Mặt tiền tiệm mỳ cay rất nhỏ, nhưng chén tủ sạch sẽ, bàn inox lau đến bóng lưỡng, phản chiếu cả bóng người. Chi Chi cầm rổ, kéo cửa tủ ra chọn thức ăn mình thích, rồi quan tâm hỏi Trình Uyển Ý: “Trước kia cậu chưa ăn món này, có thể ăn ít cay một chút, nếu thịt viên này khó ăn, thì ăn rau đi.” LQĐ
Trình Uyển Ý đúng là có chút kén chọn, thịt viên ngoài đường không biết dùng thịt gì xay nát làm ra, cô ấy không dám ăn, ngược lại rau dưa bày ra, tươi hay không tươi vừa nhìn là biết ngay.
Cô ấy chọn một ít rau giá, khoai tây nấm, còn một ít sản phẩm làm từ đậu, còn thịt thì do dự hồi lâu vẫn không ra tay gắp, bỏ qua: “Chỉ mấy thứ này thôi.”
Chi Chi không kiêng kỵ những món này, sắp đầy một rổ, lúc đưa cho ông chủ đã ngửi thấy mùi lẩu, thèm đến nước miếng muốn chảy cả ra ngoài.
Trong nồi có sáu cái làn, ông chủ động tác nhanh nhẹn, khởi động hẹn thời gian nấu chín tùy theo tính chất từng món, không bao lâu, nồi lẩu mà ba người đã chọn được bưng lên.
Chi Chi rút đũa ra, không thể chờ đợi gắp một quả trứng cút nóng hổi bỏ vào miệng. Nhiệt độ quá nóng, bỏng đến cô thổi cả hơi nóng lên mặt, Trang Gia Minh mở lon coca ra: “Ăn vội vậy làm gì?”
“Đói bụng.” Cô thổi phù phù vài cái rồi vùi đầu khổ ăn.
Trình Uyển Ý nhìn cô, trong lòng thế nhưng có chút hâm mộ.
“Cho này.” Trang Gia Minh đưa cho cô ấy đôi đũa dùng một lần đã bóc sẵn.
“Cảm ơn.” Trình Uyển Ý nhận lấy, gắp một miếng rau bỏ vào trong miệng, tướng ăn lịch sự tao nhã.
Chi Chi nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Ăn ngon không?”
Trình Uyển Ý thành thật nói: “Quá mặn, không tốt cho sức khỏe.”
“Nhưng mà vui vẻ.” Chu Chi ôm coca hút một ngụm, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Con người là động vật bậc thấp, rõ ràng đã thoát khỏi xã hội nguyên thủy từ lâu, nhưng gene của cậu vẫn không thay đổi, nếu nạp nhiều đường nhiều mỡ vào, chính là dốc sức nói cho cậu biết phải vui vẻ, vui vẻ. Buông bỏ chống cự đi.”
Trình Uyển Ý vốn không cảm thấy lẩu cay ăn ngon lành gì cả, nhưng bị lời nói của cô lây nhiễm, thế mà lại cảm thấy ăn hơi ngon.
Nhưng Trang Gia Minh nghĩ tới bình thường Trình Uyển Ý ăn uống rất tinh tế, đột nhiên ăn thức ăn cay vào, rất có thể sẽ khiến dạ dày bị khó chịu, lập tức “Lạnh lùng” phá hủy bệ đứng của thanh mai, “Cô ấy rất biết kiếm cớ, cậu đừng nghe cô ấy, không thích thì ăn ít thôi, điều này sẽ tạo gánh nặng cho dạy dày đấy.”
Trình Uyển Ý cười cười, cầm muỗng nhựa gạt bớt lớp dầu loang, rồi cố gắng lược nước lẩu ra, chỉ ăn rau.
Chút thức ăn này dĩ nhiên không đủ bữa trưa, nhưng cho đến khi cô ấy nhìn thấy Trang Gia Minh để đũa xuống, mới cùng theo giả làm ra vẻ no rồi dừng ăn cơm – Cô ấy rất ít khi ăn cơm cùng bạn học, không muốn họ mất vui.
Nhưng Chi Chi và Trang Gia Minh phát hiện ra điều này, sau khi ăn lẩu xong, rất ăn ý đi vào tiệm bánh bao cách đó không xa.
“Mang về nhà ăn đi.” Chi Chi giải thích.
