tự nhiên tận sức tận lực, làm theo việc công, để báo Thánh Thượng.”
“Đứng lên đi.” Nghiêm Biên Tông nhàn nhạt nói xong, liền không lên tiếng nữa.
Lúc này tên nam tử vẫn luôn nhìn Sở Văn Lâm lúc trước kia tiến lên trước một bước: “Phụ hoàng, mấy ngày trước tỉnh dưới có trình lên tấu chương có liên quan đến việc hạn xuân, nhi thần muốn tự mình nam hạ, cổ vũ bá tánh……”
Thì ra gã là Thái tử. Nghe nói gã ham công hám lợi, hiện giờ vừa thấy quả thật cũng có mấy phần đúng.
Thấy Nghiêm Biên Tông không để ý tới y nữa, Sở Văn Lâm liền yên lặng lui về hàng ngũ của mình.
Nhưng trải qua chuyện này, cả triều đã biết Nghiêm Biên Tông cũng không coi trọng y.
Đại học sĩ đứng trước quay đầu lại nhìn y một cái, ra hiệu làm y cứ yên tâm.
Sở Văn Lâm cười hơi gật gật đầu.
Chủ ý của y cũng không đặt ở đây, cho nên kỳ thật y cũng không định làm gì trong triều đình.
——
Hôm nay vừa vặn, Hoàng Hậu tổ chức bách hoa yến trong hậu cung. Không giống khung cảnh trong tiền điện, ở đây đều là những thiếu nữ trán ve mày ngài, khinh vân xuất tụ. Hoàng Hậu mời quý nữ trong kinh đến dự, trong đó đương nhiên cũng có Chử Xu Hoa.
Nói là bách hoa yến, kỳ thật cũng là tổ chức vì hôn sự của Thái tử, cho nên các quý nữ cũng đã chuẩn bị trước khi đến, quần áo diễm lệ lại không áp phong thái của Hoàng Hậu, đều vây quanh vị Hoàng Hậu ung dung hoa quý kia, cố gắng làm cho thị vui vẻ.
Mà Chử Xu Hoa ở đây, lại có vẻ có chút xấu hổ.
Nàng thân thể có tật, hơn nữa từng kết hôn, không có khả năng được đính hôn cùng với Thái tử, nhưng nàng lại là con gái của công chúa, tuy rằng vị công chúa này cũng không phải cùng mẹ với đương kim Hoàng đế Nghiêm Biên Tông, nhưng Hoàng Hậu vẫn cho nàng một ít mặt mũi.
Chử Xu Hoa cũng biết ý tứ thị, cũng không chen đến trước mặt thị, coi như thật sự tới ngắm hoa mà thôi, theo sau đám người, chậm rãi đi tới.
Hoa trong cung đều được thợ trồng hoa tỉ mỉ chăm chút, hoa đoàn cẩm thốc cảnh đẹp ý vui, nàng cúi đầu khẽ ngửi một gốc cây xuân lan, không khỏi cảm thấy thấm vào ruột gan, khóe miệng chậm rãi cong lên.
Nhưng lại luôn có người không muốn thấy nàng vui.
“Vị này không phải Chử tỷ tỷ sao?” Một nữ tử mặc áo váy vàng nhạt, eo như nhược liễu, môi hồng răng trắng đi tới: “Thật là đã lâu không gặp tỷ.”
Chử Xu Hoa nhìn ả không nói gì.
“Tỷ tỷ không nhớ rõ ta sao?” Nữ tử ngoan ngoãn nghiêng nghiêng đầu: “Ta là Như Khanh.”
“Ta đương nhiên sẽ không quên muội muội.” Chử Xu Hoa cười một chút: “Đúng là một ngày không thấy như cách ba thu, huống chi chúng ta đã lâu vậy không gặp, ngươi lại càng đẹp hơn trước nữa.”
Liễu Như Khanh che miệng cười một chút: “Tỷ tỷ nói đùa, tỷ tỷ mới là minh diễm động lòng người không gì sánh được đó. Đúng rồi, chân tỷ tỷ đã tốt hơn chưa?”