Tiệm bánh bao này là chuỗi cửa hàng trong thành phố, bình thường Trình Uyển Ý vẫn hay ăn, nên cùng theo vào mua bánh bao, chuẩn bị lát nữa ăn thêm.
“Bọn tôi tới nhà sách một chuyến, cậu đi không?” Trang Gia Minh hỏi cô ấy.
Trình Uyển Ý lắc đầu một cái: “Mình phải về.”
“Vậy hẹn gặp lại.”
“Gặp lại.”
Cô ấy cầm hộp đi về, một lúc sau, không nhịn được nghiêng đầu sang chỗ khác, hai bạn học của cô sóng vài đi, không biết nói chuyện gì với nhau mà cười vô cùng vui vẻ.
Trình Uyển Ý đột nhiên phát hiện, mình thật sự rất ghen tỵ với Quan Tri Chi.
*****************************************
Chi Chi ở luôn trong hiệu sách cả buổi chiều.
Khụ khụ, đối với đám học sinh mà trong túi nghèo nàn thì lật sách là chuyện rất có lời. Dù sao thư viện trong huyện sách nhập vào khá chậm, mượn sách nổi tiếng thì còn có, chứ muốn tìm sách mới thì phải đến nhà sách Tân Hoa
Bình thường mà nói, chỉ cần không quá đáng thì đối với người đọc sách chùa nhà sách cũng kiểu mắt nhắm mắt mở. Chi Chi quen cửa quen nẻo cầm một cuốn sách mới, tìm một góc mà không cản trở người khác, ngồi xuống đọc.
“Em thật sự đổi tính rồi.” Trang Gia Minh ngồi xuống đối diện cô, “Thu chân vào.”
Chi Chi co chân lại, buồn bực nói: “Trong mắt anh em thích xem tiểu thuyết ngôn tình vậy sao?”
“Không phải.” Cậu nói, “Xem đam mỹ.”
Chi Chi: “…….”
Cô quyết định không để ý tới cậu, tiếp tục xem <1Q84> trong tay. Cuốn sách này là một trong những cuốn bán chạy nhất năm 2010, nhưng năm đó Chi Chi chưa từng đọc. Vì năm đó sách bán chạy còn có… <Tiểu thời đại> <Gửi thanh xuân đang trôi qua của chúng ta> <Vi Vi nhất tiếu ngận khuynh thành>.
Trước khi sống lại, mấy bộ tiểu thuyết này đều được phục chế thành phim truyền hình, vừa rồi khi nhìn thấy những cuốn này trên bàn, cô cảm thấy rất già.
Đây đều là thanh xuân của cô!
Nhưng bây giờ, Quan Tri Chi muốn thay đổi tất cả, sống lại lần nữa làm người rồi. Xem xong <1Q84> của Haruki Murakami, cô còn tính xem <Lost Paradise (thiên đường đã mất)> của John Milton.
Thừa dịp điện thoại di động còn chưa đi vào hàng nghìn hộ gia đình, internet còn chưa ăn mòn ý chí của cô, nhất định phải biết quý trọng khoảng thời gian cuối cùng có thể chuyên tâm đọc sách này.
Hai người ngồi đến hơn bốn giờ, rồi chọn mua mấy quyển sách phụ đạo mình cần.
“Anh lại mua sách bài tập?” Chi Chi kinh sợ, “Bài tập ở trường còn chưa đủ cho anh làm à?”
Trang Gia Minh nói: “Xem nhiều dạng đề lúc nào cũng tốt cả. Em mua tiếng Anh à?”
“Ngữ pháp của em không ổn lắm, bổ túc thêm một chút.”
Trước kia Chi Chi cảm thấy tiếng Anh là ngành học vô dụng nhất, lại không có tiền đi du học, học giỏi có tác dụng gì? Sau này mới biết, tiếng Anh giỏi mới có thể thấy thế giới rộng lớn, có thể chạm được nhiều thông tin hơn, không đến nỗi bị che lỗ tai, chặn cổ họng.
Cô thề phải học giỏi môn đó.
Mua sách, dĩ nhiên không thể không mua văn phòng phẩm được.
Đáng tiếc chính là, bây giờ trong thành phố rất không dễ mua bút của mấy nhãn hiệu như Phái Thông, Quốc Dự, Ban Mã, đầy trong các tiệm văn phòng phẩm lớn chỉ có Thần Quang, Chân Thái, Bạch Tuyết, Anh Hùng, thỉnh thoảng cũng gặp Mitsubishi.
Chi Chi chọn chọn lựa lựa, đối mặt với đống bút rất khó lựa chọn, hồi lâu sau mới chọn lấy ba chiếc. Trang Gia Minh nhanh nhẹn hơn cô nhiều, mua bút máy hiệu Anh Hùng rất đẹp, rồi mua thêm một lọ mực mới, thế là xong xuôi.
“Anh chọn xong rồi hả? Nhanh vậy?”
Trang Gia Minh nói: “Em chọn từ từ thôi, không vội.”
“Có tác phong.” Chi Chi đập cậu nịnh nọt, lại yên tâm thoải mái kề cà một lúc lâu, mua một quyển sổ da, chuẩn bị viết bút ký.
Hơn nửa học kỳ của lớp mười, cô đang tiếp thu chương trình học trung học phổ thông, đồng thời tận dụng triệt để mọi thứ để ôn tập kiến thức trung học cơ sở, hơn nữa đôi khi giáo viên vô tình hoặc cố ý kết hợp nội dung kiến thức của trung học cơ sở, nền tảng về phương diện này được dệt hết sức bền chắc.
Nửa học kỳ sau, cô chuẩn bị cho nhiệm vụ mới.
Ngoài chương trình học thông thường, có hai kế hoạch trọng tâm: Một là đọc lại tất cả những cuốn sách nổi tiếng được liệt kê trong <Danh sách đọc ngoại khóa dành cho học sinh trung học> trong đại cương trường học. Nói thật, học sinh nào cũng nhận được danh sách những cuốn sách này, nhưng theo học thì sợ rằng không có mấy người. Cứ cho rằng có tên đó rồi, sớm muộn gì cũng sẽ học, vậy nên không học luôn.
Mấy tác phẩm kinh điển này, có một số Chi Chi đã xem, có một số thì chưa, vì vậy quyết định đọc lại một lần, hơn nữa ghi chú lại hết.
Ghi chú lại là một cách học hay.
Thời gian học trung học, hơn phân nửa các giáo viên sẽ yêu cầu trích dẫn nhưng câu thơ câu văn hay, hoặc là mỗi tuần nộp một bài báo cáo đọc sách lên. Vậy mà, cho dù đám học sinh viết thì sách này học thật sự vào đầu sao?
Chi Chi lấy kinh nghiệm của bản thân ra nói cho mọi người biết, không có chuyện đọc sách dễ như vậy đâu, rất có thể hôm nay đọc xong rồi, qua một thời gian ngắn thì chỉ nhớ là đã từng đọc, hoàn toàn không nhớ được bên trong viết gì, nó có giúp ích gì cho mình không, đơn giản chỉ là một cách ép buộc thôi.
Không nhớ được là vì nội dung đọc qua không thật sự bị nhét vào hệ thống kiến thức. Giống như một vì sao tự do bên ngoài, không đi vào phần lực hấp dẫn của trái đất, vì thế rất dễ dàng bay đi mất.
Ghi lời chú giải, ghi bút ký đều có thể giải quyết tốt vấn đề này. Vì chúng sẽ khiến người ta suy nghĩ, một khi động chạm tới kiến thức ban đầu của mình, ấn tượng sẽ sâu hơn.
Nhưng sách của Chi Chi là mượn, không thể tiện tay ghi chép ở trong sách nên chỉ có thể ghi bút ký.
May mà bút ký của mình đã qua suy nghĩ và chỉnh lý, không cần viết ra 800 chữ giống như làm bài tập để nộp, đơn giản dễ hiểu là được.
Chờ làm xong công trình lớn này, cô thi tốt nghiệp trung học viết văn 800 chữ thì đã có đầy đủ tư liệu sống rồi (Tay nắm quyền quyết tâm).
Hai là bắt đầu thử đọc tiểu thuyết tiếng Anh.
Tiếng Anh rất nhàm chán, nhưng tiểu thuyết thì không như vậy! Đỉnh cao trình độ tiếng Anh của Chi Chi hồi đại học chính là xem phim truyền hình Mỹ, vì xem tiểu thuyết gốc Chạng vạng còn học cách trèo tường (Khụ khụ).