“Vẫn cứ vậy thôi.” Thần sắc Chử Xu Hoa bình đạm, Liễu Như Khanh chớp chớp mắt: “Vậy sao? Vậy thật đáng tiếc, lúc trước tỷ tỷ chính là đệ nhất quý nữ của toàn kinh cơ mà.”
Trước đây khi mọi người nhắc đến Thế tử và đích nữ Chử gia, đều nói là kinh tài tuyệt diễm, không ai có thể sánh bằng hai người dù chỉ một phần vạn. Chỉ là đáng tiếc lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia.
“Đúng rồi, nghe nói tỷ cưới được một vị hôn phu rất tốt? Sao không nói cho chúng ta biết.” Liễu Như Khanh híp mắt, nhưng vẫn có thể thấy rõ ác ý đang tràn đầy bên trong.
Trước kia ả liều mạng dùng hết sức lực, chính là vì đuổi kịp Chử Xu Hoa, hiện giờ Chử Xu Hoa rơi xuống bụi bặm, ả đương nhiên cũng muốn tới dẫm một chân mới xem như thở ra một hơi ác khí tích tụ nhiều năm nay.
Chử Xu Hoa chậm rãi cười, nâng nâng cằm: “Hoàng Hậu nương nương đang gọi ngươi kìa, ngươi còn không mau qua đó đi.”
Liễu Như Khanh nghe vậy sửng sốt một chút, quay đầu lại phát hiện các nàng đã đi xa, sao Chử Xu Hoa có thể biết Hoàng Hậu nương nương đang gọi ả.
Nào ngờ, Chử Xu Hoa phía sau lại tấm tắc một tiếng, giống như đang gọi chó, Liễu Như Khanh nháy mắt tức giận đến cả mặt đỏ bừng, thì ra nàng xem ả giống như một con chó, ả chỉ vào nàng hô: “Ngươi!”
Lúc ra khỏi cung, Chử Xu Hoa đi rất nhanh, đùi phải quẹt phải đá phiến. Mính Nhi theo sau không ngừng kêu tiểu thư chậm một chút.
Nàng nắm chặt tay, âm thầm cắn răng, nói chính mình không cần để ý.
Chính là sao có thể không để ý được chứ.
Chử Xu Hoa hít sâu một hơi, nàng nhìn về không trung phía trước, lại đột nhiên thấy thân ảnh của Sở Văn Lâm.
Y mặc quan phục đỏ đi dưới ánh mặt trời, tùy ý tiêu sái, khi ngoái đầu nhìn lại khóe miệng tựa hồ còn mang theo ý cười. Hình như y thấy nàng, nhưng lại chỉ tạm dừng một chút liền quay đầu đi tiếp, không cách nào thấy rõ biểu tình.
Lúc này Chử Xu Hoa mới ý thức được, tất cả mọi người đang đi về phía trước, chỉ có nàng vẫn đứng tại chỗ.
Nàng đột nhiên mơ hồ nhớ lại khoảnh khắc thân phận Tần Trọng Lê bị vạch trần kiếp trước, Hoàng Thượng đã lộ ra ý muốn lập gã làm Thái tử. Nếu lúc này nàng đưa than ngày tuyết, tương lai gã thành Thái tử hoặc là Hoàng đế, cũng sẽ nhớ ân tình này của nàng.
Nàng đã bị đẩy vào tuyệt cảnh, nếu không thể sống thì chỉ có thể chết. Chử Xu Hoa quay đầu nhìn gạch xanh ngói đỏ sau lưng, đáy mắt tràn đầy tính kế.
——
Sở Văn Lâm trực giác Chử Xu Hoa thay đổi, y còn sai Duẩn Đào đi tra xét một chút, mới biết lúc này Tần Trọng Lê đúng là đang chuẩn bị khoa khảo, Chử Xu Hoa đã tặng cho gã không ít đồ.
Chuyện của nam nữ chủ tiến triển thuận lợi, đối với y không thể tốt hơn. Còn y vì không được Hoàng đế trọng dụng, mỗi ngày cũng xem như thanh nhàn, đảo mắt đã sắp đến mùa thu.