Bây giờ phim 18 gì đó không thể xem, nhưng có thể xem Harry Potter. Cô là fan của Harry Potter, chịu nhiều đau khổ góp tiền tới Anh du lịch, chính là vì để chụp được bức ảnh trên sân ga 9 ¾.
Cô nói rõ kế hoạch vĩ đại của mình cho Trang Gia Minh nghe, hơn nữa rất hùng hồn gửi lời mời: “Có muốn cùng em không?”
Trang Gia Minh suy nghĩ một lúc, xem tiểu thuyết tiếng Anh thú vị hơn báo cáo tuần, thích thú đồng ý.
**********************************
Qua mười lăm tháng giêng, trung học phổ thông đi học.
Trải qua cuộc sống nghỉ Tết từ 29 và đi làm vào ngày mùng 7 đầu năm, đối với kỳ nghỉ đông dài Chi Chi cảm động đến rơi nước mắt. hoàn toàn không trách móc, hết sức phấn khởi chạy về phía trường học.
Hơn nửa tháng không gặp, các bạn học vô cùng thân thiết, buổi tối tự học không nhịn được nói chuyện xôn xao. Trang Gia Minh ngăn cản ba bốn lần, toàn bị coi như gió thổi bên tai.
Ngay cả Chi Chi và Trình Uyển Ý cũng nhỏ giọng tám chuyện, hai người họ thế mà đều mua sách phụ đạo tiếng anh.
Trình Uyển Ý thấy kỳ quái, “Cậu cũng học trên lớp này à, sao mình chưa từng gặp cậu nhỉ?”
“Trên lớp nào?” Chi Chi mờ mịt.
“Cậu không học lớp của thầy Chiêm à?”
“Thầy Chiêm là ai?” Cô rất mờ mịt, trong trường học có người này sao?
Trình Uyển Ý chợt hiểu, giải thích cho cô nghe. Thì ra, quyển sách phụ đạo mà Chi Chi mua này có tính chuyên môn cao, bình thường rất ít người mua để xem, nhưng trong thành phố có một thầy giáo tiếng Anh rất nổi tiếng mở một lớp học thêm tư nhân, lấy quyển sách này làm tài liệu giảng dạy, dạy rất hay.
Giá tiền cũng rất cảm động, 500 đồng một khóa.
Chi Chi hút một ngụm khí lạnh, không khỏi ngượng ngùng, “Mình tùy tiện mua thôi.”
“Thật ra thì dù sao cũng rất tốt.” Trình Uyển Ý gây nên chuyện, cũng cảm thấy lúng túng, nói như chữa thẹn, “Nếu không mình đưa bài ghi chép cho cậu mượn xem thử.”
Chi Chi mở cờ trong bụng: “Được được, cảm ơn cậu.”
Trình Uyển Ý mở máy tính xách tay của mình cho cô chép.
Chi Chi mở ra xem, phát hiện giáo viên này đúng là có trình độ, rất nhiều chỗ không hiểu, sau khi ông ấy chỉnh sửa lại, lập tức trở nên hết sức rõ ràng dễ hiểu.
Cô vô cùng ghen tỵ.
Thi tốt nghiệp trung học là công bằng, nhưng vạch xuất phát của bọn họ thì không.
Quan Tri Chi làm việc sau một năm mới có thể dành tiền đi du lịch nước ngoài, nhưng lớp mười trên QQ của Trình Uyển Ý đã có thể tìm được hình đi du lịch ở bốn nước Nhật Bản, Hàn Quốc, Singapore, Pháp, càng khỏi phải nhắc tới cô ấy có nhiều tài năng như có thể chơi đàn violong, piano, viết thư pháp, múa ballet.
Còn cô thì sao? Cô dù kinh tế độc lập cũng không có thời gian và tiền tiết kiệm để đi học âm nhạc vũ đạo – Tiền phải dùng để trả các khoản trả trước, không thể đầu tư như vậy.
Khoảng cách mười năm vô hình cũng không thể bù đắp chênh lệch giữa bọn cô.
Trang Gia Minh có thiên phú, mình thì có gì đây?
Chi Chi nắm chặt bút trong tay, mờ mịt bất an suy nghĩ, chỉ bằng linh hồn của mười năm sau, thật sự có thể thu hẹp khoảng cách khổng lồ mà thiên phú và điều kiện gia đình mang tới không?
Hết chương 34