Thời điểm này mỗi năm, Hoàng đế đều sẽ dẫn dắt trọng thần Hoàng tử ra khỏi thành săn thú, theo lý Sở Văn Lâm không nằm trong đội ngũ, nhưng đại học sĩ lại mang y theo, lấy cớ là rèn luyện.
Kỳ thật chính là bởi vì mặc dù đang ở ngoài, Nghiêm Biên Tông cũng vẫn phải xử lý việc triều chính, lúc này liền cần bọn họ tới phân ưu với Hoàng đế. Tuy rằng y không muốn đi, nhưng sổ con lại đã được đưa lên, nên cũng chỉ có thể tòng mệnh.
Vào đêm, Sở Văn Lâm tới Thanh Vân Trai: “Thế tử, ngày mai ta theo đoàn đi săn, có thể sẽ mất gần nửa tháng.”
Chử Tu Diễn tựa như đang viết gì dưới đuốc, hắn nâng mắt một chút, liếc mắt nhìn Sở Văn Lâm một cái: “Đã chuẩn bị hành lý xong chưa?”
“Vâng, đã chuẩn bị xong rồi, Thế tử không cần phải lo lắng.”
“Được rồi.” Chử Tu Diễn nâng bút viết tiếp, Sở Văn Lâm liền quay về phòng ngủ.
Ai ngờ ngày thứ hai, từ xa Sở Văn Lâm đã thấy Chử Tu Diễn đang ngồi trong xe ngựa.
Không chờ y nghi hoặc tới hỏi, đã bị đại học sĩ kêu lên ngựa chuẩn bị xuất phát. Lại bởi vì đang đi trên đường, người nhiều mắt tạp, y liền không lại gần Chử Tu Diễn thăm hỏi.
Chỗ săn thú cách kinh thành không xa, nhưng đi đi dừng dừng, tiêu phí mấy ngày, rốt cuộc mới tới được nơi này. Nghiêm Biên Tông xuống xe, cả đoàn đều phải xuống ngựa quỳ an, nhưng Sở Văn Lâm lại phát hiện, từ khi mành xe ngựa của Chử Tu Diễn hạ xuống liền chưa từng xốc lên, hiển nhiên chủ nhân của nó vẫn còn ở bên trong.
Sở Văn Lâm nhìn mọi người một chút, lại phát hiện bọn họ không có gì khác thường, giống như chuyện này đã nhìn thấy nhiều lần, chỉ có một người liếc mắt nhìn qua đó một cái, chính là Thái tử Nghiêm Úc Phong.
Y luôn cảm thấy gã có chút địch ý đối với tất cả những người liên quan đến Chử thị, cũng không biết đó có phải ảo giác hay không.
Sở Văn Lâm không thích đi lại, mỗi ngày đều ở doanh trướng đi theo đại học sĩ xem vài cuốn tấu chương, viết viết chút ý kiến liền xem như hoàn thành.
Chỉ là y đang ở khu săn bắn, khó có thể không bị không khí chung quanh cảm nhiễm đến. Bên ngoài không ngừng truyền đến hoan thanh tiếu ngữ, bọn họ không phải bắt được một con thỏ, chính là ôm một con hươu trở về. Y đột nhiên cũng có chút tâm tư muốn thử.
Đại học sĩ tựa hồ không cần ngẩng đầu đã có thể nhìn thấu tâm tư của y: “Đi đi, trở về sớm một chút là được.”
Sở Văn Lâm sờ sờ mũi, có chút tự biết xấu hổ nói: “Đa tạ đại học sĩ.”
Trong khu săn bắn cũng không có quá nhiều quy củ, cho dù là ai cũng có thể lên ngựa đi săn, mỗi năm đều có một thông lệ, chính là ai săn được nhiều nhất, liền có thể xin Hoàng đế ban thưởng cho một thứ.
Sở Văn Lâm nhanh nhẹn thay kỵ trang*, xoay người lên ngựa. Y có thể nói là một trong những thí sinh dung mạo xuất sắc nhất năm đó, ngay cả Trạng Nguyên Thám Hoa cũng không sánh bằng y. Lúc này y dùng một dải lụa lưu loát thúc tóc lên, ăn mặc kỵ trang màu đen, mặc dù mặt vô biểu tình, cũng thật sự rất đẹp, nháy mắt khi y bước ra liền dẫn tới mọi người chú mục.
(*) Kỵ trang: trang phục cưỡi ngựa.
Đáng tiếc y lại không được Hoàng Thượng coi trọng, lớn lên đẹp cỡ nào cũng vô dụng, hơn nữa y còn là một quan văn, có săn được thứ gì hay không còn chưa nói trước được, mọi người lại thu ánh mắt lại.
Ngay khi y đang đi về phía rừng, Chử Tu Diễn liền cưỡi ngựa chậm rãi đi ra, hắn không thay kỵ trang, vẫn một thân bạch bào khoan tụ*, kim quan vấn tóc, hắn nhìn trên dưới đánh giá bộ dáng Sở Văn Lâm một chút: “Muốn đi săn sao?”
(*) tay áo rộng.
“Đúng vậy.” Sở Văn Lâm gật đầu.
“Ta đi cùng ngươi.”
Không đợi Sở Văn Lâm cự tuyệt, Chử Tu Diễn liền xoay đầu ngựa, thần thái tự nhiên đi vào rừng.
Hai người không mang người hầu đã vào rừng. Chờ đến khi nhìn không thấy người khác, Sở Văn Lâm mới rút một mũi tên từ bao đựng tên ra.
Y miễn cưỡng kéo dây cung ra, nhắm ngay một thân cây nơi xa, định bắn thử một chút, liền buông lỏng tay ra.
Chỉ thấy mũi tên chỉ bay qua mấy mét đã giống như hết đà rơi xuống đất. Nhìn mũi tên vô cùng thê lương trên mặt đất kia, Sở Văn Lâm hít sâu một hơi, yên lặng nắm cương ngựa xoay người định quay về.
“Từ bỏ nhanh vậy à?” Chử Tu Diễn bên cạnh cười nhẹ nói.
Sở Văn Lâm xấu hổ: “Văn Lâm bêu xấu rồi.”
Chử Tu Diễn không nói gì, ra hiệu Sở Văn Lâm xuống ngựa.
Hắn rút một mũi tên từ bao đựng tên sau lưng Sở Văn Lâm ra, sau đó từ phía sau vươn tay khoanh Sở Văn Lâm lại, nắm tay y nâng lên, cằm dựa trên vai y, nhẹ giọng nói nhỏ bên tai y: “Nhìn kỹ.”
Dứt lời liền nắm tay y kéo cung như trăng tròn, trong nháy mắt cán cung căng chặt kia liền thả dây cung ra.
Chỉ thấy mũi tên thế như chẻ tre bắn về phía thân cây Sở Văn Lâm đã nhắm chuẩn lúc trước, hung hăng xuyên qua nó. Chuôi tên vẫn còn đang rung động, không cần đến gần cũng có thể biết đại khái mũi tên đã đi vào thân cây bao nhiều.
Chử Tu Diễn quay đầu đi, chóp mũi đụng phải gương mặt y, tựa như đang chăm chú nhìn y, mặt nạ dán bên tai y lại có chút lạnh băng.
Cái này khiến lòng Sở Văn Lâm vô cớ căng thẳng, bốn phía đều quanh quẩn hương khí nhàn nhạt trên người Chử Tu Diễn, y cúi đầu: “Tài bắn tên của Thế tử thật tốt.”
Chử Tu Diễn nhìn bờ mi có chút run rẩy của y, chậm rãi cười, ngón tay thon dài vòng qua cổ tay y, đan xen vào ngón tay của y, sau đó lại lắp một mũi tên: “Ngươi tới thử xem.”
Bàn tay lạnh lẽo như ngọc dẫn tay Sở Văn Lâm kéo dây cung ra, sau đó giảm lực đạo, Sở Văn Lâm chỉ có thể tự dùng sức mình để kéo chặt dây cung, nhắm ngay thân cây kia, thả dây.
Danh Sách Chương: